Phiên ngoại 01_Lục Hiên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cuối tháng tám,khi chớm thu vừa mới bắt đầu, gió thổi nhè nhẹ,bầu trời quang đãng….

Sở Hiên đẩy mở cửa sổ, ngắm nhìn thảm cỏ bát ngát phía trước, khóe miệng hơi tràn ra ý cười…

Có thể đến học ở ngôi trường giàu có tiếng tăm nhất thế giới này, là chuyện rất đông đảo học sinh mơ ước, Sở Hiên cũng không ngoại lệ. Tháng tám này đối với cậu mà nói là khởi đầu hoàn mỹ, dứt bỏ những thứ tăm tối và trói buộc bản thân kia, cậu tin tưởng cho dù ở tại nơi tha hương này, cũng có thể truy tìm ước mơ của mình….

Đang mải suy nghĩ đến nhập thần, đột nhiên có một giọng nam trầm thấp rơi vào tai cậu…

“Ngươi chính là Sở Hiên sao?”

Sở Hiên chợt quay đầu lại, nhìn về phía phát ra tiếng nói…

Trong nháy mắt, phảng phất như bị một đạo sấm sét bổ trúng, tất cả động tác của Sở Hiên đều ngừng lại. Ngoài cửa sổ là hoa rơi lả tả, ánh nắng tươi sáng, bên trong cửa sổ lại phảng phất như bị dừng hình thành một tấm ảnh cũ đen trắng không tiếng động….

Thân hình hắn cao lớn rắn rỏi, tóc mai mềm mại cắt gọn, lông mày như tranh vẽ…

Hắn đang bước những bước chân trầm ổn vững vàng, xuyên qua tầng tấng lớp lớp sương mù mà đến…

Hai người rõ ràng cách rất gần, cậu nhìn hắn, lại như cách cả một biển rộng, mông lung mờ ảo…

Lặp đi lặp lại trong đầu cậu lại là câu nói khi Lâm Đại Ngọc lần đầu gặp mặt Giả Bảo Ngọc kia —— “Rất kỳ quái, ngược lại giống như đã gặp ở nơi nào, sao lại quen mắt đến như thế!”

Chỉ một cái liếc mắt ấy, vạn kiếp bất phục. (L : muôn đời muôn kiếp không trở lại được)

. . .

. . .

Đó là lần đầu tiên Lục Lăng Phong gặp gỡ Sở Hiên, nhưng hắn lại như là đã quen biết cậu thiên thiên vạn vạn năm.

Cậu đứng trước cửa sổ, mặc một chiếc áo sơ mi trắng bình thường đến không thể bình thường hơn, vóc người thon gầy, ngay cả khuôn mặt cũng bình thường đến không hề có chỗ nào đặc biệt, tuyệt đối không tính là một gương mặt anh tuấn. Nhưng trên khuôn mặt đó lại chứa một đôi mắt đạm nhiên như thế, phảng phất như một dòng suối trong veo, lại giống như ngôi sao trên bầu trời, khiến tất cả mọi thứ xung quanh đều u ám nhạt màu.

Cậu chỉ nhìn hắn một cái.

Một cái liếc mắt ấy, tâm ma bỗng nhiên đã sinh ra.

Số phận đưa bọn họ từ trời nam đất bắc đến một góc nhỏ nơi tha hương dị quốc này, nếu nói trong đó không hề có duyên phận huyền diệu, hắn cũng không tin.

Hắn cho tới bây giờ đều là một người sáng suốt mà tự kiềm chế. Hắn trong ngực rất rõ ràng, người kia đã ở trong tim hắn gieo xuống một hạt giống say mê, chỉ đợi một thời cơ thích hợp, nó sẽ nảy mầm lớn lên, hoàn toàn không bận tâm đến cảm thụ của hắn.

Nhưng mà hắn không thể, sự giáo dục mà hắn nhận được từ nhỏ tới lớn đang cảnh cáo hắn không thể! Tại Trung Quốc lúc đó, loại ý nghĩ đáng sợ này không chỉ là trái với luân lý, còn là phạm tội.

Hắn sẽ bị phê phán! Bị diễu phố! Bị mọi người nhạo báng!

Từ rất sớm trước khi bắt đầu, gia gia đã giáo dục hắn phải làm một người ưu nhã danh giá bình tĩnh, phải làm người bề trên khiến kẻ khác tôn kính, nhưng bậc cha chú của hắn, mà không phải…..

Cho nên hắn cật lực áp chế ở sâu trong nội tâm tất cả những gì không phù hợp với chuẩn mực của xã hội.

