Chương thứ 40: Như vậy cũng tốt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghỉ đông, Mục Xán lại dùng vô số bài tập cùng đề khó vây khốn suy nghĩ của chính mình, tránh cho suy nghĩ tới Lục Hiên, mà Lục Hiên cũng không có giống như kỳ nghỉ hè kia, đột nhiên xuất hiện trước mặt cậu.

Thế nhưng cậu dùng phương pháp lấy sách cùng bài tập để lảng tránh Lục Hiên lại không có thành công như kỳ nghỉ hè trước kia. Mỗi khi đêm khuya người lặng, mỗi khi lật sách, thậm chí mỗi khi làm không được đề khó, khuôn mặt Lục Hiên sẽ đột nhiên từ sâu trong từng cái tế bào trong trí óc hiện ra, lay động mắt cậu, tâm cậu.

Lúc nghĩ đến hắn, cậu dường như có chút sợ hãi.

Cậu không có bất cứ ai có thể hỏi, cậu chỉ có thể đem tất cả mọi chuyện chôn dưới đáy lòng, vùi thật sâu mà ngăn chặn lại.

Thời điểm nhập học trong tiếng pháo trúc không nhanh không chậm mà đến.

Lần nữa nhìn thấy Lục Hiên là sau lễ khai giảng.

Lại trưởng thành qua một năm, khí chất của Lục Hiên trở nên càng trầm ổn hơn một chút, hắn mặc một chiếc áo lông xanh thẫm, trên mặt mang theo nụ cười hờ hững thản nhiên y như trước đây, đứng ở cuối đoàn người gọi cậu: “Tiểu Xán.”

Mục Xán dừng lại bước chân, quay mặt nhìn hắn.

“Năm mới thế nào?”

“Cũng được.” Mục Xán cúi đầu, nhìn đôi giày chơi bóng của mình.

Lục Hiên gật đầu, ánh mắt lại cũng không có từ trên người cậu thu về, “Buổi tối cùng nhau về nhà?”

Hắn dùng hai chữ “về nhà”, Mục Xán nghĩ thầm, nơi đó đã biến thành nhà bọn họ rồi sao?

Cậu không lập tức đáp lại, một lát sau, mới khẽ nói: ” Ta đã nộp phí ở ký túc xá.” Ngụ ý, cậu muốn bắt đầu ở ký túc xá.

Vẻ mặt Lục Hiên cứng lại một chút, nhưng trong nháy mắt lại khôi phục lại bình thường, ý cười vẫn nhàn nhạt như cũ tràn đầy trên đôi môi hắn, chỉ là thanh âm kia lại phiêu hốt giống hệt như đến từ một nơi rất xa, “Cũng tốt. Ở trường thuận tiện hơn.”

Trong lòng Mục Xán không hiểu vì sao mà bị đâm nhói một cái, ánh mắt buông xuống càng thấp hơn, nếu như cậu lúc này ngẩng đầu, có lẽ đã có thể thấy được sợi đau đớn ảm đạm âm u ở sâu trong đôi mắt Lục Hiên. Nhưng cậu ngẩng đầu sao? Không hề. Cho nên cậu từ đầu chí cuối đều chỉ nhìn thấy vẻ mặt tươi cười Lục Hiên bày ra lúc đầu mà thôi.

Dừng lại trong chốc lát, học sinh trên sân trường cũng đã sắp đi hết.

Lục Hiên xoay người, muốn đưa tay kéo cậu, rồi lại ở giữa khoảng không buông tay xuống, cười cười, “Đi thôi, về lớp.”

Nói xong cũng không chờ Mục Xán phản ứng lại, một mình bước lên bậc thềm phía trước đi trước . Bóng lưng hắn có loại cô đơn khiến kẻ khác kinh hãi. Mục Xán ngẩng đầu, nhìn bóng dáng hắn biến mất chỗ góc lớp học, trong nháy mắt kia, cả người cậu phảng phất như bị vứt vào trong bóng tối vô tận, ớn lạnh đến thấu xương.

Một tuần sau khai giảng, Lục Hiên tới tìm Mục Xán.

Hai người ngồi ở trên khán đài sân bóng đá, nhìn đội hữu trong sân đá bóng.

“Đồ đạc của ngươi khi nào tới lấy?” Lục Hiên ngửa đầu nằm nhìn bầu trời đã sấp bóng, nhàn nhạt mà nói.

Mục Xán trầm mặc một lúc, mới nói: “Cũng không có vật gì muốn lấy.”

