Chương thứ 84: Tiểu Hiên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tay Diệp Đông từ trong tay Lục Lăng Phong rút về, hắn rất bình tĩnh, trên mặt thậm chí còn mang theo chút ý vui “ngẫu nhiên gặp bạn cũ” vừa đúng.

Hắn nhìn thẳng Lục Lăng Phong, hơn nữa còn mỉm cười.

Mà Lục Lăng Phong lại phảng phất như có chút không dám nhìn vào đôi mắt hắn.

Trong đại sảnh như thoáng cái an tĩnh lại, yên lặng đến ngay cả tiếng hít thở đâu đó cũng đều có thể nghe thấy.

Nếu như không phải bởi vì hai người đều là trung niên nam nhân khí chất đẹp đẽ nổi bật, tình cảnh này, thật muốn làm cho người ta nghĩ tới tình nhân gặp lại.

Biểu hiện khác thường của Lục Lăng Phong ngay cả trì độn như Mục Xán cũng nhìn ra, càng miễn bàn tới Lục Hiên. Lục Hiên nhìn bộ dạng của hai người hiển nhiên không phải là thời cơ tốt để dò hỏi, liền nỗ lực mở miệng xoa dịu bầu không khí: “Thật khéo, Diệp lão sư là tới một mình sao? Không bằng qua đây cùng nhau ăn đi.”

Diệp Đông lắc đầu: “Không được, bên kia còn có bằng hữu.” Ngữ khí, ánh mắt càng lễ độ hơn so với lúc mới xuất hiện —— là cái loại lễ độ cản người ở ngoài nghìn dặm.

“Diệp lão sư…..” Lục Lăng Phong vẻ mặt ngờ vực mà nhìn Lục Hiên, lại nhìn Diệp Đông, trong ánh mắt hàm chứa tâm tình phức tạp không rõ ý tứ, “Diệp?”

Lục Hiên không biết bản thân đã nói sai chỗ nào rồi, thế nhưng bầu không khí lúc này rõ ràng không hề tự nhiên, không khỏi cẩn thận đứng lên, “Có gì không đúng sao? Diệp lão sư….là giảng viên Bắc đại a.”

Lục Lăng Phong lại đem ánh mắt quay lại trên mặt Diệp Đông, lộ ra một vẻ mặt gần giống đang cười gượng, nói: “Diệp lão sư…..ha ha, tốt.”

Diệp Đông cách chốc lát, mới nói: “Lâu lắm rồi không gặp, Lục tổng có lẽ là không nhớ rõ bạn bè cũ…..”

“Gọi ta Lăng Phong.” Lục Lăng Phong cắt ngang lời Diệp Đông nói, “Tiểu Hiên, nhiều năm như vậy ngươi đã đi đâu?”

“Tiểu Hiên?!”

Lục Hiên và Mục Xán nghe thấy vậy hai mắt nhìn nhau, đây là đang gọi người nào?

Diệp Đông cười day day mi tâm, à một tiếng, nói,“Đã lâu lắm rồi không nghe thấy có người gọi ta như thế.” Dừng một chút lại nói, “Vẫn luôn ở Bắc Kinh a.”

Hai người Lục Hiên và Mục Xán đã bắt đầu lộn xộn, thì ra tiếng “Tiểu Hiên” này chính là gọi Diệp Đông?!

Lục Hiên lấy lại bình tĩnh, trong lòng khẽ động, nói với hai người: “Ba, thì ra ngài cùng Diệp lão sư là bạn cũ, nếu như thế, khó có được lúc gặp lại, không bằng nhân cơ hội này hảo hảo tụ họp đi.”

Diệp Đông quay đầu nhìn hắn, khóe mắt đều là tiếu ý, nhưng không biết vì sao Lục Hiên lại cảm thấy ý cười kia toàn bộ đều không đạt tới tận đáy lòng, như là  che giấu nhợt nhạt lơ lửng ở trên đôi mắt, “Nói phải a, là nên tụ họp. Hôm khác đi, hôm khác ta làm chủ. Được rồi, trước không quấy rối nữa, ta đi.” Lại vỗ vỗ bả vai Tiểu Xán, “Tiểu Xán, lần sau tới luyện cầm mang theo bằng hữu của ngươi.”

Hắn đi rất nhanh, ở giữa lại cách một tấm bình phong là chậu hoa, lập tức không nhìn thấy người nữa.

Ba người ngồi xuống tiếp tục ăn cơm.

Mục Xán không yên lòng mà dùng chiếc đũa đâm đâm hành băm trên cua, Lục Hiên vươn đũa gắp qua, rất quen thuộc mà lấy thịt ra để vào đĩa của cậu, liếc mắt nhìn Lục Lăng Phong, chỉ thấy Lục Lăng Phong bưng chén trà không hé răng, không khỏi hỏi: “Ba làm sao vậy. sao không ăn?”

