Chương 15_Du thuyền (hạ)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Hoa Mãn Lâu?” Tiểu Cường đóng cửa lại, hắn nhớ rõ Cao Thành nói qua, Hoa Mãn Lâu đắc tội một người ở trên con thuyền này, như vậy, Hoa Mãn Lâu chạy vội vã tới đây làm gì? Chẳng lẽ là bị người đuổi giết? Điện ảnh không phải thường xuyên sẽ trình chiếu loại tình tiết kẻ có tiền thuê người giết người sao? Tiểu Cường cẩn cẩn dực dực tiến đến cửa phòng tắm, “Cái kia... Ngươi có khỏe không?”

“Chớ đi vào....” Hoa Mãn Lâu thanh âm có điểm khàn khàn suy yếu.

Tiểu Cường lo lắng, đem cửa đẩy ra trước, hình ảnh trước mắt mãnh liệt kích thích Tiểu Cường, một khắc này đánh thẳng vào chi tâm của thiếu nam thuần khiết. Chỉ thấy trong phòng tắm, Hoa Mãn Lâu quần áo không chỉnh tề, sắc mặt ửng hồng ngồi ở dưới vòi sen, giọt nước lạnh như băng phun tại trên người hắn, mái tóc thật dài kề sát ở trên da thịt trắng nõn....

Tiểu Cường nuốt xuống một ngụm nước miếng, “Ngươi cuối cùng là từ biến thái đi đến con đường tự ngược sao?”

Hoa Mãn Lâu hữu khí vô lực trừng mắt liếc nhìn Tiểu Cường, thanh âm dị thường nghiêm túc, “Ta hiện tại không thoải mái, ngươi tốt nhất đợi ở bên ngoài, bằng không chờ một chút nữa phát sinh cái gì thì ta khả không chịu trách nhiệm.”

Tiểu Cường một giây liền đóng cửa lại, còn thành thật đem cửa phòng đóng lại, sau đó rất nhanh tránh xa ở một bên, như thể trong phòng tắm có một trái boom sắp nổ.

Qua chưa được năm phút đồng hồ, chuông cửa lại vang lên, lần này tiến đến là Hoa Cả Thành. Hoa Cả Thành đại khái là biết rõ tình huống, sau khi đi vào hỏi một chút tình huống của Mãn Lâu, biết người còn không có bỏ mình, liền uốn tại trên ghế sofa cùng Tiểu Cường cùng nhau xem TV.

“Thực không có vấn đề gì sao?” Tiểu Cường lo lắng hỏi.

“Cái loại thuốc này dùng nước lạnh xối lên nửa giờ là sẽ không có vấn đề gì.” Hoa Cả Thành một bộ dáng người từng trải “Mặc dù có điểm lãng phí, bất quá cũng là chuyện không có cách nào.”

Tiểu Cường cùng Hoa Cả Thành cũng không phải rất quen, cho nên không có nói quá nhiều lời, liền ngoan ngoãn xem TV chờ Cao Thành trở về.

Hoa Cả Thành nghiền ngẫm nhìn xem Tiểu Cường, “Cao Thành tựa hồ đối với ngươi rất sủng ái a.”

“Ân?”

Hoa Cả Thành chỉ một chút địa phương tại xương quai xanh, “Nhìn nơi đó nhiều như vậy, trông thấy địa phương chỉ là ngẫm thôi liền làm cho người khác hưng phấn a.”

Là dấu hôn! Tiểu Cường đỏ mặt che cổ áo, “Ngươi... Ngươi có biết hay không hiện tại biểu tình của ngươi thực làm cho người ta chán ghét?”

“Vậy ngươi có biết hay không hành vi của ngươi cũng rất để cho ta chán ghét đấy?” Hoa Cả Thành bộ dáng không giống như đang nói đùa, Tiểu Cường ấn tượng đối với Hoa Cả Thành là một người nham hiểm, không nghĩ tới nham hiểm một khi phát uy cũng là thực đáng sợ.

“Chúng ta không phải chỉ gặp qua vài lần sao?”

