Chap 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


P/s: chỉ là đôi mắt xanh và mái tóc xám ấy :)





- Ace! Nè sâu lười, dậy đi. Ace-sư~!

Tôi lay cậu ấy thật mạnh, nhưng vẫn không có tác dụng gì. Tôi đành hít một hơi thật sâu rồi nhắm bờ mông ấy mà sút.

Vàoooooo!!!!

- Cái quái gì thế! Thằng nào?

- Tớ nà.

Tôi ôm đầu ngồi xuống miệng la hét rồi nói tiếp

- Trước khi ra tay xin đại ca nghe tớ nói!!!

- Mau !

- Chúng ta tới rồi *mỉm cười*






Trước mắt là một mĩ cảnh chỉ có 1 không 2. Cả thành phố ngập chìm trong nước với những thiết kế phố phường độc đáo. Không gian mở vô cùng tấp nập khi kẻ mua người bán với mặt hàng đa dạng. Chung quanh đâu đâu cũng là những tiếng cười và khí chất ấm áp hạnh phúc.

Cả thành phố - kì quan của thế giới này. Hoàn toàn như một đài phun nước hạng nặng. Một đài phun nước hoành tráng và khổng lồ.

Nó nhắc tôi nhớ đến chất lãng mạn của nước Ý. Cũng là những dòng sông len lỏi trong phố phường. Những căn nhà xây dựng với gạch và ngói màu sắc nhưng đa phần giản đơn.

- Đi kiếm gì đó để ăn rồi sửa thuyền.

- Tớ muốn ăn thịt nướng

- Rồi rồi, sau trận hôm qua với tên hải tặc vô danh đó bọn mình cũng kiếm được không ít tiền từ kho của hắn. Ăn thoải mái.

Tôi và Ace ghé vào chiếc thuyền bán món thịt nướng thơm nức nở gần đó. Chất đầy balo của cậu ấy. Chúng tôi vừa ăn vừa tản bộ để kiếm thợ thuyền phù hợp.

Các bạn thắc mắc chiếc Striker hiện giờ ở đâu à?

Ở ngoại ô thành phố. Chúng tớ hoàn toàn không thể cứ lái thẳng nó vào được.

- Nè đằng đó.

- Nó lớn quá, có thể có thợ sửa một chiếc thuyền nhỏ như Striker không?

- Tớ nghĩ là thợ sửa thuyền thì cái nào mà chả sửa được.

Tôi tròn xoe mắt nhìn cậu ấy. Hướng xem suy nghĩ cũng như quyết định. Ace khoanh tay, mày cau lại đắn đo vô cùng.

- Lúc nãy, chúng ta ăn quá mức rồi. Bây giờ, không chắc có đủ không.

- Cái ... chính xác là bao nhiêu?

- Khoảng 20.000 beli. Chúng ta chỉ còn khoảng 2000 beli.

- Cậu ăn lắm thế?!?

- Là cậu mà!

- Tớ ăn có 10 cái? Hoặc hơn nhưng mà cậu ăn nhiều nhất cơ mà.

- Cậu còn nói. Rồng mập thừa nhận mình ăn nhiều đi.

- Cậu nhắc lại xem.

Tôi cuối gằm mặt, sắc khí có chút tối đen. Cậu ta đứng cao hơn tôi của cái đầu, liền cúi xuống nhìn ngó rồi nhẹ nói.

- Rồng mập.

Tôi một quyền nhắm thẳng mà đấm. Cậu ấy né được vừa le lưỡi vừa bỏ chạy.

- Có ngon đứng lại xem nào!

- Lêu lêu.

Tôi rượt theo nhưng mà số phận khá nghiệt ngã. Nghiệt rồi ngã luôn, tôi lạc trôi theo dòng nước. Ace hốt hoảng chạy ngược theo. Ặc ! Trái ác quỷ ... không bơi được mà.

Trong lòng nước tôi vẫn có thể nghe được tiếng gọi của cậu ấy, vẫn nghe được giọng nói trầm ấm ấy.

- Cứu ! Ặc !

Rãnh nước ở đây cực kì không bình thường. Đã lọt là lọt đến khi ra biển mới thôi. Chết tiệt! Thác, thác, thác!!!!!!

- ACEEEEEEE-sư~!!!!!!

- Cậu ta điên rồi!

- Này cậu trai đừng nhảy xuống!

- Xin lỗi, nhưng tôi phải cứu ...

Chưa kịp ngăn cản, Ace cũng lao thân xuống nhưng nữa đường thì lại nhớ đến bản thân cũng ăn trái ác quỷ. Mọi thứ quá muộn cậu ta cũng xuôi theo dòng nước.

Tôi sặc sụa, cậu ta ngủm luôn hay sao rồi, nổi lềnh bềnh. Tôi bắt được cậu ấy, cậu ấy hoảng loạn ôm tôi. Vừa vui vừa buồn.

- Sao khi không lại xuống đây!

Tôi hét lên bên tai cậu ấy.

- Tại cậu nhảy trước!

Cậu ấy hét lại bên tai

- Ách !!!? Đừng nói là cậu ...