“Sách a, quần áo a….Còn nhiều thứ như vậy, sao lại không có thứ gì muốn lấy.”

Mục Xán giật giật môi, đột nhiên cảm thấy không có lời nào để nói.

Cậu vốn cũng không phải là một người hay nói chuyện.

Lục Hiên nhìn cậu một cái, đứng lên, vừa đi xuống dưới, vừa nói: “Ngày mai ta để ngươi tới lấy đồ. Đi, đi đá bóng.”

Mục Xán nhìn bóng lưng hắn, đột nhiên cảm thấy hô hấp đau quá, phảng phất như có vật gì dần dần từ trong cơ thể rời đi. Cậu muốn mở miệng nói:“Không được, không được đưa ta, để cho chúng nó thay thế ta lưu lại nhà….” Thế nhưng cái gì cũng không nói được ra miệng.

Cậu chỉ là đứng ở phía sau Lục Hiên, mất mát mà nhìn sự tồn tại của hắn chậm rãi rời khỏi bản thân mình.

Tan trường ngày thứ hai, Lục Hiên quả nhiên đem đồ đạc đều đặt trong một cái va li du lịch chở qua. Sau khi đem đồ toàn bộ nhét vào tay Mục Xán, hắn nở nụ cười, nhìn bộ dáng Mục Xán ngơ ngác, nhìn không được lại vươn tay xoa xoa đầu tóc cậu: “Tiểu ngốc qua, cùng bạn cùng phòng sống chung có tốt không?”

Lúc này đây, Mục Xán đặc biệt lại không hất tay hắn ra, trong đầu cậu rất loạn, thanh âm Lục Hiên giống như thật lâu mới nhẹ nhàng tiến vào tai cậu. Lại thật lâu sau, cậu mới hiểu được trả lời: “Nga, cũng được.”

Lục Hiên thu tay về, cười, ” Vậy là tốt rồi.” Hắn cúi đầu nhìn đồng hồ đeo trên cổ tay một chút, “Một lúc nữa sẽ bắt đầu tự học buổi tối sao? Ăn cơm chưa?”

“Ăn rồi.” Thực ra Mục Xán căn bản là không có ăn nhưng lại nói như vậy.

“Vậy là tốt rồi, trở về phòng chuẩn bị đi, được rồi, ra cũng nên về nhà. Bye bye.”

Nói xong quay người muốn đi, Mục Xán bỗng nhiên đưa tay kéo cánh tay hắn lại, muốn nói lại thôi mà cau mày nhìn hắn.

Lục Hiên quay đầu nhìn cậu một lúc, bộ dáng tươi cười trên mặt càng sâu thêm, nhưng ở sâu trong ánh mắt lại tràn ngập bị thương dày đến tan không hết, hắn chậm rãi giật lại tay Mục Xán, “Cứ như vậy đi.”

“Lục Hiên…” Mục Xán ở sau lưng gọi hắn, cước bộ của hắn hơi dừng một chút, ngẩng đầu nhìn ráng chiều trên không trung, thở sâu, tiếp tục đi tiếp, rất nhanh liền từ trong tầm nhìn của Mục Xán biến mất.

Có lẽ như thế cũng tốt, cứ như vậy tách ra nói không chừng sẽ không đến nỗi ở trong vũng bùn càng lún càng sâu….

Mục Xán kéo bước chân nặng nề đi, hốt hoảng mà đem va li xách vào ký túc, bạn cùng phòng đều là bạn đá bóng, Hồng Vân đang định đi ra ngoài, hai người ở cửa thiếu chút nữa đụng phải nhau.

“Ta kháo, Mục Xán ngươi đi cũng không nhìn một cái….Ai, ta nói, ngươi làm sao vậy, sắc mặt sao lại tái nhợt như thế? Ốm sao?”

Mục Xán đi qua hắn, ánh mắt trống rỗng.

Cậu cảm thấy bản thân mình giống như lọt vào một vòng xoáy, không khí từng chút từng chút một mà từ sinh mạng cậu hút ra, cậu cái gì cũng không nhìn thấy, cái gì cũng không nghe thấy ,Hồng Vân quay trở lại phòng ở bên cạnh cậu líu ríu không biết nói cái gì.

Cậu nhìn môi hắn đóng mở khẽ động, nhưng một chữ đều không nghe thấy. Chỉ máy móc mà buông va li xuống, cởi áo khoác, kéo lại cái ghế dựa, mở sách ra bắt đầu làm bài tập.

