Chương thứ 75: Một đêm điên cuồng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lục Hiên sau khi ngả bài lập tức rời đi, không để lại một đường sống nào, Lục mẫu mặc dù vô cùng đau lòng, thất vọng, nhưng cuối cùng vẫn có khả năng vứt bỏ con trai, cho nên, nàng quyết định về nước vãn hồi tình thế. Nếu khuyên không được con trai, nàng liền chỉ có thể từ phương diện khác bắt tay vào làm, loại chuyện này cùng nàng mà nói đã sớm làm quen tay.

Hôm đó trời xanh mây trắng, khí trời trong lành.

Nàng tràn đầy lòng tin tới gõ cửa nhà Mục Xán, sau khi ngắn gọn hàn huyên, nàng nói ý đồ mình đến đây. Nàng thỏa mãn tưởng rằng sẽ thấy được một cặp cha mẹ phẫn nộ cùng khiếp sợ, nhưng sự thật lại ngoài dự liệu.

Cha mẹ Mục Xán đối với chuyện này phản ứng vô cùng bình tĩnh, Mục mẫu thậm chí còn bày ra một vẻ đại tỷ tri tâm khuyên nàng đừng lên để ý quá mức, nói cái gì mà con cháu có phúc của con cháu.

Cha mẹ Mục Xán vậy mà đã sớm biết tính hướng của con trai,hơn nữa còn dùng thái độ không can thiệp!

Trong nháy mắt kia, Lục mẫu cảm thấy toàn bộ thế giới này đều bị phá vỡ.

Nàng phẫn nộ, đứng lên phẩy tay áo bỏ đi. Nếu không phải tu dưỡng đã bao năm tháng kiềm chế, nàng suýt nữa nhịn không được lên cơn thất thố.

Trong nội tâm, nàng đối với cha mẹ Mục Xán ở trấn nhỏ này là vô cùng xem thường cùng khinh miệt. Ở trong mắt nàng bọn họ đều là tiểu nông tiểu dân lô gich hỗn loạn, tư duy thối nát, là rất muốn xua đuổi, thế nhưng hôm nay nàng rốt cục phát hiện bản thân đã quá nhầm rồi, nàng đã đánh giá thấp bọn họ.

Thế nhưng nàng cũng không phải là một nữ nhân dễ dàng thỏa hiệp chịu thua. Hơn nữa từ trước tới nay đều không phải! Bằng không, nàng lại sao có thể trở thành vợ của Lục Lăng Phong huyền thoại thương giới?

. . .

. . .

Đêm đó Mục Xán ở trong phòng thí nghiệm chờ đến khuya, bận đến cậu thậm chí đã quên mất cuộc điện thoại nhận được lúc chạng vạng tối kia —–Trên thực tế, cậu cũng không muốn nghĩ tới. Những chuyện loạn thất bát tao này, đợi đến khi chân chính xảy ra lúc đó hãy lo lắng đi!

Khi cậu kéo tấm thân mệt mỏi về nhà, đã sắp nửa đêm rồi.

Đèn tường trong nhà sáng lên, trong phòng không có ai, Lục Hiên có lẽ vẫn chữa trở về.

Cậu cời quần áo tiến vào phòng tắm, xả nước xong, nhắm mắt nằm xuống bồn tắm lớn. Bồn tắm là loại xa hoa, phía dưới còn đặt một cái đêm mát xa, người nằm ở bên trong rất thoải mái. Sau khi thêm nước nóng sương mờ bắt đầu bốc lên, rơi xuống trên mặt, ấm áp, ngưa ngứa, khiến người ta tinh thần mơ màng.

Không biết qua bao lâu, Mục Xán mới cảm thấy trong hơi mờ trên đầu có một đôi mắt nóng rực đang thẳng tắp nhìn chăm chú vào câu, như là một cái lưới thật lớn che phủ xuống. Cậu mạnh mẽ mở mắt ra, sương mờ hỗn độn trong đầu rất nhanh biến mất, gạch men, mành che, tấm gương từng thứ đều trở về trong tầm mắt, nước trong bồn tắm đã trở nên lạnh lẽo.

Cậu ngẩng đầu nhìn người ở cửa, “Lục Hiên?”

Lục Hiên trở tay đóng cửa lại, đi tới bên cạnh bồn tắm, ngồi xổm xuống, bất động thanh sắc mà đưa tay tiến vào trong nước.

Mục Xán cứng ngắc thân thể, bắt lấy tay hắn, trên mặt hơi đỏ lên, “Ngươi làm gì đó?”

“Nước đều đã lạnh rồi, ta giúp ngươi đổi lại…..”tiếng Lục Hiên trầm thấp, hơi thở nóng rực kéo dài.

“Không cần, ta tự mình có thể đổi.” Mục Xán cầm lấy tay hắn không buông.

