Chương thứ 9: Đi nhà ta đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mục Xán ôm bóng rổ đi tới sân bóng bên ngoài trường, sân trong trường nhiều người lắm, hắn muốn một người yên tĩnh....Bình thường khi cùng Lục Hiên đấu một chọi một, bọn họ cũng là tới sân bóng này.

Trời đã có chút tối, mọi người nguyên là chơi bóng trên sân đã trở về ăn cơm, trên sân bóng vắng vẻ không hề có người.

Mục Xán vừa đập bóng, vừa nhìn xung quanh. Biết rõ lúc này hẳn là không có người, nhưng vẫn theo thói quen mà làm như vậy.

"Ngươi là đang tìm ta sao?" Một giọng nam lười biếng mang theo chút ngỗ ngược, đột nhiên từ bồn hoa bên ngoài sân bóng truyền đến, là tiếng Lục Hiên.

Mục Xán tâm liền nhảy, lui lại mấy bước, theo thanh âm mà nhìn qua, đã thấy Lục Hiên đang ngồi dưới đất buộc dây giày, bộ áo đuôi tôm hoa lệ mặc lúc biểu diễn kia đã thay ra, bộ đang mặc là một bộ quần áo thể thao hơi mỏng, lại khôi phục bộ dáng đại nam hài tỏa nắng như trước.

"Ngươi không đi ăn mừng sao?"

"Không đi." Lục Hiên đứng lên, đem bóng của mình để ở một bên hướng Mục Xán đi tới, "Cả tuần nay vì tập diễn không làm thế nào chơi bóng được, có chút ngứa tay." Nói liền đi qua chộp lấy bóng mà Mục Xán đang chậm rãi chuyển động.

Mục Xán đột nhiên tăng tốc độ, đem bóng chuyển về một bên, không hề để cho hắn tóm được.

Lục Hiên dừng một chút, nhìn Mục Xán nở nụ cười: "Tốt, là muốn cùng ta chơi một chọi một sao?"

Mục Xán đem bóng xoay trên ngón tay: "Quy củ cũ."

Lục Hiên cười đến nheo cả con mắt: "Quy củ cũ."

Trên sân bóng vang lên tiếng chơi bóng "!!!", còn có tiếng hít thở ồ ồ của Lục Hiên và Mục Xán, sẩm tối mùa đông rất lạnh, nhưng hai người lại đều chỉ mặc một bộ quần áo thể thao mỏng, nóng đến cả người đổ mồ hôi.

Trời càng lúc càng tối, tối đến ngay cả rổ bóng cũng không thấy rõ lắm.

Hai người đều chơi bóng đến tinh bì lực tẫn (tinh thần mệt mỏi, sức lực cạn kiệt), đổ mồ hôi ngửa mặt ngã lên nền xi măng lạnh lẽo của sân bóng, nhìn lên bầu trời đen xám, chỉ biết thở dốc lấy hơi.

"Ngươi thua." Lục Hiên nói, "Có điều thắng ngươi mỗi lần càng ngày càng khó khăn."

Mục Xán thở phì phò, không nói gì. Bởi vì nằm ngửa, tóc mái rất dày của hắn tung ra, lộ ra cái trán còn trắng hơn cả khuôn mặt.

"Thật xinh đẹp...." Tiếng Lục Hiên rất nhỏ, như là từ nơi rất xa truyền đến.

"Quá tối, không có sao." Mục Xán chớp mắt, nhàn nhạt mà nói.

"Mặt của ngươi....tỉ lệ và đường cong đều rất hoàn mỹ, khuôn mặt xinh đẹp như thế này vì sao phải để tóc mái che đi?"

Mục Xán ngẩn ra sửng sốt, lúc này mới phản ứng lại Lục Hiên nói xinh đẹp cư nhiên là chỉ hắn. Vừa quay đầu liền đối diện khuôn mặt góc cạnh phân minh kia và đôi mắt đen nhánh của Lục Hiên, lời nói của hắn còn chưa hết, khóe miệng mang theo một mạt ý cười trêu chọc: "Đôi mắt to mà thâm thúy, đường nét của mũi rõ ràng, môi màu hoa hồng, cằm thon gọn.....Bọn họ đều nói Hồ Tranh Du là hoa khôi của lớp ta, ta xem tiểu Xán ngươi hơn đứt nàng mấy con phố a, ngươi mà là nữ hài tử, làm hoa hậu giảng đường cũng thừa sức...."