Lục Lăng Phong không ngẩng đầu, ngón tay cắt sửa sạch sẽ vô thức một vòng lại một vòng mà vẽ trên miệng chén, “Hắn họ Diệp? Diệp Hiên?” Khẩu khí là lạ.

Lục Hiên bụng đầy nghi ngờ mà đáp lại: “Không, không phải, Diệp Đông……Hắn trước kia không phải họ Diệp sao?”

Lục Lăng Phong không đáp lời hỏi vặn lại: “Ngươi đang cùng hắn học đàn? Đàn dương cầm?”

Nghe được là đang hỏi mình, Mục Xán gật đầu, đáp lại: “Lúc đại học bắt đầu cùng hắn học, hội trường trung tâm vừa vặn nằm dưới lầu phòng làm việc của hắn.”

“Nói như vậy ngươi là học sinh của hắn, hắn…..bình thường thế nào?”

“Rất được học trò yêu quý. Rất an tĩnh, thích nghe đàn violin, nhưng lại đánh đàn dương cầm.” Mục Xán bình thường cũng không hay tả người, nhưng hôm nay chọn từ nào là chuẩn từ đấy.

Lục Hiên nghe những lời ấy hình như rất là ngạc nhiên, nhịn không được nhìn Mục Xán một cái, đem tim Mục Xán đột nhiên đập lỗi nhịp một cái ,không biết bản thân nói sai chỗ nào rồi.

Lục Lăng Phong hít vào một hơi tiếng nhỏ đến không thể nghe thấy, ngẩng đầu nhìn hai người, nói: “Ăn cơm đi.”

Biết hắn không muốn nói thêm gì nữa, Lục Hiên biết mà không nói nữa, chỉ hết sức chú ý mà gắp đồ ăn cho Mục Xán.

Bữa cơm tối nay cứ như vậy, thật sự là nội dung phong phú. Trong lúc vô tình hình như đã dò xét được việc tư của phụ thân, Lục Hiên có hơi xấu hổ.

Trên đường trở về tuyết lại rơi, mặt đất trơn trượt, đi rất khó khăn, Lục Hiên đem xe đi thật chậm. Trong xe mở hệ thống sưởi, gió lạnh không thể thổi vào, chậm một chút cũng không vấn đề gì.

Mục Xán xuất thần mà nhìn người đi đường co ro dưới màn đêm lạnh giá, dọc đường không nói gì.

Lục Hiên nhìn cậu, “Làm sao vậy, Tiểu Xán nghĩ cái gì mà nhập thần như thế?”

“Không có gì.” Mục Xán kéo tấm thảm lông trên gối, “Buồn chán mà thôi.”

Lục Hiên cười: “Mệt mỏi sao? Sắp về đến nhà rồi.”

Cách một lúc lâu, Mục Xán đột nhiên mở miệng nói: “Ba ba ngươi cùng lão sư quan hệ hình như không đơn giản.”

“Ngươi nghĩ là như thế sao?” Lục Hiên rất nhanh nghiêng đầu nhìn cậu một cái, “Thực ra ta cũng cảm thấy như thế.”

“….Vì sao ba ngươi lại gọi lão sư là ‘Tiểu Hiên’ chứ?” Mục Xán hơi cau mày, tựa hồ vô cùng khó hiểu.

Lục Hiên ngơ ngác một cái, mới nói: “Nghe người trong nhà nói, tên của ta là ba ba đặt, nhưng mà trong ấn tượng hắn dường như rất ít khi gọi tên của ta.”

Mục Xán quay đầu nhìn hắn: “Ngươi muốn nói gì? Tên của ngươi cùng Diệp lão sư có quan hệ sao?”

Lục Hiên nhàn nhạt nở nụ cười một cái, lại hơi nhăn mi lại, một vẻ mâu thuẫn tầng tầng lớp lớp, “Thực ra ta cũng không dám khẳng định, phụ thận vậy mà lại buột miệng gọi hắn “Tiểu Hiên”…..Diệp lão sư rõ ràng gọi là Diệp Đông a. Hơn nữa ngươi lúc mới nãy miêu tả Diệp lão sư, đột nhiên khiến ta liên tưởng đến phụ thân.”

“…..?”

“Thích nghe đàn violin, nhưng lại đánh đàn dương cầm. Ba ta vừa vặn ngược lại, thích nghe đàn dương cầm, nhưng lại kéo đàn violin.”

“….”

“Rất kỳ quái đi? Lại rất trùng hợp.”

Mục Xán hỏi: “Đàn violin của ngươi là ba ngươi dạy?”

Lục Hiên lắc đầu cười khổ: “Không phải, là gia sự tại nhà dạy. Trên thực tế hồi bé ba ta rất ít để ý tới ta.”

“Không để ý ngươi? Vì sao?” Mục Xán không hiểu, theo như cậu nhìn thì trên đời này sao lại có người không thích Lục Hiên chứ?