Thế nhưng …..nơi này là nước Mĩ, nơi này là tha hương dị quốc không ai theo dõi hắn.

Tâm hắn khẽ động.

. . .

. . .

Sở Hiên dựa lưng vào gốc cây phong, ngồi trên thảm cỏ, trong tay đang cầm cuốn [ lô-gich học ] của Hegel mà đọc. Trên đỉnh đầu tiếng chim bồ câu trắng vỗ cánh bay qua không ngừng truyền đến, lại không tiến được vào tai cậu.

“Đang đọc sách?” Đột nhiên, trên đỉnh đầu một giọng nam trầm thấp truyền đến, là Lục Lăng Phong.

Sở Hiên ngẩng đầu liếc hắn một cái, mỉm cười, gật đầu, cơ thể nghiêng một chút, nhích ra một vị trí:“Có muốn ngồi cùng hay không?”

Lục Lăng Phong do dự một chút, mới nói: “Được.”

Lục Lăng Phong ngồi xuống, cũng không nhìn Sở Hiên, chỉ đem đầu hướng về chỗ khác.

Sở Hiên hơi nắm chặt sách trong tay, cảm giác lưng dựa vào thân cây đều có chút phát cứng. Trên người hắn có một cỗ hương thơm cỏ xanh sạch sẽ tràn đầy hơi thở nam tính. Hắn cách cậu gần như vậy, trong nháy mắt khiến trống ngực cậu tăng tốc.

Lục Lăng Phong cũng lấy ra sách kẹp dưới cánh tay, bắt đầu đọc.

Hai người đều không nói lời nào, bầu không khí an tĩnh đến phảng phất như buổi chiểu đầy nắng này, chỉ có tim Sở Hiên đang “Thịch” “Thịch” mà đập dữ dội. Chữ trên sách đã xem không vào nữa, cậu hiện tại trong đầu đều là hắn gần trong gang tấc.

Cậu muốn mở miệng nói chút gì đó, bất cứ cái gì cũng có thể, miễn là có thể cùng hắn nói chuyện là được. Thế nhưng khiến cậu chán nản chính là, cậu hiện tại cái gì cũng không nghĩ ra, cổ họng chặt đến giống như đã bị khóa lại.

Ai, cậu ở trong lòng mà ai thán một tiếng, cậu khinh thường sự nhút nhát và nhỏ yếu của bản thân.

Thời gian lặng yên không tiếng động mà trôi đi, Lục Lăng Phong một mực không động tĩnh gì mà đọc sách, ngay cả động tác lật sách cũng rất nhẹ nhàng, phảng phất như là sợ quấy nhiễu đến người bên cạnh.

Sở Hiên rốt cục lần nữa bị nội dung trong sách hấp dẫn. Hô hấp của cậu thoải mái lên, rất nhanh liền quên mất bên cạnh vẫn còn có hắn.

Bồ câu trắng ở trên đầu bọn họ bay qua, lá rụng bị gió thổi nhẹ nhàng mà rơi trên vai bọn họ.

. . .

. . .

Chiểu ngày nghỉ, trong trường học nơi nơi đều đầy khách du lịch.

Hồ Hoằng Văn cầm sách đi lên tầng thượng, chợt nghe được trong hội trường cách đó không xa truyền đến tiếng đàn du dương, hình như có người đang đàn piano.

Hồ Hoằng Văn nao nao, nhịn không được dừng chân lắng nghe. Tiếng đàn không ngừng truyền đến, tiết tấu thật sự rõ ràng, qua chốc lát, vài tiếng violin êm ái nhập vào tiếng đàn trầm lắng của dương cầm. Tiếng đàn thanh tịnh và đẹp đẽ, giống như đang đối thoại, khi lại như dòng nước chảy, khi lại như núi cao, liên miên không dứt, chảy mãi không dừng.

Hồ Hoằng Văn bất giác mà theo tiếng đàn đi tới cửa hội trường nhỏ khép hờ. Hắn đột nhiên bắt đầu tò mò, rốt cuộc là hai người nào mà lại luyện đàn ăn ý như vậy chứ?

Xuyên qua khe cửa, hắn thấy rõ hai người nam giới phương Đông trên sân khấu của hội trường.

Một người vóc dáng hơi thon gầy, đưa lưng về phía hắn ngón tay như bay mà đệm lên phím đàn, người kia thân hình cao lớn, đứng chếch ở trước đàn dương cầm cách đó không xa, hết sức chăm chú mà kéo đàn violin.

Bọn họ diễn tấu chăm chú như thế, nghiêm túc như thế, say sưa như thế, khiến hắn ở ngoài cửa lẳng lặng nghe đều bị cảm động.

