[Danmei] Chương #10:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Cái gì?” Tôi kinh ngạc há to mồm, nhìn chằm chằm bác trai và dì đến thăm ở trước mặt. Cảm thấy trong lòng bị kinh hách cực điểm: “Hai người nói hai người là ba mẹ của ông xã?!”

Bác trai và dì trước mặt chính là ba mẹ của cô bé Vương Tân Hân, bọn họ thừa dịp ông xã vắng mặt đột nhiên chạy đến thông báo cái tin giật gân này với tôi.

Ông xã là con của bọn họ, vậy không phải cũng là anh trai của cô bé Vương Tân Hân?! Hèn chi Vương Tân Hân gọi ông xã là anh trai. Thiệt là, là em gái của tôi thì cứ nói đại đi lúc nào cũng thẹn thùng như thế làm chi?

Tôi cũng sẽ đón nhận cô bé mà. Cần gì phải thông qua việc mắng chửi để thu hút sự chú ý của tôi?

Haizzz, tôi với vẻ mặt nặng trĩu nói với bác trai và dì trước mặt: “Tân Hân đâu? Cô bé đang ở chỗ nào? Gọi cô bé đến đây. Con đã biết tình cảm của cô bé rồi!”

Rõ ràng tôi không đủ chín chắn để thuyết phục bác trai và dì nghe theo, bọn họ chỉ là nhìn tôi với vẻ mặt bối rối.

Tôi trầm mặc một hồi, mới vứt bỏ hình tượng chín chắn. Bác trai và dì thấy thế, rõ ràng thở phào nhẹ nhõm. Nhìn tôi rất buồn bã.

“Sao ông xã bị bỏ rơi?”

Ông xã không có ba mẹ, lớn lên trong cô nhi viện. Khi cậu nhặt được ông xã đúng lúc bị người khác bắt nạt, ông xã đáng thương như vậy, mạnh mẽ như vậy. Tại sao bác trai và dì không cần ông xã chứ?

Vừa nghe tôi nói đến đây, sắc mặt của bác trai và dì trở nên ảm đảm đồng thời để lộ áy náy. Dì thậm chí nhịn không được khóc lớn, ai ôi cái này làm tôi bối rối ghê.

Vội vàng bê một hộp khăn giấy trên bàn đến trước mặt bà: “Dì, đừng khóc. Con không hỏi nữa!”

Dì lắc đầu, nhìn thoáng qua bác trai. Sau đó bác trai nói: “A Tân lúc ba tuổi thì bị thất lạc. Khi đó, A Tân bị kẻ thù trong việc kinh doanh của bác bắt cóc, ép bác giao tiền chuộc. Lúc bác đi giao tiền chuộc đúng lúc có cảnh sát đang làm nhiệm vụ, kẻ thù tưởng bác báo cảnh sát, thẹn quá hóa giận muốn giết chết con tin. Sau đó xảy ra đụng xe, kẻ thù của bác thì chết. Nhưng hiện trường lại tìm không thấy A Tân, tưởng là được người ta cứu. Nhưng tìm thế nào cũng tìm không ra”

Dì khóc thút thít nói rằng: “Mười mấy năm qua bác trai và dì vẫn không từ bỏ, luôn luôn tìm kiếm A Tân. Cho đến khi chú út nói gần đây tìm thấy một người thanh niên có diện mạo rất giống với bác trai ở nơi này. Bác trai và dì lúc này liền từ B thị chạy tới, dì vừa nhìn thấy Hàn Mộc thì biết đó chính là A Tân”

Tôi gật đầu, khóc theo. Ông xã thê thảm quá thật là đáng thương, hu hu hu, cái kẻ thù kia thật xấu xa! Tại sao phải trút giận lên trên người ông xã.

“Vậy bây giờ hai người và ông xã có thể nhận nhau liền nha. Như vậy thì hay quá, ông xã cũng có ba mẹ. Ừm, anh ấy có ba và mẹ, cháu cũng có. Hihi, cũng tốt vô cùng!”

Bác trai và dì đăm chiêu ủ dột.

“Nhưng A Tân nó không chịu nhận bác trai và dì!”

“Tại sao?” Tôi ngạc nhiên.

Chuyện này là không thể. Ông xã là người rất coi trọng tình thân, có ba mẹ làm sao mà anh ta không nhận chứ? Hơn nữa ba mẹ còn rất thương yêu hoàn cảnh hiên tại của anh ta, sao anh ta lại không chịu nhận chứ?

Trên mặt của bác trai và dì hiện ra lúng túng, sau đó chính là áy náy, bọn họ đồng thời nói với tôi: “Xin lỗi.”

