Chương thứ 39: Bầu không khí kì quái

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vài ngày sau đó, Mục Xán gần như là cố ý tránh chạm mặt Lục Hiên, đi ngủ trước nếu như bọn Lục Hiên ở trong phòng đánh bài hoặc giả bọn họ làm gì khác, cậu nhất định sẽ lùi ra ngoài tìm một góc an tĩnh đọc sách —- hoặc là thành thật cái gì cũng không làm, chỉ ngây người ra ; nếu như đi dạo ở công viên, cậu nhất định sẽ rớt lại ở sau bọn họ ba thước.

Cậu không tham gia chụp ảnh chung cùng bọn họ, cũng không tham gia náo nhiệt cùng bọn họ, Lục Hiên mỗi đêm khi muốn tìm cậu nhờ một chút, cậu đều giả vờ đang ngủ, cậu phảng phất như lại trở về con người ở bên lề đã biến mất thật lâu trước kia, một mình sống ở trong thế giới của bản thân.

Thời gian một tuần thoáng cái đã đến trước mắt, Mục Xán đối với chút phong cảnh du lịch gần như không có ký ức gì, đại bộ phận thời gian đều chỉ nghĩ đến “Ta điên rồi!”, “Ta thực sự điên rồi”, “Ta thực sự thực sự điên rồi”.

Mục Xán chơi không vui, Lục Hiên thực ra cũng vậy. Hắn hoàn toàn không rõ vì sao Mục Xán đột nhiên trở nên giống như đang tận lực lảng tránh mình, thông minh như hắn, cũng khó phân tích ra lý do trong đó.

Mai là ngày cuối cùng ở đây, lão sư mang đội của ba khối tổ chức nghi lễ nhìn kéo cờ cho chúng đệ tử , tiến hành giáo dục chủ nghĩa yêu nước, cho nên đêm hôm đó tất cả mọi người đều bị đặc biệt nghiêm lệnh lên giường nghỉ ngơi.

Sau khi tắt đèn, tất cả đều yên lặng.

Sau một hồi trầm mặc, Lục Hiên rốt cục nhịn không được hỏi: “Tiểu Xán, mấy ngày nay ngươi làm sao vậy?”

“…” Mục Xán đưa lưng về phía ánh trăng, lẳng lặng nhìn bức tường trong bóng tối, không nói gì.

Hiện tại mới tám giờ ba mươi lăm tối, Lục Hiên biết Mục Xán tuyệt đối không có khả năng đã ngủ, cậu là cố ý không nói chuyện với mình.

Vì cái gì? Lục Hiên không hiểu.

Hai chiếc giường, ở giữa nhỏ hẹp mà vẻn vẹn chỉ có thể để một cái tủ đầu giường mà thôi. Khoảng cách vật lí giữa bọn họ gần như vậy, nhưng hắn lại cảm thấy khoảng cách giữa bọn họ lại xa như thế.

Mục Xán thoạt nhìn so với bình thường càng trầm mặc, trong phòng tràn ngập bầu không khí kiềm nén khó hiểu.

Lục Hiên thở dài một cái rất nhỏ không thể nghe thấy, “Tiểu Xán, có phải ta đã làm sai cái gì hay không? Cho nên ngươi mới không để ý tới ta?”

Ngay khi Lục Hiên cho rằng Mục Xán lại như vài lần trước không để ý tới hắn, Mục Xán đột nhiên rầu rĩ mà nói: “Ngươi không có gì sai.”

Lục Hiên quay đầu, nhìn bóng lưng cậu cuộn tròn trong chăn, “Vậy ngươi vì sao không quan tâm tới ta? Ta cảm thấy….Ngươi đang cố tình xa lánh ta, vì cái gì?”

“Không có, ngươi đã suy nghĩ nhiều rồi.” Mục Xán nhàn nhạt mà nói, giọng điệu lãnh tĩnh mà giống như thực sự là chuyện gì cũng không hề phát sinh.

Lục Hiên kỳ thực rất sợ hãi, mấy ngày nay bởi vì Mục Xán đột nhiên lạnh nhạt, hắn chung quy vẫn cho rằng cậu có lẽ là đã thấy được tiểu ác ma hắn giấu tận đáy lòng, cho nên mới xa lánh hắn…. Hắn ở trong mắt cậu trở nên biến thái, trở thành quái vật tránh không kịp….

Phải như thế nào, mới có thể giống như không có gì mà tiếp tục làm anh em tốt? Hắn cảm thấy hắn sẽ triệt để mất đi cậu — mặc dù chính xác mà nói, hắn cho tới bây giờ cũng chưa từng có được. (L: bà con ở đây ý là Lục Hiên chưa từng có được Mục Xán, thì có cái gì mà mất đi)

Bất thình lình, Lục Hiên vùng dậy rời giường, bò lên giường Mục Xán, tay chân đồng thời sử dụng mà cùng với chăn mền bao lấy Mục Xán, đầu tựa ở hõm vai cậu, thấp giọng nói: “Rốt cục làm sao vậy?” Người trong chăn trong nháy mắt cứng đờ, nhưng không hề lên tiếng.