“Đúng vậy . Khi còn bé hắn hình như càng thích tỷ tỷ của ta hơn —– có điều đó chỉ là theo ý nghĩ của ta, nếu như cùng tiểu hài tử nhà người khác mà so sánh, chúng ta đều xem như là bị lạnh nhạt. Phụ thân chỉ lo đến sự nghiệp, một tháng mới về nhà một hai lần, ta cũng không thường nhìn thấy hắn.”

“….”

“Ta nghĩ, lúc đầu hắn là muốn ta học đàn dương cầm, nhưng mà có lẽ là bị hắn ảnh hưởng ,ta từ nhỏ đã thích đàn violin, vừa vặn mẹ ta cũng rất tán thành, liền thuận lý thành chương mà học đàn violin.”

“….”

Mục Xán tay chống đầu, nhắm hai mắt lại.

“Mệt nhọc? Vậy đem ghế ngả thấp chút, trước ngủ một chút, về đến nhà ta gọi ngươi.”

“Ân.”

Lúc về đến nhà Mục Xán đã buồn ngủ đến không dậy nổi, tùy tiện rửa mặt một cái liền lên giường.

Thực ra vẫn còn chưa muộn, nhưng cậu lại tựa hồ thực sự mệt mỏi.

Lục Hiên từ phía sau ôm cậu, đem mặt mình dán trên cổ cậu, thở ra khí chọc ngứa người trong ngực.

Mục Xán mơ mơ màng màng xê dịch vị trí, lại phát hiện hoàn toàn không thể động đậy được, tay chân đều đã bị hắn cuốn lấy.

Cậu mắt ngái ngủ lờ mờ mà oán giận một câu:“Ngứa.”

Lục Hiên cười khẽ, nhẹ nhàng hôn cổ cậu, hơi thở dần dần trở nên nặng nề. Cảm giác được nhiệt độ da thịt đang dán sát vào kia tăng lên trong nháy mắt, Mục Xán đẩy hắn, cơ thể nỗ lực lui về sau, “Đừng loạn, rất mệt.”

Lục Hiên lại xoay người đè lên, những nụ hôn nhỏ rơi rải rác lên mặt, chóp mũi, lên tai cậu.

Mục Xán ngây ngốc mà mở một con mắt, nhìn nam nhân trên đầu.

Dưới ánh đèn tường ấm áp, đường nét góc cạnh rõ ràng trên mặt Lục Hiên bị mềm hóa đi rất nhiều, chỉ có tình ý dạt dào trong mắt một chút cũng không mờ nhạt đi.

“Tiểu Xán…..Ta muốn ngươi.”

Mục Xán nhìn hắn một hồi, sương mờ trong mắt dần dần lan ra, cậu đưa tay ôm lấy cổ hắn, không hề phòng bị mà mở rộng bản thân.

Lời mời vô thanh.

Lục Hiên hạnh phúc mà nở nụ cười, cúi xuống che lại môi cậu.

Đây là một nụ hôn ôn nhu kéo dài, gần như muốn đem người hợp lại làm một. Mãi cho đến khi hai người đều hít thở không thông, Lục Hiên mới buông Mục Xán ra, nằm ở đầu vai cậu thở dốc.

Một lát sau, hắn lại nằm xuống, đưa tay đem Mục Xán kéo vào ngực, Mục Xán thuận thế ôm thắt lưng hắn, an tâm mà đem đầu tựa vào ngực hắn.

“Tiểu Xán….Ngươi mất hứng?”

“……Không có.”

“Thế nhưng ta cảm thấy ngươi đang mất hứng. Là đang lo lắng chuyện ba ta sao? Không cần phải suy nghĩ nhiều a, ta cảm thấy chuyện này đối với chúng ta mà nói chưa hẳn là chuyện không tốt.”

“…..”

“Sao không nói lời nào?”

“Ta cảm thấy ba ba ngươi nhất định là một người có ý chí rất kiên định.”

“Vì sao đột nhiên lại cảm khái như vậy?”

“Không vì sao cả. Ngủ đi, mệt rồi.” Mục Xán đưa tay lần mò tắt đèn, trong phòng nhất thời rơi vào một mảnh tối đen, không bao lâu, đã có thể nghe thấy tiếng hít thở đều đều của cậu.

Lục Hiên xoa xoa đầu cậu, ngửi mùi hương nhàn nhạt trên tóc cậu, ở trong bóng đêm khẽ thở dài. Thực ra hắn làm sao không biết? Nếu giữa phụ thân và Diệp Đông thực sự từng có cái gì, vậy cũng chỉ càng có thể chứng minh quyết tâm của hắn mà thôi……Dẫu sao, nhiều năm như vậy làm bạn bên người phụ thân vẫn luôn là mẹ, không phải sao?

Hắn đột nhiên có chút minh bạch những lời mà phụ thân đã từng nói với hắn kia.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net