Không đúng, gạch hết! Vẫn không đúng, lại gạch hết! Không đúng, không đúng, cũng không đúng! Cái gì cậu cũng không làm được! Những đề bài này giống như đã trở thành sách trời.

Hồng Vân ở bên cạnh gọi cậu một hồi, cũng không thấy cậu quay đầu lại để ý đến hắn, tự cảm thấy chán, liền nhún vai, lại đi ra.

Hắn vừa mới xuống lầu không lâu, khi rẽ vào khúc ngoặt liền suýt đụng trúng Lục Hiên.

“Ta đã đè nén lắm rồi đó! Ngày hôm nay gặp cái vận đỏ gì a, lại đụng trúng người nhiều lần như vậy!” Hồng Vân vỗ vỗ ngực, nhìn Lục Hiên nói, “Này, tiểu tử ngươi không phải học ngoại trú sao? Thế nào lại đã khuya như vậy rồi còn chưa trở về nhà a? Trời đã tối rồi, ngươi còn đứng ở chỗ này làm cái gì chứ?”

Lục Hiên cười nói: “Chờ ngươi đấy, đi thôi, hôm nay mời ngươi ăn cơm.”

Hồng Vân xoa xoa hai tay, lùi lại một bước, kêu lên:“Vô sự xum xoe, không phải gian trá cũng là trộm cướp! Thành thật khai báo, phạm phải cái gì có lỗi với ta rồi? Đang yên đang lành tự dưng lại muốn mời ta đi ăn cơm?”

“Đi chết đi!” Lục Hiên duỗi chân đạp hắn một cái, cười mắng, “Ngươi rốt cuộc có đi không? Không đi thì thôi!”

“Đi đi đi!” Hồng Vân cứng rắn tiến lên ôm chân hắn, cười nói, “Có người mời ăn tiệc lớn có thằng ngốc mới không đi!”

. . .

. . .

Sau khi tự học buổi tối quay về, Mục Xán không rên một tiếng mà ngồi xuống trước bàn học tiếp tục làm bài tập. Bởi vì cậu bình thường cũng trầm mặc ít nói như vậy, cho nên những người  khác trong phòng cũng nhìn không ra có gì khác thường.

Lúc này Hồng Vân đã đi tới, vỗ vỗ bờ vai cậu, bỏ một túi KFC lên bàn cậu, cười hì hì nói: “Này, Mục Xán, chưa ăn cơm đi? Cái này cho ngươi.”

Mục Xán liếc hắn một cái, “Ta không ăn.”

Hồng Vân quết miệng một cái: “Mua cũng đã mua, lẽ nào ngươi muốn ra ném đi?”

Bạn cùng phòng bên cạnh thấy vậy kêu lên: “Hùng yêu, ngươi tên này thật bất công a, chỉ mua một phần cho một mình Mục Xán a!”

“Hùng yêu, ta nói ngươi đi mua lúc nào a? Giờ này không phải mới hết giờ tự học tối sao? Tiểu tử ngươi chả lẽ cắm cánh vào mà bay a?”

“Các ngươi cút, đại nhân nói tiểu hài tử ít xen miệng vào!” Hồng Vân cười mắng bọn họ một câu, lại hướng về phía Mục Xán nhỏ giọng nói, “Thì ra trước kia ngươi ở nhà Lục Hiên a? Hắc hắc, ta nói ngươi đang sống tốt như vậy chuyển ra ngoài để làm cái gì a?”

Mục Xán ngừng bút, dùng dư quang liếc mắt nhìn hắn, “Hắn nói cho ngươi?”

“Đúng vậy.” Hồng Vân cười như kẻ trộm, “Hắn còn bảo ta ở trong phòng phải chiếu cố chiếu cố ngươi….Hắc hắc, thành thật nói cho ngươi, đây là hắn vừa nãy mua tới, ta chỉ phải đi ra cửa cổng cầm vào thôi. Ta nói, hai người các ngươi có phải có cơ tình gì hay không a? Lục Hiên tiểu tử kia làm thế nào lại đối với ngươi tốt như vậy?”

Mục Xán biến sắc, ngẩng đầu, nhãn thần hóa thành hai đạo mũi tên nhọn bắn về phía Hồng Vân, Hồng Vân khoa trương mà lui về sau một bước, cười ruồi nói: “Đừng như vậy, đừng như vậy, hắc hắc, ta nói giỡn, nói giỡn thôi!”

Nói xong tranh thủ vội vàng trở lại chỗ ngồi của mình, không hề trêu chọc Mục Xán nữa.

