Chương thứ 7: Nam sinh chúng ta thầm mến những năm ấy.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chuyện đổi chỗ cứ như thế trôi qua, nhưng ngay sau đó lại xuất hiện một màn khác, đó chính là lúc nghỉ giữa tiết, chỉ cần Mục Xán vừa rời đi, chỗ ngồi của hắn liền xuất hiện một nữ sinh đến nhờ Lục Hiên chỉ bài.

Lục Hiên trước sau như một mà duy trì phong độ nhẹ nhàng của hắn, đạm tiếu đãi nhân (cười nhạt đối xử với mọi người), kiên nhẫn giảng giải, đối với thỉnh cầu của những nữ sinh yểu điệu này đưa ra, hiển nhiên là giúp đến nghĩa vô phản cố (làm việc nghĩa không được chùn bước).

Loại chuyện này trước đây cũng không phải không có, nhưng gần đây có xu hướng càng diễn càng mãnh liệt, bởi vì lại trải qua một học kỳ nữa mà lớn lên, mọi người trưởng thành một chút, suy nghĩ tự nhiên càng nhiều hơn một chút, các phương diện càng hiểu biết thêm một chút, mà Lục Hiên cũng trở nên càng cao càng suất hơn một chút. Hắn hiện tại cũng đã 1m82, đây mới là một thiếu niên 15 tuổi chứ!

Đương nhiên, ngoài nguyên nhân này ra, còn có một nguyên nhân khác nhưng là hai người bọn hắn ai cũng đoán không ra. Đó chính là một bộ phận nữ sinh, kỳ thực mục tiêu chân chính đều không phải là Lục Hiên, mà là Mục Xán trầm mặc ít nói, cô tịch lãnh đạm kia !

Da dẻ Mục Xán di truyền từ mẹ hắn, thuộc loại trắng trẻo, vô luận mùa hè phơi nắng đen đến thế nào, qua không tới hai tháng sẽ lại trắng như cũ, về điểm này, đại bộ phận nữ hài tử ở trong lớp ở trước mặt hắn đều phải bái phục. Bởi vì da trắng, mắt to, mũi cao thẳng, khuôn mặt lại thon gọn, cho nên trên thực tế hắn đã lớn lên thành một suất ca! Hơn nữa thân thể hắn cũng đã cao lên, hiện tại mơ hồ đã 1m78, bóng rổ lại giỏi, ở trong trận bóng rổ của trường thường xuyên là một người chơi rất nổi.

Tối trọng yếu nhất là, lúc này, phim hoạt hình Nhật Bản 《Slam Dunk》 phổ biến trong giới học sinh, mà Mục Xán gần như có thể nói giống hệt Rukawa Kaede tối cao trong mắt các nữ sinh, quả thực chính là từ trong truyện tranh bước ra, trầm mặc ít nói, lạnh lùng cô ngạo giống như vậy, kỹ thuật chơi bóng rổ tốt giống như vậy, đẹp trai giống như vậy, tóc mái dày giống như vậy, thậm chí thành tích cũng kém giống như vậy!!

Nữ sinh trong trường ở sau ngầm đem hai người hắn và Lục Hiên gọi là ” Cộng sự hoàng kim”, cho nên hắn được nữ sinh hoan nghênh cũng tuyệt không kỳ quái.

Thế nhưng bởi vì hắn thực sự quá lãnh khốc, các nữ sinh đại bộ phận đều không dám trực tiếp cùng hắn nói chuyện, chỉ có thể lựa chọn phương thức tương đối bí mật, tỷ như ngồi ở chỗ của hắn tìm Lục Hiên hỏi bài.

Mục Xán là một người vô cùng giản đơn, nghĩ cái gì trên cơ bản sẽ nói cái đó, rất ít bận tâm mặt mũi người khác, dù là nữ sinh cũng thế, cho nên lúc hắn muốn ngồi xuống, sẽ không chút khách khí mà ngồi đối diện với nữ sinh đang ngồi chỗ hắn nói: “Tránh ra.”

Mà lúc đó, nữ sinh dù là đối với Lục Hiên cảm thấy hứng thú, hay là đối với hắn cảm thấy hứng thú đều nói một câu như sau: “Lại chờ một chút thôi! Bài này ta còn chưa có hỏi xong/ Ta còn chưa có hiểu rõ đâu.”

Mục Xán sẽ lại tiếp tục khốc khốc lặp lại, cũng đem âm lượng thoáng gia tăng thêm một chút: “Tránh ra.”

Nữ sinh lúc này mới rời đi. Đơn giản một câu nói như thế, đã là tất cả đòi hỏi của những nữ sinh thầm mến hắn kia đối với hắn rồi. Không thể không nói, cái tuổi yêu đương kia,chính là đơn thuần đến chỉ cần một câu nói cũng có thể để lại dư vị cả một ngày.

