Chương 2: Nữ chính đâu rồi?!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Thiên liếc thấy biểu hiện như trẻ con của cậu mà buồn cười, người này trở nên thú vị như vậy từ bao giờ thế...

Vì món vịt quay này rất phổ biến chứ không thuộc loại cao hương mỹ vị gì cho nên hai người rất nhanh tìm được một nhà hàng gần đó.

Nhà hàng mang phong cách cổ xưa với bàn ghế gỗ và đèn lồng đỏ, cách vách ngăn giữa các bàn được trạm khắc tinh xảo với các hoạ tiết truyền thống. Cao Mộng rất là thích nơi này, đặc biệt thích nhất chính là cmn mùi đồ ăn thơm quá đi mất!

Hai người ngồi xuống một bàn đôi, thu hút rất nhiều sự chú ý vì có hai trai đẹp đi với nhau, biểu tình cũng thân thiết vô cùng!

Nhân viên tươi như hoa đưa tới hai menu, Cao Mộng hăng say gọi gần 10 món mới ngó sang bên Long Dịch Thiên:

"Anh gọi thêm món gì không?"

Long Dịch Thiên:

"...Thôi ngần ấy được rồi"

Ngày trước Cao Mộng ăn gói mì với 1 quả trứng kèm 2 lát cà chua còn sợ nhiều! Nhìn sức ăn bây giờ mà xem, có còn là một người hay không đây?! Có chắc là ngã hỏng đầu chứ không phải hỏng dạ dày chứ?

Nhân viên rời đi gọi món, lúc này Cao Mộng mới chợt nhớ tới một vấn đề quan trọng!

Nữ chính của mình giờ này sống chết ra sao rồi?!

Mình làm việc quá thiếu tất trách, chỉ vì một con vịt quay mà suýt quên đi việc lớn cả đời! Hãy thức tỉnh đi!

Cao Mộng mân mê đôi đũa, thăm dò hỏi:

"Cô gái kia...không đẹp sao?"

Long Dịch Thiên mãi mới hiểu cậu muốn nói tới ai:

"Cậu còn không biết mặt cô ta mà cứ hỏi đi hỏi lại để làm gì?"

Cao Mộng bị câu này chọt đúng điểm chết. Cậu lúc viết hoàn toàn dùng mấy từ ngữ rất phổ cập trên mạng mà tả thôi, lúc tra tìm thông tin cũng thấy vài bức ảnh nhưng không quá để ý, mỹ nhân gì đó tôi hoàn toàn không biết cô ta trông ra sao á!

Vì hai người rất thu hút chú ý nên có không ít người trong nhà hàng kiếm cớ lảng vảng quanh góc hai người ngồi.

Cao Mộng nói:

"Chẳng phải là thấy cuộc sống của anh rất nhàm chán vất vả hay sao? Anh chả muốn có một người đặc biệt xuất hiện khiến cuộc sống thêm phong phú là gì?"

Long Dịch Thiên giật mình:

"Tại sao cậu biết?!"

Cái này tôi chỉ nói trong lòng thôi à nha!

Cao Mộng bịt miệng! Hình như mình lỡ lời rồi á!

Lúc này lại có một hộp phấn rơi bộp xuống bên chân Cao Mộng, cậu theo phản xạ nhặt lên đưa cho người bị rớt:

"Của cô này"

Cô gái e thẹn cầm thấy, Long Dịch Thiên nhíu mày, Cao Mộng không hiểu gì quay về cầm đũa muốn gõ lên bát sáng tác một khúc ca: "Ớ ơ vì sao vịt của tôi còn chưa có hơ ơ~"

Long Dịch Thiên nhìn cô gái nói:

"Cầm đồ xong rồi cô cũng nên đi đi?"

Cô gái cất hộp phấn vào túi, rụt rè mode on:

"Long tổng...thật không ngờ lại gặp ngài ở đây..."

Cao Mộng ngẩng lên nhìn cô gái lần nữa, khúc ca vịt quay tạm dừng mà đánh giá người đứng đó, đại khái cũng dễ coi, cậu hỏi:

"Nhân viên của công ty Dịch Thiên sao?"

Cậu thật ra rất là thông cảm cho cảm giác đi ăn bậy ăn bạ cũng gặp sếp lớn, làm sao mà nuốt trôi nữa chứ!

Cô gái dịu dàng cười nhẹ:

"À vâng, tôi là nhân viên mới, chắc anh là bạn của Long tổng, tôi là Mạc Băng."

Cao Mộng thoáng chốc cứng đơ! Cái gì?! Nữ chính lên sàn rồi đó hả?! Tại sao lại vào lúc tôi chưa chuẩn bị tâm lý chút nào hết vậy?!

