Chương thứ 70: Quyết tâm của ta

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau một lúc lâu Mục Xán mới phát hiện nhân vật chính trong phòng bệnh vậy mà lại vắng mặt, trong lúc đó chỉ còn hai người, ngay cả bầu không khí cũng phảng phất như áp lực, cậu thực sự không muốn tiếp tục cùng Lục Hiên đối mặt như vậy mà đứng thêm nữa, nhìn xung quanh, chuyển hướng trong tâm câu chuyện hỏi: “Sở Vũ đâu?”

Lục Hiên ôn hòa mà cười, chờ Mục Xán lần nữa đem ánh mắt đặt lên người hắn mới nói: “Tiểu Xán, ngươi khi nào thì tan tầm?”

Mục Xán hàm hồ mà đáp: “Năm sáu giờ đi.”

Lục Hiên giơ cổ tay lên nhìn một chút, nói: “Vậy sáu giờ ta tới đón ngươi, cùng ăn bữa cơm đi.”

Mục Xán cảm thấy ngực âm ỷ co rút đau nhức, quả quyết lắc đầu: “Không được, buổi tối ta còn phải trực ban.” Cậu hiện tại, mở miệng nói dối lại mặt không đỏ tim không đập.

“Sáu giờ. Sáu giờ ta ở cổng viện chờ ngươi.” Khẩu khí Lục Hiên đạm nhiên mà kiên trì, phảng phất như không có nghe thấy lời Mục Xán nói.

Mục Xán ngẩng đầu  nhìn hắn một cái, muốn nói mấy từ phản đối, lại không thể mở được miệng. Nhiệt độ trong phòng bởi vì trầm mặc mà có vẻ hơi thấp.

Sở Vũ phảng phất như canh chuẩn thời gian mà đẩy cửa vào, thấy hai người liền cười: “Đồng học cũ đều đã tụ họp cùng nhau rồi, thật là khéo. Mục Xán, ngươi còn nhớ rõ Lục Hiên đi? Người này hiện tại thế nhưng đã là đại lão bản danh xứng với thực rồi, khó có khi hắn đồng ý về nước cống hiến GDP cho tổ quốc, chúng ta hảo hảo chúc mừng chúc mừng, hung hăng gõ hắn một khoản, cũng không uổng cùng học với nhau một thời.”

“Này, Sở đại thẩm phán, ngài đây là đang châm chọc ta sao?”

“Lục tổng, ngươi nhìn ta giống đang như thế sao?”

Hai nam nhân một mực đá xoáy nhau, nhất thời không chú ý tới Mục Xán. Mục Xán dứt khoát nhân cơ hội này đặt giỏ trái cây xuống, tùy tiện nói một câu liền tính bỏ trốn.

“Ai, Tiểu Xán, sáu giờ, đừng quên, không gặp không về!” Lục Hiên ở phía sau cậu hô, ngữ khí thoải mái đến giống như bọn họ thực sự chỉ là đồng học cũ gặp lại mà thôi.

Mục Xán nhíu nhíu mày, nhanh chóng rời khỏi phòng bệnh, không nói được , cũng chưa nói không được.

Sở Vũ nhìn cửa, xoay người nằm lên giường bệnh, hai tay gối sau đầu, đánh một cái hất hàm về phía Lục Hiên, hỏi: “Thế nào, nhiều năm như vậy không gặp, có phải đã thay đổi cảm giác trong trí nhớ rồi hay không?”

Lục Hiên sờ sờ cái mũi, cười: “Trưởng thành, nhưng vẫn nhỏ yếu như cũ.”

Sở Vũ cười một tiếng, đưa tay từ trong giỏ trái cây Mục Xán đặt trên tủ cạnh giường, mò một quả táo ném cho Lục Hiên, nói: “Nhìn ngươi đi, nói trắng ra, chính là một “Ninja rùa”! Người ta hiện tại thế nhưng đã là bác sĩ Mục tiếng tăm lẫy lừng! Còn nhỏ yếu!”

“Đi chết đi!” Lục Hiên cười mắng một câu, đi tới trước cửa sổ nhìn bầu trời bên ngoài, nhàn nhạt mà cười.

. . .

. . .

Sáu giờ, Lục Hiên quả nhiên ở cổng viện đứng chờ.

Xe việt dã suất khí, nam nhân nghiêng người dựa ở trên xe lại càng đẹp trai, dẫn tới cái nhìn chăm chú của người ra vào bệnh viện.

Mục Xán đứng ở chỗ tối cắt ngang qua bồn hoa nơi cổng nhìn hắn, lúc mới gặp cảm thấy hắn một chút cũng không thay đổi, nhưng lúc này nhìn lại, lại phát hiện cuối cùng vẫn đã thay đổi, thực sự đã là một người khác rồi.

“Bác sĩ Mục, tan tầm còn chưa đi a? Phải trực ban sao?” Có đồng nghiệp ở xa xa thấy cậu liền chào hỏi.

“Nga, không, đi bây giờ đây.”

