23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lúc này Trần Viên Viên đang đứng ngồi không yên nôn nóng thấp thỏm chờ người đến,vừa nghe tiểu công công vào báo tin liền vội vàng vén màn bước nhanh ra ngoài đại sảnh,mắt nàng nhoà đi vì vui mừng khi nhìn thấy huynh trưởng thân thiết đang đứng trước mặt mình.Nàng đảo mắt liền thấy Thiên Y bước vào sau liền sững sờ,cả thân người dường như bất động.

Chàng đứng nơi đó nhìn nàng mỉm cười,nụ cười như ánh ban mai chiếu rọi vào tâm hồn tịch mịch của nàng,vẫn một thân bạch y thanh tao sáng ngời,gương mặt so với trước đây chỉ càng thêm tuấn mỹ,chỉ là không ngờ một thời gian dài gặp lại chàng lại trở nên mị hoặc đến mê hồn như vậy,khiến cho nàng cũng thêm mấy phần ngạc nhiên mà ngây ngốc nhìn chàng.

Người mà nàng ngày nhớ đêm mong hiện tại đang hiện hữu trước mắt nàng là thực sự chứ không phải giấc mộng hàng đêm của chính nàng khiến nàng hạnh phúc không thôi,có mơ nàng cũng không ngờ có ngày sẽ gặp được chàng ở hoàng cung hoa lệ này,nước mắt bỗng dưng trào ra,Viên Viên chạy đến ôm lấy Trần Hiền một cái sau đó hướng đến Thiên Y ôm chàng thật chặt mà oà lên khóc thật to cho thoả nhớ nhung cùng những nỗi niềm mà nàng đã chịu đựng.

Trần Hiền và Thiên Y nghĩ rằng nàng ở trong cung nhất định đã chịu rất nhiều uỷ khuất nên khi gặp lại cố hương mới vui mừng và tủi thân bật khóc đến như vậy.Thiên Y không khỏi buồn phiền,mày cũng nhíu lại,bàn tay ôn nhu vỗ về trên lưng nàng an ủi,trong lòng không khỏi thương xót, muội muội bé bỏng của chàng nhất định là đã trải qua rất nhiều điều buồn tủi.

Đám tỳ nữ cùng gia nhân đứng bên ngoài nghe Trần quý phi khóc oa oa như một hài tử liền khẽ thì thầm bàn tán không nghĩ người lạnh lùng cao ngạo như Trần quý phi khi gặp lại huynh trưởng cùng cố hương lại dễ xúc động như vậy,thật rất muốn nhìn vào bên trong ra sao,cũng tò mò muốn biết nhân dạng huynh trưởng của Trần quý phi xinh đẹp kia như thế nào.

Thiên Y đứng yên cho nàng khóc thật lâu,nhẹ nhàng dùng lời ôn nhu an ủi nàng.

"Ngoan...Viên muội muội đừng khóc,có ta và Trần huynh ở đây rồi,muội muội ngoan,đừng khóc..."

Lời nói ôn nhu của chàng càng khiến nàng nhớ lại thuở xưa mà mủi lòng càng khóc càng to,vòng tay xiết thân người chàng càng chặt hơn,nàng chợt nhận ra đã lâu lắm rồi nàng chưa được khóc hết nước mắt như thế này,ở nơi hoàng cung đầy giả dối này ngay cả khóc lóc cũng phải giả dối khiến nàng rất mệt mỏi .

Trần Hiền và Thiên Y nhìn nhau chỉ biết cười khổ,cả hai vốn biết tính tình như hài tử của muội muội,dỗ dành chỉ khiến nàng khóc to hơn ,chỉ cần cho nàng ôm khóc cho thoả một lúc sau nàng sẽ tự động nín khóc mà thôi.