Hơi thở của Lục Hiên khiến cho Mục Xán có chút ngứa, hơn nữa tim cũng dữ dội mà nhảy lên. Hắn bất động thanh sắc mà chuyển thân, muốn từ trong cái ôm ấp của Lục Hiên giãy dụa mà thoát ra ,nhưng Lục Hiên lại đột nhiên tăng thêm lực cánh tay, ôm chặt đến kiên định chấp nhất như thế, quả thực như một loại gông cùm xiềng xích.

Lại không nói lời nào, tiếng hít thở liền vang đến có thể bán đứng tất cả tâm tư cậu, cho nên Mục Xán không mở miệng không được che giấu: “Vì sao không ngủ?”

Lục Hiên hô hấp chậm lại, đem Mục Xán đang không chịu yên ổn ngăn lại,khiến cho cậu không thể giãy dụa trong chăn nữa, “Ngươi không để ý tới ta.” Trong thanh âm ngược lại giống như có chút ủy khuất.

Mục Xán bị đè lại có phần khó chịu, hơn nữa tim cũng đập đến vô cùng lợi hại, miễn cưỡng gắng gượng xê dịch tay chân, “Ta không có không để ý tới ngươi, ta chỉ là mệt mỏi.”

“Nói dối.” Lục Hiên đột nhiên cắn tai cậu một cái, làm như nghiêm phạt, “Ngươi thực sự nghĩ ta dễ bị lừa gạt như vậy?”

Mục Xán hô hấp nháy mắt bị kiềm hãm, tai nháy mắt liền đỏ đến tích máu, may mắn trong bóng đêm, Lục Hiên cũng tuyệt nhiên không nhìn thấy. Cậu trợn tròn con mắt, không dám hỏi hắn vì sao cắn cậu, sợ hắn nếu như đột nhiên nói ra sẽ khiến cậu không có cách nào đối mặt.

Lục Hiên lại “vèo” nở nụ cười, khí tức nóng rực phun lên hõm vai cậu, suýt đem hai người đều làm bỏng, “Tiểu ngốc qua, ngươi không nhớ rõ sao?Lúc sơ trung chúng ta mỗi ngày đều ngủ cùng nhau.”

“Khi đó còn nhỏ.” Mục Xán hít vào một hơi, cố gắng trấn định mà nói.

“Đúng vậy, khi đó còn nhỏ.” Lục Hiên cười khổ thở dài, buông lỏng cái ôm ấp ra, lại quay về giường mình, lưng hướng ra ngoài, không hề nhìn Mục Xán, “Ngủ đi, ngày mai còn phải dậy sớm. Ngủ ngon.”

Ba rưỡi sáng, lão sư đã lần lượt bắt đầu gõ cửa.

Mục Xán híp đôi mắt, thật sự là có chút không dậy nổi, bần thần ngơ ngác từ từ mà mặc quần áo.

Lục Hiên đang ở trong phòng tắm đánh răng rửa mặt, trong khoảng thời gian ngắn, trong phòng chỉ còn lại có tiếng nước chảy.

Một đám người ngồi xe buýt tới quảng trường Thiên An Môn gần đây, xếp thành hàng đi xuyên qua trậm kiểm tra ngầm dưới quảng trường Thiên An Môn, lúc đi tới bên trong, bên ngoài lan can đã vây quanh một vòng người giơ lá cờ du lịch nhỏ.

Buổi sáng mùa đông, luôn đặc biệt lạnh giá. Mặc dù lạnh của phương Bắc cũng không lộ ra cỗ âm hàn như phương Nam, nhưng sáng sớm như vậy, cũng đem người đông lạnh quá chừng, một đám người bọc áo lông dày sụ, vẫn còn lạnh đến phải giậm chân.

Cũng may bởi vì nhiều người, đều chụm vào một chỗ, từ từ mà đi, cho nên cũng thích ứng được.

Mục Xán đang cầm tay hà hơi, Lục Hiên ở bên cạnh hắn cũng làm như thế. Ngày hôm nay từ lúc rời giường cho tới giờ, hai người vẫn chưa nói chuyện, cũng không phải là tận lực mà chiến tranh lạnh, chỉ là ai cũng không biết nên nói cái gì cho phải. Bọn họ tuy là đứng chụm vào một chỗ, nhưng lại giống như cách rất xa.

Lục Hiên thông qua khóe mắt dư quang nhìn Mục Xán một cái, muốn nói gì đánh vỡ loại im lặng này, cuối cùng vẫn không mở được miệng.

Lúc mới đi tất cả mọi người đều oán giận trời lạnh như thế còn bị kéo rời giường sớm như vậy, thế nhưng khi thật sự đã tới quảng trường Thiên An Môn, nhìn xung quang một đám người lại một đám người xúc động mà chờ nghi lễ kéo cờ bắt đầu, trong ngực lại đều mơ hồ có chút mong đợi.

