Chương 5: Ân oán (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc này Hắc Nhãn Kính đã bình phục lại, cười nói: "Câu này phải là tôi hỏi anh mới đúng chứ? Mấy người tập trung ở đây làm gì, tổ chức tiệc nướng à?"

"Tại sao chúng tôi phải nói cho anh? Chúng tôi đang hỏi anh đấy." Tiểu Hoa mỉm cười bước lên trước, "Anh là người đáng nghi nhất! Trả lời mau, vì sao anh lại ở đây?"

Hắc Nhãn Kính nhìn y cười không ngừng, sau đó quan sát y một lượt: "Đúng rồi, tôi còn chưa nói cậu đâu! Người anh em, hóa ra cậu cũng lợi hại như vậy, tiếc là tôi chưa có cơ hội để làm anh hùng cứu mỹ nhân, hầy!"

"Anh còn không biết xấu hổ mà nhắc lại? Da mặt dày quá đấy. Vừa rồi ai cũng thấy rõ, nếu không phải tôi kéo anh thì đến cái mạng anh cũng tiêu tùng rồi! Còn nói phải bảo vệ tôi? Không liên lụy đến chúng tôi thì thôi đi! Chẳng bằng lại quay về luyện thêm mấy năm nữa!"

Hắc Nhãn Kính vậy mà không hề tức giận: "Không sao, chỉ cần chúng ta có thể an toàn rời khỏi nơi này, cậu nói cái gì cũng được!"

Ngô Tà nghe vậy rùng mình: "An toàn rời khỏi đây? Ý anh là sao?"

Hắc Nhãn Kính khẽ liếc mắt sang Trương Khởi Linh, nửa thật nửa giả đáp: "Bởi vì người Trương gia không vào cửa đúng hạn khiến cho 'Nó' thức tỉnh, gió tanh mưa máu sắp tới, cậu cứ hỏi Tiểu Ca nhà cậu là biết!"

Ngô Tà lại lập tức ớn lạnh, Bàn Tử chỉ vào thi thể âm binh đã gần như hóa thành chất dịch nhầy trên mặt đất, hỏi: "Cậu bảo thứ này muốn tạo phản..."

"Đúng vậy." Hắc Nhãn Kính nhún vai, "Một cái đã khó đối phó rồi, nếu là một đám thì sao?"

Tiểu Hoa cũng căng thẳng: "Anh nói âm binh này chính là 'Nó'?"

Hắc Nhãn Kính lắc đầu cười khổ: "Đúng một nửa, đây chỉ là lâu la của 'Nó' mà thôi."

"Sao cậu có được đao này?"

Trương Khởi Linh không để ý đến cuộc đối thoại của bọn họ, hắn chỉ vào thanh đao rơi trên mặt đất mà hỏi Hắc Nhãn Kính. Ngô Tà lúc này mới nhìn kỹ chuôi đao, cậu và Bàn Tử đồng thanh kêu lên:

"Hắc kim cổ đao!"

"Cái này... cái này không phải là đã đánh mất ở xà chiểu rồi sao?" Ngô Tà ngơ ngác hỏi, sau đó giật mình chỉ vào Hắc Nhãn Kính, "Anh đã trộm đao của Tiểu Ca!"

"Đừng nói bậy! Thanh đao này là của tôi!" Hắc Nhãn Kính cười lạnh một tiếng rồi nhìn Trương Khởi Linh, "Ai bảo trên đời này chỉ có hắn mới có được thanh đao như vậy?"

Không ngờ Tiểu Hoa ở một bên cũng cười khẽ chen vào: "Đừng dối nữa, vừa nhìn đã biết là ăn trộm, hắn sẽ không sử dụng, mới nãy nếu như không có Trương Khởi Linh, thậm chí cả đầu quái vật mà hắn cũng không chém nổi!"

Lời này của y đương nhiên đã khiến Hắc Nhãn Kính tức giận, hắn thu lại nụ cười, lạnh lùng nói: "Trộm đao cũng phải có tư cách, cậu thử dùng xem được không! Huống hồ đao này cũng không phải dùng để chém!"

