Chương 78

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong khi hai người tam phòng đang tưởng tượng bàn bạc về ngôi nhà tương lai của mình, bên này hai vợ chồng nhị phòng cũng tưởng tượng y chang.

Hai người chàng nói một câu, nàng nói một câu, mỗi lúc một ý cuối cùng chẳng nhớ được gì, vì vậy Lâm Thanh Uyển sai Dương Thiết Trụ đi xuống lấy ‘Luyện chữ bản’.

Đây là ngôi nhà tự mình kiến tạo từ khi tới nơi này, Lâm Thanh Uyển nóng lòng muốn thử rất nhiều ý kiến.

Hai người từ ngày có ý tưởng xây phòng, ngày nào cũng nghĩ cho nên đại khái có vài ý tưởng. Tổng hợp các ý kiến lại, quyết định xây phòng ở lớn một chút.

Tuy rằng bọn họ hiện tại chỉ có hai người, nhưng là trọng bụng có một đứa, về sau khả năng còn có thể có mấy đứa nữa. Nếu xây phòng mới thì tiện xây luôn.

Đây là lần đầu tiên có nhà thuộc về mình, tất cả các thứ phải nghĩ tới toàn thiện toàn mỹ.

Người ta không được như nguyện là vì họ không đủ tiền hoặc vì nguyên nhân khác. Còn trong tay Lâm Thanh Uyển có tiền, tiền trong tay bọn họ có thể xây được một ngôi nhà tốt nhất thôn Lạc Hạp này.

Có căn phòng lớn là chuyện tốt, tiền trong tay đủ để xây. Nhưng Lâm Thanh Uyển không khỏi nghĩ tới xây phòng ở này quá gây chú ý, có phải không tốt lắm hay không.

Không có biện pháp, sinh hoạt ở trong thôn xóm nhỏ thì phải có những băn khoăn thôi. Nơi này hàng xóm sống chung thôn mấy chục năm hoặc là rất nhiều năm. Nơi này không giống hiện đại, ngươi có tiền đóng cửa sống cuộc sống của mình, trong nhà ngươi có trang hoàng tốt thế nào đi nữa, ngoại trừ thân thích ra thì chẳng có ai tới nhà ngươi mà xem nhà ngươi xinh đẹp thế nào.

Nơi này không phải như thế, hàng xóm láng giềng thường xuyên tới chơi nhà. Nói khoa trương một chút, nhà ai hôm nay ăn thịt, hoặc là nhà ai có người nào tới, hàng xóm cách vách sẽ biết, hàng xóm khác cũng biết, sau đó là người cả thôn đều biết.

Ở trong này không có cái gì riêng tư đáng nói, cho dù hiện tại sinh hoạt ở Dương gia, Dương gia là nhờ có Hà thị không nhân cách kia mới có rất ít người tới cửa, nhưng một số việc của Dương gia người trong thôn biết không ít.

Đương nhiên, ngươi không thể trách người ta bát quái, bởi vì phong tục chính là như thế, mọi thôn đều như vậy, một nhà có việc ai cũng biết. Bình thường lúc rảnh rỗi không có trò giải trí, ngoại trừ nằm trên giường sinh trẻ con thì cũng chỉ cùng một chỗ nói bát quái.

Hơn nữa nơi này còn có cái phong tục, đó chính là nhà ai xây phòng chuyển nhà mới, đều mời thôn dân tới tham quan, sau đó còn mời tiệc rượu nữa.

Lâm Thanh Uyển nghĩ tới về sau nhà mình xây căn phòng lớn xinh đẹp, sau đó một đám thôn dân tiến vào tham quan, sau đó gặp người là nói cái nhà kia lớn thế nào xinh đẹp thế nào, nàng thấy không rét mà run. Còn nữa, nếu truyền đến tai mấy người Dương gia kia, không biết sẽ nháo ra cái gì yêu thiêu thân…

Cho nên Lâm Thanh Uyển tính toán xây phòng ở tiềm tàng một chút, đừng nói nàng khác người, mà là nơi này từng nhà đều ở kiểu nhà nông thôn. Ngay cổng là ba gian phòng chính, hai bên trái phải là phòng ở, cũng chính là sương phòng gì đó, nhưng nông dân không có chú ý này kia, không gọi sương phòng mà là ốc. Hai bên trái phải có phòng để người ở, có phòng làm nhà kho, phòng tạp vật hoặc là phòng bếp, nhà ai có mấy gian phòng vào cổng viện là biết ngay.

