Chương thứ 26: Làm người đừng quá kiêu ngạo (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày thứ hai, lão Cao liền chạy đến phòng hiệu trưởng một phen nước mũi một phen nước mắt mà tố cáo, nói nếu như không đem thái tử gia đổi đến lớp khác, hắn cái chức giáo viên chủ nhiệm này liền làm không nổi nữa, hắn cũng dạy không nổi nữa! Quá kiêu ngạo rồi, chỉ hảo tâm hảo ý mà khuyên một câu, lại có thể tìm người đến đánh hắn!

“Ngài xem, ngài xem, đây! Đây! Còn có đây!! Đều là bị Vương bát cao tử kia cấp đánh ! Này còn có vương pháp hay không a! Một tiểu hài tử cao nhất lại hung hăng càn quấy thành như vậy!” Lão Cao chỉ vào một khối xanh tím trên mặt mình, hận không thể dán lên con mắt của hiệu trưởng để cho hắn nhìn.

Hiệu trưởng đau đến phải ôm lấy đầu an ủi: “Lão Cao a, việc này là sao, cũng không thể nói vậy, ngươi cũng không bắt được ngay lúc đó, không thể võ đoán mà cho là hài tử kia làm….”

Hiệu trưởng nói còn chưa có nói xong, lão Cao đã phát cáu lên rồi, hóa ra ta đây đều bị đánh cho đầu đầy bánh bao rồi, vậy mà ngươi còn muốn ta tạm thời coi như không có chuyện này ư!

“Không đươc, hiệu trưởng, tình tiết này quá ác liệt, phẩm đức quá thấp kém, lấy tư cách một người đảm nhiệm trọng trách chủ nhiệm lớp thực nghiệm, ta quyết không thể tiếp nhận cái dạng con sâu làm rầu nồi canh này tồn tại trong lớp chúng ta, chuyện này ngài nếu như mặc kệ, ta liền….ta liền….thế nào cũng quá không có vương pháp rồi…..”

“Lão Cao a, lão Cao lão Cao! Ngươi hãy nghe ta nói! Ngươi a, còn quá trẻ, tính tình này a, còn phải hảo hảo rèn luyện, đừng phát sinh có chút sự tình liền suốt ngày bát nháo mà đem người ta nghĩ xấu đi. Ngươi ngẫm lại, chuyện này mà truyền ra ngoài, đối với danh dự Nhất Trung chúng ta có bao nhiêu tổn hại a….Còn có phụ huynh hài tử kia ngươi muốn trêu vào sao? Được rồi, được rồi, ngươi cũng đừng bày ra cái bộ dáng này nữa, hôm nay cho ngươi nghỉ, hảo hảo nghỉ ngơi, chuyện này ta sẽ xử lý….”

Cưỡng bức dụ dỗ như thế một trận bất kể thế nào cũng đã đem lão Cao ổn định lại, thế nhưng bản thân hiệu trưởng lại ổn không được, đợi người đi ra khỏi văn phòng, hắn liền vội vã mà đánh cho phụ huynh của người nào đó một cú điện thoại, tiếp điện thoại chính là bí thư của đối phương, sau khi đợi rất lâu không thấy người nghe, khó tránh khỏi bực dọc nảy sinh lan tràn, oán thầm liên tục. Đợi đến khi bên kia chính chủ cầm lấy điện thoại “uy” một tiếng, hiệu trưởng lại lập tức giống như bị điện giật mà ngồi thẳng người, như thể bị vây trong trạng thái phục kích, dáng tươi cười trên mặt tưởng chừng như có thể nở ra một đóa hoa, rõ ràng là muốn đi tố khổ, cuối cùng lại biến thành ca tụng công đức. Sau khi gọi điện thoại xong, hiệu trưởng thở dài một hơi, xoa xoa mồ hôi lạnh, lắc đầu, thầm nói: “Không trêu vào được a không trêu vào được !”

Sau thời điểm này không bao lâu, trong đám cao nhất bắt đầu lưu truyền tin thái tử gia mời người đánh chủ nhiệm lớp thực nghiệm lão Cao, sẽ bị chuyển ra khỏi lớp thực nghiệm. Nhập học còn chưa được một tháng đâu, đã có người phải từ lớp thực nghiệm chuyển ra, nhưng lại là thái tử gia ngông cuồng tự cao tự đại không ai bì nổi,tin tức lớn làm lòng người phấn khởi như vậy sao có thể không kích thích nỗi lòng bát quái của đông đảo quần chúng chứ!

Thế nhưng sự thực về sau đã chứng minh, tất cả phản kháng đều là vô hiệu, thái tử gia vẫn vững vàng mà cắm cọc ở lớp 1 ban thực nghiệm, hoàn toàn không có ý tứ phải chuyển đi. Chuyện này cực đại mà kích thích thần kinh của những thanh thiếu niên đầy nhiệt huyết, vốn cái tuổi này đã đặc biệt dễ dàng tức giận phẫn nộ, huống chi bây giờ còn có lý do đáng để xúc động như thế.

