Chương thứ 82: Nói chuyện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mục Xán theo lời đi phòng bếp lấy cháo, tiếp đó liền đi thẳng vào phòng ngủ, xoay người đóng cửa, tiếng động bên ngoài hầu như không nghe thấy, cách âm thật sự là tốt lắm. Cậu tựa ở trên cửa nhắm mắt lại hít vào một hơi, đột nhiên nở nụ cười. Nụ cười kia rất phức tạp, bất luận là từ ngữ gì cũng không đủ để hình dung, rõ ràng là khóe miệng giương lên, thế nhưng lộ ra lại rõ ràng là bi thương thoáng qua.

Thực sự một chút khẩu vị cũng không có, đem bát cháo đặt lên tủ đầu giường, người liền ngã xuống giường rộng rãi, cậu thoạt nhìn cả người đều vô cùng mệt mỏi, ánh mắt cực kỳ trống rỗng.

Bởi vì Lục Hiên rất đòi hỏi về chất lượng cuộc sống, cho nên tất cả đồ dùng trong phòng đều trải qua sự lựa chọn, trong số đó giường ngủ hiển nhiên là tối trọng yếu lại càng thư thái. Thế nhưng Mục Xán bây giờ nằm úp sấp trên đó lại bực bội nói không nên lời, phảng phất như giường này không hề mềm mại, mà trở thành giường đinh dùng để hành hình thời xưa vậy.

Kỳ thực cậu thật không cảm thấy bọn họ ở cùng nhau như vậy thì phạm vào sai lầm gì. Chẳng qua chỉ là muốn yêu một người mà thôi, lại không tổn thương đến ai, vì sao đều phải phản đối?

. . .

. . .

Trong phòng khách, hai cha con ngồi đối diện nhau, Lục Hiên hiếm khi vẻ mặt nghiêm túc, một bộ như lâm đại địch.

“Ba, vừa nãy người cùng Tiểu Xán nói chuyện gì vậy?”

Lục Lăng Phong không đáp mà hỏi vặn lại: “Ngươi cho là gì?”

Lục Hiên hơi nhíu mày một cái nói: “Ba, thật ra vô luận người cùng hăn nói cái gì, quan trọng là quyết tâm của ta. Mặc kệ các ngươi nghĩ thế nào, ta tuyệt đối không buông tha Tiểu Xán, cho nên tất cả động tác tranh chấp với ta cũng mời đình chỉ đi .”

Lục Hiên đã bày ra tư thế thẳng thắn, không ngờ Lục Lăng Phong lại hoàn toàn không để ý tới hắn, ngược lại chuyển trọng tâm câu chuyện, “Ngươi đã trở về, vậy mẹ ngươi đâu?”

“….Nàng còn đang truyền nước biển trong bệnh viện.” Lục Hiên dừng một chút, lại nhấn mạnh, “Ba, quyết tâm của ta sẽ không thay đổi.”

“Ngươi đã nói với ta mấy lần rồi. “ Lục Lăng Phong nhíu mày: “Ngươi đem mẹ ngươi nhét vào bệnh viện ở một mình, đặc biệt chạy về chính là vì nói với ta những lời này?”

Lục Hiên cúi đầu, thanh âm rất nhẹ, nhưng ngữ khí cũng rất kiên quyết: “Ta đã hỏi qua bác sĩ, mẹ chỉ hơi mệt một chút, cũng không lo ngại, hơn nữa bên cạnh nàng còn có trợ lý và y tá…..Ta không thể nói dối, bởi vì lo lắng tiểu Xán gặp ngài sẽ phát sinh tình huống gì, cho nên ta chạy về…..” Nói xong lại ngẩng đầu lên, đón lấy cặp mắt phảng phất muốn đem người nhìn thấu kia của Lục Lăng Phong, “Ta yêu hắn, ta không thể chấp nhận bất cứ thương tổn gì đối với hắn.”

Lục Lăng Phong giễu cợt cười một tiếng: “Yêu lại thế nào, không yêu lại thế nào? Là một người đàn ông, tình yêu có thể trở thành tất cả mạng sống của ngươi sao? Ngươi phải biết rằng trước khi trở thành ái nhân của kẻ khác, ngươi trước tiên phải là con trai của chúng ta, là con cháu Lục gia, là người thừa kế của tập đoàn Lăng Phong …..Nga, nói đến cái này, biểu hiện của ngươi đối phó nguy cơ lần này khiến ta rất thỏa mãn, không hổ là con trai của ta.”

Lục Hiên xoay mặt, lộ ra nụ cười khổ bất đắc dĩ, ngữ khí đạm nhiên: “Đối phó rất khá sao? Không hổ là con trai của ngài sao? Ba, kỳ thực có đôi khi ta thật cảm thấy ngài cùng mẹ trước giờ đều chưa từng cần ta…..Từ nhỏ tới lớn ta chỉ là một vật trang trí cho cuộc hôn nhân của các ngươi mà thôi, tựa như……Tựa như ngài hiện tại mang trên tay cái danh này mà thôi.”