Tiểu Hoa thấy hắn thật sự giận dữ, đành nhún vai cười, không thèm nhắc lại.

"Tiểu Ca." Ngô Tà hỏi, "Thanh đao này là của anh sao?"

Trương Khởi Linh quay sang nhìn cậu, đột nhiên hỏi một câu: "Cậu không giận nữa?"

Hóa ra hắn vẫn còn để ý chuyện Ngô Tà tức giận. Ngô Tà ngẩn ra, nhất thời không rõ nên trả lời thế nào, chẳng biết nên tiếp tục giận hay là mặt dày nói rằng mình không rảnh mà giận dỗi vô cớ. Bàn Tử đi tới cười bảo: "Thiên Chân nào dám giận cậu. Cho dù cậu ta tức giận đến đâu cũng chỉ xả lên đầu tôi, dù sao tôi quá rộng lượng, cỡ nào cũng chịu được hết!"

"Biết anh rộng lượng rồi, bớt khoe khoang đi." Ngô Tà nói, "Bây giờ đao của Tiểu Ca đã tìm lại được, tóm lại đây là chuyện tốt, ít nhiều gì tôi cũng cao hứng thay hắn."

"Đúng vậy, mọi người vốn đã quen nhau cả mà, tức giận làm gì cho mệt người?"

"Hình như ba người đều chưa rõ nhỉ." Hắc Nhãn Kính đột ngột cất lời, "Đao này là của tôi, không phải của bất cứ ai khác."

"Tôi biết." Trương Khởi Linh nhìn hắn, bình tĩnh nói, "Đao là của cậu, không phải của tôi."

"Coi như anh thức thời."

"Nhưng..." Trương Khởi Linh tiếp lời, "Cho tôi thanh đao này!"

Hắc Nhãn Kính lập tức trả lời vô cùng rõ ràng:

"Không được!"

Bầu không khí nhanh chóng căng thẳng. Sau khi Ngô Tà hiểu rõ tình hình, cậu nghiêng đầu trầm tư một lát rồi đi qua muốn nhặt thanh đao lên. Trương Khởi Linh vội ngăn lại.

"Cậu định làm gì?"

"Tôi xem thử có phải hàng thật không. Có khi là đồ dỏm không chừng, trên đời này làm gì có nhiều Hắc kim cổ đao như vậy."

"Không cần xem xét, đó là thật. Thi dịch vẫn còn, cậu đừng đi qua."

Ngô Tà đành phải dừng lại, nhưng ngay sau đó cậu quay sang hỏi Hắc Nhãn Kính: "Hạt Tử, đao này của anh có bán không?"

Hắc Hạt Tử nhướn mày: "Cậu muốn mua?"

"Đúng vậy, bao nhiêu tiền?"

"Rất đắt."

"Không sao, anh ra giá đi!" Ngô Tà kiên quyết.

Hắc Nhãn Kính mỉm cười, chỉ về phía sau cậu: "Cậu mua cho hắn?"

"Đây vốn chính là của hắn, nếu anh cứ nhất quyết bảo là của mình thì tôi mua là được chứ gì."

Ánh mắt Hắc Nhãn Kính dừng lại phía sau Ngô Tà, sau đó lại chuyển sang cậu: "Có câu nói gì nhỉ? Thích một người càng nhiều sẽ càng dễ hại chết người ấy, bây giờ thì tôi đã hiểu!"

"Anh nói sao?" Ngô Tà nhíu mày.

Trương Khởi Linh tiến lên một bước ngăn trước người Ngô Tà, không để cho Hắc Nhãn Kính nói thêm gì nữa.

"Đừng nhiều lời, rốt cuộc cậu có cho hay không?"

"Không cho!"

Trương Khởi Linh im lặng, đi đến cầm đao lên. Ánh mắt hắn cực kỳ kiên định: "Mặc kệ cậu có đưa cho tôi hay không, đao này tôi nhất định phải lấy, trừ phi cậu có cách đoạt lấy nó từ trong tay tôi."

Chẳng ngờ Hắc Nhãn Kính lại không đáp lại mà quay sang Ngô Tà.