“Nhưng là chuyện của ngươi cùng phụ thân của ngươi nữa, ta đều biết nha.” Hoa Cả Thành nâng cằm lên trào phúng nói, “Dựa vào mạng của phụ thân mình mà bò lên trên đầu cành làm Tiểu Ma Tước”

“Lời này của ngươi là có ý gì?” Thạch Tiểu Cường mạnh đứng lên, “Ngươi dựa vào cái gì nói ta như vậy?”

“Ngươi là đang tức giận sao?”

“Đúng vậy!”

“Ha hả, cũng dám hướng về phía ta rống, bởi vì có Cao Thành làm chỗ dựa vững chắc cho ngươi sao?” Hoa Cả Thành thoải mái dựa vào trên ghế sofa, hoàn toàn không đem Tiểu Cường để vào mắt.

Loại tên không coi ai ra gì này! Tiểu Cường nắm chặt nắm tay, hai con mắt hung hăng trừng mắt Hoa Cả Thành, thân thể bởi vì phẫn nộ mà run nhè nhẹ.

“Thật không ngờ bộ dáng ngươi tức giận tuyệt không đáng yêu.” Hoa Cả Thành có chút thất vọng thở dài một hơi, một lần nữa trở về bộ dạng nham hiểm, “Tốt lắm tốt lắm, không đùa với ngươi. Ngươi thật đúng là, không nghĩ ngươi không thú vị như vậy?”

Tiểu Cường cau mày, người kia thật sự là siêu cấp không có phẩm chất a, Cao Thành tại sao lại có thể có bằng hữu như vậy?

“Thật xin lỗi, xem ra là ta hiểu lầm ngươi.” Hoa Cả Thành nịnh nọt cười, “Tha thứ ta đi”

Loại sự tình này sao nói tha thứ thì liền tha thứ, ngươi là đang đùa giỡn ta sao? Tiểu Cường nghiêng đầu sang chỗ khác ngồi vào đi đến một bên.

Hoa Cả Thành nói: “Ngươi có biết, người giống như chúng ta vậy, tổng sẽ có người tưởng nghĩ tìm cách đến nịnh bợ, có hợp ý*, có thi triển khổ nhục kế, Cao Thành cùng ta từ nhỏ lớn lên, ta không muốn nhìn hắn bị người khác lừa tình cảm. Bất quá hiện tại ta đã biết, ngươi không giống như một tên lừa gạt”

(*) chỉ những người tìm mọi cách làm vừa lòng người khác

Tiểu Cường có điểm nắm không được, rốt cuộc Hoa Cả Thành này đến tột cùng câu nói nào là thật, câu nào là giả.

Ai cũng không mở miệng nữa, không khí cũng trở nên ngượng ngùng.

Một lát sau, Hoa Mãn Lâu từ trong phòng tắm đi ra, bộ dáng mỏi mệt cực độ tựa như tùy thời đều có thể ngã xuống, “Uy, các người ai đi tìm cho ta một bộ quần áo đi?”

“Ta xem ngươi không cần mặc cái gì quần áo, dù sao đợi lát nữa còn không bị người ta lấy hết.” Hoa Cả Thành vẻ mặt nhìn có chút hả hê.

“Hừ hừ, ta đã lên kế hoạch tốt rồi, chờ thuyền gần cập bến, ta liền nhảy xuống biển chạy trốn, cam đoan bọn họ ai cũng không bắt được ta!” Hoa Mãn Lâu vẻ mặt đắc ý nói.

“Ngươi biết bơi sao?” Hoa Cả Thành tưới vào đầu hắn một chậu nước lạnh.

.......

“Ngươi khẳng định là thân ca của ta!”

Cuối cùng, Hoa Mãn Lâu theo trong góc gian phòng móc ra một bộ đồ dự bị cứu sinh trên thuyền, sau đó cũng không biết giấu đi nơi nào. Hoa Mãn Lâu vừa đi, Hoa Cả Thành liền cũng cáo từ ly khai.

Đợi đến khi Cao Thành trở lại, Tiểu Cường liền thu thập đồ đạc chuẩn bị xuống thuyền.