Cậu ấy mặt mày hoá xanh, miệng phồng lên thật to như đang có kiềm thứ gì đấy.

- Tớ xin lỗi ...

- Thác nữa kìa !!!!!!!!!!!!!!!!!

Chúng tôi một lúc lại chơi vơi giữ không trung.

Cậu ấy nôn hết, chất nhày còn bắn cả lên trời như một nguồn nước từ thác. Bắn tung toé như pháo hoa.

Bên đường mọi người đang vừa tìm cách cứu vừa cười trừ cho hai đứa nhóc kì lạ này.

- Mẹ nhìn xem, bọn họ chơi vui chưa kìa.

Về phía chúng tôi, tôi và Ace vẫn dính chặt lấy nhau nước mắt lã chả. Tôi không nghĩ rằng lại được một vé trượt nước free như thế này. Hoàn vé! Tôi muốn hoàn vé!

Cuối cùng cứu tinh cũng đến, một thanh niên mặc quần lót với đôi tay to nhảy qua khỏi đầu rồi nắm cả hai lên. Chúng tôi vẫn sặc nước, thanh niên kì lạ kia nói một chữ thật lớn rồi liền rời đi.

- Super!!!

Tôi lờ mờ ngồi dậy, vẩy nước hông khô người.

- Super? Franky? Là cậu Franky sao?

Quay sang Ace cậu ta chổng mông lên trời.

- Mọi thứ ~ kết thúc ~ rồi ...

Chuyện vừa kết thúc, tôi lảo đảo đứng dậy. Cơ thể mất hết sức lực nhưng lại có một giọng nói lạ cùng bàn tay đỡ tôi lên.

- Hai cô cậu không sao chứ?

- À, thật cảm ơn chúng tôi không sao.

- Cậu ấy trông không ổn lắm. Tôi nghĩ cậu ấy có thể nghĩ ở chỗ tôi một lúc.

Một người đàn ông lịch lãm trong bộ vest, mái tóc bóng mượt như dùng sunsilk một lần sả. Cử chỉ nhẹ nhàng thanh lịch nhưng không kém phần sang trọng. Kế bên là một cô thư kí quyến rũ với body ngực tấn công, mông phòng thủ điển hình Oda-sensei thường vẽ.

Mái tóc màu tím ấy, không nhằm được. Là Iceberg!

- Ngài là ... Iceberg?! Thị trưởng Water 7?

- Vâng là tôi.

- Thật may quá! Chúng tôi đang cần tìm thợ sửa tàu, chẳng hay ngài có thể giúp?

- Ô, tất nhiên. Tôi rất sẵn lòng. Nhưng trước hết lo cho bạn cô đã.

- Ách! Quên mất cậu ấy.

- Đi nào.

Tôi vác Ace lẽo đẽo theo sau Iceberg. Chẳng mấy chốc được đưa đến một xưởng đóng tàu rất ư là hoành tráng. Ở đó tôi đã gặp nhóm CP-9, và đương nhiên là lản tránh. Càng xa càng tốt.

- Vậy thì ... tàu của cô có vấn đề gì?

Ông ấy vừa đi vừa hỏi, nhưng vẫn không ngừng lo việc của mình.

- À, động cơ đẩy có gặp một chút vấn đề. Tôi nghĩ là bánh răng bị gãy. Buồng phóng không giải nhiệt nên chiếc thuyền đi chậm hơn hẳn.

- Cô có vẻ rõ nhỉ?

- À ... có xem qua đôi chút. Nhưng nó chỉ là một dạng thuyền buồm nhỏ dành cho một người lái thôi. Nên ngài chỉ cần nhờ một người thợ có kinh nghiệm không cần tốt quá. *nói nhỏ hơn* chúng tôi tiêu hét tiền rồi ...

- Sao cơ?

- À không có gì ...

- Tôi hiểu rồi, lát nữa Lucci sẽ thông báo cho các bạn về tình trạng chính xác.

- Không ... không đừng ...

Ách! Ông ấy đi rồi ... chết tiệt. Lucci mà thấy striker là ăn cám cả đám. Ace... cậu mau tỉnh dậy đi. Chuẩn bị vách chân lên đầu mà chạy này. Ace-sư!

_ Một lúc sau _

- Prr ... chiếc thuyền của các bạn bị hỏng buồn phóng rồi. Nhưng có thể sửa.

Con chim ... đang nói kìa má ơi!!

Vừa hay Ace cũng tỉnh rồi nhưng mà cậu ấy có biết tên này là Cp-9 đâu!! Cậu ta thản nhiên đối đáp.

- Ah ... vậy xin hỏi sẽ tốn bao nhiêu để sửa?

- Prr ... khoảng 10.000 beli

- Tôi biết rồi, sau khi tôi bán được con nhóc này tôi sẽ trả tiền. Phiền anh sửa dùm.

Cậu ấy nhấc tôi lên, tôi không nghe lầm đấy chứ ? *hốt hoảng face*



















Góc thả thính

Kì tới :D đại chiến với CP-9 Lucci

TIN HAY KHÔNG TUỲ BẠN =))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net