Chương thứ 31: Những năm ấy, cô gái chúng ta thầm mến

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Đô!” Tiếng còi chói tai lần nữa vang lên trên sân.

Hậu vệ cánh trái của Nhị Trung bị Trần Hải Kiệt chà đạp, nếu như để hắn đột phá phía sau chính là vùng trống, trực tiếp đối mặt thủ môn, buộc lòng phải vây tiếp, số 6 nòng cốt vị trí tam phong của Nhị Trung – Dương Nhất Dương quả quyết mà từ bên sườn hướng qua đem Trần Hải Kiệt đến cả người dẫn bóng xúc ngã. Kỳ thực xúc lại chỉ là bóng thôi, người là bởi vì theo quán tính tự mình ngã. 

Phòng thủ lần này nếu như là đang ở trong thi đấu chuyên nghiệp, như thế quả thực chính là cách thức bình thường, thế nhưng đây là thi đấu nghiệp dư! Trong thi đấu nghiệp dư để giảm thiểu tỉ lệ bị thương của cầu thủ, cấm toàn bộ mọi hình thức xúc bóng, bất luận thế nào, đều không được.

Trong tài chạy tới trước mặt Dương Nhất Dương, bắt đầu hướng túi áo trước ngực lấy thẻ ra.

Vương Tử Cao ngưng mắt: “Sẽ là thẻ gì đây? Loại xúc bóng này, trong thi đấu nghiệp dư, trực tiếp cấp thẻ đỏ cũng không tính quá mức.”

“Sẽ không cấp thẻ đỏ, hiện tại mới nửa trận đầu, trọng tài nhất định sẽ suy xét đến thế cân bằng.”Lục Hiên ung dung mà nói.

Quả nhiên, là thẻ vàng.

Dương Nhất Dương đánh mắt nhìn Trần Hải Kiệt ngã dưới đất, cũng không chút hữu hảo mà kéo hắn lên hoặc giải thích một chút, mà trực tiếp hướng phía sau mà đi, vừa đi vừa hướng các đội viên không phục quyết định của trọng tài rống lớn:“Bình tĩnh! Bình tĩnh ! Bị thẻ vàng cũng không có gì ghê gớm, chúng ta nhất đinh sẽ thắng!”

Nghe được Dương Nhất Dương nói, Trần Hải Kiệt phun bùn ăn phải trong miệng ra, “Không phải chứ, đây là lời thoại của ta đi.” Thấy trọng tài đã lấy thẻ ra, hắn lập tức từ trên mặt đất đứng lên, đứng tại chỗ nhảy nhảy vài cái, đội hữu bên cạnh ào ào vây quanh hỏi tình huống của hắn, hắn lắc đầu biểu thị không có việc gì.

“Ngươi cẩn thận, động tác của bọn họ có phần lớn, chú ý an toàn của bản thân.”

“Ta biết.” Trần Hải Kiệt nhìn chằm chằm bóng lưng Dương Nhất Dương đã bỏ đi.

“Cường tử, ngươi bên đó chú ý, không được để cho Trần Hải Kiệt lại dễ dàng trực tiếp đối mặt A Hoan như vậy!” Dương Nhất Dương quay lại đối với đội hữu của hắn lớn tiếng phân phó.

Lục Hiên sờ sờ cằm nói: “Về sau phòng tuyến của Nhị Trung áp lực sẽ càng lớn hơn rồi. Nếu như không nhìn lầm, số 6 kia hẳn là nắm giữ nhịp độ trận đấu của Nhị Trung trên sân, hiện tại trên lưng hắn bị dán thẻ vàng, trận đấu về sau sẽ đá không tốt.”

Vương Tử Cao lắc đầu: “Đây cũng là không có biện pháp, cú vừa nãy nếu như không phạm quy, Trần Hải Kiệt sẽ một mình một người, lấy kỹ thuật của hắn, bóng chắc chắn sẽ vào lưới, vậy thì Nhị Trung nửa trận đầu liền bị dẫn trước hai quả.”

Trận đấu kế tiếp động tác hai bên đều càng lúc càng lớn, tiếng còi của trọng tài phảng phất như đã trở thành nhận vật chính trên sân, nhưng mãi đến khi kết thúc nửa trận đầu, tỉ số vẫn không có biến hóa, Thự Quang vẫn 1:0 vượt lên dẫn trước Nhị Trung.

Ngay từ đầu nửa trận sau, Nhị Trung rõ ràng tăng cường tiến công, 10 phút đầu thủ môn đội Thự Quang gần như thành nhân vật chính trên sân, liên tiếp có thể nghe thấy thuyết minh viên thông báo tên của hắn.

“Nhị Trung thay đổi trận hình rồi, xem ra, là quyết định phải cùng Thự Quang chơi tấn công.” Lục Hiên nói với Mục Xán.