Quả nhiên một lát sau nàng cũng chịu ngừng khóc,nàng thút thít tranh thủ hít thở mùi hương  trên người Thiên Y...thơm quá...đây chính là hương thơm tinh khiết thanh tao kỳ lạ chỉ có trên người Thiên Y mà thôi,cho dù nàng có trồng cả một rừng trúc cũng không thể nào tìm được mùi hương thơm đặc biệt như thế,ngay cả hương trầm loại thượng hạng cũng không thể sánh bằng.

Nàng chính là muốn sỡ hữu mùi hương thanh khiết này,muốn cả vòng tay ấm áp này,muốn con người trước mặt này mãi mãi,đáng tiếc bây giờ chưa phải là thời cơ,vẫn là nên chờ đợi thêm một thời gian nữa.

Trần Hiền đứng bên cạnh nhìn muội muội của mình trong lòng chỉ biết thở dài,rõ ràng là huynh trưởng ruột thịt của nàng bao nhiêu lâu mới gặp lại vậy nàng chỉ ôm lướt qua rất nhanh liền hướng nam nhân thanh mai trúc mã khóc cả một canh giờ,cho dù là khóc thật đi chăng nữa thì cũng đã hết nước mắt từ lâu rồi,chàng biết nàng chỉ giả vờ cố ý ôm lấy Thiên Y lâu một chút liền nổi đầy hắc tuyến,môi khẽ giật giật đi đến kéo nàng ta giả vờ hỏi han vài chuyện.

Trần Viên Viên khi bị kéo ra khỏi thân người ấm áp kia liền hướng huynh trưởng mình liếc xéo một cái liền giả vờ lau nước mắt đã khô trên gương mặt của mình rồi mời Trần Hiền cùng Thiên Y an toạ,sau đó ra lệnh cho thị nữ lần lượt đem thức ăn điểm tâm cùng mỹ tửu dâng lên trên văn án cho hai chàng cùng nhau thưởng thức và hàn thuyên ôn lại chuyện cũ.

Các tỳ nữ khi đứng chờ rót rượu liền tò mò mà nhìn lén hai vị khách quý khiến nương nương chờ đợi sốt sắng nhân dạng như thế nào,đúng như suy nghĩ của các nàng,người mà nương nương gọi là huynh trưởng có vẻ ngoài bạch diện thư sinh không giống với vẻ rực rỡ của nàng là mấy,chỉ khác là người này gương mặt hiền thuận ôn nhu hơn,khiến cho người khác vừa nhìn liền thấy thiện cảm hơn so với Trần nương nương.Liền nhìn qua người bên cạnh mà không khỏi sửng sờ...trong lòng không khỏi tủi thân cho thân phận nữ nhi của mình,người kia rõ ràng là nam tử nhưng da lại trắng như tuyết,mắt phượng môi hồng,gương mặt thon thả tuấn mỹ không gì sáng được khiến nàng dường như không tin vào mắt mình mà rót tràn cả rượu ra ngoài bàn.

Thiên Y thấy nàng ta rót rượu tràn trên bàn đã chảy xuống đã bắt đầu làm ướt y phục của mình, lại thấy nàng đang chăm chăm đưa mắt nhìn mình liền hướng nàng chớp mắt mỉm cười ,không ngờ lại làm nàng ta loạn nhịp,mặt đỏ bừng giật mình hất văng luôn cả bình rượu ra ngoài.

Trần Viên Viên thấy nàng ta lơ đễnh bất cẩn như thế liền tức giận đuổi nàng ta ra ngoài.nàng tỳ nữ tội nghiệp kia vội vàng cúi đầu tạ lỗi rồi rời đi nhưng mắt vẫn chưa dừng quan sát Thiên Y,đến lúc bước ra khỏi cửa mới hồi tâm sực tỉnh trở lại.