“Ngươi có biết Hoa Mãn Lâu đến tột cùng là đắc tội với ai không? Chỗ cao như vậy hắn cũng muốn nhảy xuống?” Ngồi ở trên xe về nhà, Tiểu Cường hồi tưởng một chút chuyện phong ba nhỏ trước khi thuyền cập bến, Tiểu Cường trong lòng vẫn còn sợ hãi.

“Ừ, là một trong đổng sự TK, nhượng Hoa Mãn Lâu thiết kế một chương trình trò chơi, nhưng kết quả giống như Hoa Mãn Lâu đem chương trình viết sai rồi, quá trình cụ thể ta cũng không rõ ràng lắm, bất quá nếu như Hoa Mãn Lâu không chạy tới xin lỗi, so sánh với sẽ bị chỉnh thảm hại hơn”

“Kẻ có tiền thật đáng sợ”

Cao Thành nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào Tiểu Cường, “Ngươi cảm thấy như vậy sao?”Tiểu Cường đột nhiên kịp phản ứng, ngồi bên cạnh hắn là danh nhân có tiếng tựa như Forbes Rich List, cho nên hắn cuống quít lắc đầu giải thích “Một phần một phần, cũng có cái tốt, Hì hì”

Cao Thành không nói gì, vuốt đầu Tiểu Cường nhìn ra ngoài cửa sổ, hồi lâu mới mở miệng: “Đây là một cái thời đại nhược nhục cường thực”

Dục vọng, âm mưu, ngờ vực vô căn cứ, bước vào chiến trường thương nghiệp này, có đôi khi vì muốn được sinh tồn, không ngoan tâm thủ lạt thì không được. Vì leo đến chỗ cao nhất, trăm phương ngàn kế hao tổn tâm cơ, nhưng mà đợi đến cho ngươi bò đi lên, thì phía dưới sẽ có vô số ánh mắt nhìn ngươi mong ngươi ngã xuống, vô số đôi tay muốn kéo ngươi đi xuống. Bản tính nhân loại vẫn là tham lam, vĩnh viễn không biết thỏa mãn.

————————

Trước khi bắt đầu thi đại học, vì cuộc thi mà chiến đấu hăng hái, sau khi thi đại học chấm dứt, lại phải lo lắng chờ đợi kết quả.

Tiểu Cường cùng Từ Chí Thành hai người hẹn nhau cùng đi miếu Khổng Tử thắp hương, kết quả cuộc thi cũng sắp được công bố, Từ Chí Thành khẩn trương buổi tối đều ngủ không yên, Tiểu Cường thật buồn bực, sợ quấy rầy Cao Thành nghỉ ngơi, cả đêm động cũng không động trừng mắt nhìn trần nhà.

Hai người huých đầu, nhìn đối phương vành mắt đều đen, thực ăn ý thở dài một hơi.

“Tiểu Cường, ta hai ngày nay luôn nằm thấy ác mộng, trong mộng luôn thấy từ trên nhà cao tầng té xuống”

“Ta cũng vậy, lão mơ thấy bị quái thú ăn đến trong bụng”

“Ai, ngươi nói chúng ta trước khi thi dụng công nhiều như vậy, trò chơi cũng không chơi, có thể thành công không a?”

“Ta cảm thấy được hẳn là thành công,” Hắn đều cấm dục, vạn nhất thi không đậu thì hắn đi tìm căn nguyên tính sổ.

Giữa trưa hai người cùng đi ăn cay đến bị phỏng, mặt đối mặt ngồi ở trên bàn nhỏ vùi đầu vào ăn, ăn đến vẻ mặt đều đầy mồ hôi, Tiểu Cường cảm thấy được lỗ chân lông cả người đều thư sướng, “Đây mới gọi là sống a!” Mỗi ngày ăn sơn trân hải vị, miệng đều nhanh không có hương vị.... “Đúng rồi, ngươi là ghi danh cùng một trường đại học với ta đi”

“Ừ, ta chọn chuyên ngành y khoa, còn ngươi?” Từ Chí Thành từ trong chén lấy ra một cái mắt cá mà Thạch Tiểu Cường thích nhất ném tới trong chén của hắn.

