Chap 20: Ending Dragon Cry
Tạm dịch tiêu đề: "Kết thúc giọt nước mắt của rồng"
Sự trải nghiệm điên rồ à? Nhưng mà điên cỡ nào chứ. Đến mức cực kì tốt đẹp hay cực kì tồi tệ? Cậu có còn bên cô, hay cô có còn bên cậu?
Có lẽ đến cuối ...
Mọi chuyện rồi sẽ đâu lại vào đấy thôi...
Cuộc chiến ở Marineford đã có chuyển biến lớn. Nhát chém thứ hai đã được thực hiện nhưng lại thất bại bởi Haki Bá Vương từ một người không ai ngờ nhất. Monkey D Luffy, thằng nhóc ranh từ biển Đông với giấc mộng trở thành vua hải tặc. Cả thẩy toàn vùng đều chìm trong sự bỡ ngỡ. Việc này khiến kẻ khác có cảm giác rằng, sẽ có một ngày nào đó. Thằng ranh đứng đây ắt sẽ thực hiện được lời nói của bản thân. Cho những kẻ đã cười nhạo về mong mỏi của Luffy một sự thức tỉnh.
Doflamingo, nhìn đăm chiêu về phía thằng nhóc đang chạy đến chỗ tử đài đằng kia. Lão sử dụng tơ của mình để tạo nên một con đường trên không hướng tới chỗ Mũ Rơm. Chỉ cách vài mét nữa, mớ tơ sợi chết chóc của hắn sẽ chạm được làn da của con mồi trước mắt.
Nhưng có vẻ hắn đã lầm, kẻ ngáng đường một quyền chặn hắn lại. À không phải nói là một cú móc, không ai khác ngoài lão Crocodile. Doflamimgo nổi gân máu, hắn lạnh giọng cảnh báo.
- Cút ra đi tên phản đồ, ta giết thằng nhóc đó xong rồi ắt qua tính sổ với ngươi.
Điếu thuốc trên miệng vừa rơi tàn, Crocodile lại hít thêm một hơi rồi mới đáp lại tên kia.
- Dù bố em hút rất nhiều thuốc nhưng ta vẫn có giao ước tạm đình chiến với thằng Mũ Rơm kia nên đành phải làm ngược lại lời ngươi nói rồi.
- Nhào vô kiếm ăn đi
Vơn, chúng ta sẽ không ở lại xem tiếp tình huống "đầu ắp tay gối" của hai vợ chồng lâu ngày gặp lại này. Chúng ta sẽ tiếp tục theo chân nhóc Mũ Rơm tiến đến với anh trai của năm Hoả Trảo Quyền Ace.
- Luffy!!!!! Mặc kệ anh đi!!! Hãy rời khỏi đây
- Em không quan tâm cái luật lệ gì đấy của bọn hải quân. Em nhất định sẽ cứu được anh. Bởi vì ANH LÀ ANH TRAI CỦA EM!!!!!!!!!
[le mấy tên hải quân]
- Cái quái?!?
- Tôi tưởng cha mẹ Ace đã chết ngay sau khi hắn được sinh ra? Chuyện này không thể nào đâu.
- Cái gì đang xảy ra thế này....
- Thêm một đứa con của vua hải tặc sao?
-.....
[Sengoku]
"Đến lúc rồi"
Sengoku, đứng dậy, ông dõng dạc nói với toàn thể người có mặt cũng như chính thức tuyên bố với thế giới danh tính kẻ đối đầu hải quân để cứu anh trai mình- thành phần con ông cháu cha nguy hiểm xuyên lục địa. Đầu trâu mặt ngựa, gấu ngon nhất xóm.
- Hải quân nghe cho rõ đây. Mau ngăn tên đó lại. Hắn là một mối nguy hiểm sau này, bắt lại khi có thể. Đúng vậy hắn là em trai của Ace nhưng là em kết nghĩa. Dòng máu ác quỷ thực sự trong người hắn thực sự là của kẻ cầm đầu quân kháng chiến!!!! Mau ngăn hắn lại !!!!!!
[Mr.3 và Buggy]
- Ca....cái....cái người đó.... tôi .... tôi biết người đó....
- Cha mẹ thánh thần Maria ơi!!! Thực sự của kẻ máu mặt đó sao?
[Báo chí]
- Gọi cho chủ toà soạn gắp......!!!! Tốt nhất là gọi luôn báo của chính quyền thế giới.......... tin chấn động từ quần đảo........ Sabody!!!!!!