Nếu như nhà nàng muốn xây cái lớn hơn một chút, làm thêm mấy gian phòng ở, như vậy sẽ gây chú ý rồi ? Chung quy bọn họ hiện tại là một dân chúng bình thường, là dân chúng trong nông dân. Đa số thôn dân thôn Lạc Hạp không giàu có, giờ làm ra nổi bật chẳng phải sẽ làm người ta đỏ mắt ư, còn có một đám người cực phẩm Dương gia kia…

Hơn nữa nàng còn có tính toán khác.

Lâm Thanh Uyển nói ý tưởng của mình cho Dương Thiết Trụ nghe, ý nàng muốn xây một cái tiểu Tứ hợp viện kiểu nông gia tiểu viện, lúc đó lấy tiền viện ngăn lại, từ bên ngoài nhìn vào chỉ nhìn thấy phía phía trước có một dãy phòng ở, về phần sau nó là kiểu dạng gì người ta sẽ không biết được. Phía sau chính là nơi ở của mình, về sau có con hoặc có cháu cũng sẽ không sợ không đủ chỗ ở.

Dương Thiết Trụ không biết cái gì là phòng ở tứ hợp viện, nhưng Lâm Thanh Uyển hình dung ra hắn sẽ biết, chính là kiểu phòng ở của mấy nhà giàu thôi.

Lâm Thanh Uyển đích thực nghĩ quá xa, ngay cả đứa nhỏ rồi cháu trai cũng nghĩ tới. Nhưng Dương Thiết Trụ không cảm thấy nàng dâu nghĩ xa, hắn thấy như vậy vô cùng tốt. Làm theo như nàng dâu nói thì sau này cháu trai cũng có chỗ ở.

Dương Thiết Trụ chưa thành thân thì chưa biết, thành thân rồi hắn mỗi lần nhìn thấy hai người tam phòng sẽ cảm thấy đồng tình không thôi.

Thảo nào là mấy năm nay tam phòng không có thêm đứa nhỏ, thì ra là bởi vì trong nhà có hai khuê nữ đang lớn dần, bình thường đều ngủ chung trên một cái kháng, hai người muốn làm cái gì đó là không tiện rồi…

Nếu như hai người tam phòng biết hắn nghĩ như vậy, khẳng định sẽ kéo cổ hắn gào thét, mới không phải như vậy đâu, người ta hai người cũng là bỏ nhiều sức có được không, không liên quan gì tới không phương tiện kia đâu…

Suy bụng ta ra bụng người, Dương Thiết Trụ tuyệt đối không muốn hạnh phúc sau này của mình bị chôn vùi bởi trẻ con đâu, cho nên hắn cảm thấy ý tưởng của nàng dâu rất tốt, một người một ốc, sau đó về sau hắn và Uyển Uyển trải qua sinh hoạt hạnh phúc vui sướng…

Thật tội nghiệp đứa nhỏ đáng thương trong bụng Lâm Thanh Uyển, còn chưa sinh ra đã bị lão cha an bài một một mình một ốc …

Quay lại đề tài.

Hai người ai nấy tự suy nghĩ nát óc, tổng hợp lại, cuối cùng định ra nhà mới tương lai của bọn họ.

Đại thể hình thức là như vậy ——

Hình thức kiểu tứ hợp viện, tổng cộng bốn dãy phòng ở tạo thành một cái tứ hợp viện. Mặt trước là một dãy phòng ở để trước mắt mọi người, phía sau là sương phòng. Dãy phòng ở trước mặt thì xây như trong thôn, trái phải là hai gian nhà ngói, như vậy thoạt nhìn sẽ không quái dị.