Nhưng đây chỉ là hạnh phúc của nữ sinh, đều không phải hạnh phúc của nam sinh.

Có một lần vừa mới hết giờ học, Mục Xán đứng lên muốn đi, Lục Hiên một phen kéo hắn: “Ngươi đi đâu? Ta với ngươi cùng đi.”

Mục Xán mặt không biểu tình mà nói: ”WC.”

Lục Hiên ngẩn ra, tiếp đó lại nở nụ cười, hai mắt khép đến giống như hai mảnh trăng lưỡi liềm: “Vừa khéo, cùng đi, đi thôi.” Nói xong một tay khoác lên bả vai Mục Xán giục hắn đi, làm cho nữ sinh chuẩn bị tới (hỏi bài) rơi vào khoảng không.

Thực tế Lục Hiên căn bản là không có ý tứ muốn đi WC, lúc Mục Xán đi vào, hắn liền đứng ở bên ngoài chờ, chờ Mục Xán đi ra lại cùng hắn quay về lớp học.

Mục Xán trước nay đều không có ham thích tò mò gì, nhưng lần này thực sự là nhịn không được nữa, bởi vì hai ngày nay Lục Hiên quả thực lâm vào một loại ma chướng, chỉ cần hắn rời khỏi chỗ ngồi, hắn liền kiên quyết cũng theo đi ra.

Thế là: “Ngươi làm sao vậy?”

Lục Hiên nhún vai nói: “Ai bảo ngươi lúc trước đem chỗ ngồi để cho người khác ngồi, ta sắp bị làm phiền muốn chết, chỉ có thể trốn tránh.” Thì ra mặt ngoài tao nhã lịch sự, kiên nhẫn cộng thêm là một học sinh tốt, ý nghĩ chân chính lại là như vậy.

Mục Xán mạc danh kỳ diệu mà nhìn hắn một hồi, mới nói: “Ta không để.”

“Ai, gia hỏa cái gì cũng không hiểu này.” Lục Hiên đành chịu mà thở dài, đưa tay rất nhanh mà vò loạn mái tóc trên đầu hắn.

“Không được vò tóc ta!” Vẻ mặt Mục Xán vô cùng nghiêm túc mà trừng Lục Hiên một cái, bèn không để ý đến hắn, thẳng nằm úp sấp lên bàn học ngủ bù. Hôm qua hắn vì làm mấy bài Lục Hiên thêm vào cho hắn, làm thẳng đến tận khuya, sau khi tắt điện lại mở đèn pin tiếp tục làm, cho nên cả ngày hôm nay đều không có tinh thần gì.

Ngay lúc hai người vừa ngồi xuống không bao lâu, ủy viên văn nghệ trong lớp Hồ Tranh Du đã liền đi tới, nói: “Lục Hiên, tháng 1 nhà trường có hội diễn văn nghệ nguyên đán, mỗi lớp đều phải trình diễn một tiết mục, đến lúc đó có thể mời ngươi đại diện cho lớp biểu diễn hay không? Hát hay gì gì đó đều có thể.”

Ở dưới tuyệt đại đa số tình huống, Lục Hiên sẽ không từ chối ngưới khác, trừ phi sự tình chạm đến điểm mấu chốt và nguyên tắc của hắn, thì hắn sẽ dùng phương thức dịu dàng nhất, giọng nói ôn hòa nhất khéo léo cự tuyệt, khiến cho người bị cự tuyệt sẽ tuyệt không sinh ra những phản ứng không tốt như xấu hổ, nhục nhã, ngược lại còn có thể cho là hắn làm sao lại có thể tao nhã hữu lễ như vậy, quả thực giống như là quý ông châu Âu thời trung cổ từ trong tiểu thuyết đi ra.

Cho nên khi ủy viên văn nghệ Hồ Tranh Du nói ra những lời này, Lục Hiên hầu như không hề suy nghĩ mà đã liền đồng ý: “Có thể a, có thể vì lớp bỏ ra chút cống hiến ít ỏi là vinh hạnh của ta.”

Hồ Tranh Du tươi tắn cười một cái, tiếp tục hỏi: “Vậy khi nào ngươi nghĩ xong muốn biểu diễn cái gì thì nói lại với ta, ta phải đăng ký một cái.”

Lục Hiên nói: “Ta kéo đàn violon đi.”

Hồ Tranh Du trợn to con mắt mỹ lệ, kinh hỉ nói: “Ngươi còn có thể kéo violon?”

Lục Hiên cười gật đầu: “Học qua, có điều chơi cũng không được tốt lắm.”

Hồ Tranh Du nói: “Ngươi khiêm tốn rồi.” Tiếp theo lại cười một cái, “Nói như vậy là quyết định rồi, đàn violon! Có ca khúc rồi nói cho ta biết.” Nói xong cực kỳ ưu nhã mà xoay người một cái, trở về chỗ ngồi của mình.