Mục Xán đưa tay đẩy Trương đại đầu (kẻ ăn nói khoa trương, phóng đại) Lục Hiên kia ra: "Dài dòng."

Lục Hiên rên rỉ một tiếng, bò lên trước, lại duỗi tay đem Mục Xán cũng từ mặt đất túm lên: "Rất lạnh, dễ bị cảm."

Sau khi Mục Xán dựa theo lực của hắn đứng lên, đột nhiên nói: "Vì sao ta luôn luôn đánh không thắng ngươi."

Lục Hiên cười: "Ngươi rất quan tâm vấn đề này sao?"

"Quan tâm." Mục Xán rẩu rĩ mà nói, "Ta chán ghét thua."

Lục Hiên cười xoa xoa đầu tóc hắn: "Tiểu ngốc qua."

Mục Xán "Ba" một cái đánh rớt tay hắn, ánh mắt xuyên qua tóc mái rất dày hướng Lục Hiên bắn ra hai đạo lãnh quang sắc nhọn, nói: "Đã nói với ngươi rất nhiều lần, không được xoa đầu ta nữa!" Trong giọng nói hiếm thấy mà dùng tới dấu chấm than.

"Ai, thế nhưng ta cảm thấy xoa tóc ngươi.....cảm giác thực sự rất tốt a."

"Ngu ngốc."

Lục Hiên khóe miệng cong lên, cười đến rất vui vẻ: "Hôm nay là thứ sáu, về nhà sao?"

Mục Xán lắc đầu, trừ phi tới ngày lấy tiền sinh hoạt, nếu không hắn sẽ tuyệt không quay về cái "nhà" kia.

Lục Hiên cười nhạt nói: "Vậy đi nhà ta đi."

"Không được, quá muộn cổng trường sẽ đóng."

Lục Hiên không lập tức nói, chần chờ một lúc mới tiếp tục nói: "Vậy ở nhà ta một đêm đi."

Mục Xán di chuyển bóng rổ trong tay có chút run lên, nói: "Không phiền chứ."

Cánh tay Lục Hiên cũng đã gác lên bả vai hắn, cười đẩy hắn: "Đi thôi, đây là yêu cầu thắng chơi bóng hôm nay." Ban đầu dường như chỉ là đề nghị, hiện tại chính là một bộ vẻ mặt không cho phép từ chối, tuyệt đối không phải lời khách sáo.

. . .

. . .

Nhà Lục Hiên cùng khai giảng lần trước Mục Xán đến chơi vẫn như cũ sạch sẽ sáng sủa, tràn ngập cảm giác thời thượng, chỉ là khí người hơi mỏng, một người ở dường như có phần quá rộng.

"Một mình ngươi ở một cái nhà lớn như vậy, không cảm thấy vắng vẻ sao?"

"Vắng vẻ a, nếu không ngươi từ kí túc xá dọn đến đây ở cùng ta?" Lục Hiên cười từ trong tủ giày lấy ra hai đôi dép lê giống nhau như đúc, một đôi đưa cho Mục Xán, một đôi chính mình đi.

"Nhàm chán." Nhìn hai đôi dép lê giống nhau như đúc, Mục Xán đột nhiên lại cảm thấy khoảng cách cùng Lục Hiên gần một chút, đã không còn cảm giác xa cách nảy sinh khi xem biểu diễn văn nghệ nữa.

"Ta là gọi đồ ăn bên ngoài, buổi tối ăn KFC?"

"Tùy tiện." Mục Xán đối với ăn uống chưa từng có yêu cầu quá lớn.

Lục Hiên trực tiếp đi tới phòng bếp, mở cửa tủ lạnh lấy ra nước ép trái cây tươi, đổ ra hai cốc, một cốc đưa cho Mục Xán.

Mục Xán đón lấy uống một ngụm, lại thuận tay đặt xuống bàn trà trước sô- pha.

Lục Hiên giơ cổ tay nhìn thời gian một chút, nói: "Còn sớm, nếu không thì đi tắm rửa một cái? Mới ra một thân mồ hôi nóng, tắm sạch sẽ thoải mái hơn."

Mục Xán lắc đầu, trả lời: "Bỏ đi, không mang quần áo."

Lục Hiên ha ha cười đi vào phòng, chỉ chốc lát sau lấy một bộ quần áo ngủ đi ra.