"Cậu có biết vì sao hắn muốn thanh đao này không?"

"Vì sao?" Ngô Tà thật sự không hiểu.

"Ngô Tà." Trương Khởi Linh đột nhiên mở miệng gọi cậu, "Tôi và cậu cùng quay về Hàng Châu."

Ngô Tà lập tức mừng rỡ: "Thật sao?"

"Thật." Hắn trịnh trọng gật đầu.

"Được, vậy bây giờ chúng ta đi thôi!"

Thú thật, Ngô Tà không muốn ở lại đây thêm một giây nào nữa.

"Không đúng." Bàn Tử có vẻ tỉnh táo hơn, chỉ vào dòng nước đen trên mặt đất rồi lại chỉ thạch bích, "Không phải nói thời gian đã qua, 'Nó' đã tỉnh lại rồi sao? Vừa rồi các cậu còn căng thẳng lắm mà, bây giờ nói đi là đi? Không sợ chiến tranh thế giới nổ ra à? Lỡ như lại có mấy thứ quỷ quái gì chui ra gặp phải người ta có vẻ cũng không ổn lắm!"

"Đúng vậy." Tiểu Hoa cũng cau mày, "Hai người rốt cuộc đang làm cái trò gì? Đao này có quan hệ như thế nào? Hắc Hạt Tử, anh nói rõ ràng xem!"

Hắc Nhãn Kính nhìn Trương Khởi Linh: "Anh nói hay tôi nói?"

Không ngờ Trương Khởi Linh trước giờ kiệm lời như vàng lại mở miệng: "Tôi nói."

Điều này khiến cho Ngô Tà cũng cảm giác được có chuyện không ổn, cậu thấy hắn đi về phía mình, theo bản năng lại dâng lên sự sợ hãi khó hiểu. Hắn đi thẳng vào vấn đề: "Ngô Tà, cậu và mọi người có thể chờ tôi một lát được không?"

"Ý anh là sao?"

Hắn cúi đầu cầm lấy đao: "Chúng ta vừa nói qua, 'Nó' cũng có khắc tinh, khắc tinh này chính là Hắc kim cổ đao. Bây giờ tôi đã lấy được nó, vì vậy tôi có thể chế ngự được 'Nó'."

"Trước kia không phải anh có thanh đao này sao?"

"Cậu sai rồi, thứ chú ba của cậu cho tôi là đồ giả. Tôi nói là giả, không phải vấn đề nằm ở vật liệu, thanh đao đánh mất ở xà chiểu đích thực là một thanh đao tốt hiếm thấy, nhưng vẫn không phải là thanh đao tổ truyền của Trương gia chúng tôi." Hắn bình tĩnh nói tiếp, tựa như đang kể lại một câu chuyện không liên quan đến mình, "Khi tôi còn rất nhỏ, thanh đao này đã biến mất. Tôi vẫn cho rằng nó không còn."

"Hóa ra là vậy, khó trách lúc bị mất đao, anh không hề đau lòng."

Tiểu Hoa khẽ chọt Hắc Nhãn Kính: "Thật vậy sao?"

"Tôi đã sớm nói cây đao này là của tôi, cậu lại cứ không tin." Hắc Nhãn Kính cười bí hiểm.

"Vậy anh vẫn là kẻ trộm mà! Không đúng, cha anh hoặc ông nội, ông cố nội của anh cũng có một cái như vậy? Trộm đồ của người Trương gia?" Bàn Tử hỏi hắn.

"Không phải."

Trương Khởi Linh phủ định, nói từng chữ từng chữ rõ ràng: "Đao này là của hắn! Bởi vì hắn cũng là người Trương gia!"

"Hả!"

Tất cả mọi người đều kinh ngạc thốt lên. Chỉ có Hắc Nhãn Kính là vẫn bình tĩnh như cũ.

Ngô Tà hỏi: "Không phải anh đã nói... Trương gia chỉ còn lại mình anh thôi sao?"