Tiểu Cường thực không khách khí nhét vào trong miệng, “Ta còn chưa có chọn chuyên ngành.... Chờ ta suy nghĩ một chút”

“Hay là chọn giống ta làm y sinh đi, nói không chừng tương lai chúng ta còn có thể ở trong cùng một bệnh viện công tác đấy”

“Như vậy không tồi”

“Ngươi hãy suy nghĩ thật kỹ, đừng quan tâm những lời ta vừa nói rồi nóng đầu, tương lai chính mình thì vẫn là tự mình quyết định mới tốt.”

Kỳ thật, mới trước đây mình cũng có thiệt nhiều ước mơ, làm thầy giáo, làm thầy thuốc, nhân viên phát thanh, rất nhiều rất nhiều, nhưng là theo tuổi lớn lên, cũng biết sự thật cùng lý tưởng là chênh lệch. Tương lai như vậy, quá hư huyễn.

Buổi tối trước khi chìm vào giấc ngủ, Tiểu Cường hỏi Cao Thành, ngươi khi còn bé ước mơ cái gì?

Cao Thành hồi tưởng một chút “Đi làm người sao hỏa”

.... Đây là cái mộng tưởng quỷ dị gì? “Vì cái gì?”

“Như vậy có thể tấn công địa cầu”

.... Người bình thường hẳn đều là phải bảo vệ địa cầu a! “Thực xin lỗi, ta trước xem thường ngươi!”

Cao Thành nghi hoặc nhìn Tiểu Cường.

Tiểu Cường: “Trước kia nói ngươi là biến thái, quả thực là quá ủy khuất cho ngươi!”

.....

Thư thông báo trúng tuyển một ngày cũng tới, Tiểu Cường quả thực chính là hưng phấn quá độ, ở trước mặt quản gia liền ôm hôn Cao Thành một cách mãnh liệt, hôn xong sau mới hậu tri hậu giác thẹn thùng, đỏ mặt cấp Cao Tuấn cùng bà chủ Cao gọi điện thoại báo tin vui.

“Thật tốt quá, Tiểu Cường thi lên đại học đây là đại sự, chúng ta vừa lúc mượn cơ hội này tổ chức bữa tiệc, chính thức đem Tiểu Cường giới thiệu cho mọi người.” bà chủ Cao hưng phấn đề nghị lên.

“Mở tiệc thì... “ Quá khoa trương a!

“Đúng đúng, con chính là tức phụ (con dâu)Cao gia chúng ta, trước hôn lễ cùng mọi người nhận thức một chút cũng tốt”.

“Hôn lễ?”

“Đúng vậy, chẳng lẽ Thành Thành không cùng con nói qua sao?”

Thạch Tiểu Cường đột nhiên có một loại dự cảm không tốt, “Con cảm giác hai nam nhân không nên quá lộ liễu....”

“Nhưng cũng không thể quá vô danh*, con yên tâm đi, hết thảy để mẹ chuẩn bị, cam đoan con phong phong quang quang đến Cao gia chúng ta!”

(*) không danh không phận

Có cam đoan của các ngươi mới thật sự lo lắng nga.....

Sau khi cúp điện thoại, Thạch Tiểu Cường lập tức vội chạy nhanh đi thư phòng tìm Cao Thành, nhưng là phải như thế nào mở miệng đây? Đứng trước cửa thư phòng Tiểu Cường có chút do dự, chẳng lẽ muốn mình trực tiếp mở miệng hỏi: Ngươi chẳng lẽ thật sự sẽ cùng ta cử hành hôn lễ sao?

Loại chuyện này nếu như là nữ nhân thì khá tốt, nhưng mình dù sao cũng là một cái nam nhân, hiện tại Trung Quốc lại chưa thể tiếp thụ chuyện đồng tình luyến ái, hai nam nhân kết hôn vẫn có chút kinh thế hãi tục.

Cửa thư phòng mở ra một cái khe nhỏ, Tiếu Khắc cùng Cao Thành đang nói chuyện, xem bộ dáng là vấn đề rất nghiêm trọng, cái kia hay là không nên nói mới tốt. Tiểu Cường vừa mới xoay người, bên trong trong lúc nói chuyện với nhau xuất hiện một cái tên hấp dẫn chú ý của hắn.

Giang Lệ

Mẹ của hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net