Suy xét đến trong nhà có xe la, Dương Thiết Trụ quyết định diện tích tiền viện không thể quá nhỏ, phải có chỗ để thùng xe và chuồng la, tiền viện phải có giếng, lấy nước ăn cho tiện. Hơn nữa có thể làm được nhà ngói thì sao không làm nổi cái giếng chứ.

Sau đó hậu viện phải có vườn rau, lại suy xét tới vấn đề lấy nước ở mấy phòng phía sau, Dương Thiết Trụ quyết định ở hậu viện cũng đào một giếng nước.

Nghĩ như vậy, hắn lại cầm ‘Luyện chữ bản’ trên tay chấm một điểm vào khoanh tròn khu vực hậu viện.

Đúng vậy, hai người Dương Thiết Trụ đang mô phỏng nhà mình xây như thế nào đấy. Vì sợ không toàn diện, Lâm Thanh Uyển bảo Dương Thiết Trụ dùng bàn luyện chữ vẽ một cái bản vẽ mặt phẳng giản dị.

Lâm Thanh Uyển ở đời trước từng làm quản lí web, cho nên vẽ cái hình giản dị thì không có vấn đề gì. Bởi vì ghét than củi bẩn nên nàng nhét hết than củi cho Dương Thiết Trụ. Hai người thương lượng đến đâu thì để Dương Thiết Trụ tô lên trên đó. Nếu như Dương Thiết Trụ không vẽ được, Lâm Thanh Uyển mới tự mình vẽ.

Lại suy xét đến vấn đề đi vệ sinh.

Miễn bàn đi vệ sinh đi, Lâm Thanh Uyển vừa nhắc tới đi WC là phiền rồi, ở nông thôn đều làm loại đào một cái hố, mặt trên chèn mấy tấm ván gỗ. Mỗi lần nàng đi nhà xí đều sợ mình sẽ rớt xuống, hơn nữa mùi hôi bốc lên. Cái cảm thụ đó với người hiện đại quen dùng nhà vệ sinh bồn cầu là không thể chịu nổi, cho nên Lâm Thanh Uyển thấy xây nhà mới thì vấn đề nhà WC là vấn đề lớn.

Lâm Thanh Uyển nghĩ, nàng nghĩ nên xây nhà vệ sinh như thế nào.

Xây một cái nhà WC giản dị kiểu cũ vậy, dùng gạch xây một hố nhỏ, bên cạnh để một vại nước, khi nào đi thì múc nước dội, sau đó cuối hố làm một cái thùng phân là được. Nhắm mắt làm ngơ, hiện tại cũng chỉ có điều kiện này. Nơi này không có cái gọi là cống thoát nước, cũng không có cái gọi là vòi nước. Trong tay bọn họ cũng chỉ có chút tiền ấy, muốn bắt chước tiểu thuyết xuyên không nữ chủ Tô Nhất cũng không được.

Muốn đào hố phân chỉ có thể ở hậu viện. Lâm Thanh Uyển lại để cho Dương Thiết Trụ chấm một điểm vào hậu viện, sau đó dùng ngôn ngữ nói cho hắn biết xây nhà xí thế nào.

Dương Thiết Trụ biểu tình trên mặt thực nghiêm túc, chân mày nhíu thật chặt, môi mím lại, trong lòng không ngừng ghi nhớ lời nàng dâu nói, trong đầu thì nhanh chóng tưởng tượng hình dáng.

Làm khó hắn rồi, tưởng tượng một hồi lâu sau Dương Thiết Trụ mới vui vẻ ra mặt: “Nàng dâu, nàng nói cái nhà xí này hay đấy.” Thậm chí còn có thể suy một ra ba: “Lúc đó đặt trên hố phân mấy tấm bản, sẽ bớt mùi đi.”

Không thể trách Dương Thiết Trụ vụng về, chung quy từ khi hắn có trí nhớ tới này, nhà xí trong ấn tượng của hắn đều là loại đào một hố to, mặt trên đặt mấy tấm gỗ kia. Nhanh như vậy đã nghĩ được ra hình dáng mà Lâm Thanh Uyển mô phỏng đã coi như là tư duy rất nhanh nhẹn rồi.

“Thấy tốt là được, tốt thì chàng nhớ kĩ đấy.”