Người nọ đàn dương cầm thỉnh thoảng giương mắt cùng vị nam tử kéo đàn violin kia trao đổi một ánh mắt, sau đó mỉm cười, tiếp tục đàn, ăn ý mà giống như một thể.

Hồ Hoằng Văn kìm lòng không đậu mà phát ra một tiếng ca ngợi trầm thấp.

Tiếng đàn déo dắt dừng lại, hai người đồng thời quay đầu nhìn ra cửa.

Hồ Hoằng Văn bất chấp khó khăn đẩy cửa ra, quay về đối với hai người áy náy mà cười cười, dùng tiếng Anh nói: “Thật ngại quá, không có ý tứ, quấy rối tới hai vị, các ngươi diễn tấu quá dễ nghe, ta nhịn không được liền…..Thực sự là xin lỗi.”

Nam tử đàn piano nhìn hắn chốc lát, nhẹ nhàng cười, nói: “Không sao.” Mà nam tử kéo violin lại không nói gì, chỉ đề phòng mà nhìn hắn.

Người đàn piano kia cho Hồ Hoằng Văn một cảm giác rất gần gũi, tuyệt không có vẻ như là ngăn ngưởi ở ngoài vạn dặm, liền không khỏi buột miệng dùng tiếng Trung hỏi: “Các ngươi là người Trung Quốc sao?”

Nam tử đàn piano kia gật đầu, “Đúng vậy.”

“Cáp, vậy thực trùng hợp! Chúng ta là đồng bào a! Quốc tịch của ta cũng là Trung Quốc, ta là Hồ Hoằng Văn, ở đây học y, các ngươi thì sao?”

“Chúng ta đang học MBA.”

“A! Học MBA ở đây!” Ánh mắt Hồ Hoằng Văn trong nháy mắt sáng lên, đi nhanh đến trước hai người vươn tay ra, “Hai vị thật là cường nhân, thất kính thất kính.”

“Ngươi quá khen.” Nam tử đàn piano đã đứng lên, cầm tay hắn đưa tới, “Ta là Sở Hiên, hắn là Lục Lăng Phong.”

“Chào ngươi!” Hồ Hoằng Văn vừa cười vừa đưa tay về phía nam tử đàn violin bên cạnh.

Nam tử hơi nhíu mày, sau đó mới khẽ huých cái tay của hắn ra, không nói câu nào, rất hiển nhiên, hắn đối với việc bị người quấy nhiễu cảm thấy bất mãn.

Hồ Hoằng Văn rất thức thời mà không ở lại lâu nữa, để lại phương thức liên lạc, liền rời khỏi hội trường.

Chỉ là không biết vì sao, rõ ràng anh đẹp trai đến khiến người hoa mắt chính là Lục Lăng Phong kéo violin kia, nhưng bóng dáng một mực ở trong đầu hắn khua mãi không đi, lại là Sở Hieenc cười rộ lên vân đạm phong khinh.

. . .

. . .

Quan hệ giữa Sở Hiên và Lục Lăng Phong càng ngày càng tốt, bọn họ hiểu biết lẫn nhau như thế, chỉ cần trao đổi một ánh mắt, liền có thể hơn cả thiên ngôn vạn ngữ.

Bọn họ nói chuyện về cuộc sống, về triết học, về âm nhạc, về kinh tế, về thời sự, về án lệ…..

Bọn họ cùng lên lớp, cùng chuẩn bị bài vở, cùng tìm tư liệu, cùng trở về….

Phòng ngủ nho nhỏ vì sự tồn tại của bọn họ mà phảng phất như có ấm áp của gia đình. Ở nơi tha hương dị quốc không ai nhận ra, bọn họ dựa vào nhau, tín nhiệm nhau, an ủi nhau.

Lần đầu tiên có tiếp xúc thân mật là vào mùa lạnh.

Đó là cái tết đầu tiên bọn họ ở quốc gia này trải qua, ngày đó Sở Hiên đề nghị tự mình làm sủi cảo ăn.

Bởi vì tất cả mọi người đều theo chủ nghĩa “Quân tử xa nhà bếp”, cho nên quá trình làm sủi cảo cũng không hề thuận lợi, bột mì vương vãi khắp phòng.

Lục Lăng Phong luôn là người trầm ổn mà ít lời, nhưng hắn hôm nay, thoạt nhìn có vài phần trẻ con, Sở Hiên thỉnh thoảng lén nhìn hắn, trong ngực mừng thầm, lại nhịn không được buồn cười.

Đột nhiên Lục Lăng Phong mạnh mẽ quay đầu nhìn cậu: “Sao lại lén nhìn ta?”