"Vốn là như vậy." Trương Khởi Linh kiên nhẫn trả lời, "Bởi vì thanh đao này không phải bị người ngoài trộm đi. Người lấy cắp nó chính là mẹ tôi. Lúc đó bà lén trộm đao rồi bỏ trốn, cha tôi đuổi theo, nhưng đuổi mười năm cũng không được, bà ấy hệt như đã hoàn toàn bốc hơi khỏi thế giới này. Sau lại cha tôi đành từ bỏ. Thân là người Trương gia, thà phá hủy đao cũng không thể để nó rơi vào tay người ngoài. Vậy nên tôi đoán lúc đó bà đang mang thai... May mà cha tôi không biết, nếu không ông ấy tuyệt đối phải tìm ra bà bằng được!"

"Đó là do bà ấy trốn trong một ngôi mộ cổ vô cùng hẻo lánh, không ngờ lại trốn được ba mươi năm, cho đến tận lúc chết mới thôi." Hắc Nhãn Kính bình tĩnh tiếp lời.

Ngô Tà khẽ hít một hơi khí lạnh.

"Tôi hiểu rồi." Tiểu Hoa chợt tỉnh ngộ, "Tôi biết vì sao anh phải mang cái kính đen này."

Hắc Nhãn Kính nhìn y, ngẩn người hỏi: "Vì sao?"

Tiểu Hoa bày ra vẻ mặt nghiêm nghị trước nay chưa từng có: "Một đứa nhỏ sống thật lâu trong bóng tối, ba mươi năm không hề thấy ánh mặt trời, làm sao có thể thích ứng được với ánh sáng bên ngoài chứ? Anh..." Y không biết làm thế nào để biểu đạt suy nghĩ của mình, "Anh nhất định rất khó khăn nhỉ?"

Hắc Nhãn Kính mỉm cười, cười đến mức xót xa: "Cái gì gọi là khó khăn? Nếu tôi thật sự sống chật vật như cậu nói, vậy mẹ của tôi thì thế nào?"

Hắn nói xong thì chuyển hướng sang Trương Khởi Linh, cặp kính đen che đi ánh mắt của hắn, nhưng đôi mắt trước nay vẫn lặng sóng của Trương Khởi Linh lại khẽ lóe lên chút ánh sáng.

"Tôi không có ấn tượng gì với bà ấy." Trương Khởi Linh chậm rãi nói, dường như đang cố giải thích, "Cha bảo rằng bà ấy là một người phụ nữ cực kỳ ngoan cố."

"Là bà ấy ngoan cố, hay là cha của anh ngoan cố?"

Trương Khởi Linh biến sắc, giọng nói cũng trầm hẳn xuống, lộ vẻ uy nghiêm vốn có:

"Đấy cũng là cha cậu!"

"Hừ." Hắc Nhãn Kính cười lạnh một tiếng, quay đầu đi, "Tôi không quen biết vị kia!"

"......"

Ngô Tà nhẹ nhàng tiến lên trước lặng lẽ vươn tay cầm lấy bàn tay của Trương Khởi Linh. Cậu nhìn thẳng vào hắn, nở nụ cười ấm áp.

"Thật không ngờ hai người lại là anh em! Còn là anh em ruột thịt nữa chứ! Chuyện trùng hợp như vậy mà lại xảy ra giữa hai người, nhưng thế cũng rất tốt, thì ra anh cũng có người thân!" Ngô Tà mỉm cười với Hắc Nhãn Kính, "Nói vậy chắc chắn anh cũng sống rất thọ nhỉ? Anh có chứng mất trí nhớ hay không? Máu của anh có phải cũng rất lợi hại đúng không? Wow, hai anh em cùng nhau liên thủ lại thì vô địch thiên hạ rồi?"

"Không! Ngoại trừ sống lâu ra, còn lại chẳng có gì cả!" Trong lời nói của Hắc Nhãn Kính vẫn tràn đầy châm chọc, "Không phải ai cũng như hắn. Hắn là kẻ may mắn đấy cậu biết không? Thông minh, ẩn nhẫn, kiên cường, bảo huyết, hình xăm, tất cả ưu điểm của Trương gia hắn đều kế thừa hết, hắn sinh ra chính là để thừa kế chức tộc trưởng Trương gia! Bao nhiêu người hâm mộ còn chưa được đâu!"

