Chương thứ 5: Khuyến khích học tập

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đám bạn hoặc ngồi trên sô-pha, hoặc ngồi dưới đất trò chuyện, chỉ có một mình Mục Xán vẫn xa xa mà đứng ở bên cạnh ban công, Lục Hiên sau khi mở TV bật nhạc, trực tiếp đi tới đem Mục Xán kéo vào, đề nghị nói : "Mọi người muốn chơi cái gì?Đánh bài hay hát karaoke?"

"Cả hai!" Năm người trăm miệng một lời mà hô.

"Ý kiến hay." Lục Hiên giơ ngón cái, ở trong tủ TV dưới màn hình TV thật lớn lấy ra ba cái mic không dây và hai bộ bài, đưa cho bọn họ, "Menu bài hát ở trên bìa đĩa ở bên kia, mọi người tự mình chọn, cái này rất dễ làm." Nói xong liền cầm điều khiển từ xa làm mẫu cho mọi người mấy lần.

Vừa nói, còn vừa không quên đem Mục Xán kéo đến chỗ bên cạnh mình ngồi xuống.

Mọi người sau khi học xong dùng điều khiển từ xa chọn bài hát như thế nào đều chen lấn mà chạy đến xem bìa đĩa bên kia, một đám thiếu niên sơ nhị (sơ trung năm hai), chính là quãng thời gian nên chơi đùa.

Lục Hiên liền ở phía sau nói với Mục Xán: " Chơi cờ tướng một chút không? Chúng ta chơi mấy ván."

"Chơi." Vừa vặn khi còn bé đã từng theo ông ngoại học qua, Mục Xán liền đồng ý, chỉ có điều ngay sau đó lại hỏi một chuyện sát phong cảnh, "Ngươi sao lại không đổi quần áo của mình?"

Lục Hiên làm ra một bộ biểu tình bị tổn thương khoa trương: "Ngươi quá nhẫn tâm rồi!"

Tiếp tục cười nói, "Lười đổi lại, ngày hôm nay liền cho ta mượn mặc nửa ngày, giặt xong trả lại ngươi, thế nào?"

"Nga." Mục Xán gật đầu, "Chúng ta chơi cờ đi."

Lục Hiên liền đem bàn cờ ra cùng Mục Xán hai người ngồi dưới đất bắt đầu chơi cờ, một đám hát có, đánh bài có, chơi cờ có, chơi đến bất diệc nhạc hồ. Lục Hiên lại lục tục mang ra rất nhiều hoa quả và đồ ăn vặt cho mọi người, thời gian một buổi chiều, tất cả mọi người chơi rất đã.

Sau khi chơi vài ván cờ lại nghe vài bài hát, Mục Xán rốt cục nhịn không được mở miệng hỏi: "Sách ngươi nói đâu?"

Lục Hiên lại cười bỏ lại quân cờ trong tay đứng lên, nói: "Ở thư phòng, đi theo ta."

. . .

. . .

Thư phòng liền kề bên cạnh phòng Lục Hiên, năm người khác bởi vì đang vui vẻ chơi xe điều khiển từ xa, máy bay điều khiển từ xa, cho nên đều không có theo vào.

Lục Hiên chỉ vào một giá sách rộng cả mặt tường nói: "Sách đều ở chỗ này, tự ngươi chọn."

Mục Xán nhìn giá sách nho nhỏ mà chấn kinh một cái, nhưng rất nhanh phục hồi lại tinh thần, với cái loại biểu tình lạnh lùng mặt than này của hắn, từ biểu hiện mà nhìn thì không ra cái biến hóa gì.

"Sách nhà các ngươi chủng loại thật đúng là nhiều."

Lục Hiên cười nói: "Thực ra rất nhiều cuốn chưa từng có người xem qua, chỉ có lúc ta trở về mới xem, trước đây đều là đem làm đồ trang trí."

Mục Xán kết luận nói: "Lãng phí."

"Ha ha ha, cho nên bây giờ mới gọi ngươi cùng tới xem."

Mục Xán nhìn lướt qua, lấy ra một quyển 《Đại cương giảng dạy số học sơ nhị》, nói: "Loại sách này ngươi cũng có?"

Lục Hiên đáp lại: "Ân, đúng vậy,sơ tam, cao nhất (cao trung năm nhất) đều có."

Mục Xán rất ngạc nhiên: "Cao nhất ngươi cũng xem hiểu sao?"

Lục Hiên cười nói: "Kỳ thực một học kỳ chỉ học một quyển sách giáo khoa tiến độ là phi thường chậm, tiềm lực đầu óc con người vượt xa những cái này."