“Ha ha, vậy được rồi.” Lục Hiên đứng lên, hai tay vòng trước ngực, nhìn xuống cậu.

Thấy Lục Hiên đợi ở phòng tắm không đi, cậu càng cảm thấy quẫn bách, “Ngươi sao muộn như vậy mới về?”

“Ân…..Có hơi bận.” Lục Hiên nhìn cậu thật sâu,trong đầu miên man bất định, đáp lại cho có lệ, rất rõ ràng, tâm thần hắn hiện tại hoàn toàn không đặt vào cuộc trò chuyện.

“Ta tắm xong rồi, ngươi tắm đi, ta đi ngủ trước.”Mục Xán tâm hoảng ý loạn mà đưa tay với lấy áo tắm, ào một tiếng ra khỏi bồn nước, nhanh chóng dùng áo choàng tắm bao lấy cơ thể, đi ra khỏi phòng tắm.

Lục Hiên đột nhiên từ phía sau ôm lấy cậu.

“Tiểu Xán,” hắn đem cằm gác ở bờ vai cậu, ở bên tai cậu dùng thanh âm trầm thấp mơ hồ gọi cậu,“Đừng đi, cùng ta……”

“….Ta tắm xong rồi…..” Mục Xán cúi đầu mà phản đối.

“Tiểu Xán, ta rất nhớ ngươi….” Nụ hôn nóng bỏng bắt đầu men theo da thịt trần trụi. Mục Xán cảm giác được nhiệt độ cơ thể Lục Hiên khác hẳn với ngày thường, một dòng điện chạy lên tận đỉnh đầu, làm cậu nhìn không được run rẩy một cái.

Cảm thụ được phản ứng của cậu, Lục Hiên càng hưng phấn, nửa híp mắt không ngừng hôn lên cổ cậu, tai cậu, khuôn mặt của cậu.

Máu toàn thân Mục Xán đều vọt lên mặt, cậu bắt đầu đẩy hắn, “Ngươi…..ta rất mệt, ta muốn đi ngủ….”

“Tiểu Xán, ta muốn ngươi muốn đến điên rồi…..”Lục Hiên hơi thở càng nặng nề, hoàn toàn bỏ qua lời nói của cậu, chuyển qua thân thể cậu, càng thêm ôm chặt lấy cậu, cúi đầu chụp lấy cánh môi hơi lạnh kia, không chút do dự hôn lên.

Sau một nụ hôn dài đến gần như hít thở không thông, Mục Xán bắt đầu liều mạng mà giãy dụa, thật vất vả đem răng môi gắn bó tách ra, thấp giọng quát một tiếng: “Lục Hiên!”

Lục Hiên dường như không hề nghe thấy, lật khuôn mặt của cậu lại, đồng thời chuyển sang thân thể cậu, đưa cậu đặt ở bồn rửa mặt lại cúi xuống hôn, một tay còn rất không thành thật mà chạy ở trên người cậu, chạy đến chỗ nào, phảng phất như mang theo ma lực, khiến người ta mất hết lý trí….

Đây là một nụ hôn vừa bá đạo lại vừa ôn nhu kéo dài.

Mục Xán bị Lục Hiên vuốt ve hôn hít, trong đầu choáng váng, hoàn toàn mơ màng, một chút cũng không cảm thấy được áo choàng tắm trên người đã bị cẩn thận cởi ra, mà quần áo trên người Lục Hiên cũng đã bị hắn xé rách, áo sơ mi trắng cùng áo choàng tắm rơi lả tả bên chân hai người xích lõa, lộ ra một cỗ sắc điệu ái muội.

Đợi Mục Xán hơi có chút thanh tỉnh, cả người đã bị Lục Hiên từ bồn rửa mặt mang vào trong bồn tắm. Nước lạnh đã sớm rút ra, nước nóng từ vòi hoa sen trên đầu ào ào không ngừng phun xuống, thấm ướt cơ thể hai người.

Tuy đã không tính là nhỏ nữa, nhưng Mục Xán chưa bao giờ có kinh nghiệm ở phương diện này hoàn toàn lờ mờ. Cậu ngạc nhiên với sự sốt suột và chờ mong khó hiểu ở sâu trong nội tâm, muốn đẩy ra gông cùm gần như làm cậu không thể hít thở, lại phảng phất như muốn cứ mãi đợi ở trong ngực hắn như vậy vĩnh viễn không rời đi.

Trong sương mờ lượn lờ, hai mắt Lục Hiên đầy dục vọng nhìn thẳng vào cậu đang hoảng hốt, nhẹ nhàng lại kiên định mà nói: “Tin tưởng ta….Tiểu Xán, chúng ta sẽ hạnh phúc….Ta yêu ngươi!”