Tôi càng ngạc nhiên hơn nữa.

“Tô Tô, dì có thể gọi con như thế không?”

Tôi gật đầu.

“Trước đó dì đã tìm đến A Tân, rất vui vẻ. Lúc đó cũng biết sự tồn tại của con, nghĩ con làm lỡ tương lai của nó. Mặc dù con là ân nhân của A Tân, nhưng cũng vì vậy chúng ta mới nghĩ có lẽ nó chỉ xuất phát từ lòng biết ơn mới ở một chỗ cùng với con. Cho nên chúng ta ở trước mặt của nó, có thái độ không mấy tốt với con. A Tân tức giận, không chịu nhìn nhận chúng ta!”

Tôi ngạc nhiên nhìn chằm chằm họ: “Ông xã làm sao không thương Tô Tô chứ?”

“Ách... Đều là trước đó bác trai và dì hiểu lầm. Tô Tô rất tốt”

“Ừm” Tôi gật đầu: “Tô Tô rất tốt, ông xã rất tốt. Cho nên bác trai và dì không cần lo lắng ông xã không chịu nhận hai người!”

Bác trai có chút lo lắng: “Nhưng A Tân tức giận —— ”

“Sao có thể giận người nào cả đời chứ?” Tôi nói.

Bác trai và dì nghẹn lời, sửng sốt hồi lâu. Bất ngờ nhìn tôi chằm chằm, sau đó từ từ nở nụ cười. Ánh mắt của họ nhìn tôi phát ra tia sáng vui mừng.

Dì nắm tay của tôi, nói: “Tô Tô cám ơn con!”

Tôi lắc đầu: “Không cần cám ơn. Chuyện của ông xã tức là chuyện của con”

“Không phải là chuyện này. Là cám ơn con đã cứu Tân Hân!”

“À, con cũng rất thích em ấy!”

Dì mỉm cười dịu dàng, vỗ vỗ tay của tôi, nói: “Bác trai và dì đi trước, con nghỉ ngơi cho khỏe!”

Tôi gật đầu, nhìn bác trai và dì cùng nhau rời đi. Sau một lúc suy tư, mí mắt bắt đầu híp xuống.

Tôi thuận theo bản năng, ngủ.

Lúc tỉnh lại lần nữa, thì nhìn thấy ông xã canh giữ ở trên giường.

Đường cong cơ thể cường tráng, lông mi thật dài, bên trong đôi mắt còn sáng ngời. Mỗi lần chăm chú nhìn tôi, tôi đều sẽ ngơ ngẩn, sau đó lâng lâng quên hết tất cả.

“Ông xã...”

“Dậy rồi? Uống nước đi!” Ông xã đỡ tôi dậy, nói: “Anh mang cho em chút cháo, cả ngày nay em chưa ăn gì. Trước húp chút cháo lót dạ đã!”

“Dạ”

Tôi ngoan ngoãn ngồi chờ, chờ ông xã trở lại. Vết thương phía sau cũng đã sắp kết vảy rồi.

Một lát sau, ông xã bưng một chung đồ sứ, và chén muỗng đi vào. Anh ta đặt cái chung sứ để trên bàn, múc một ít cháo từ cái chung sứ vào trong chén rồi bưng đưa cho tôi. (chung sứ là mấy cái chung lớn thường để chưng tổ yến như trong phim ấy)

Ánh sáng đèn trong phòng sớm bị ông xã điều chỉnh thành màu vàng mờ nhạt, tiếng ồn ào vui đùa trong yến tiệc trên du thuyền cũng không truyền đến nơi này một chút nào. Nơi này yên tĩnh, nhưng bởi vì có ông xã ở đây, mà có vẻ ấm cúng.

Tôi đón nhận lấy chén cháo, bụng cả ngày chưa ăn cái gì vừa tiếp xúc với chén cháo mới cảm thấy đói. Uống sạch cả chén cháo một hơi, lại đáng thương dòm ông xã.

Ông xã ý chí kiên định, lời lẽ nghiêm khắc từ chối tôi.

“Làm ấm dạ dày. Không thể ăn nữa. Bảo vệ dạ dày!”

Lời nói đơn giản, nhưng rất tuấn tú.

Tôi nghiêm mặt, mắt nhìn thấy ông xã như những ngôi sao.

“Ông xã, anh thiệt là đẹp trai!”

Ông xã liếc mắt nhìn tôi, kéo cái ghế ngồi bên cạnh tôi, chăm chú nhìn tôi: “Nói đi, lại gây họa gì rồi?”

Tôi vô tội nhìn anh ta: “Bộ em từng gây họa sao?”