Mục Xán mở sách tham khảo trong tay ra nhìn, không hề đáp lại.

Lục Hiên nói tiếp: "Trước khi bắt đầu quay về Trung Quốc học, ta trước tiên nghiên cứu một chút cơ chế giáo dục của Trung Quốc hiện tại, về cơ bản xem như là giáo dục ứng phó thi cử, điểm này cùng nước Mỹ chênh lệch rất lớn, hơn nữa bởi vì còn có chuẩn mực đáp án, rất ảnh hưởng tới sức sáng tạo. Thế nhưng nói như thế nào đây, cũng lại có chỗ tốt, về mặt kiến thức nền tảng xác thực so với bạn cùng trang lứa ở nước Mỹ mạnh hơn rất nhiều, mà độ khó cũng không phải cùng một đẳng cấp,một số nội dung trong sách giáo khoa của chúng ta bây giờ ở nước Mỹ là cao trung mới có thể học."

Mục Xán kinh ngạc nói: "Chênh lệch nhiều như vậy?"

Lục Hiên gật đầu: "Đúng vậy, hơn nữa lên đại học, khoảng cách chênh lệch giữa hai nền giáo dục sẽ ngày càng lớn, đại học Trung Quốc hiện tại thiếu khuyết nhân tài có trình độ cao, điểm ấy là không thể so được với những trường học danh tiếng của nước Mỹ. Cho nên quán quân Olimpic thế giới có rất nhiều người Trung Quốc, nhưng đoạt giải thưởng Nobel lại nhiều người Mỹ."

Mục Xán buông sách xuống, nghe rất chăm chú, lớp tóc mái dày che đi cặp mắt to mà trong sáng kia.

"Giáo dục của nước Mỹ lấy 'bồi dưỡng' là chính, giáo dục của Trung Quốc lại lấy "dạy bảo" là chính, đây là điểm khác biệt lớn nhất...."Lục Hiên lại nói một hồi, hắn cảm tưởng về khoảng cách giữa giáo dục của Trung – Mỹ, tiếp đó rút ra vài cuốn sách tham khảo đưa cho Mục Xán, chuyển chủ đề cười nói, " Có điều là người Trung Quốc, ta tự nhiên là phải thuận theo trào lưu giáo dục của Trung Quốc. Ngươi thông minh như vậy, không nên chỉ thiên lệch về một môn Ngữ văn, điều này đối với cuộc thi lên lớp trên về sau của ngươi cực kỳ bất lợi, ngươi chung quy cũng không muốn học xong sơ trung liền ra ngoài làm việc đi. Xã hội Trung Quốc sau này, nhân tài và bằng cấp sẽ trở nên càng ngày càng trọng yếu, ngươi không thể thua ngay ở điểm bắt đầu. Những sách này cầm xem xem rồi làm thử đi, trọng điểm và chỗ vướng mắc ở bên trong lúc ta học cũng đã tìm ra, ngươi có thể tham khảo ở bên dưới."

Trong lòng Mục Xán rất cảm động, nhưng ngoài miệng lời cảm ơn lại nói không nên lời, hơn nữa cũng không có đưa tay tiếp nhận những sách kia, chỉ cứng ngắc mà nói: "Ta là tốt nghiệp liền phải rời nhà đi tìm công việc...."

Khuôn mặt Lục Hiên trầm xuống, biểu tình trở nên có chút cứng lại, Mục Xán chưa từng gặp qua biểu tình này của hắn, không khỏi có chút khẩn trương, biết là lời nói của bản thân làm cho đối phương tức giận, thế nhưng lại không biết nên nói cái gì để bù đắp, bởi vì hắn nói chính là ý nghĩ của hắn, thực sự không rõ Lục Hiên vì sao lại tức giận. Lục Hiên chính là bằng hữu duy nhất của hắn,lẽ nào Lục Hiên cũng muốn không để ý tới hắn sao?

Qua một lúc, Lục Hiên đột nhiên nở nụ cười, hài hước nói: "Thiếu niên 15,16 tuổi, ôm một cái bằng tốt nghiệp sơ trung, ngươi tính đi làm cái gì chứ?"

Mục Xán thoáng cái bị đánh bẹp, vấn đề này, hắn cũng chưa từng chân chính mà cân nhắc qua, hoàn toàn là bởi vì trong nhà quá áp lực, khiến hắn thầm muốn rời đi thôi, vì vậy liền nói: "Dù sao cũng phải rời đi."

