2_

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

****
Thiên Y năm 6 tuổi.
*****

Thiên phủ tổ chức đại tiệc mừng sinh thần thứ mười của thứ trưởng Thiên Thuận của Thiên viên ngoại,khách mời đã đến gần như đông đủ vô cùng đông vui nhộn nhịp,cười cười đùa chúc tụng vang lên khắp đại sảnh.

Thiên Thuận mặc một bộ y phục gấm thêu hoa màu xanh đậm nghiêm trang ngồi bên cạnh Thiên lão gia tự nãy giờ vẫn liên tục nâng rượu mời cạn chén với các vị bằng hữu.

Ai ở trấn Mộc Châu này đều biết Thiên lão gia đối với thứ tử Thiên Thuận này của mình yêu thương hết mực,sinh thần của y lúc nào cũng phải được tổ chức thật rình rang,các vị khách quý xa xôi từ kinh thành đều được mời đến tham dự.

Trần viên ngoại ngồi bên cạnh Thiên lão gia cũng vui vẻ cùng nâng chén uống cạn cùng mọi người.Trần gia cùng Thiên gia trước giờ vốn thân tình giao hảo,trước kia cả hai đều làm quan chốn kinh thành đến khi từ quan về quê cũng cùng chung một trấn,tình cảm giữa hai nhà cực kỳ mật thiết.Trần viên ngoại có trưởng tử tên là Trần Hiền và thứ nữ tên là Trần Viên Viên,Trần Viên Viên từ nhỏ đã vô cùng xinh đẹp,được Trần viên ngoại ra sức dạy dỗ,tuy là nữ tữ nhưng vẫn được mời gia sư đến dạy kinh thư và cầm kỳ thi hoạ,dự khi lớn lên nhất định sẽ trở thành một giai nhân tuyệt sắc tài nghệ song toàn.

Mỗi khi có yến tiệc Trần viên ngoại đều dắt Trần Hiền và Trần Viên Viên đi theo tham dự.Trần Viên Viên từ nhỏ tính tình đã cổ quái,tinh ranh khác thường đối với Thiên Thuận và hai nữ tữ của Thiên viên ngoại tuy thường xuyên gặp gỡ nhưng lại không muốn kết giao hay chơi đùa,đối với Viên Viên bọn họ rất tầm thường không đáng để nàng kết bạn.

Một vị viên quan trong triều nghe có người đồn đãi Thiên viên ngoại tuy đã lớn tuổi nhưng lại có một nhi tử rất nhỏ tuổi,hơn nữa nhi tử này so với các hài tử khác cực kỳ khác biệt hoặc rất kỳ quái nên Thiên viên ngoại mới đặc biệt giấu giếm không bao giờ cho trưởng tử của mình lộ diện khiến ai nấy cũng đều tò mò muốn biết thực hư ra sao liền đem ý kiến của mình nói với Thiên viên ngoại.Không ngờ lại được sự hưởng ứng của rất nhiều các khách quan khác ,biết từ chối không được nên Thiên viên ngoại đành cho hạ nhân mời Thiên Y đến.

Lúc hạ nhân dắt tay Thiên Y đi đến mọi người trong đại sảnh liền bắt đầu xôn xao bàn luận.Thiên lão gia nhìn Thiên Y lại lắc đầu ,mày khẽ nhăn lại.Lão tuy sống chung một Thiên Phủ rất ít khi gặp Thiên Y,lâu lâu chỉ nghe hạ nhân bẩm báo lại ,nay cũng đã lớn hơn một chút,nhưng cái gương mặt đẹp đẽ kia lại khiến lão không thể nhìn ra được một chút thân quen trong đó,nó quá khác xa so với các nhi tử còn lại của lão,nó làm cho lão cảm thấy ngột ngạt.

Mọi người trong đại sảnh nghe bao nhiêu lời đồn đãi hôm nay được tận mắt chứng kiến khiến ai nấy đều mở rộng tầm mắt,hài tử kia tuy còn nhỏ nhưng vô cùng đáng yêu lại mang một nét đẹp kỳ lạ khiến mọi người kinh ngạc,dấu ấn như dát vàng sáng lấp lánh trên gương mặt non nớt đẹp đẽ,làn da trắng hồng như cánh hoa đào ẩn hiện sau lớp tuyết trắng như không vương một chút bụi trần,mái tóc óng ánh khẽ khàng lay động,đôi mắt trong vắt chứa sự lo lắng sợ hãi khi lần đầu tiên nhìn thấy mọi người đông đến như vậy.Ai nấy đều cảm thấy đứa trẻ này vô cùng đặc biệt,dường như toàn thân đang phát sáng,toàn thân như được bao bọc một làn thứ ánh sáng dìu dịu tựa như khói sương huyền ảo được ánh trăng chiếu rọi khiến mọi người phải dụi mắt nhìn rõ ảo ảnh hay là thật.Lời đồn về nhi tử đẹp như tiên đồng là không sai,vượt xa mọi sự tưởng tượng của mọi người,không ai nghĩ trên đời có một đứa bé đẹp đến kỳ lạ như vậy, thật khiến tâm trạng khó tả.

Bàn tay non nớt của Thiên Y run rẩy khẽ nắm chặt lấy bàn tay của hạ nhân.Thiên Y đưa mắt nhìn phụ thân nhưng người dường như đang không vui nên mày khẽ chau lại,Thiên Y liền cúi đầu nép sát vào người của hạ nhân kia không dám nhìn tứ phía nữa.

Lời xì xầm mỗi lúc một lớn hơn khiến Thiên lão gia có một chút xấu hổ liền phất tay cho hạ nhân đưa Thiên Y rời đi.Hài tử này quả nhiên chỉ gây rắc rối.Thiên viên ngoại liền cầm chén rượu nâng lên mời mọi người uống cạn rồi nói lớn.

"Nhi tử này của lão vô dụng không có tài cán gì để các vị phải bận tâm,chi bằng để nhi tử Thuận nhi của lão trổ tài một vài đường quyền cho các vị thưởng thức xem sao."

Cả đại sảnh nghe Thiên lão gia nói vậy liền gật gù trước sau vỗ tay tán thưởng.

Thiên Thuận cúi đầu thi lễ với Thiên lão gia cùng mọi người rồi bắt đầu thi triển võ công.

*****

Sau lưng Thiên Y,tiếng cười đùa rộn rã bên trong đại sảnh từ từ ,từ từ xa dần sau mỗi bước chân rời đi,chỉ còn lại những dấu chân một lớn một bé của người hạ nhân và Thiên Y trên nền tuyết trắng xoá.
******

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net