Chương thứ 28: Thi đấu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi huấn luyện chấm dứt, để giảm bớt oán khí của các học trưởng, Lục Hiên làm chủ nhà mời tất cả thành viên đội bóng đá đi quán ăn đồ cay Tứ Xuyên bên ngoài trường đánh chén một phen. Nước nấu cá ở đây rất chính cống, đủ vị cay, Mục Xán rất thích, là lúc bọn hắn vào sơ nhị năm ấy đi tìm kiếm thức ăn ngon phát hiện ra.

Một đám người vậy quanh một bàn lớn, chen chúc ở bên trong ăn đến đầu đầy mồ hôi, xem bộ dáng của bọn hắn đều làm cho kẻ khác hoài nghi điều hòa trong phòng có bị hỏng hay không. Mấy người trong đám tân sinh cao nhất cũng âm thầm kết luận quyết tâm nhất định phải kết thân với Lục Hiên, bọn họ mơ hồ cảm giác được có quan hệ tốt với Lục Hiên trực tiếp sẽ quyết định vị trí của họ trong toàn đội.

Sau khi đội bóng lại ở dưới sự an bài của Dương Kỳ Phong cùng mấy trường gần đó đá vài trận giao hữu, thành tích trận đấu là hai thắng ba bại, không tính là tốt, duy nhất đáng để an ủi chính là, trong trận đấu giao hữu đội bóng dần dần thích ứng với việc lấy Lục Hiên làm tiêu chuẩn đá bóng tấn công phòng thủ trung tâm, đã miễn cưỡng có chút ra hình dáng trận hình, so với cách đá không hề có trình tự quy tắc lôn xộn trước đây tóm lại cũng đã có một bước tiến bộ nhảy vọt.

Trong thi đấu dự tuyển tiếp theo biểu hiện của Nhất Trung đã tốt hơn rất nhiều, hơn nữa vận khí lúc rút thăm cũng không tệ, tóm lại là mang Nhất Trung vượt khỏi vòng dự tuyển, tiến vào đội ngũ giải thi đấu toàn thành phố.

Trong mấy trận thi đấu biểu hiện xuất sắc ngoại trừ Lục Hiên hạch tâm công phòng tuyệt đối ra, Mục Xán cũng không phụ cái tên “Phong chi tử” (tốc độ của Mục Xán cực kỳ nhanh, nhanh đến các hậu vệ chỉ có thể bắt được một cái bóng thổi qua, cho nên mới cho hắn một cái biệt hiệu như thế), hắn đã trở thành một người tấn công tuyệt đối trong đội. Có điều bởi vì tính tình u ám trầm mặc ít nói của hắn, nên ở trong đội, ngoại trừ Lục Hiên ra, hắn vẫn gần như không có bằng hữu, những người khác mặc dù ở trong trân đấu rất tín nhiệm hắn, nguyện ý đem bóng truyền cho hắn, để hắn làm người ghi bàn, nhưng sau khi rời khỏi sân bóng, thì rất ít người sẽ lại cùng hắn giống như bạn bè mà cười đùa trêu chọc.

. . .

. . .

Thứ hai đầu tuần, lão sư thể dục đồng thời cũng là huấn luyện viên đội bóng đá Dương Kỳ Phong đại diện đội bóng đi trung tâm thể dục thể thao thành phố rút thăm, buổi chiều khi trở về, sắc mặt Dương Kỳ Phong xấu vô cùng, khỏi cần phải nói, cái kết quả rút thăm này nhất định là vô cùng không tốt. Quả nhiên, sau khi kết thúc huấn luyện không bao lâu, hắn liền công bố kết quả rút thăm của Nhất Trung, thực sự là phải dùng từ đại đại xấu để hình dung cũng không quá đáng.

Đối thủ vòng thứ nhất của Nhất Trung chính là Tam Trung đội đứng thứ ba thành phố năm ngoái, thi đấu toàn quốc tiến vào tám đội mạnh nhất, điều này khiến cho tâm tình mọi người có phần sa sút. Thật vất vả trong đội mới có Lục Hiên, Mục Xán và Hông Vân ba viện trợ mạnh mẽ, vẫn cho rằng thành tích lần này hẳn là có thể tốt hơn một chút, ai biết mới vừa vào thi đấu chính thức, vòng thứ nhất đã gặp phải đội Tam Trung mạnh mẽ, rất nhiều đội viên trong nháy mắt liền cảm thấy trời cũng tối sầm lại.