” Quá vội vàng rồi.” Mục Xán vẫn giữ tư thế hai tay khoanh trước ngực, yên lặng nhìn biến hóa trên sân.

“Oa, công kích mới đây của Nhị Trung rất mạnh mẽ, bóng của Thự Quang gần như đều giữ được không quá nửa trận, bị áp đảo rồi.” Hồng Vân ở phía sau kêu lên.

“Hùng yêu nhãn lực ngươi không tệ a.” “Kẻ thù không đội trời chung” của hắn Sơn trư nở nụ cười.

Hồng Vân liếc xéo hắn một cái, “Cút!”

“Số 10 Thự Quang kia cũng quá lười đi, cùng người nào đó giống nhau nha! Tình thế như vậy mà cũng không tham gia phòng thủ.” Vương Tử Cao liếc Mục Xán một cái, ý tứ sâu xa mà nói một câu.

Mục Xán há có thể không nghe ra ý châm biếm trong lời nói của hắn, hừ lạnh một tiếng, “Ngu ngốc, hắn đứng ở trước trận chính là phòng thủ tốt nhất đối với Nhị Trung.”

Lục Hiên gật đầu, tán thành nói: “Không sai, chỉ cần có hắn ở trước dẫn dắt, hậu vệ Nhị Trung liền kiêng dè, không dám toàn bộ xông lên.”

“Ngươi tên tiểu quỷ năm nhất này! Ngươi đang chửi ai ngu ngốc!” Vương Tử Cao nghe thấy Mục Xán nói thanh âm nhất thời nâng cao lên 8 độ.

Mục Xán mặt không biểu tình nói: “Ai đáp lại chính là người đó.”

Vương Tử Cao nổi điên.

Lục Hiên vội đẩy đẩy Vương Tử Cao, nói tránh đi:“Xem đá bóng! Xem đá bóng! Xem đá bóng!”

Lâm Linh phía sau cũng đá mạnh vào chỗ ngồi của Vương Tử Cao một cái, nhíu mày nói: “Vương Tử Cao, ầm ĩ cái gì, xem đá bóng đi!”

“Linh….Là hắn ầm ĩ trước.” Vương Tử Cao quay đầu ai oán mà nhìn Lâm Linh một cái, người ở sau đang dùng ánh mắt bất mãn trừng hắn, hắn không thể làm gì khác đành phải hậm hực mà quay đầu tiếp tục xem đá bóng.

Tình hình trên sân lúc này đã phát sinh biến hoán mang tính hí kịch, ở dưới thế tiến công mạnh mẽ của Nhị Trung, tỉ số rốt cục được san bằng, nhưng chỉ vẻn vẹn hai phút sau đó, hậu vệ tuyến đầu tại khu vực cấm của Nhị Trung đối với Trần Hải Kiệt phạm lỗi, đội Thự Quang giành được một quả đá tự do, Trần Hải Kiệt giải quyết trong chốc lát, lại đá vào một quả dẫn trước, thực sự là biến đổi bất ngờ.

Lúc này cách thời điểm kết thúc trận đấu chỉ còn lại 10 phút.

Đội viên đội bóng đá Nhất Trung thấy quả đá tự do này của Trần Hải Kiệt, sắc mặt đều trở nên có phần ngưng trọng.

“Nghĩ không ra với khoảng cách này quả đá tự do hắn lại đá được lợi hại như vậy!”

“Thật không ngờ cú đá tự do của hắn cũng lợi hại như vậy.”

“Hừ, ta nhất định sẽ đánh bại ngươi!” Vài người đồng thời ở trong lòng thầm quyết tâm.

Một cú đá cực kỳ xuất sắc này đưa bóng vào khung thành đã cho Nhị Trung một đả kích mang tính hủy diệt, trận đấu kế tiếp, Nhị Trung thủy chung không có cách nào tổ chức tấn công hiệu quả. Cuối cùng,đội Thự Quang dùng tỉ số 2:1 vượt lên duy trì đến cuối trận, loại bỏ Nhị Trung, tiến vào trận tứ kết.

Nói cách khác, đối thủ của Nhất Trung trong trận tứ kết chính là  “Ông vua không ngai” – Trung học thực nghiệm Thự Quang.

. . .

. . .

Trên sân thể dục của trường trung học thực nghiệm Thự Quang, một đám nam hài đang ra sức mà đá bóng, chính vào lúc này, một bóng dáng màu trắng từ bên cạnh sân bóng chậm rãi đi qua, cuối cùng đứng yên ở một góc nhỏ kín đáo.