"Lần trước ngươi cho ta mượn, lần này ta cho ngươi mượn, huề nhau. Quần lót là mới, hơn nữa đã giặt qua, ngươi yên tâm."

Cái trán Mục Xán rơi xuống hai vạch đen, cau mày nhìn bộ đồ ngủ kia, chậm chạp không đưa tay ra tiếp.

Tình cảnh này, lời thoại này, dù sao vẫn làm cho người ta cảm thấy là lạ.

Khóe miệng Lục Hiên ý cười càng sâu: "Ngốc qua, ngươi sẽ không phải là có bệnh sạch sẽ chứ? Không giống a, có bệnh sạch sẽ sao lại nằm ở nền xi măng ?"

Mục Xán một phen từ trong tay hắn đoạt lấy đồ ngủ, chạy vọt vào phòng tắm, "!" một tiếng đóng cửa lại, Lục Hiên ở phía sau hắn cười đến rất sung sướng.

Tắm rửa xong đi ra, phát hiện trong phòng khách đang mở nhạc nhẹ.

KFC gọi đã tới rồi, chất đống ở trên bàn trà trước sô- pha. Lục Hiên đang đứng trước cửa sổ, đầu tựa vào song cửa, đang xuất thần mà nhìn thế giới bên ngoài, để lại cho Mục Xán cái ót đen đen. Hắn hẳn là đã tắm ở một phòng khác, tóc có chút ướt át, nước còn đang nhỏ giọt.

Hắn bình thường khiến cho người ta có cảm giác hơi xa cách thiếu tập trung, trên mặt luôn lộ vẻ mặt tươi cười nhàn nhạt, thoạt nhìn là vui vẻ rực rỡ như ánh mặt trời, nhưng lúc này nhìn bóng lứng hắn đứng ở trước bầu trời đêm tối tăm, trong đầu Mục Xán lại không hiểu sao mà toát ra hai chữ -- cô độc. Nhưng mà tỉ mỉ ngẫm lại thì cảm thấy khả năng không lớn, Lục Hiên một người như vậy, đến chỗ nào cũng là tiêu điểm, đến chỗ nào đều có bằng hữu, sao lại cô độc được chứ?

Nghe thấy tiếng động, Lục Hiên quay đầu, khuôn mặt tuấn dật bày ra một vẻ tươi cười vĩnh viễn không thay đổi, giống như trăng sáng. Hắn lại trở về vẻ bình thường, cảm giác cô đơn xuất hiện khi nhìn ra ngoài cửa sổ nháy mắt tiêu thất, "Tắm xong rồi? Chúng ta giờ có thể bắt đầu ăn."

Mục Xán đi chầm chậm, cùng hắn ngồi ở trên sô - pha.

"Sao lại có bánh ga tô?" Ngồi xuống, hắn mới phát hiện bên cạnh KFC, còn đặt một hộp bánh ga tô thật to.

"Thực ra, ngày hôm nay là sinh nhật của ta." Lục Hiên nhợt nhạt mà cười, vừa nói, vừa bắt đầu bỏ đi hộp bánh bên ngoài.

Mục Xán ngẩn người, sau đó mới nói: "Ngươi vẫn đều một mình sao ?"

Lục Hiên hướng hắn trừng mắt, mỉm cười nói: "Không phải còn có Mục Xán sao?"

Mục Xán quay đầu, buông mắt nhìn nhìn góc bàn trà, nói: "Nghe nói ba mẹ ngươi đều ở nước ngoài?"

"Ân. Đúng vậy, bọn họ đều bề bộn nhiều việc." Lục Hiên cười từ ngăn tủ dưới bàn trà lấy ra một cái thẻ, "Đây là quà sinh nhật bọn họ cho ta, tiền bên trong cũng đủ để ta mua cả cửa hàng bánh ngọt."

"Vậy ngươi ở trong nước không có người thân sao?"

"Có a, ông nội của ta và tiểu thúc đều là ở đây."

"Vậy sao không theo bọn họ ở cùng?"

"Không quen, không muốn ở cùng một chỗ." Lục Hiên tùy ý ném cái thẻ kia vào lại trong ngăn tủ.

"Nga."

Mục Xán nhìn động tác của hắn, ánh mắt dần dần mà sâu sắc lại, trong nháy mắt cảm thấy ngực rất buồn bực.

Thì ra, mọi người đều là một mình lớn lên như thế này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net