Hồ Tranh Du là hoa khôi trong lớp, đồng thời cũng là nữ hài tử trong số ít những nữ sinh coi như đối với Lục Hiên không bị cảm cúm.

Mặc dù rất nhiều người đều suy đoán nàng rốt cục thích người nào, nhưng miệng nàng rất chặt, bình thường hết giờ học ngoài làm bài tập và đọc sách ra, đều không làm chuyện khác, lại không buôn chuyện bát quái, phần lớn thời gian chỉ thận trọng mà cười, cho nên tất cả mọi người nhìn không thấu nàng. Chính là vì nhìn không thấu nàng, trái lại càng muốn nhìn thấu nàng, bát quái dò hỏi, tựa hồ nàng đều có quan hệ tốt với đại bộ phận nữ hài tử.

Nàng vừa ngồi xuống rất nhiều nữ sinh xung quanh liền vây lại, phương diện này đương nhiên là bởi vì nàng mới cùng Lục Hiên vừa nói vừa cười, về phương diện khác chính là bởi vì trong mỗi một vòng tròn vây quanh, chung quy có một nhân vật nòng cốt, mà Hồ Tranh Du thục nữ, mỹ lệ, rất nhiều nam sinh theo đuổi lại thêm thành tích xuất sắc chính là nhân vật nòng cốt trong đám nữ sinh lớp 1 sơ nhị.

“Tranh Du, ngươi mới chạy đi cùng Lục Hiên nói cái gì a?” Người thứ nhất hỏi nàng chính là Hồ Phi bàn dưới, việc Hồ Phi thích Lục Hiên gần như toàn bộ nữ sinh trong lớp đều nhìn ra được. Tất nhiên rồi, trong lớp gần như hơn phân nửa nữ sinh đều thích Lục Hiên, cho nên cũng không có mấy ai lại đi chế nhạo nàng, trái lại bởi vì cùng yêu thích mà càng thân thiết hơn.

“Một thời gian nữa có hội diễn văn nghệ nguyên đán, ta bảo hắn biểu diễn một tiết mục thôi.” Hồ Tranh Du nhàn nhạt mà cười.

“Nga, vậy hắn đáp ứng rồi phải không?” Trương Tiểu Phỉ ở bên cạnh giành hỏi trước Hồ Phi.

Hồ Tranh Du gật đầu, nói: “Hắn đồng ý rồi, nói muốn biểu diễn kéo đàn violon.”

“Oa, đàn violon a!” Nữ sinh xung quanh đều biến thành bộ dạng si mê,tán tụng một hồi, “Thực là một bạch mã hoàng tử, thành tích tốt,thể thao tốt, lớn lên lại suất, còn có thể chơi violon!”

Hội diễn văn nghệ đối với học sinh mà nói là một chuyện phi thường đáng mong đợi, hằng năm đến lúc này, chính là cơ hội tốt để các suất ca mỹ nữ của các lớp tranh nghiên đấu kỳ (L: ý nói là ~ tranh xinh đẹp đấu đặc sắc, thi thố độ đẹp trai xinh gái và tài năng với nhau đó).

Loại chuyện này thông thường đều do ủy viên văn nghệ trong lớp phụ trách, Hồ Tranh Du ở phương diện này rất có tài hoa, sau vài ngày suy nghĩ, nàng lại nghĩ ra một chủ ý tuyệt vời hơn, liền chạy đi cùng Lục Hiên bàn bạc, hi vọng có thể đem violon của Lục Hiên và vũ đạo kết hợp lại.

Lục Hiên cười cười mà đáp ứng, sau khi quyết định lựa chọn ca khúc, hắn đưa cho Hồ Tranh Du một cái đĩa CD, để các nàng lấy mà tập luyện. Trong những ngày đầu, Hồ Tranh Du đều là hướng dẫn các nữ hài tử tự mình tập luyện, mãi cho đến một tuần sau cùng trước khi hội diễn văn nghệ bắt đầu, Lục Hiên mới bị các nữ hài tử kéo đi yêu cầu cùng luyện tập.

Chuyện này vốn không hề liên quan đến Mục Xán, thế nhưng bởi vì Lục Hiên bị kéo đi chơi violon làm nhạc đệm cho vũ đạo, cần phối hợp với các nữ hài tử luyện tập, hắn liền cứng rắn lôi Mục Xán đi theo.

Mục Xán lúc đầu đương nhiên không chịu, hắn một người như thế này rõ ràng là không thích hợp cùng một đám oanh oanh yến yến xen vào cùng một chỗ, nhưng mà cuối cùng quả thực không lay chuyển được Lục Hiên, đành phải cùng hắn thối lui một bước, đáp ứng đi theo nửa giờ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net