Lục Lăng Phong mặt lạnh, “Lục Hiên, ngươi đây là đang nói gì đó!”

Lục Hiên mặc kệ hắn, tiếp tục nói tiếp, “Lúc còn rất nhỏ ta chỉ biết bản thân nhất định phải đủ ưu tú,bởi vì ta là con trai các ngươi, là người thừa kế tương lại của tập đoàn, ta nhất định phải xứng với thân phận của các ngươi……Mà ta cũng vẫn luôn nỗ lực mà hướng theo kỳ vọng của các ngươi mà phát triển, ta mong muốn có thể dùng sự ưu tú của ta khiến cho các ngươi chú ý, nhưng trên thực tế, chân chính khiến các ngươi chú ý cũng không phải là sự ưu tú của ta, hoàn toàn ngược lại, là chuyện khiến các ngươi cảm thấy hổ thẹn ——điều này có đúng là một chuyện rất châm chọc hay không?”

Lục Lăng Phong cũng không nói lời nào, chỉ là cứ như thế mà nhìn hắn chăm chú.

Lục Hiên phảng phất như hồi tưởng lại tự nhiên mà nói: “Lúc còn nhỏ ta đã cảm thấy bản thân là sống một mình một người, ngài mỗi ngày đều bận rộn công việc, mẹ mỗi ngày đều vội vàng bận rộn qua lại như con thoi giữa các triển lãm nghệ thuật và cửa hàng xa xỉ phẩm, tỷ tỷ bị các người nhét vào học tiểu học trong nước, ta một mình ở trong căn biệt thự vắng vẻ quạnh quẽ, thoạt nhìn bằng hữu rất nhiều, thực ra ta cô đơn đến ngay cả một người nói chuyện cũng không có……Thật vất vả qua tiểu học, tỷ tỷ từ trong nước được đón trở về, ta cho rằng rốt cuộc có được một người bạn rồi, kết quả bản thân ta lại bị các ngươi an bài về nước học, bởi vì “không thể quên nguồn gốc”……A, nhưng mà cũng không sao, dù sao ta cũng đã quen sống một mình.”

“…..Ta vẫn luôn cho rằng ta có thể sống một mình như thế, nhưng sau này hắn xuất hiện….Hắn là ta hiểu được thì ra ta cũng không phải là một người được yêu mến.”

“Ai, tiểu Hiên, ta thừa nhận vì sự nghiệp ta không chú ý tới gia đình, cũng không để ý tới sự trưởng thành của ngươi, khiến cho khi ta quay lại nhìn ngươi, ngươi đều đã lớn không thấp hơn ta nữa rồi……Nhưng mà, ngươi phải hiểu được, việc đời trước giờ đều không thể vẹn cả đôi đường, ngươi có thể hưởng thụ cuộc sống của đại thiếu gia, đó là bởi vì cha của ngươi ở bên ngoài cố gắng.”

“Thế nhưng ta cũng không cảm thấy cuộc sống của đại thiếu gia có bao nhiêu hạnh phúc. Ta đã từng cho rằng ta có thể giống như ngài, vì trách nhiệm cùng gia đình mà sống……Nhưng ta làm không được, ba ba, ta dù thế nào cũng không phải ngài. Ta không thể giống ngài dẹp cuộc sống của mình sang một bên, duy trì sự nhiệt tình thật lớn với sự nghiệp, ta yêu hắn, còn hơn yêu sự nghiệp của ta.”

Lục Lăng Phong nhìn Lục Hiên một hồi lâu, trong ánh mắt phảng phất như có thêm một chút gì đó, hồi lâu mới thở dài một hơi, nói: “Ngươi hiện tại còn trẻ, chờ qua vài năm nữa ngươi sẽ phát hiện cái gì là tình a yêu a, đều là hư không, đều là thay đổi, ngươi hiện tại nói yêu hắn, nói không chừng trong nháy mắt đã thay đổi….”

“Ta sẽ không thay đổi.” Lục Hiên lên tiếng cắt ngang lời hắn, ”Vĩnh viễn sẽ không thay đổi.”

“Vài năm còn chưa đến, nói gì đến vĩnh viễn.”

Nghe vậy trên mặt Lục Hiên lộ ra nụ cười rất nhạt, ánh mắt rơi vào nơi nào đó sâu thẳm, tình yêu sâu đậm bộc lộ ra, rất ôn nhu, rất đau đớn lại rất hạnh phúc…..

“Ta vĩnh viễn đều sẽ không thay đổi, vĩnh viễn đều chỉ biết yêu mình hắn, có hắn ta như vậy đã đủ rồi.”

“Được, cho dù ngươi có thể khẳng định ngươi sẽ không thay đổi, ngươi lại làm sao biết hắn sẽ không thay đổi?”