“Mấy ngày gần đây ngươi tiếp không ít cuộc phẫu thuật đi, khó có dịp được ngày thoải mái nhẹ nhàng, hảo hảo nghỉ ngơi! Tạm biệt a! Ta về trước đây.”

“Được.”

Khi quay đầu lại, phát hiện Lục Hiên đã đứng ở trước bồn hoa nở nụ cười với cậu, dương quang rực rỡ.

Mục Xán hơi híp mắt lại, nhìn Lục Hiên như vậy, giống như lại nhớ tới ngày trước.

Câu đi ra, Lục Hiên mở cửa xe ngồi vào trước.

Các tiểu hộ sĩ ở trước cửa sổ xa xa trong bệnh viện một mực chú ý tới Lục Hiên đồng thời “Di” một tiếng: “Cái gì đây, còn tưởng rằng đại soái ca này đang đợi vị mỹ nữ nào, thì ra là chờ bác sĩ Mục a. Hắn cùng bác sĩ Mục có quan hệ thế nào a?”

“Xung quanh soái ca quả nhiên cũng đều là soái ca a, vật họp theo loài, người cũng chia đoàn, thực sự không sai! Ai! Hai người bọn họ, chỉ cần tùy ý cho ta một người , ta đã cảm thấy mỹ mãn rồi….” 

Một vị trong số đó trừng mắt khinh bỉ, vươn tay đẩy đẩy vị hoa si kia một cái, tức giận nói: “Tỉnh tỉnh đi! Làm việc!”

. . .

. . .

Chạng vạng đầu xuân vẫn còn có chút cảm giác lạnh, cửa sổ xe mở, gió vù vù thổi vào, thổi bay tóc mái dày nhiều năm vẫn không đổi của Mục Xán, phong cảnh ven đường mù mịt, ở trong tầm mắt đan xen lướt qua.

Trầm mặc, chỉ có trầm mặc.

Lục Hiên yên lặng mà lái xe, luôn luôn nhìn sườn mặt trầm tĩnh của Mục Xán trong kính chiếu hậu.

Địa điểm dùng bữa là một nhà hàng sa hoa, vừa nhìn đã biết giá đồ ăn cực kỳ cao, quả nhiên là nơi mà Lục Hiên sẽ đến. Mục Xán nhìn xung quanh người thưa thớt, trong ngực nhàn nhạt mà suy nghĩ.

Hai người tiến vào một gian phòng, phòng rất lớn, trang hoàng thỏa đáng, vừa lộ ra đẳng cấp của nhà hàng, vừa mơ hồ có chút ấm áp của gia đình.

Trong lúc Mục Xán đang đánh giá xung quanh, Lục Hiên đã chọn xong đồ ăn, ôm ngực lẳng lặng mà nhìn Mục Xán, ánh mắt sâu xa.

Cảm nhận được ánh mắt của Lục Hiên, Mục Xán quay đầu lại, giật giật môi, nhưng không mở miệng nói chuyện.

Phục vụ bưng hai cốc nước trái cây qua, Mục Xán duỗi ngón tay nhẹ vỗ lên miệng cốc, đường nhìn rơi vào trên cốc, một vẻ chăm chú, phảng phất như đang nghiên cứu hoa văn bên trên.

Lục Hiên cười: “Ngươi vẫn giống như trước đây, một chút cũng không thay đổi.”

“Cũng chưa chắc.” Mục Xán thoáng nở nụ cười, thanh âm cũng rất nhỏ.

Lục Hiên không tiếp lời, giống cậu bắt đầu trầm mặc, chỉ chốc lát sau, phục vụ bàn đưa đồ ăn lên, tất cả đều là khẩu vị Mục Xán thích ăn, nhiều năm như vậy, hắn vẫn nhớ kỹ.

Mục Xán thở dài nhỏ đến không thể nghe thấy, quay mặt, nói: “Ngươi hà cớ gì lại làm như vậy.”

Ta đã hạ quyết tâm phải rời khỏi ngươi, vì sao ngươi lại đột nhiên trở về, nhưng cho dù trở về , thì có thể thế nào? Thời gian nếu như không thể khiến chúng ta quên đi cái quá khứ nên quên đi? Xã hội này, số phận này, đường lớn ngay trước mặt, hà cớ gì lại lựa chọn con đường đầy bụi gai?

Cậu ở trong lòng thở dài một tiếng thật dài, dường như đột nhiên có chút thoải mái.

Lục Hiên trầm mặc một lúc, có lẽ là thói quen, lại bắt đầu kiên nhẫn mà lột vỏ tôm, đem tôm đã bóc vỏ bỏ vào bát Mục Xán. Mục Xán chặn tay hắn, nhưng không chặn được quyết tâm của hắn.

Hắn không nói lời nào, chỉ an tĩnh mà tiếp tục động tác của mình, phảng phất như muốn đem vỏ tôm đã bỏ lỡ nhiều năm như vậy đều lột hết.

Mục Xán tâm tình phức tạp mà nhìn vẻ mặt chấp nhất của hắn, hoảng hốt giống như thấy được tràng cảnh mười năm trước, lúc bọn họ còn đang thanh xuân niên thiếu, nếu như thời gian có thể dừng lại cở thời niên thiếu thanh xuân, thật là tốt biết bao.