Hạch tâm của đội bóng Trần Hải Kiệt dùng ánh mắt sáng rực liếc qua bóng dáng màu trắng kia, vội vàng nói với người trên sân: “Hắc hắc, các anh em, nàng tới, cho ta chút thể diện nào! Phối hợp một chút ha!”

Nàng trong miệng hắn, đương nhiên là hoa khôi cao nhị Nữu Mạt Nhi.

Nữu Mạt Nhi bề ngoài văn tĩnh, mặt cười ngọt ngào, nhưng ngoài dự đoán của mọi người nàng chính là một người mê bóng đá, mặc dù nàng không gia nhập nhóm cổ vũ của nhà trường, nhưng chỉ cần trong trường có trận đấu, nàng chắc chắn sẽ đến xem, giống như loại trận đấu nhỏ trong giờ học như ngày hôm nay nàng có đôi khi cũng sẽ đến xem. Trần Hải Kiệt thầm mến nàng đã không phải là chuyện ngày một ngày hai, có điều hắn chưa từng bày tỏ, ngay cả nói cũng chưa từng cùng nàng nói vài câu. Thầm mến thời cao trung a, có đôi khi chính là đơn thuần như thế.

“Ha ha, phối hợp không thành vấn đề a, chúng ta đây được chỗ tốt gì a?”

“Thát trư (biệt danh của Trần Hải Kiệt), ngươi quá âm hiểm a, ha ha, muốn ở trước mặt mỹ nữ khoe khoang a! Còn muốn kéo chúng ta làm đệm lưng….” Chung Cảnh Diệp biệt hiệu là “Đại Đầu” cười hì hì mà đến gần trêu chọc hắn.

” Lăn đi!” Trần Hải Kiệt một tay đem cái đầu to của “Đại Đầu” đẩy ra, vì mỹ nữ đành phải hao tốn, “Các anh em, bữa sáng mai ta bao a!”

“Được! Ha ha, các anh em, Thát trư mời ăn bữa sáng rồi! Ta cho hắn chút mặt mũi phối hợp phối hợp a!”

“Nga nga nga! Quá tốt rồi!” Mọi người nở nụ cười vang dội, trận đấu tiếp tục.

Nữu Mạt Nhi cách sân bóng khá xa, căn bản không nghe thấy bọn họ thảo luận gì, còn tưởng là đang bàn bạc chiến thuật đâu.

Ngày mai chính là trận tứ kết cùng đại hắc mã năm nay đội bóng đá Nhất Trung, nghe nói trong đội bọn họ có hai Siêu cấp tân nhân vương….Trận đấu có lẽ sẽ rất đẹp mắt đi.

Nữu Mạt Nhi vừa nhìn đội mình trong sân huấn luyện thi đấu, vừa nhàn nhạt mà nghĩ.

. . .

. . .

“Trung học thực nghiệm Thự Quang…” Trước bảng tin phòng thể thao Nhất Trung có người lẩm bẩm nói.

Hai ngày này trong đội huấn luyện đều có chút nặng nề, ngay cả thủ vệ Vương Tử Cao thời gian gần đây vẫn luôn đĩnh đạc cũng xuất hiện sai sót, nguyên nhân chính là đối thủ trận tứ kế là “Ông vua không ngai” Trung học thực nghiệm Thự Quang.

“! !” Mục Xán đột nhiên một cước đầy sức mạnh từ xa đánh vào trên khung thành, khung thành cũng run rẩy cả lên, đem một Vương Tử Cao dọa cho một phát, nhảy dựng lên kêu: “Này! Đầu gỗ vừa thối vừa cứng, ngươi làm cái quỷ gì! Giờ cũng không đến phiên ngươi sút cầu môn!”

Đầu gỗ là biệt hiệu mà Vương Tử Cao đặc biệt vì Mục Xán và đặt ra. Bởi vì liên quan đến Lâm Linh, Vương Tử Cao vẫn luôn nhìn Mục Xán không vừa mắt, đã cho hắn n biệt hiệu phức tạp rồi, trong đó cái tên Đầu gỗ này phản ánh rõ tính nết lạnh như băng lại không quan tâm để ý người của Mục Xán nhất, cho nên được tiếp tục sử dụng.

Mấy đội viên chủ lực của bọn họ bây giờ đang cùng thủ thành tiến hành luyện tập sút gôn một đối một, một cú đá này vốn không phải là Mục Xán đá, nhưng hắn nhìn bộ dáng đoàn người đều không tập trung này, liền đột nhiên đá vào gôn một cú.

Lục Hiên cười xoa xoa đầu Mục Xán, “Tiểu ngốc qua, ngươi lại chọc giận đội trưởng rồi….”

“Là chính hắn thất thần.” Mục Xán “Ba’ một cái mà gỡ tay Lục Hiên ra, lơ đễnh lắc lư dẫn bóng bỏ đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net