Đấy, cái không khí lạ kì bấy giờ hoàn toàn là do cái tin chấn động kia gây ra. Cơ mà phản ứng thế cũng thường thôi, ai bảo anh máu mặt quá làm chi. Nói đến đây cũng tốn không ít thời gian rồi. Quả chém thứ ba cũng là quả chém cuối cùng cũng đã giáng xuống. Luffy không thể dùng lại Haki bá vương một lần nữa. Crocodile thì bận với Doflamingo.
Cầm trong tay chiếc chìa khoá của tự do, của sự sống. Luffy lòng như găm ngàn mũi dao trong khoảnh khắc định mệnh ấy.
Cái khắc mà cây lưỡi hái của lão tử thần trong hắc phục đã kéo gần cổ của Ace. Một quả cầu lửa nhắm thẳng vào cột chóng tử đài bằng gỗ thiêu trụi làm cho tử đài vỡ nát trong tích tắc.
- Ace!!!!!!!!!!!!
[Newgate]
- Con gái!
[Marco]
- Cô bé đến rồi.
Trên chiến hạm Moby dick, người đàn ông quyền lực được gọi là "Người đàn ông mạnh nhất thế giới" nở một nụ cười rạng rỡ rồi nhảy xuống bắt đầu cuộc đối kháng giữa một với vạn đã đi vào sử sách. Với kết quả 267 nhát chém, 152 viên đạn trên người, 46 vết đạn do đại bác. Tổng cộng có khoảng 465 vết thương trên người, nhưng hoàn toàn không có một vết trầy phần lưng. Thể hiện ý chí, tinh thần, và sức mạnh khủng bố của một trong tứ hoàng thế giới.
Về phía Celty, cô bé đã nhanh chóng đón thằng em Luffy và bay đến chỗ hoả đài kia.
- Ace, Luffy, xin lỗi đã đến muộn. Để mọi người chờ rồi. Em có chìa khoá chứ Luffy?
- Có!!! Em có đây!!!
- Mau mở còng đi em trai
Nhưng đột nhiên từ đâu đó, một đường bắn đã làm văng đi chiếc chìa khoá trong tay Luffy. Mọi thứ dường như lại rơi vào bế tắc cho đến khi.....
- Chết tiệt!!!!! A!!!!!!!!
- Không sao đâu Lufy. Ace~sư, nhóc con. Bám chắc vào.
- Cậu tính làm gì nữa thế.
- Tớ không thể bay được với cả hai người. Dạng này thì không....
- Chẳng lẽ.... chị định....
- Change of God - Dragon!
( Sự thay đổi của thần - Rồng )
Từ đám khói đen do cái tử đài cháy rụi, một sinh vật kiều diễm trong sắc đỏ thẫm hiện ra. Đôi mắt sắc màu hổ phách, cặp sừng màu xám, vảy bóng đỏ máu, vuốt cứng hắc sắc, cánh đủ sáu cái dang rộng. Một con rồng, đúng vậy, sinh vật tưởng chừng chỉ là thuộc về cổ tích, tưởng chừng chỉ là do suy tưởng bỗng nhiên lại xuất hiện ngay tại đây. Là sự tồn tại vượt qua cả tưởng tượng và là sinh vật ma mị đến kì lạ. Là mơ hay thật? Tất cả cảm xúc bấy giờ chỉ còn lại sự câm nín hoà lẫn với sự kinh ngạc tột độ mà thôi.
[Newgate]
- Thật sự vượt qua hết cả những gì điên rồ nhất.
Trên lưng tôi, Ace và Luffy, cả hai đều an toàn và khoẻ mạnh. Nhưng Ace vẫn bị còng nên tôi cần tìm một người. Nhân vật toả sáng đúng thời điểm đúng năng lực cả hôm nay chỉ có thể là ông ta.
- Kia rồi!
- Đừng ăn tôi~ Làm.... ơn~..... đừng ăn thịt tôi......!~
- A! Mr.3 . Sao ông lại ở đây thế?
- Hở Luffy-san? Đây là?
- Sao ngầu lắm phải hông? Chị gái tôi đó.
- Mr.3-san. Luffy đánh rơi chiếc chìa khoá rồi, ông có thể làm lại cái mới bằng trái ác quỷ của ông chứ?
- À... được. Một ... con rồng nói ... chuyện.....
- Xin hãy nhanh lên. Chúng ta sắp hết.....
Một cú ngay bụng. Aokiji không ngần ngại đánh hạ một con quái vật như tôi. Trong khi dưới kia còn đang bàng hoàng. Tôi trở lại dạng bán rồng để đỡ đòn, đẩy Ace, Luffy và Mr3 về hướng khác để tránh giao chiến.
Tôi đáp trả bằng một cước chân trái, đương nhiên phải dùng Haki. Aokiji lùi lại một khoảng đủ để tôi chạy đi.
[Marco]
- Em gái! Em không sao chứ?