“Em hả, anh cũng không biết nên nói em quá ngốc hay quá thông minh”

“Đương nhiên là thông minh. Em vốn chính là thiên tài mà!”

“Được rồi. Tiểu tổ tông thiên tài của anh, em lại nghĩ ra cái chủ ý quái quỷ gì?”

“Có đâu?” Tôi dúi đầu vào trong lòng ông xã, lầu bầu.

Ông xã lấy tay phải nắm giữ bờ vai của tôi rồi nằm lên giường, đẩy tôi sang một bên. Ông xã nói: “Không có? Vậy em ngẩng mặt lên, nói “không có” với anh!”

Tôi không ngẩng, ông xã bật ra tiếng cười nhạo. Tôi chợt ngẩng đầu, nheo mắt nhìn chằm chằm: “Em không có nghĩ quỷ kế gì hết!”

Ông xã bật cười: “Hai con ngươi của em cũng đừng có nhìn trên chụp đèn nha!”

Tôi nhất thời liền mềm nhũn, cọ cọ trên người ông xã, nói rằng: “Hôm nay hai vợ chồng bác Vương và dì Vương qua đây thăm em—— ”

“Bọn họ tới làm gì?”

Bả vai của tôi bị ông xã bóp đau, bộ dạng ông xã rất gấp gáp.

“Bọn họ nói cái gì với em? Tô Tô, đừng sợ, nói cho ông xã nghe!”

Vẻ mặt ông xã rất lo lắng tôi có bị ức hiếp hay không, nhưng rõ ràng tôi thấy sự khó chịu trong mắt anh ta. Bởi vì bác Vương và dì Vương cũng là ba mẹ của ông xã, nếu như ba mẹ và mình cãi nhau thì rất buồn.

Tôi giơ tay lên mơn trớn vuốt ve đôi mắt và lông mi của ông xã, không kiềm chế nói: “Ông xã, tại sao phải tức giận với bác Vương và dì Vương thế?”

Thân thể ông xã cứng lại “Đâu có. Anh không có tức giận, không quen không biết —— ”

“Ông xã!” Tôi đau lòng gọi anh ta: “Không muốn nói những lời không phải xuất phát từ nội tâm thì đừng nói, anh không thích thì em cũng không thích. Hơn nữa, em rất thích bác và dì Vương!”

Ánh mắt của ông xã nhìn tôi thâm thúy khó lường “Vì sao?”

Tôi nhìn chằm chằm yết hầu của anh ta chuyển động: “Bởi vì như thế thì em có ba mẹ nè, anh cũng có ba mẹ, vậy thì lễ mừng năm mới chúng ta có thể nhận hai bao lì xì”

“Em là nhắm vào chuyện này?”

“Đương nhiên… Ách, không phải. Chủ yếu là ông xã cũng có ba mẹ nha. Ba mẹ của em là cho anh mượn mà thôi!”

“Ha ha, Tô Tô, em lanh quá đi!”

Tôi kiêu ngạo: “Tất nhiên!”

“Vậy em có biết nếu như ông xã nhận ba mẹ của mình, thì em cũng phải có một người em gái. Lễ mừng năm mới thì phải phát bao lì xì cho em ấy đấy!”

Ơ ơ ơ ơ???

“Đừng nha —— Ông xã, em nói sai rồi!”

“Ha ha ha ha, muộn rồi!”

“... Vậy cũng được. Dù sao... Dù sao chỉ là mất một cái bao lì xì, nhưng chí ít ông xã có nhiều hơn một người ba một người mẹ một cô em gái. Vẫn là rất có lời.”

Tôi đếm trên đầu ngón tay, cúi đầu nỉ non. Hoàn toàn không có chú ý tới ông xã nhẹ nhàng rơi những giọt nước mắt trên đỉnh đầu của tôi.

Yến tiệc trên du thuyền, khách khứa đông đúc, rượu ngon cảnh đẹp, nói cười vui vẻ. Một góc trong phòng Lý Chiêu đang dỗ dành Vu Mặc bị y chọc giận, một góc trên sân khấu Dương ba yêu chiều ôm Dương mẹ khiêu vũ, một góc trong phòng vợ chồng Vương thị cúi người dắt tay Vương tiểu thư.

Dưới ánh đèn mờ nhạt trên trần nhà, một người mỉm cười ngủ say, một người ngắm nhìn với ánh mắt trìu mến.

Bầu trời không sao ngoài cửa sổ, chính là trăng tròn, giấc mơ đẹp.

Hoàn Chính Văn

.Hết [Danmei] Chương #10.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net