Đạo diễn đã hô ACTION chưa mà cô đã diễn rồi?! NG!

Long Dịch Thiên nhìn biểu tình của cậu càng chắc chắn Cao Mộng chả biết Mạc Băng là ai, vậy suy ra cậu ấy quan tâm vấn đề anh gặp cô gái nào đó chẳng qua là đơn phương quan tâm tới tình hình của anh mà thôi.

Long Dịch Thiên tự mình ngó lơ chút vui mừng trong lòng mà nói với Mạc Băng:

"Chúng tôi đang dùng bữa, cô không phiền thì...tránh dùm được không?"

Cao Mộng thiếu chút nữa thì đập bàn!

Tại sao lại có thể đuổi em gái nữ chính đi chứ! Cứ tiến độ này thì bao giờ mới có thể lăn giường? Làm người ta sốt ruột quá đi mất!

"Sao lại nói vậy chứ, cô đã dùng bữa chưa? Hay ngồi với chúng tôi đi?"

Cao Mộng rất là cởi mở mời mọc, sắc mặt Long Dịch Thiên lập tức u ám.

Cậu còn không biết cô ta là ai, ăn cơm cùng người lạ không thấy phiền hả?!

Mạc Băng thật ra rất là muốn xê mông ngồi xuống nhưng mà ánh mắt của Long Dịch Thiên rất là đáng sợ á!

Lùi một bước để tiến mười bước, cần bộc lộ ra khía cạnh tính tế khôn ngoan lịch sự hiểu chuyện của mình!

"Thôi tôi xin phép đi trước, đây là nhà hàng tôi làm thêm nhưng vừa tới giờ tan ca định ra về thì gặp hai người, lần sau có duyên hẹn gặp lại"

Mạc Băng e lệ rời đi, ánh mắt vẫn vấn vương trên người Long Dịch Thiên, đi thêm một đoạn lại chuyển về phía Cao Mộng. 

...Người này cũng không tồi á!

Long Dịch Thiên lần đầu hài lòng với thái độ của thiếu nữ kia, hôm nay cô ta mà dám ở lại nhất định phải điều tới tận chi nhánh công ty ở trên núi lửa, hợp tác cùng bộ lạc dân tộc man rợ! Ngày đêm cầm khiên cầm rìu múa lửa trong trạng thái khoả thân! 

Cao Mộng thì tự mình tặc lưỡi cảm thán không thôi, ôi chao đúng tiêu chuẩn nữ chính cần có! Chăm chỉ làm hết nơi này tới nơi khác, hoàn toàn lộ ra cái nghèo của mình!

Đúng lúc này thức ăn được đưa lên, Cao Mộng vứt hết cái gì mà nam chính nữ chính ra sau đầu, ăn mới là tiêu chí hàng đầu!

Long Dịch Thiên chặn lại cánh tay đang định vươn tới cầm vịt của cậu.

Cao Mộng còn tưởng anh ta chê cậu bẩn không cho dùng tay! Trước lúc ăn tôi rửa tay rồi mà!

"Nhưng dùng tay ăn vịt mới là khoa học á!" – Cao Mộng phồng má phản bác!

Long Dịch Thiên phì cười, thấp giọng đáp:

"Sẽ bẩn áo, cậu đợi đã"

Cao Mộng ngờ nghệch nhìn Long Dịch Thiên thế mà lại cẩn trọng sắn lên hai bên tay áo của cậu.

Í í có gì đó không được đúng lắm đâu...động tác thân mật này anh nên dành cho nữ chính á!

Long Dịch Thiên buông tay cậu ra, lại cầm lên găng tay chuyên dụng khi ăn đeo lên cho cậu.

"Như vậy là tốt nhất, mùi hương lưu lại trên ngón tay rất khó rửa sạch. Được rồi, mau ăn đi"

Lúc này Cao Mộng chợt nhớ trong bản thảo mình đã từng lưu ý tình tiết nam chính đưa nữ chính đi ăn rồi giúp cô sắn tay áo, trải khăn ăn, còn cắt thịt thành từng miếng giúp cô, vừa ăn vừa liếc mắt đưa tình rồi vô tình đụng chạm, thân mật và thèm khát đến mức chỉ thiếu điều dùng lưỡi lau môi cho người ta!

So với tình hình bây giờ không khác nhau là bao á! Chỉ là nam nữ chính đi ăn bít tết còn mình thì đi ăn vịt quay một cách thô thiển mà thôi!

Tình tiết đảo lộn rồi, tác giả hoàn toàn không đồng ý với sự tiến triển thiếu quỹ đạo này!

(TBC)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net