- Vâng em ổn, anh có thể chặn hắn lại không?
- Ờ, anh hiểu rồi.
[Haruta]
- Tiến lên em gái, tới chỗ Ace và đưa cậu ấy rời khỏi đi.
- Vâng thưa Haruta-nii
[Blenhiem]
- Anh sẽ mở đường, tiếp tục đi
[Thuyền viên nào đó]
- Mọi người!!!! Giúp tiểu thư Celty nào!!!!!
- ohhhh!!!!!!
"Mọi người! Tôi nợ mọi người lần này."
Sự đồng lòng chung sức của mọi người khiến Celty thực cảm động. Cô chưa bao giờ có cái cảm giác được cảm nhận tình yêu chân thành từ một gia đình là như thế nào. Cuộc sống vốn có luật nhân quả, trải qua nhiều sự bù trừ, có được có mất. Lần đầu tiên cũng có thể là lần cuối cùng. Cô gái nhỏ vẫn ra sức chạy, chạy đến chỗ người con trai kia.
Chạy đến nơi cô thấy ấm áp, chạy đến ước mơ của cô.
Ace đã được Mr.3 mở còng, cậu cùng Lufy cũng đang hướng về một phía chỗ Celty. Cả hai cười nói rất vui vẻ.
Ace vẫn mạnh mẽ như thế, từng chiêu rất dứt khoác và nhịp nhàng. Cậu liền có thể hạ gục quân lâu la trong một chốc. Có lẽ đã lâu lắm rồi, cả hai anh em mới có cơ hội kề vai chiến đấu như thế này. Ít ra phải tận hưởng một tí.
Gần tới nơi rồi, chỉ một chút nữa thôi. Mọi chuyện sẽ kết thúc, chúng ta sẽ có một bữa tiệc linh đình trên biển cả. Một bữa tiệc lớn với đầy đủ thành viên trên chiến tàu Moby dick. Là một bữa tiệc lớn chứ không phải cái không khí tang thương nữa. Sẽ tràn ngập hạnh phúc và niềm vui. Sẽ không có nước mắt, không có nỗi đau, không có sự tan vỡ trái tim.
Celty chỉ cách bọn họ vài mét. Cứ thế ra sức chạy, mặc cho dưới chân có vấp bao nhiêu lần. Tương lai sáng lạng thực rộng mở trước mắt.
Tôi đã làm được rồi, đó là câu nói cứ vang vảng trong đầu ngay lúc này. Tôi quá đỗi xúc động, chỉ có thể cố nắm lấy đôi bàn tay đó. Cho dù nó có thô như thế nào, tôi cũng muốn nắm thật chặt. Tôi không muốn nó lại vuột mất. Tôi ra sức chạy.
Lần đầu tiên trong cuộc đời, tôi không hiểu nỗi cảm xúc của mình. Tôi cứ ngỡ, bản thân sẽ mãi chìm trong mớ quá khứ tồi tệ đó. Cuộc phiêu lưu này là phép màu, nó như ánh sáng dẫn đường cho đứa tội đồ lạc lối như tôi. Tôi có được tình yêu của mình. Tôi có được hạnh phúc ....
Nhưng ...... rồi ........
Akainu, tiến đến như vũ bão. Hắn nắm chặt đấm trong tay. Bao bọc bởi dung nham nóng bỏng, hắn hướng về phía cậu nhóc Mũ Rơm. Hắn muốn giết tất cả hải tặc, hắn muốn phá hoại công sức mồ hôi sương máu của anh em băng Râu Trắng. Tên khốn nạn, ....
Ace tất nhiên sẽ không trơ mắt nhìn em trai mình đi vào con đường chết, cậu lập tức phản ứng nhảy vào đỡ thay cho đứa em trai bé nhỏ của mình.
"Em sẽ không để anh chết đâu .... Ace à....."
Tôi mỉm cười, mắt nhắm lại. Tôi hít lấy một hơi thật sâu, rồi phóng đến chỗ cậu. Mọi thứ đều như kế hoạch.
Khoảnh khắc tôi chạm vào người cậu, tôi đỡ được cậu rồi.....
Một cái lỗ lớn ngay bụng..... tôi thật xấu xí......
Celty mỉm cười quay mặt về phía Ace và nhóc Luffy. Máu khẽ rỉ ra từng đợt trong khoang miệng, Celty cố kiềm lại nhưng không thành, cô phun một ngụm lớn xuống nền đất. Người anh cả Marco liền nhảy vào để tách tên khốn Akainu ra khỏi chỗ đó. Những sắc trời dần tối đen, bầu không khí trở nên ảm đạm đầy sầu bi ai oán.
Ace và Luffy điêu đứng.
- Celtyyyy!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
- Không! Oneee-san!!!