Trong phòng, ai cũng không mở miệng nói chuyện.

Lục Hiên rất ít khi trầm mặc như vậy, Mục Xán nhìn sườn mặt hắn, bắt đầu cảm thấy xa lạ.

Nhiều năm như vậy, hắn thật sự đã thay đổi.

Hắn đương nhiên sẽ thay đổi ,lúc trước trên người hắn ít có sự xa cách như vậy. Nhưng hiện tại, một khi hắn trầm mặc, khí tức lạnh nhạt liền thế nào cũng không ức chế được.

Sau khi đem tất cả vỏ tôm đều lột hết xong, Lục Hiên thở dài một ngụm khí lạnh thật dài, ngẩng đầu nhìn Mục Xán, một lúc lâu mới nói: “Tiểu Xán, năm đó ta không hề để ngươi thấy rõ ta cuối cùng là cái dạng người gì, ta rất hối hận.”

Mục Xán nghi hoặc, “Ngươi nói cái gì?”

Lục Hiên cười, trong nháy mắt, cả phòng đều rực rỡ: “Rồi ngươi sẽ biết. Ăn cơm đi.”

Nói xong cầm lấy khăn ướt bên cạnh lau tay, bắt đầu ăn cơm, “Đừng ngốc nữa, đồ ăn sắp nguội rồi.”

Mục Xán nhổ ra một ngụm khí, vùi đầu bắt đầu ăn cơm, chỉ là thủy chung đều không động đến một bát tôm yêu nhất đã được Lục Hiên bóc sẵn kia, Lục Hiên cũng không nói gì thêm.

. . .

. . .

Trên xe trở về Lục Hiên không nói tiếng nào, Mục Xán cũng vẫn duy trì trầm mặc như trước. Tốc độ xe cực nhanh, trong đài phát một bài hát tiếng anh nghe không rõ ca từ. Mục Xán tay phải gác lên cửa sổ xe, quay đầu nhìn chằm chằm ở nơi nào đó không biết tên bên ngoài. Đèn đường từng chiếc từng chiếc thụt lùi, lưu lại trong tầm mắt một chuỗi bóng trắng thật dài.

Chuyển qua một đầu phố náo nhiệt, người đi đường dần thưa thớt, tốc độ xe của Lục Hiên càng lúc càng nhanh.

“Ngươi đi chậm một chút.” Không biết vì sao, Mục Xán trong lòng có chút căng thẳng khó hiểu, quay đầu nhìn hắn, xích một tiếng, Lục Hiên bỗng một cước dẫm lên chân phanh, bánh xe ở trên mặt đất kéo ra một dấu vết thật dài.

“…..Làm sao vậy?” Mục Xán kinh ngạc hỏi.

Lục Hiên quay đầu nhìn cậu, trong ánh mắt lại mang theo chút điên cuồng: “Tiểu Xán, ta, chưa từng điên cuồng như thế này.”

“Cái gì—–“ Lời nói còn chưa dứt, âm cuối đã biến mất giữa răng môi.

Đây là một cái hôn cuồng dã mà không cho phép cự tuyệt, cùng với nụ hôn ôn nhu trong trí nhớ không có nữa phần giống nhau, nhưng không biết vì sao, Mục Xán lại không nâng dậy nổi một chút khí lực phản kháng. Trong đầu óc cậu trống rỗng, cả người đều xụi lơ, mặc hắn điên cuồng mà hôn.

Bả vai bị hắn dùng lực mà siết chặt, giống như muốn đem cậu khảm vào trong cốt nhục của bản thân. Hô hấp nóng rực cùng với khí tức cương liệt mang hương vị chiếm hữu cực kỳ nồng đậm tiến vào trong mũi, thô bạo đến không giống Lục Hiên.

Một cái hôn thật sâu thật dài, đại não của Mục Xán dần dần vì thiếu dưỡng khí mà hiện ra những mảng trống lớn, mùi ái muội nhồi kín thùng xe nhỏ hẹp.

“Bá bá!”

“Bá bá—-“

Tiếng còi không ngừng ở phía sau, đem Mục Xán từ trong choáng váng kéo lại. Tất cả áp bách giữa răng môi đột nhiên biến mất, Lục Hiên buông Mục Xán ra, từ phía trên nhìn cậu.

Mục Xán giống như sống sót sau tai nạn mà thở hổn hển từng ngụm lớn, ngực phập phồng dữ dội, mờ mịt mà nhìn chằm chằm hắn, hồi lâu mới giật mình tỉnh lại: “Lục Hiên, ngươi điên rồi, đây là trên đường cái!”

Lục Hiên đột nhiên nở nụ cười, tiếp đó phảng phất như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra, tiếp tục lái xe đem cậu trở về dưới lầu.

Mục Xán hốt hoảng mà đẩy cửa xe ra, lúc đang muốn lên lầu, tiếng Lục Hiên lại từ phía sau truyền đến: “Tiểu Xán, ta sẽ để cho ngươi biết quyết tâm của ta.”

 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net