Cuộc sống của thái tử gia kế tiếp như thế nào hiển nhiên không cần nói nhiều, ở trong một tập thể cao nhất biểu hiện tưởng chừng như trong suốt, chí khí cao thì không thèm để ý đến hắn, chí khí thấp thì không dám trêu vào hắn, bình bình thường thường không muốn để tâm đến hắn,hắn chân chính mà trở thành một “thái tử gia” đơn độc.

Tình cảnh này nếu đổi lại là Mục Xán, ước chừng cũng có thể chịu đựng được mà đối mặt, dù sao thì hắn từ bé đã thành thói quen bị người cô lập, bị người xa lánh, ngay cả có nhiều người châm biếm hắn, khinh thường hắn, chê trách hắn, hắn cũng có thể đem hai tai đóng lại, phong tỏa mà tiến vào thế giới của chính mình. Nhưng thái tử gia kia lại từ nhỏ ngậm chìa khóa vàng mà lớn lên, được cha mẹ nâng ở trong tay sợ vỡ, ngậm ở trong miệng sợ tan, nơi nơi được người nịnh nọt, đâu có từng trải qua việc như vậy? Đây chính là bạo lực ngầm một cách trần trụi a! Người chưa từng trải qua sẽ không hiểu được. Chịu đựng chưa đến vài ngày, thái tử gia liền cảm thấy bầu trời Nhất Trung cũng đều đen cả rồi, cả ngày cùng phụ huynh la hét muốn  chuyển trường.

Phụ huynh hắn cũng rất bất đắc dĩ, ngươi nói nếu như các học sinh đánh hắn mắng hắn bắt nạt hắn, bọn họ còn có thể nghĩa chính ngôn từ mà đứng ra vì con trai mình ra mặt, nhưng bây giờ là bản thân con trai mình đem người ta đánh cho sợ hãi, người ta không để ý đến ngươi, thì ngay cả ngươi quyền lực vị thế cao tới đâu cũng dùng thế nào được? Nhiều lắm than một tiếng “Chỗ cao không gánh nổi rét lạnh” mà thôi.

Vốn cái dạng giống như thái tử gia này, đã sớm nên đi châu Âu, Mỹ, Úc nhận thẻ xanh thẻ trắng thẻ vàng rồi, sở dĩ vẫn còn ở lại trong nước, tất cả đều bởi vì phụ huynh hắn lo lắng với tính nết ương ngạnh kiêu ngạo của thái tử gia đi ra ngoài sẽ bị người gặm đến đầu khớp xương cũng chẳng còn. Suy cho cùng ở bên ngoài, người ta mới không mua nợ nần với lãnh đạo tỉnh nhà ngươi. Nhưng hiện tại mắt thấy hài tử thực sự làm ầm ĩ đến lợi hại, phụ huynh đành phải quyết tâm vậy, rốt cục lo liệu đầy đủ thủ tục đem hắn tống đến Mỹ chạy về phía tương lai tươi đẹp hơn vậy.

Ngày đó thái tử gia rời trường, tất cả học sinh cao nhất Nhất Trung đều chợt cảm thấy ngay cả bầu không khí cũng tươi mát hơn hai phần, chính là cái gọi là trời trong xanh nắng ngập tràn a!

Buổi tối trên bàn cơm, Lục Hiên vừa dùng dĩa nhỏ tinh tế đem thịt cua từ trong xác khều ra một cái đĩa nhỏ, vừa giống như vô tình mà thuận miệng hỏi: “Nghe nói ‘thái tử gia’ lớp các ngươi chuyển trường rồi?”

Mục Xán ngơ ngẩn một hồi, mới phản ứng được người hắn nói là ngươi nào, gật đầu nói: “Hình như là đi Mỹ .” Hắn đối với cái vị gọi là “thái tử gia” kia căn bản hoàn toàn không có ấn tượng, mặc kệ đối phương đi chỗ nào với hắn đều không có vấn đề gì, hắn còn đang kỳ quái chuyện Lục Hiên sao lại tò mò trong khi hắn là người không liên quan gì.

Lục Hiên cười: “Đi tới cao trung ở Mỹ học rồi.” Vừa nói vừa đem thịt cua lấy ra đổ vào trong bát Mục Xán, Mục Xán rất tự nhiên mà gắp lên ăn, nhưng đối với lời hắn nói cũng không phát biểu bình luận gì. Lục Hiên cũng liền cười mà bỏ qua, không nói thêm nữa.

Mục Xán lúc còn rất nhỏ vô cùng thích đồ ăn các loại cua a tôm a, nhưng từ sau khi được cha nuôi ở bên người, hắn để giảm thiểu thời gian ở cùng với bọn họ trên bàn cơm, liền đối với những đồ ăn cần tốn nhiều thời gian bắt tay vào lột vỏ bỏ xương gì đó kia mất đi hứng thú, thà không ăn còn hơn. Khi vừa mới bắt đầu cùng Lục Hiên ở cùng, Lục Hiên vẫn còn rất kỳ quái Mục Xán một hài tử ở vùng duyên hải (ven biển) sao lại đối với hải sản tươi không có hứng thú, những ngày không lâu sau, hắn mới nhìn ra đầu mối, liền nhiều lần chủ động thay Mục Xán lột vỏ khều thịt,đến sau này đã tập thành thói quen.