Sau đó, cuộc sống của Mục Xán liền trở nên vô cùng đơn giản, mỗi ngày lặp lại hai nơi sinh hoạt từ phòng đến trường, từ trường về phòng.

Vài ngày đầu, tâm tư của cậu rất loạn, xem sách gì cũng đọc không vào, đề bài nào cũng không làm được, nhưng thời gian lâu dần, liền cũng khôi phục lại bình thường. Thói quen học tập của cậu sớm đã ở mấy năm gần đây dưỡng thành, mặc dù không có “gia sư gia đình” mỗi đêm, cũng đã không còn ràng buộc ảnh hưởng tới chính cậu, thậm chí không còn “gia sư gia đình”, cậu ngược lại càng thêm tự ngược về học tập.

Cậu còn gia nhập lớp thi đua vật lý, vừa chôn vào trong biển đề tài khó đến không biết được gọi là cái gì.

Hồng Vân cũng không biết là bị Lục Hiên hối lộ cái gì, hay là hắn xác thực bắt đầu thấy Mục Xán vừa mắt, cho dù thế nào cũng là rất nhiệt tình mà cùng Mục Xán trao đổi. Hai người vốn đều là trong đội bóng đá, đá rất nhiều trận đấu, đã có sự ăn ý ngầm, lại là bạn cùng phòng, ngẩng đầu không thấy thì cúi đầu thấy, dần dần, Mục Xán cũng không thể nào bài xích được sự ồn ào của hắn nữa.

Hồng Vân là người lâu năm trong phòng, cho nên Mục Xán mặc dù vẫn không thể nào thực sự cùng mấy bạn cùng phòng còn lại giao du tốt, nhưng bởi vì có hắn (Hồng Vân), ngược lại cũng không bị bạn cùng phòng cho ra rìa, có hoạt động tập thể nào, mọi người cuối cùng cũng sẽ không quên gọi hắn.

Cuộc sống cứ như vậy giống như nước chảy mà trôi qua.

Ngoại trừ thỉnh thoảng trên sân bóng gặp Lục Hiên ra, hai người hầu như rất ít có dịp va chạm nữa.

Thái độ Lục Hiên đối với cậu cùng đối với người khác không hề có cái gì khác biệt, mặc dù tất cả mọi người đều cho rằng bọn họ là bạn thân thiết, nhưng chỉ có bản thân hai người mới rõ ràng, cảm giác như vậy đã sớm thay đổi.

Ăn ý trong đá cầu giữa bọn họ vẫn như cũ, nhưng giao lưu ánh mắt cùng thân thể đều ít đi, Lục Hiên sẽ không giống như trước đây cứ đá vào lại chạy qua ôm lấy Mục Xán nữa, cũng sẽ không giống trước đây luôn luôn xoa xoa đầu tóc cậu, cười nói cậu một câu “Tiểu ngốc qua”.

Hắn vẫn là bộ dạng sáng chói như thế, nhưng trong vẻ tươi cười kia, không hề có thứ giống những người khác có.

Phảng phất như hắn với cậu, là người khác đội.

Điều này không phải là thứ bản thân muốn hay sao? Mỗi lần mất mát, Mục Xán đều tự hỏi như vậy, nhưng cậu thực sự tìm không thấy đáp án.

Có đôi khi cậu thật hy vọng trở lại thời sơ trung, trở lại cái thời niên thiếu cái gì cũng không hiểu. Khi đó bọn họ cùng tiến lên cùng học tập, cùng tan trường, cùng ăn cơm, cùng nhau ngủ, cùng nhau chơi đùa….Làm chuyện gì cũng đều cùng nhau, người khác gọi bọn họ là “Cộng sự hoàng kim.”

Mà hiện tại, danh hiệu “Cộng sự hoàng kim” vẫn tồn tại, nhưng người cùng Lục Hiên sóng vai đứng đó đã không phải là bản thân mình, mà là Sở Vũ xuất sắc như thế.

Cuối học kỳ cao nhất, trong cuộc sống của Mục Xán hầu như chỉ còn có học tập, thành tích bỗng nhiên như ngồi xe lửa mà phóng đi, lần đầu tiên chen vào top ba người dẫn đầu khối, ánh mắt lão Cao chủ nhiệm nhìn hắn đều vui sướng rất nhiều. Lớp bọn họ ngoại trừ Sở Vũ ra lại thêm một người có thể cùng Lục Hiên lớp 2 ganh đua học sinh dẫn đầu rồi, hắn làm sao có thể không vui mừng chứ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net