- Cậu cố gắng lên, ngốc à!!!!!
- Ai đó mau cứu chị ấy đi!
- .... Không cần .... nữa đâu.
- Cậu đừng nói gì hết Celty ngu ngốc..... cậu phải cố lên. Chúng ta về sẽ ăn một chầu lớn cơ mà.
- Chị ơi..... chị cố lên
- .... Xin lỗi nhưng ....
Thằng nhóc Luffy lần đầu tức giận ra mặt nắm lấy áo của vị y sĩ kia và quát.
- Nhưng làm sao nói đi!
- Cô ấy .... bị tổn thương nội tạng quá nặng. Bị thiêu cháy hết rồi, cho dù là thần linh cũng sẽ không cứu được cô ấy đâu....
- Cái quái!!!! Ông nói dối!!!!! Mau giúp chị tôi đi!!!!!
- .... Luffy ngốc...... đừng .... doạ họ.......
- Không không Celty.... cậu đừng bỏ lại anh em chúng tớ.
Tôi chỉ có thể mỉm cười và lắc đầu, tới nước này rồi, mà cậu vẫn đáng mến như thế sao? Cậu làm tớ chẳng muốn chết tẹo nào cả Ace à.
Tôi cố gượng dậy, ôm hai người họ lần cuối. Rồi dùng tí sức tàn mà nói.
- Gửi lời cảm ơn của tớ ..... tới mọi người.... và cũng thay tớ ..... xin lỗi họ.....
Thằng bé Luffy gào thét trong vô vọng rồi ngất đi. Chỉ còn Ace, cậu ấy .... lần đầu tôi thấy cậu ấy khóc đấy. Tôi thảm thế sao?
- Chăm sóc Luffy .... thay tớ. Và còn một điều nữa ..... suốt 20 năm qua .... cậu vẫn chưa chịu cho tớ một câu .... ặc .... trả lời .....
- Đừng mà ... Celty.... gắng lên
- Ace~ làm bạn ..... trai tớ nhé?
- Không không không Celty, nếu như cậu không cố gắng, tớ sẽ không yêu cậu. Sẽ không cho cậu câu trả lời đâu. Sống đi, tớ hứa tớ sẽ nói mà !!!!!
......
Đến cuối cùng, Ace cũng ngất đi, tôi trượt khỏi vòng tay cậu ấy rồi nằm thẳng xuống mặt đất, tệ quá. Tôi vẫn muốn ở thêm một chút trên đôi tay ấy mà
Máu trên người cô gái nhỉ vẫn cứ chảy nhè nhẹ, đôi mắt trong veo màu xanh mờ dần rồi.
Thật mệt mỏi, nhưng .... mình đã làm được. Ace vẫn sống tốt, ha...... ặc .... tôi gắng đưa tay sờ xuống phần bụng, tôi mất hết cảm giác rồi. Tất cả dường như nhẹ nhàng hơn hẳn, nhẹ tựa lông hồng.
Màu đỏ của máu nhuốm màu áo của cô gái nhỏ, thân thể kia gục ngã trên nền đất lạnh
Môi mỏng sắc cam hoà một màu buồn vẫn mỉn cười chờ đợi. Chờ đợi nhìn thấy lần cuối hình bóng của cậu con trai mà cô mang cả trái tim mình chỉ cho cậu.
Tuy trông cậu và đứa em trai có vẻ hơi khác cái vẻ vô ưu vô lo thường nhật của họ nhưng Celty mãn nguyện rồi. Khoé mắt cô gái có ngấn chút lệ, là nuối tiếc hay hối hận? Hay chỉ là một phản ứng của cơ thể khi rơi vào trạng thái ngủ một giấc dài.
Mắt nhắm chặt, cái bóng lưng khoẻ khoắn của người con trai đó cũng dần xa khỏi đây. Jinbei đã mang họ đi rồi, vậy là tốt.
Cuộc hành trình khép lại, không phải là kết thúc, là bắt đầu. Bắt đầu cho một cuộc hành trình, một ước mơ mới được viết tiếp.
Trên con đường đến địa đàng, trải dài là kí ức hạnh phúc, là niềm vui của cuộc sống ngắn ngủi.
Cho ta trải nghiệm một tình yêu thật đẹp đẽ, cũng thật nên thơ. Một ước mơ được hoàn toàn biến màu sắc đen tối thành một bầu trời tươi sáng rực rỡ trong tuổi thanh xuân.
Anh là cả thế giới của em, là ước mơ bé nhỏ em ấp ủ. Chỉ cần em có thể bảo vệ được Anh thì em vẫn còn có thể bảo vệ và theo đuổi ước mơ của mình
_Celty_
_End_
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net