Sau đó chính là mấy gian phòng ở trong nhà, ý kiến của hai người chính là ba gian sau phòng chính, phía sau trái phải hai gian sương phòng. Chính phòng phía trước xây ba gian. Tổ hợp lại chính là một nông gia tiểu viện tinh xảo, chỉ là diện tích hậu viện nông gia tiểu viện này khá lớn, bởi vì Lâm Thanh Uyển còn dự tính xây một phân xưởng ở bên phải hậu viện.

Hiện tại hậu viện nhà Dương thị đã bị rậm rạp chằng chịt cái giá đồ sấy tiên chiếm lĩnh, hơn nữa cùng với sinh ý tốt nó cũng nhiều theo. Lâm Thanh Uyển nghĩ để phân xưởng ở nhà Dương thị không tiện, không thể để về sau không đủ chỗ lại chiếm cả vườn rau của người ta được. Dù sao lần này bọn họ cần xây phòng mới, không bằng xây cả cái phân xưởng luôn.

Nhắc tới làm một cái phân xưởng trong nhà mình, Dương Thiết Trụ cảm thấy ý nghĩ này rất tốt. Nhà Đại cô không rộng lắm, trước đây đại cô ở nhà một mình còn được, bây giờ cả nhà Hạ Đại Thành trở lại thì có chút chen chúc. Để giá đồ sấy tiên trong hậu viện nhà người ta càng thêm chật trội nhà người ta.

Ý tưởng định ra, hai người lại nghĩ xây phân xưởng như thế nào.

Nhưng điều này thật đơn giản, chọn cái sân, ở giữa là một khối đất trống để phơi nắng đồ sấy tiên. Để phòng ngừa những lúc đổ mưa hoặc có tuyết rơi, lại làm một gian phòng lớn, bốn phía không xây tường, phía trên có mái che là được. Lại suy xét tới chỗ mọi người làm đồ sấy tiên, sẽ xây một căn ốc, chỗ hay rửa thịt thì đào một giếng nước, còn nghĩ đến vào mùa đông lạnh nên sẽ xây một cái giường lò lớn.

Dương Thiết Trụ gấp đến toát mồ hôi, bọn họ thương lượng toàn những thứ phức tạp, tấm bản hắn không vẽ được. Hắn chỉ vẽ được cái vòng tròn, vẽ cái hình vuông cũng xiêu xiêu vẹo vẹo.

Lâm Thanh Uyển bị hắn chọc cho mừng rỡ, kéo đầu hắn qua hôn một cái trên mặt. Bảo hắn đi lấy vải lau hết than củi trên tấm bản đi, sau đó cầm than củi bắt đầu vẽ phác họa.

Chuyên gia vừa ra tay liền biết có được hay không. Không thể so sánh với nhà thiết kế rồi, nhưng so với những đường xiêu xiêu vẹo vẹo kia của Dương Thiết Trụ thì tốt hơn rất nhiều.

Lâm Thanh Uyển nhanh chóng vẽ ra những cái mà bọn họ vừa bàn bạc ra, sau này nàng nghĩ thêm, trong sân phân xưởng làm thêm cái lều cho xe la, sau phân xưởng là con đường nhỏ ven rừng, vì thế lại làm thêm cái cửa sau, cứ như vậy lúc ra vào đưa hàng cũng thuận tiện.

Đại khái đã vẽ được ra, về phần chi tiết thì sau này từ từ nghĩ tiếp, bây giờ nàng mệt mỏi rồi.

Lâm Thanh Uyển đưa thanh củi cho nam nhân, hán tử kia thấy nàng dâu mệt mỏi, nhanh chóng ân cần đi múc nước cho mình và nàng dâu rửa tay.

Nhìn thấy nàng dâu nằm trên kháng vẻ mặt thoải mái, hắn cũng nóng mắt lên giường lò nằm bên cạnh.

Hai người lại nói liên miên về ngôi nhà mới, lúc nào vẻ mặt cũng đầy hưng phấn và khát khao.

Thật tốt, vợ con đang nằm cạnh mình đấy! Giờ phút này chỉ số hạnh phúc của Dương Thiết Trụ bạo hết ra ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net