“…..”

“Trên đời này, không chắc chắn nhất chính là lòng người.”

Lục Hiên nhìn cha của mình, đột nhiên nở nụ cười, trong nụ cười kia chứa đầy tự tin: “Ba, ngài không biết Tiểu Xán…..Hắn một người như vậy, ha ha, tuyệt đối sẽ không thay đổi!” Đến cuối cùng, lên tiếng so với nói về bản thân còn muốn khẳng định hơn ba phần.

“A….” Lục Lăng Phong bật cười, nói đến đây thì có tiếp tục cũng không cần thiết nữa, hắn đứng lên, “Lại nói, cha con ta lần đầu tiên nói chuyện sâu xa lâu như thế. Hôm nay cứ như vậy đi, ngươi yên tâm, ta sẽ cho các ngươi thời gian.”

Lục hiên gần như cùng hắn đồng thời đứng lên, hồ nghi hỏi: “Cho chúng ta thời gian? Này có ý tứ gì?”

Lục Lăng Phong cầm lấy áo khoác, nhìn cổ tay một cái nói,“Được rồi, lúc này phỏng chừng mẹ ngươi cũng đã truyền nước xong rồi, ta hiện tại đi đón. Ngươi tự mình hảo hảo ngẫm lại.”

Nói xong liền xoay ngời rời đi.

Đợi hắn đi rồi, Lục Hiên lập tức ngã xuống sô pha, ngửa đầu nhìn đường cong trên trần nhà, day day mi tâm, vẻ mặt mệt mỏi.

Tiếp đó chưa đầy một giây, dứt khoát đứng lên tới phòng ngủ.

Đẩy cửa ra, người trên giường nằm úp thành hình chữ đại, mặt hướng ra cửa, nhắm mắt lại, vẫn không nhúc nhích, giống như đã ngủ.

Hắn tiến lên hai bước, đang muốn gạt tóc mái trên trán cậu, cậu lại đột nhiên mở mắt, hỏi hắn: “Ba ba ngươi đi rồi?”

“Ân, đã đi, đi bệnh viện đón mẹ ta.” Lục Hiên đá giầy lên giường, ôm lấy cậu, vành tai và tóc mai chạm vào nhau.

Mục Xán dời khuôn mặt về phía sau một chút:“Bệnh viện? A di nàng….làm sao vậy?”

“Không có việc gì.”

“Ngươi sao không đi cùng?”

“Thật không có việc gì, ta muốn cùng tiểu Xán a, nàng có trợ lý, vệ sĩ còn có ba ta một đống người ở cùng, không sợ thiếu một người là ta.”

“…..”

“Làm sao vậy? Tiểu Xán sao lại bày ra vẻ mặt này?” Lục Hiên xoay người cậu lại, nâng khuôn mặt cậu qua, nhìn thật sâu vào mắt cậu, “Đừng lo lắng, thực sự không có việc gì.”

Mục Xán nhắm hai mắt lại, hơi thở dài: “Nàng có phải bị ngươi làm cho tức giận hay không?”

“Ân? Vì sao nói như vậy?”

“…..Bởi vì trước kia, mẹ ta cũng bởi vì chuyện của ta mà phải vào viện…..”

“‘A? Mẹ chúng ta cũng biết chuyện của chúng ta rồi?” Lục Hiên vô cùng ngạc nhiên, “Lúc nào nói cho nàng? Ta làm thế nào một chút cũng không biết?”

“Lúc ngươi còn đang ở Mĩ.”

“A? Như vậy là đã sớm nói cho ba chúng ta mẹ chúng ta rồi?”

“Lần đó đột nhiên trong lòng buồn phiền, liền buột miệng nói ta thích nam nhân…..làm nàng khóc đến ngất đi.”

“…..”

Lục Hiên yêu thương mà ôm chặt lấy cậu, “Đều đã qua rồi. Tiểu Xán, đừng lo lắng.”

Dừng một chút, lại ngẩng đầu nhìn chằm chằm cậu hỏi, “Vậy bọn họ hiện tại có thái độ gì?”

Trông vẻ mặt khẩn trương của Lục Hiên, Mục Xán nhịn không được nổi lên ý định trêu chọc, “So với ba mẹ ngươi còn khó chơi hơn.”

“…..!!”

“A…..” Mục Xán nhịn không được nở nụ cười.

Lục Hiên lập tức phản ứng lại được mình bị gạt, đưa tay chọc lét cậu, “Tốt! Tiểu Xán ngươi gạt ta…..”

“Ha ha……Rất ngứa……Lục Hiên ngươi dừng tay…..”

Hai người vừa mới nãy còn nghiêm túc trong nháy mắt đã đùa giỡn nhau thành một đoàn, như là hai hài tử chưa từng lớn lên.

Như thời niên thiếu thanh xuân năm đó.

Advertisements

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net