Lục Hiên tiếp tục lộ ra cái loại vẻ mặt tươi cười ý vị bất minh này, nói: "Đi bán rẻ sức lao động, làm một người cống hiến sức lao động giá rẻ? Sau đó vì giải quyết ấm no cơ bản mà vứt bỏ hưởng thụ tinh thần? Vứt bỏ sách, vứt bỏ giải trí vui chơi, vứt bỏ bóng rổ?"

Mục Xán không có lời nào mà chống đỡ.

Lục Hiên lấy ngón tay ấn ấn cái trán, làm ra bộ dáng trầm tư, nói: "Để ta tới đoán xem, cứ cấp bách muốn rời khỏi nhà thế này, không muốn dùng tiền trong nhà? Ngươi với cha mẹ ngươi có mâu thuẫn ?"

Mục Xán quay đầu qua, nhìn giá sách, gắt gao mím chặt miệng. Sự tình trong nhà, hắn chưa bao giờ cùng người khác nói.

Lục Hiên nhìn hắn một hồi, đột nhiên đưa tay xoa xoa đầu tóc hắn, dùng thanh âm gần như có thể nói là ôn nhu chậm rãi nói : "Đứa ngốc, thiên hạ chỗ nào có tiểu hài tử cùng cha mẹ có cừu oán....Thực ra ngươi ở đi học ở bên ngoài không phải cũng giống như rời khỏi nhà sao?"

Mục Xán "ba" một cái gỡ tay hắn ra, buồn bực nói: "Ngươi không biết, kia không giống nhau."

"Ai, thực sự là một tiểu hài tử." Lục Hiên một tay ôm hắn kéo vào trong ngực, "Nếu như thực sự đem ta làm bằng hữu, thì nghe ta, hảo hảo đọc sách đi. Ta không muốn khi lên cao trung, chỉ còn một mình ta, bên cạnh ngay cả một người nói chuyện cũng không có." Tiếp đó trước khi Mục Xán bị đẩy ra liền buông hắn ra, không cần phân bua đem mấy quyển sách đều thả vào lòng hắn, Mục Xán không thể không đỡ lấy, "Nền tảng của ngươi có chút kém, nhưng mà đầu óc rất thông minh, ta tin tưởng đuổi theo từ giờ trở đi, còn kịp, đừng làm cho ta thất vọng."

Nói xong, hắn liền đi khỏi thư phòng, Mục Xán ngốc ngốc mà nhìn bóng lưng hắn, trong lòng ngổn ngang trăm mối.

Lần tụ tập này của Lục Hiên ngoài để Mục Xán cùng năm người còn lại trong phòng ngủ nói chuyện với nhau ra, còn để cho bọn họ nơi nơi đều cảm thụ được Lục Hiên dùng ánh mắt khác mà đối xử với Mục Xán, tin chắc chuyện hai người đích thực là bằng hữu là sự thật. Cho nên mặc dù là vì nể mặt mũi Lục Hiên, người trong phòng ngủ cũng không khó khăn đối đãi với Mục Xán như trước nữa, chỉ tiếc, bản thân Mục Xán vẫn lãnh khốc đến cùng, cũng không có thay đổi được bao nhiêu.

Cô độc và kiêu ngạo của hắn phảng phất như đã dung nhập vào trong máu,đã biến thành thói quen, muốn sửa, rất khó.

. . .

. . .

Mục Xán có đôi khi nhìn qua là một người rất thâm trầm, nhưng thật ra thực sự cũng đặc biệt giản đơn, thâm trầm và ít nói của hắn, chẳng qua chỉ là một loại ngụy trang bảo vệ bản thân mà thôi. Từ sau khi Lục Hiên đối hắn nói câu "Ta không muốn khi lên cao trung, chỉ còn một mình ta, bên cạnh ngay cả một người nói chuyện cũng không có" kia, hắn liền cảm thấy trên người mình giống như mang một gánh nặng... rất nặng.

Hắn đã từng chịu đau khổ của sự cô độc, hiểu rõ đau đớn của sự cô độc. Hắn không muốn làm cho một Lục Hiên sức sống như ánh sáng mặt trời dẫm lên vết xe đổ của hắn.

Lục Hiên khi nói với hắn câu kia, toát ra cái loại tịch mịch và cô đơn này như kim châm làm hắn đau nhói, thế nhưng hắn cũng không muốn nghĩ lại, Lục Hiên có thể không có người nói chuyện sao? Cả lớp học đều là người muốn lôi kéo hắn làm quen nói chuyện đây!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net