Lá cờ trên quảng trường Thiên An Môn mỗi ngày đều cùng mặt trời cùng lên cùng lặn. Tối hôm qua Lục Hiên đã tra thời gian mặt trời mọc ngày hôm nay, cũng tức là thời điểm kéo cờ, là 6 giờ 35 phút sáng. Bọn họ sáng sớm đã đến đây, chỉ vì chiếm một vị trí quan sát kéo cờ tốt.

Trên quảng trường trong ánh mắt chờ đợi của mấy vạn người, thời khắc trang nghiêm rốt cuộc cũng tới. Ánh mắt mọi người không hẹn mà đều hướng về trước Thiên An Môn,hướng về phía cầu Kim Thủy, hướng về phía ba mươi sáu chiến sĩ của đội diễu hành danh dự từ bên trong cửa thành Thiên An Môn trật tự đi ra.

Trên mặt, trong mắt mọi người đều dấy lên thần quang hưng phấn, giờ khắc này vô luận nam nữ, vô luận già trẻ, đều bị bầu không khí thiêng liêng này làm cho xúc động, cảm xúc dâng trào, tấm lòng yêu nước dâng cao hơn bao giờ hết, ngay cả Mục Xán cùng Lục Hiên từ nhỏ đã sinh trưởng ở nước ngoài cũng không ngoại lệ.

Khi đoàn quân nhạc tấu lên khúc [ Nghĩa dũng quân tiến hành khúc] (L: Quốc ca của Trung Quốc),khi người cầm cờ tiên phong khí khái hào hùng vung lên lá cờ, khi tia sáng mặt trời đầu tiên chiếu rọi lên lá cờ đỏ năm sao tươi đẹp, có một số người đã xúc động mà bưng kín miệng, thậm chí có người lệ nóng doanh tròng, loại tâm tình pha lẫn tự hào cùng cảm động này rất khó có thể hình dung, người chưa từng tận mắt chứng kiến nghi lễ kéo cờ đại để sẽ không hiểu được.

Khi ba lần quốc ca kết thúc, lá cờ cùng mặt trời đều đã treo trên bầu trời, đoàn người kích động còn chưa từ trong rung động phục hồi lại tinh thần, các lão sư hắng giọng tận lực mà hô: ” Tập hợp! Tập hợp!” Sau đó lại giống như lùa vịt đem chúng đệ tử từ quảng trường Thiên An Môn chạy ra, ngồi lên xe buýt, trở lại khách sạn.

Sau khi xem xong nghi lễ kéo cờ, toàn bộ hoạt động của hội trại mùa đông cũng sắp kết thúc. Vé tàu hỏa trở về là hai giờ chiều, thời gian còn lại liền thành thời gian hoạt động tự do cá nhân, có thể ngủ bù, có thể đánh bài, có thể ăn cái gì đó, miễn là không ra khỏi khách sạn, làm cái gì đều được —– tất nhiên, cho dù vậy vẫn có học sinh ra ngoài khách sạn đi chơi, chỉ cần thời gian ăn cơm nhanh trở lại, lão sư mang đội cũng sẽ không biết, cho nên rất nhiều học sinh đều lén lút mà ra ngoài.

Sở Vũ cùng mấy người Dư Tư Vĩ cũng tới gọi Lục Hiên đi, Lục Hiên nhìn Mục Xán đã cởi áo khoác phủ chăn giả bộ ngủ một cái, gật đầu, nặng nề lại mặc áo khoác vào, đi theo bọn Sở Vũ cùng ra khỏi phòng.

Trong nháy mắt cửa đóng, Mục Xán giật chăn ra từ trên giường bật dậy, cậu dùng sức vò vò tóc mình, đầu chôn ở trong gối. Cậu thật sự không biết làm thế nào đối mặt Lục Hiên, mấy ngày nay trong đầu đều là chuyện tình loạn thất bát tao về Lục Hiên, cậu thực sự không rõ đây là bị làm sao, cậu rất muốn hỏi người khác một chút, có phải là giữa những người “bạn thân” khác cũng gặp phải loại tình huống này hay không…..Thế nhưng ngoại trừ Lục Hiên ra cậu lại không có ai để hỏi.

Cậu mơ hồ cảm giác được cái gì đó, nhưng lại không dám đi chứng thực.

Cậu thở một cái thật dài, lại ngã ngược về giường, nhìn trần nhà đờ người ra.

Buổi chiều ngày hôm nay bọn họ đã rời khỏi Bắc Kinh, mà Lục Hiên cũng đã tính từ Bắc Kinh trực tiếp mua vé máy bay,bay đi New York , bọn họ sắp xa nhau.

Có lẽ xa nhau một đoạn thời gian , tất cả sẽ lại khôi phục lại bình thường đi, giống như chuyện đã phát sinh trong kỳ nghỉ hè vậy.

Mục Xán lẳng lặng mà nghĩ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net