Lục Hiên vỗ vỗ tay, lớn tiếng nói: “Mọi người lấy lại tinh thần đi a! Tam Trung không đáng sợ như vậy đâu, mục tiêu của chúng ta còn xa hơn cả thế, không phải sao?”

Vương Tử Cao nhìn Lục Hiên một cái, phụ họa nói: “Không sai, còn chưa có bắt đầu thi đấu đâu, mọi người ai cũng mất tinh thần để làm chi? Tam Trung có cái gì đáng sợ! Chúng ta thi đấu dự tuyển đá lợi hai hơn nhiều! Năm nay chúng ta có Lục Hiên hạch tâm trong trận đấu, còn có Hùng yêu viễn xạ vương lợi hại (bạn Hồng Vân đó ~), tuyệt đối không cần sợ bọn họ! Đều lấy lại tinh thần cho ta, có nghe hay không!”

Lục Hiên cũng cười: “Thắng ta mời các anh em đi ăn tiệc lớn a!”

“Ác! Được!” Mọi người vừa nghe có tiệc lớn ăn, tức khắc kích động, sôi nổi la hét.

Dương Kỳ Phong ở ngoài cuộc nhìn bộ dáng Lục Hiên và Vương Tử Cao cổ vũ tinh thần đội viên, âm thầm cúi đầu xuống một chút, đám tiểu tử thối này, cuối cùng cũng đã có một hai người trưởng thành.

Hắn nhìn lên bầu trời, nghĩ thầm, mặc kệ ra sao, năm nay trong đội có hai người mới siêu cấp tài năng, còn có một Hồng Vân rất không tệ cùng thủ môn khá mạnh mẽ, mục tiêu của ta không thể cứ như vậy tiến vào giải thi đấu làm người qua đường a.

. . .

. . .

Buổi sáng thứ bảy, 24 đội viên đội bóng ta cộng thêm huấn luyện viên Dương Kỳ Phong, cùng với một bác sĩ phòng y tế Vương lão sư, tổng cộng 25 người nhét vào một chiếc xe của trường hướng Tam Trung ở ngoại ô thành phố bay như tên bắn mà đi, theo phía sau bọn họ còn có một chiếc xe của trường khác,ngồi bên trong chính là một số chỉ tiêu bị cứng rắn phái đi để cổ vũ, trên cơ bản đều là người trong đội thể dục.

Trận này bọn họ đấu trên sân khách, càng đến gần, đội viên trên xe lại càng khẩn trương, suy cho cùng thực lực của Tam Trung bày ra ở đây, không lo lắng là không có khả năng. Có điều hôm nay trên xe có một người ngoại trừ đồng phục ra còn mang theo một đồ vật khác —– đàn ghi ta, người kia tự nhiên cũng không cần phải nói rồi, chính là vị được ca tụng là “Vua toàn năng” Lục Hiên.

“Này, đường đi còn dài, yên tĩnh trống rỗng, không bằng ta tới biểu diễn cho mọi người một khúc đi.”Lục Hiên cười ở trên chỗ ngồi vung tay một cái hô, “Được!” Các đội viên hiển nhiên hưởng ứng vang dội, huấn luyện viên Dương Kỳ Phong cùng lão sư y tế ngồi ở phía trước cũng nhịn không được quay đầu lại nhìn hắn.

Dường như đã sớm đoán được các đội viên sẽ cổ vũ, Lục Hiên nói xong liền ôm đàn ghi ta tự đàn tự hát, có đôi khi còn hô một hai câu khơi mào bầu không khí. Bởi vì hắn hát lên là một tác phẩm cực kỳ kinh điển, phàm là người mê ca nhạc sẽ không thể không biết một ca khúc tiếng Anh đã cũ [ We are the champions], cho nên rất nhanh đơn ca đã biến thành đồng ca. Do có một vài người phát âm tiếng Anh không chính xác lắm, luôn hát sai, vì thế nên liền tránh không được bị giễu cợt một hồi. Cứ cãi nhau làm ôn như vậy, nguyên là bầu không khí khần trương căng thẳng ở trong âm nhạc cùng tiếng cười rất nhanh liền biến mất, trở thành một cỗ tinh thần phấn chấn tràn đầy thanh xuân sống động.