Viên Viên trong lòng cố nén sự khó chịu mà cười nói cùng với Thiên Y và Trần Hiền,cả ba say sưa ôn lại chuyện xưa cũ,vẫn như mọi khi Viên Viên là người huyên náo luôn gợi lên rất nhiều chuyện,Trần Hiền sẽ hưởng ứng nói theo còn Thiên Y từ đầu chí cuối chỉ ngồi yên lặng bên cạnh chốc chốc lại nhìn hai người nói chuyện thú vị mà mỉm cười,cho dù bây giờ cả ba đã trưởng thành vẫn có những cái sẽ không bao giờ thay đổi,quả thật đời người như nước chảy mây trôi,thấm thoát đã trôi qua nhanh như vậy.

Nàng cùng Trần Hiền uống hết một tuần rượu liền hướng Thiên Y bày tỏ mong muốn được chàng đàn cho nàng nghe một khúc cầm cho thoả nỗi nhớ quê nhà.

Thiên Y hướng nàng mỉm cười rồi nhẹ nhàng bước đến bên văn án đã được chuẩn bị sẵn đặt Thiên cầm lên dạo lên một khúc đàn mà chàng hay đàn thuở trước khi cả ba còn bên nhau thân thiết.

Ngay lúc này Trần Hiền cùng Viên Viên đều hướng mắt về người đang chăm chú thả hồn theo từng âm thanh kia mà trong lòng chất chứa ngổn ngang bao tâm sự.Ngay cả nàng tỳ nữ kia đang nấp sau rèm sa trướng đang lén nhìn vào bên trong cũng bắt đầu ôm mộng tưởng.

Viên Viên môi nở một nụ cười thật đẹp nghiêng đầu chống cằm lên văn án say mê ngắm nhìn người nam nhân đối diện mà mơ mộng,chỉ hơn một thời gian không gặp chàng dường như càng tuấn mỹ sắc sảo hơn,tóc cũng dài hơn,dáng người cũng cao hơn,nàng cố thu hết tất cả mọi đường nét trên gương mặt tuyệt mỹ đó,ánh mắt phượng sắc sảo bờ môi hồng cùng hàng mi dày cong vút khi chàng rũ mắt,sóng mũi cao thanh cao,cả dấu ấn dát vàng toả sáng đến những ngón tay thon dài vào trong mắt...nhưng điểm mà nàng thích nhất ở chàng đó chính là sự ôn nhu hoà ái toát ra từ con người chàng,khí chất thanh tao nho nhã phiêu dật như tiên tử khiến nàng cảm thấy thật yên bình khi ở cạnh.Bất quá dù chàng có thay đổi thế nào nàng vẫn cứ yêu con người chàng.Đến tận bây giờ nàng vẫn còn khắc cốt ghi tâm những gì nàng đã nói,sẽ vì chàng mà đập tan tất cả,bàn tay mỏng manh yếu ớt sẽ không ngại dính máu dấy lên một trận phong ba khói lửa đao binh trong triều đình,cũng không ngại san bằng mọi thứ hay dẫm lên xác chết của bao nhiêu người để đem chàng ở lại bên mình,sẽ dâng cho chàng tất cả những gì đẹp đẽ và địa vị cao quý nhất thế gian này.Tình yêu của nàng chính là mãnh liệt như vậy,cho dù lòng chàng vẫn bình đạm như mặt hồ phẳng lặng hoặc như nước chảy hoa trôi nàng vẫn không màng tới,chỉ cần được bên cạnh chàng,nàng tin nhất định sẽ khiến chàng yêu thương mình đến thiên trường địa cửu.

*****

Hoàng thượng ngồi xem tấu chương trong ngự thư phòng nghe Thiệu công công bẩm báo Trần quý phi hiện đang tiếp khách quý từ chiều đến gần tối vẫn chưa ra về liền gật đầu cho Thiệu công công lui ra,mắt đăm chiêu suy nghĩ một hồi liền bỏ tấu chương xuống,muốn đi đến tẩm cung Minh Trúc xem nàng đón tiếp ai mà lại trịnh trọng như vậy liền ra lệnh cho nô tài khởi giá

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net