. . .

. . .

Mỗi năm một lần đại hội thể dục thể thao mùa thu lại bắt đầu.

Nói chung, những học sinh có năng khiếu thể thao Nhất Trung đặc biệt tuyển sinh đều phân phối vào lớp thông thường, cho nên hằng năm thành tích của ban thực nghiệm ở đại hội thể dục thể thao đều không được tốt, bình thường đều đóng vai làm nền, đây là thời điểm duy nhất trong năm mà các lão sư ban thực nghiệm buồn phiền.

Có điều năm nay chủ nhiệm lớp 2 ban thực nghiệm cao nhất cũng sẽ không buồn phiền nữa, bởi vì lớp bọn họ có một “Toàn năng vương” Lục Hiên, khi hắn vào đầu tháng ba đã cầm được danh hiệu thứ nhất chạy cự ly ngắn trong vận hội thiếu niên thành phố, đại hội thể dục thể thao lần này nhất định sẽ không khiến hắn thất vọng.

Quả nhiên, trong thi đấu 100 m Lục Hiên một mạch vào vòng trong, thay lớp 1 thực nghiệm phá kỷ lục đạt được giải nhất. Trong quy tắc tích điểm của đại hộ thể dục thể thao trường, giải nhất là tăng thêm 10 điểm, phá kỷ lục tăng thêm 30 điểm, Lục Hiên thâu tóm được giải nhất chạy cự ly ngắn 100 m nam, 200 m nam cao nhất, cũng phá một cái kỷ lục, một người đã độc chiếm được 40 điểm, điểm số này lại cộng thêm điểm của nhứng người khác đạt được miễn miễn cưỡng cưỡng có thể giúp cho lớp bọn họ giảm bớt được xấu hổ chuyên đóng vai nền rồi.

Phải biết rằng thành tích lớp đạt được trong đại hội thể dục thể thao kia thế nhưng trực tiếp ảnh hưởng đến tiền thưởng trong tháng của lớp đó.

Mà thu hoạch đắc ý ngoài sự kiến nhất chính là chủ nhiệm lớp 1 thực nghiệm lão Cao, hắn vừa mới trải qua sự kiện thái tử gia, tâm tình còn chưa hoàn toàn khôi phục, nghĩ đến lại phải trải qua đả kích đại hộ thể dục thể thao, tâm tình sa sút khỏi phải nói. Đúng lúc này, trong lớp Mục Xán thoạt nhìn không có tiếng tăm gì vậy mà ở đại hội thể dục thể thao lại tỏa sáng, không chỉ giành được giải nhì 100 m chạy cự ly ngắn, còn phá kỷ lục đạt được giải nhất nhảy cao, lão Cao quả thực cười đến toe toét.

Trong ba ngày đại hội, tổ cao nhất ngoại trừ mấy người có năng khiếu thể thao đặc biệt tuyển sinh ra, Lục Hiên và Mục Xán không nghi ngờ chính là hai người nổi trội nhất, khiến cho sau đó lão sư thể dục của trường đều muốn phải thuyết phục được hai người vào đội thể dục thể thao, nhưng đều bị bọn họ từ chối.

Thể dục sinh (học sinh chuyên năng khiếu thể thao) là mỗi ngày đều phải huấn luyện, bọn họ (Lục Hiên + Mục Xán) cũng không có nhiều thời gian như vậy để dùng vào việc huấn luyện, có thời gian rỗi kia còn không bằng chơi bóng rổ. Từ khi bị Lục Hiên lôi vào con đường chơi bóng rổ, Mục Xán cũng rất thích hoạt động này, chỉ là cao trung lại không thành lập đội bóng rổ, cho nên bình thường hắn đều cùng mấy người thích chơi bóng tùy tiện mà chơi chút.

Có điều mặc dù không có đội bóng rổ, nhưng bóng đá lại có một đội, khi Lục Hiên gọi hắn cùng tham gia đội bóng đá, hắn không hề suy nghĩ nhiều liền đáp ứng, đá bóng cũng là hoạt động hắn rất yêu thích, lúc còn học sơ trung, thời gian hoạt động không chuyên của hắn đều tiêu hao vào hai hoạt động bóng rổ và bóng đá này.

Điều này ngược lại cũng không chỉ vì hắn ở trên phương diện này có thiên phú, mà là chỉ có ở trong hoạt động thể thao như thế này, hắn mới không cần đi suy đoán ý tứ người khác, cũng không cần người khác nói chuyện, tất cả mọi vấn đề chỉ cần vẫy tay hoặc đập tay vỗ tay là mọi người đều hiểu được. Cho nên sau khi nhập học không lâu, hắn liền cùng Lục Hiên cùng nhau báo danh gia nhập đội bóng đá.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net