Học sinh Tam Trung ở phương diện thành tích có lẽ phải ngưỡng vọng Nhất Trung, nhưng về mặt bóng đá mà nói, thì khẳng định là ngay cả cúi xuống cũng chẳng thèm làm, điểm này khi đội bóng làm nóng người có thể nhìn ra được. Các cầu thủ bóng đá Tam Trung hoàn toàn không đem Nhất Trung để vào mắt, ngay cả làm nóng người cũng đều lơi lỏng, các cầu thủ hi hi ha ha cười toe toét, bộ dạng tất cả đều không giống như là lập tức sẽ thi đấu. Đối với bọn họ mà nói, Nhất Trung chẳng qua chỉ là một món khai vị mà thôi, thay thế bổ sung vào trận đều có thể đối phó.

Sự khác biệt rõ ràng nhất về không khí bóng đá của Tam Trung và Nhất Trung chính là thi đấu còn chưa có bắt đầu, trên khán phòng hai bên cũng đã tự nhiên có phân ra có sự khác biệt, bên Tam Trung gióng trống khua chiêng cổ vũ, cắm lên cờ màu cùng đủ loại băng rôn biểu ngữ, nào là “Tam Trung tất thắng” a, “Chúng ta là quán quân a”, từng cái từng cái, rất náo nhiệt. Trái lại khán phòng của Nhất Trung, thưa thớt ngồi xuống vài người, đều ở một bên thì thầm với nhau, đâu có lo lắng cho đội viên bọn họ trên sân đấu đâu! Này cũng không trách được bọn họ, dù sao bọn họ đều là bị lão sư kéo tới.

“Này, bắt đầu vào sân rồi, mọi người hô lên a!”

“Ha ha, để cho chúng ta đá vào bọn họ năm sáu quả sau đó đi uống trà chiều đi!”

“Không nên đi, thắng là tốt rồi,  chừa cho bọn họ chút mặt mũi đi, nếu không đem hắn đá đến sau này có khi cũng không dám đá bóng nữa, chẳng phải là thật có lỗi a. A ha ha ha ha…..” Có một người cợt nhả mà nghĩ một đằng nói một nẻo, rõ ràng là đang mỉa mai.

“Quên đi, trên sân bóng sao có thể nể mặt lưu tình, chúng ta chính là muốn ở trên người bọn họ tìm tự tin!!”

Những câu nói giống như vậy không ngừng từ nhóm cổ vũ bên sân của Tam Trung truyền đến, các đội viên Nhất Trung nghe được mỗi người đều lòng đầy căm phẫn, trong bụng bất mãn vô cùng, cũng bắt đầu hùng hùng hổ hổ nói mát, ai cũng không muốn bị người khinh thường như thế.

“Ầm!” Chính vào lúc bày, Mục Xán đứng ở bên ngoài khu cấm địa vẫn luôn không nói câu nào đột nhiên đem bóng giống như đạn pháo đánh vào trên vách tường bên cạnh khán đài, tất cả mọi người bị tiếng nổ này làm cho hoảng sợ, ngây ngẩn cả người. Nhưng một lát sau, đội cổ vũ của Tam Trung lại bộc phát hỏa lực càng kịch liệt hơn, đối với hành vi mang theo khiêu khích này của Mục Xán làm bọn họ cũng tức điên rồi, phỏng chừng nếu không phải phía trước có lão sư ngăn đã sớm xông lên trận rồi, cái gì là “Cút về đi”, “Ngã thảo (L: chịu ko biết cái gì)“ đủ các loại lời nói khó nghe cuồn cuộn không ngừng mằng qua, rõ ràng tất cả tranh cãi đối với Mục Xán.

Mục Xán mặt không biểu tình mà ở cạnh biên tâng bóng, đối với những tiếng nhục mạ hoàn toàn mắt điếc tai ngơ.Lục Hiên đang ở trong sân làm nóng người chạy đến bên sân một tay túm lấy cánh tay Mục Xán kéo vào trong sân, xoa xoa đầu hắn nói:“Đứa ngốc, ngươi làm như vậy đợi lát nữa bọn họ khẳng định đều sẽ tập trung vào ngươi.”

Hùng yêu cũng nhịn không được đối với Mục Xán trêu ghẹo nói: ” Đại bác tầm xa, đây là chiêu của ta a, tiểu tử không tệ a, có bảy phần phong thái của ta ! Ha ha!”

Mục Xán đá đá quả bóng dưới chân không nói gì. Lục Hiên hô một tiếng, đem mấy người đội hữu bình thường phối hợp coi như ăn ý xung quanh tập trung lại, “Mọi người hãy nghe ta nói, chúng ta để cho bọn hắn một niềm vui bất ngờ….” Sau khi mấy cái đầu chụm cùng một chỗ nói mấy câu, Lục Hiên vô cùng thân thiết mà vỗ vỗ đầu Mục Xán, liền buông hắn ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net