“Ta yêu ngươi, Xán….” giọng nam trầm thấp giống như ma âm lượn lờ bên tai.

“…..Lục Hiên.”

Đầu Mục Xán lại choáng váng, khuôn mặt Lục Hiên trở nên càng lúc càng mơ hồ, khát vọng ở sâu trong nội tâm giờ khắc này bắt đầu chui ra, yêu thương cùng nhớ nhung đối với hắn nhiều năm như vậy rốt cục bạo phát.

Tình chi sở chí, cho dù là gần trong gang tấc cũng cảm thấy xa xôi.

Chưa đủ gần, còn chưa đủ gần…..

Áp lực lâu nay, một khi vỡ đê, tựa như nước lũ không thể vãn hồi.

Cậu nhắm hai mắt lại, đưa tay ôm lấy Lục Hiên.

Lục Hiên kích động đến toàn thân run rẩy, không có bất cứ từ ngữ nào có thể diễn tả tâm tình vui mừng quá đỗi của hắn lúc này….

Đây là một đêm xuân quang kiều diễm. 

. . .

. . .

Ngày hôm sau, Mục Xán đồng hồ sinh lí luôn cực chuẩn lại ngủ mê mệt đến gần mười hai giờ trưa mới tỉnh lại, Lục Hiên đang nghiêng người thản nhiên mà nhìn cậu.

“Thân ái, ngươi đã tỉnh?” Nụ cười tươi rói của Lục Hiên vẫn như cũ, ăn no thỏa mãn tâm tình hắn lúc này vô cùng sáng sủa.

Mục Xán day day con mắt còn ngái ngủ, ngơ ngác nhìn Lục Hiên một lúc, đau nhức lưng bụng truyền tới đại não, ký ức điên cuồng đêm qua từng chút từng chút hiện ra, mắc cỡ cậu cơ hồ lại muốn mê man đi.

Cậu vội quay mặt đi, cái đầu chôn ở trong chăn, không rên một tiếng.

Lục Hiên buồn cười mà nhìn cậu, ở phía sau gọi cậu: “Làm sao vậy? Thân ái, ngươi xấu hổ?”

Mục Xán nắm lấy cái gối hướng đầu hắn ném tới.

Lục Hiên ôm lấy tay cậu, cười lớn ngăn chặn cậu, trêu tức mà nói: “Thân ái, ngươi quá đáng yêu, lại thẹn thùng nữa….”

“Lục Hiên, ngươi buồn nôn quá đấy!” Mục Xán mạnh mẽ kéo chăn xuống liếc hắn một cái, gai ốc trên người đều nổi hết cả lên.

“Được rồi, được rồi, Tiểu Xán đừng thẹn thùng, làm cũng đã làm, còn xấu hổ cái gì, ân?” Lục Hiên bị Mục Xán trừng mắt lại nhịn không được cúi xuống hôn cậu, càng hôn càng sâu….

Mục Xán chịu không nổi, một phen đẩy hắn ra, đỏ bừng cả mặt mà nói: “Ngươi điên rồi hả? Còn lăn qua lăn lại chưa đủ sao?”

Lục Hiên lưu luyến không rời mà ôm chặt Mục Xán, nũng nịu mà nói: “Chưa đủ, muốn đem nhiều năm như vậy đều bù lại, chỉ một đêm sao đủ? Ngươi không biết mấy năm nay ta ‘Khổ hành tăng’ cỡ nào!”

Mục Xán “hừ” một tiếng, không thèm để ý.

Lục Hiên ở trong chăn vừa than thở, vừa rục rịch tìm kiếm cơ hội.

Mục Xán thực sự rất sợ ngứa, vừa muốn nín cười, vừa muốn ra sức ngăn cản Lục Hiên, không biết bao nhiêu cực nhọc. Không bao lâu, hai người ở trong ổ chăn huyên náo xoắn xuýt thành một đám, chăn hơn một nửa đều đã rơi xuống tấm thảm đầu giường cũng không hề biết.

Mãi cho đến khi Mục Xán không thể kiềm được mà hét to một tiếng: “Lục Hiên! Ta tức giận!”

“Được rồi, được rồi, Tiểu Xán tức giận, ta không náo loạn nữa.” Lục Hiên lúc này mới không cam lòng mà buông cậu ra, cười hì hì trên đỉnh đầu nhìn cậu, sau đó một phen vớt chăn trên mặt đất lên, lại đắp cho Mục Xán xong xuôi, bản thân mới bắt đầu mặc quần áo xuống giường, “Tiểu Xán đói bụng lắm đi, chờ, ta đi nấu cơm cho ngươi.”

Lại quay lại hỏi cậu một câu, “Ngươi vẫn đứng lên được chứ? Có muốn ta bưng cơm tới không?”

Trả lời hắn chính là một cái gối đập thẳng vào mặt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net