Chương thứ 74: Việc đời khó liệu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mục Xán hiện tại càng ngày càng không cách nào nắm bắt Lục Hiên, cuối cùng chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi lên xe hắn.

Bởi vì là giờ cao điểm tan tầm, xe trên đường rất nhiều, một đường cứ đi rồi lại dừng đi rồi dừng mà đến nơi, Mục Xán đã say xe choáng váng đến thất điên bát đảo. Kẹt xe ở Bắc Kinh rất phổ biến, lần này cậu xem như là mở mang kiến thức. Mãi cho đến sau khi vào trong quán uống hai cốc nước chanh, Mục Xán mới tính là tỉnh lại.

Lục Hiên vừa yêu thương vừa buồn cười mà nhìn cậu giống như tiểu hài tử mà nằm dài ở trên ghế, nói: “Ngươi nên học lái xe, sau này tự mình lái sẽ không say.”

“Sau này hãy nói.” Mục Xán day day mi tâm, ngay sau đó hỏi, “Vì sao lại tặng cho ta nhiều hoa như vậy?”

Lục Hiên lộ ra một nụ cười tươi rói: “Muốn khiến ngươi vui vẻ a!”

“Ngu ngốc.” Mục Xán không nói gì mà lắc đầu, cúi mặt uống nước, mặc kệ hắn.

Đồ ăn không lâu sau liền được đưa lên, lúc ăn cơm Mục Xán vẫn luôn trầm mặc, Lục Hiên nhịn không được khẽ hỏi: “Làm sao vậy, tiểu Xán, thật sự tức giận?”

Mục Xán cầm đũa gắp tôm Lục Hiên vừa bóc vỏ bỏ vào bát cậu, nói: “Không tức giận cái gì.” Khẩu khí đã có chút buồn bực.

Lục Hiên nhìn cậu một hồi, thằm dò hỏi: “Là sợ bị người trong bệnh viện thấy được sao?”

“Cũng không phải.” Mục Xán đem tôm đưa vào miệng, đột nhiên chuyển trọng tâm, “Ngươi được lên tạp chí?”

“Ân?” Thông minh như Lục Hiên, nhất thời cũng không phản ứng kịp.

“Thế giới tài chính.”

Lục Hiên gật đầu: “Nga, ngươi nói cái đó, ân, đúng vậy.”

Dừng một chút lại cười, “Thì ra Tiểu Xán quan tâm tới ta như thế.”

Mục Xán không nói gì, cũng không phản bác, cũng không thừa nhận.

“Được rồi, Tiểu Xán, số của ta, ta đã lưu vào trong di động rồi, về sau dù không có việc gì cũng phải gọi cho ta một cuộc điện thoại.”

“Để làm chi?”

“Bởi vì ta sẽ nhớ ngươi.”

“Ngu ngốc.”

Lục Hiên cười: “Ha ha, được rồi, vậy thì ta làm thằng ngốc đi….”

Sau khi ăn xong, Lục Hiên đương nhiên lại muốn kéo cậu về nhà, Mục Xán do dự.

Lục Hiên đưa tay nắm lấy bờ vai cậu đẩy vào trong xe: “Ký túc xá của ngươi cách bệnh viện quá xa, mỗi ngày đều phải vượt qua hơn nửa Bắc Kinh ngươi có mệt không? Được rồi, được rồi, đừng do dự nữa, ở chỗ ta, cách bệnh viện của ngươi cũng mới có mấy trạm đường, không phải ngươi đi đi về về càng thuận tiện hơn sao?”

“Không sao cả, ta đã quen rồi.”

“Vậy sửa lại đi! Để làm gì lại đem bản thân lăn qua lăn lại mệt như thế?” Lục Hiên cười kéo cửa xe ra, đem cậu nhét vào ghế phó lái, “Ta sẽ không nỡ.”

Mục Xán quay đầu đi, không nói gì.

Cũng không biết từ lúc nào, thời gian Mục Xán về phòng càng ngày càng ít, phần lớn đều dưới tình huống bị Lục Hiên lừa đi tới nhà hắn. Dần dần, Mục Xán cũng đã quen. Cậu lúc nào cũng vô pháp cự tuyệt Lục Hiên, lúc hắn không cho cậu có cơ hội chạy trốn, cậu sẽ không có cách nào rời đi, luôn luôn là như thế.

Chỉ là cậu thủy chung vẫn không cách nào thản nhiên mà cùng Lục Hiên sống chung. Mỗi một ngày đều giống như tiểu mỹ nhân ngư đi trên đao nhọn, càng hạnh phúc, cũng lại càng đau khổ.

Lục Hiên lại không có phiền não như thế, hắn chỉ biết là bản thân sẽ quyết không buông tha Mục Xán, hơn nữa hắn thực sự là bề bộn nhiều việc, một tháng thường phải có một hai tuần bận đến không thấy bóng dáng, cũng không có thừa tinh lực đi suy nghĩ về những thứ kia. Là người cầm lái của một xí nghiệp, bận rộn là đương nhiên.

Trừ điều này ra, tất cả đều tốt.

Đến tháng 7 tháng 8 , Lục Hiên đột nhiên trở nên càng lúc càng bận, thường đêm không về nhà. Bởi vì trong khoảng thời gian này bản thân Mục Xán cũng bận nhiều việc, bởi vậy ngược lại cũng không quá để ý.

Cứ như thế lại qua hơn một tháng, hôm nay là thứ sáu, Mục Xán đột nhiên nhận được điện thoại trong nhà gọi tới, là mẹ cậu.

Trong điện thoại, Mục lão mụ đi thẳng vào vấn đề hỏi cậu: “Tiểu Xán, ngươi hiện tại có phải đang ở cùng một đồng học tên là Lục Hiên đúng hay không?”

Một màn hồi cao trung trong nháy mắt hiện ra trong óc, Mục Xán trầm mặc chốc lát, mới “Ân” một tiếng đáp lại.

Mục lão mụ phảng phất như đang tuyên bố trịnh trọng nói một câu: “Được, con trai, ngươi phải nhớ kỹ, mặc kệ xảy ra chuyện gì, ba ba và mẹ luôn đứng ở bên cạnh ngươi, trong nhà luôn là hậu thuẫn của ngươi.”

“Mẹ….”

Mục lão mụ cắt ngang lời Mục Xán, sau đó tiếp tục nói: “Con trai, ngươi nghe lão mụ nói, hôm nay mẹ của đồng học kia của ngươi đã tới nhà ta, ta xem bộ dạng của nàng không giống như là đã chịu để yên, chính ngươi phải cẩn thận, biết không?”

“….Ân.”

Mục lão mụ lại căn dặn vài câu nữa mới cúp máy.

Mục Xán nắm điện thoại đờ người một lúc, khẽ thở dài.

Nên tới, cuối cùng vẫn là phải tới.

Từ sau vụ bê bối của nữ nhân kia bị lột đồ đánh ở bên đường, Mục lão ba đã cùng nàng ly hôn. Trong nhà thiếu đi một nữ nhân, Mục Dung ngay sau đó cũng lên đại học, rời khỏi thành phố khiến người ta thương tâm kia, căn hộ vốn nhỏ hẹp thoáng cái liền trở nên trống trải.

Người càng già, càng sợ cô đơn. Dù sao cũng đã trải qua một đời người, Mục lão ba càng thâu đêm khó ngủ. Mà phúc đến thì thường ít, họa đến dồn dập, vì mất ngủ dẫn đến tinh thần hoảng hốt, Mục lão ba cuối cùng gặp phải tai nạn xe cộ không nhỏ, mặc dù không đến mức tê liệt, nhưng trong một đoạn thời gian sinh hoạt không cách nào tự xử lý mà cũng không cách nào cải biến sự thực.

Bởi vì con cái đều phải đi học, các thân thích lại có cuộc sống riêng, thoáng cái, hắn rốt cuộc trở thành một gánh nặng bị đẩy tới đẩy lui.

Cũng chính vào lúc này, Mục lão mụ đã ly hôn với hắn nhiều năm vẫn một thân một mình mặc người nhà mạnh mẽ phản đối lại tới chăm sóc hắn, gánh vác nhiệm vụ chiếu cố hắn.

Không ai có thể lý giải được suy nghĩ của Mục lão mụ khi đó, bao gồm cả thân nhân của nàng cũng không.

Mục cậu thậm chí còn phát ngôn bừa bãi muốn cùng nàng đoạn tuyệt quan hệ huynh muội, bởi vì nhà bọn họ không giữ nổi người như vậy! Đối với nam nhân năm đó đã vứt bỏ nàng, nàng cần gì phải quan tâm hắn sống hay chết! Sao lại bằng lòng trở về? Quả quyết và dũng khí ly hôn năm đó đều đã vứt đi đâu rồi?

Nhưng mà, bọn họ thế nào cũng khuyên không được nàng! Cũng giống như năm đó bọn họ khuyên không được nàng đừng ly hôn để tiểu tam kia dễ dàng chiếm chỗ.

Trên đời vốn có rất nhiều chuyện không thể lý giải, tình cảm của con người chính là một trong số đó.

Kỳ thực lý do không phải quá đơn giản sao, chỉ có một chữ tình mà thôi.

Mục lão mụ từ đầu tới cuối vẫn là một nữ nhân thủy chung.

Nàng buông tha là vì tình, trở về cũng là bởi vì tình.

Điểm này, Mục Xán giống nàng.

Về sau, dưới sự chăm sóc của Mục lão mụ, thân thể Mục lão ba dần dần phục hồi lại, hai người cũng thuận theo tự nhiên mà tái hôn, mà lại còn trở nên ân ái không gì sánh được, quả thực phảng phất như đã quay trở lại lúc còn yêu nhau tha thiết.

Mục lão ba thẹn với nàng, rồi lại ỷ lại nàng, trải qua rất nhiều bê bối như vậy, hắn cuối cùng mới tỉnh ngộ, chỉ có nàng mới là tốt nhất, phù hợp với mình nhất.

Trên thực tế, từ lúc nữ nhân kia lộ ra bộ mặt thật, hắn cũng đã bắt đầu ở âm thầm hối hận! Thế nhưng hắn không dám trở về, trải qua tất cả những đống lộn xộn trước mắt, hắn chỉ có thể lựa chọn nhìn về phía trước. Hắn cho tới nay vẫn là một người sợ gánh vác trách nhiệm.

Ai ngờ việc đời khó liệu, sau một vòng thời gian trôi đi, cuối cùng lại trở về điểm bắt đầu.

Khi nàng xuất hiện trước giường bệnh của hắn, hắn quả thực là không thể tin được hình ảnh trước mắt mình.

Từ đó, trong căn nhà vắng vẻ này lại có hơi thở ấm áp, tất cả giống như cũng đang hướng về hướng phát triển tốt đẹp —– nếu như không có sự kiện kia của Mục Xán.

Mục Xán kỳ nghỉ ở nhà vì không chịu nổi cha mẹ sau khi hòa hảo cả ngày không có việc gì làm, sốt sắng giới thiệu đối tượng cho cậu, liền hướng bọn họ tuyên bố tính hướng của mình không giống người thường.

Chợt nghe được những lời ấy, hai lão nhân tự nhiên là cả kinh giương mắt đờ đẫn, Mục lão ba còn đỡ một chút, dù sao khi Mục Xán học cao trung, hắn cũng đã có kinh nghiệm trải qua một lần, đã làm một cái chuẩn bị tư tưởng một lần. Nhưng Mục lão mụ lại là lần đầu tiên biết, lúc đầu hoàn toàn không thể tiếp thu được, cả ngày lấy nước mắt rửa mặt, ước chừng năm đó nàng và Mục lão ba ly hôn khóc cũng không lợi hại đến như thế.

Nàng là đau khổ như thế, khó chịu như thế, tiếc hận như thế, nàng cảm thấy là bởi vì bản thân năm đó bỏ rơi Mục Xán, khiến cậu rơi vào tay mẹ kế mới có thể dẫn đến tình huống như vậy phát sinh.

Nhìn nàng khổ sở như thế, Mục lão ba càng tự trách.

Hắn cảm thấy sai nhất chính là bản thân. Nếu như không phải hắn dẫn theo nữ nhân kia vào cửa, nếu như không phải vì hắn đối với sự càn quấy của nữ nhân kia làm như không thấy, Mục Xán sao lại từ một hài tử nghịch ngợm sáng sủa trở thành tiểu hài tử u ám trầm mặc kiệm lời cơ chứ?

Sau đó, hai người nghĩ hết biện pháp muốn uốn nắn Mục Xán, hai người chưa bao giờ lên mạng thế mà học cách lên mạng, chỉ vì có thể thu thập thông tin về phương diện này. Mục lão ba thậm chí còn đóng cửa hàng dứt khoát dẫn Mục lão mụ vượt qua nửa quốc gia tới Bắc Kinh cùng học.

Thế nhưng dần dần, bọn họ phát hiện nỗ lực của mình căn bản đều là vô ích, chỉ làm tăng đau khổ cho Mục Xán mà thôi. Đối với đứa con trai này, hai người đều áy náy hổ thẹn, hiểu rõ càng nhiều, liền càng không đành lòng tiếp tục áp bách, việc đã đến nước này, bọn họ ngoại trừ tiếp nhận ra, còn có thể làm cái gì?

Mục Xán là bất hạnh, nhưng đồng thời cũng là may mắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net