Sở Hiên nhất thời lắp bắp: “Không….không, không có a.”

Lục Lăng Phong lại đột nhiên vươn ngón tay ở trên mặt cậu quệt một cái, đem bột mì đều dính lên mặt cậu, tiếp đó lại nâng cằm cậu lên bình luận: “Mèo hoa.”

Khuôn mặt Sở Hiên “ầm” một cái mà đỏ rực, gần như muốn nhảy dựng lên, cậu chật vật mà gạt tay hắn ra, “Làm gì a!”

Ánh mắt Lục Lăng Phong lại đột nhiên tối đi, hắn không lên tiếng mà lại vươn tay nâng càm cậu lên, trên khuôn mặt đường nét nhu hòa có ngũ quan sạch sẽ bình thản, đôi mắt không có một tia vẩn đục, đen láy mà giống như hai trái nho, vậy mà lại không hiểu sao lộ ra vài phần vô tội…..Đôi mắt hắn lại chuyển qua cánh môi có chút phấn hồng, đầu đột nhiên nóng lên, hơi thở trở nên nặng nề.

Hắn dùng ngón tay dính đầy bột mì từng chút từng chút mà vuốt ve môi Sở Hiên, bầu không khí trong nháy mắt liền trở nên ái muội, có một chút mùi vị tình dục khiến người nôn nóng khó an.

Tim Sở Hiên đập lợi hại, cơ thể không chịu sự khống chế mà run lên, tựa hồ muốn đẩy hắn ra, nhưng trong lòng lại giống như khát vọng hắn dựa vào gần hơn, càng gần hơn chút nữa.

Cậu nhìn gương mặt đường nét phân minh như dùng dao khắc kia của Lục Lăng Phong, đôi môi mím chặt, cái mũi cao thẳng tắp hoàn mỹ…. Cùng với hai tròng mắt thâm thúy tối tăm khó hiểu, có cái gì đó không thể nói rõ từ dưới đáy lòng bùng nổ, làm cậu khó thở.

Cậu mặt đỏ đến gần như xuất huyết, ngay cả vành tai cũng nhanh chóng đỏ lên.

Cả phòng phủ an tĩnh đến chỉ còn lại có tiếng tim đập.

“Thình thịch”, “Thình thịch”…..

Sở Hiên cũng chịu không nổi loại không khí này nữa, cậu chỉ cảm thấy tim cậu sắp từ trong ngực nhảy ra, cậu không dám nhìn hắn, dứt khoát nhắm mắt lại.

Lục Lăng Phong nhất thời sợ run một cái,ngón tay ở trên môi cậu vuốt nhè nhẹ một hồi, bụng dưới nóng lên, liền cúi đầu xuống đem môi dán thẳng lên môi Sở Hiên.

Lục Lăng Phong điên cuồng mà hôn cậu, một tay cố định cổ cậu, tay kia bá đạo mà nắm lấy thắt lưng cậu, hung hắn mà hôn cậu, kiềm nén đã lâu, một khi bạo phát liền không thể vãn hồi được nữa, phảng phất như nước lũ vỡ đê.

Sở Hiên chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, quả thực không thể phân rõ đây là sự thật hay hư ảo, toàn bộ giác quan của cậu đều tràn đầy mùi thuốc lá nhàn nhạt trên người Lục Lăng Phong, một cỗ dục vọng cường liệt không cách nào chống cự xông thẳng lên ót ,bụng dưới lập tức nóng rực một mảnh.

Lục Lăng Phong thừa cơ cậu thất thần trong nháy mắt cạy mở môi cậu, hung hăng mà mút lấy, sau một cái hôn khiến kẻ khác hít thở không thông, Lục Lăng Phong đột nhiên đẩy cậu ra, thất tha thất thểu mà lui về phía sau mấy bước.

“Không…..Không phải như thế….’‘ Lục Lăng Phong ánh mắt hỗn loạn mà nhìn cậu, hắn thất thố như vậy, quả thực là không giống hắn.

Sở Hiên bị đẩy đến suýt nữa đụng phải cái bàn phía sau, cậu mờ mịt mà nhìn Lục Lăng Phong,  hai người chật vật mà nhìn nhau một giây sau, Lục Lăng Phong bỗng nhiên đẩy cửa ra, chạy ra ngoài, trong phòng trong nháy mắt bị một cỗ gió lạnh thổi vào.

Sở Hiên trên mặt huyết sắc đã mất hết, ngã ngồi dưới đất, cảm giác trông rỗng cuồn cuộn kéo tới, cậu nhìn không được lấy tay bưng kín mặt.

……………………………………………….

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net