Thất sủng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Năm xưa hắn chỉ là một thái tử không được xem trọng, vào một đêm trăng thanh, liền gặp được y.

Y vận y phục xanh lam thanh thoát, gương mặt không thể không nói là mỹ nhân, dưới ánh trăng sáng lại càng thêm phần hoàn mỹ. Y ngồi bên gốc liễu già, tán lá dài rủ xuống gần như chạm đất, một mình trong men say bên vài bình rượu, mê hồn người từ cái nhìn đầu tiên.

***

Hắn cùng y vui vẻ bên nhau, từ bạn bè rồi đến lúc tính việc hoan hỷ, hắn hứa:

- Sau này ta thành công lên ngôi hoàng đế, nhất định lập ngươi làm nam hậu!

Y không nói không rằng, mặt điểm vài vết hồng hồng, dựa vào khuôn ngực rộng của hắn mà cười nhẹ nhàng.

***

Hơn 10 năm qua đi, với sự giúp đỡ của y, hắn nhanh chóng ngồi lên ngai vàng mà cai quản đất nước, cũng vì thế mà hắn lập hậu, còn kèm 1 dàn hậu cung. Có điều hậu cung chưa phải là tệ nhất, hoàng hậu của hắn không phải y mà lại là nữ nhân của phương Bắc xa xôi. " Ta vốn dĩ chưa từng yêu ngươi, vốn dĩ không phải một kẻ nam không ra nam nữ không ra nữ! " .

 Y một mình ngồi trong điện tồi tàn mục nát mà hắn dựng cho, chịu đựng việc bị hắn vứt bỏ, hay có thể gọi là " thất sủng ". Vẫn dáng vẻ khuynh thành ấy nhưng giờ đây lại chỉ thấy thương xót, y khẽ cười rồi nốc cạn bình rượu:

- Người có cả giang sơn, lại phụ ta. .

Y cười dài trong nước mắt. 

Trước giờ bá tánh đều đồn đại hoàng đế từng là một kẻ đoạn tụ* , cũng đã từng có một nam sủng, là một nam nhân khuynh nước khuynh thành. Tin đến tai, hoàng hậu dù vẻ làm ngơ nhưng cũng luôn lùng sục tin tức..

( Đoạn tụ: Đồng tính luyến ái )

***

Cuối đông, y vẫn mơ hồ trong men rượu, hôm nay lại thấp thoáng trước mắt bóng hình của một nam nhân anh tuấn quen thuộc, kèm theo tiếng ngân giọng hô bên ngoài của thái giám " Hoàng Thượng giá đáo! "

Y chầm chậm đứng dậy, loạng choạng mà hành lễ, cất giọng:

- Hoàng Thượng, ta không biết hôm nay ngài lại có hứng.. . - Chưa hết câu liền bị mang lên giường mà trấn áp.

.. Đêm ấy, hắn cùng y song tu giao hợp*, vốn dĩ trước kia là khoái cảm nhưng giờ với y chỉ là sự chịu đựng, bởi từ lâu trong lãnh cung này, từ ngày hắn lên ngôi hoàng đế, y vĩnh viễn chỉ là con búp bê ẩm mốc bị bỏ quên. Hắn lúc sầu thì tìm đến, lúc hoan hỉ thì không xuất hiện dù chỉ là cái bóng.

( Nôm na là quan hệ ứ ừ *O^O* )

Có điều đêm ấy, hoàng hậu đã thấy được, mụ lẩm bẩm mà gằn giọng mà rủa: " Loại tiện nhân, từ giờ ngươi sống không bằng chết! " 

Thời cơ hắn đi tuần trang xem xét cuộc sống của người dân, y đã bị hoàng hậu kia tống vào ngục tối. Đã là ngày thứ bao nhiêu, y không còn nhớ, duy nhất chỉ nhớ một câu mắng nhiếc của hoàng hậu: " Loại liu riu đừng mong được trèo cao, con hồ ly quỷ quyệt quyến rũ hoàng đế đến đầu óc mụ mị, nhốt ở đây hành hạ cho tới khi xác thịt thối rữa, vĩnh viễn không được nhìn được một tia ánh sáng! " 

***

Về sau không ai biết tới y, chỉ nhắc đến từng có một nam sủng dùng yêu dược mê mẩn hoàng đế, bị tống vào đại lao, cả đời vĩnh viễn không hết tội. Có điều .. tin này lại chưa từng đến tai hắn, chỉ nghe mỹ nam kia bỏ trốn mang theo vàng bạc châu báu quý giá, hắn cuối cùng nhếch miệng cười khinh.

Chuyện gì rồi cũng phơi bày. Lúc hắn phát hiện, tưởng rằng bao năm thờ ơ lại hộc tốc chạy đến tìm người. Đáng tiếc, hắn chỉ thấy trong lao là một thân ảnh gầy yếu nằm thoi thóp, cơ thể chằng chịt vết thương, trên y phục không thiếu vết máu loang, ánh mắt yếu ớt nhìn hình ảnh mông lung của hắn:

- Kiếp này là do ta hồ đồ mà yêu ngươi, là do ta xấu số mà gặp được ngươi ..

Khóe mắt rơi ra một giọt lệ,  thân ảnh nhỏ bé ngừng hô hấp. 

Hắn ôm thân thể lạnh ngắt của y vào lòng, gương mặt lạnh lùng bao năm cuối cùng cũng lộ ra biểu cảm đau xót, nơi khóe mắt cũng không kìm được giọt lệ nóng hổi, nhẹ nhàng hôn lên tóc di thể của nam nhân đang nằm trong lòng khó thì thầm:

- Ta có được cả giang sơn, lại phụ ngươi...
                       THE END
Bình chọn,  bình chọn!!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net