"Không phải chứ?" Tiểu Hoa khinh thường nói, "Anh đang đố kỵ đấy à? Đừng buồn nôn như vậy, anh cho rằng đây là phim truyền hình sóng gió gia tộc chiếu trên TV sao?"

"Có gì mà phải đố kỵ? Chẳng lẽ cậu muốn được như thế sao? Cậu nữa?" Hắc Nhãn Kính hỏi từng người một, Tiểu Hoa và Bàn Tử đều không hé miệng, cuối cùng đến lượt Ngô Tà, "Ngô Tà, cậu nói xem, cậu thích hắn như thế này hả?"

Tươi cười trên mặt Ngô Tà cứng lại, nhưng rất nhanh cậu đã cầm lấy tay Trương Khởi Linh, nói: "Hạt Tử, anh đừng nói vậy. Hai anh em gặp lại nhau là chuyện tốt, chuyện trước kia xem như bỏ qua đi. Về phần thanh đao này, hai anh em so đo làm gì, ai lấy cũng đều như nhau mà."

Hắc Nhãn Kính cười hỏi: "Cậu có biết vì sao mẹ tôi liều chết cũng phải trộm thanh đao này đi không?"

Đúng lúc ấy Trương Khởi Linh đột nhiên một lần nữa ngắt lời hắn:

"Để tôi kể tiếp đi."

Ngờ đâu Ngô Tà lại lắc đầu:

"Tôi không muốn nghe anh nói! Để cho hắn nói! Tôi tin lời hắn nói mới là sự thật. Hạt Tử, anh tiếp tục đi."

Hắc Hạt Tử im lặng, hắn đang nhìn Trương Khởi Linh, mà Trương Khởi Linh cũng đang nhìn lại hắn. Không biết có phải là do trời sinh có sự uy nghiêm của anh cả và tộc trưởng hay không mà ánh mắt của Trương Khởi Linh bây giờ rét lạnh đến thấu xương.

"Muốn nói thì nhanh lên." Trương Khởi Linh lạnh nhạt chỉ chỉ mặt đất, "Thứ này hơn nửa giờ sẽ xuất hiện tiếp, càng ngày càng nhiều, cậu cũng biết ý tứ của tôi rồi, đừng nhiều lời vô ích."

Hắc Nhãn Kính mỉm cười. Nụ cười này của hắn không một ai nhìn thấu.

----------------------------------

Tác giả nói lên suy nghĩ: Lúc tôi viết câu chuyện này thì trước đó chưa từng viết đồng nhân bao giờ, vì vậy bây giờ xem lại, trong Đạo Mộ Bút Ký thì Tiểu Ca và Hắc Hạt Tử là hai nhân vật mà tôi thích nhất, thế nhưng đặt ra giả thiết hai người là anh em vẫn khiến tôi cảm thấy tức cười. Nếu mọi người cảm thấy quá máu chó thì coi cho vui thôi, ai bảo tôi thích bọn họ quá làm gì! (PS: Tuy rằng tôi là fan Bình Tà nhưng lại khá thích tình ý giữa Tiểu Ca và Hắc Hạt Tử, bởi vì Hạt Tử cũng là một người vô cùng lợi hại và mạnh mẽ, chẳng qua hắn chọn một thái độ sống rất khác với Tiểu Ca. Theo một góc độ nào đó, đối mặt với vận mệnh bất công, so với Tiểu Ca trầm mặc lạnh lùng mà lựa chọn gánh vác tất cả, thì tôi lại càng thích Hạt Tử thoải mái mà ngang ngạnh hơn.)

Đôi lời của editor: Tôi kiểu wtf khi đọc đến đoạn Tiểu Ca và Hắc Nhãn Kính là anh em luôn á .-. Cơ mà vì tác giả cũng bảo là thích Hắc Bình nên phần truyện cuối trong tuyển tập này có hint Hắc Bình đó mọi người (nhắc trước là phần đó vô cp, vốn tôi cũng không định edit đâu nhưng đã làm thì tôi làm cho trót luôn.) 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC