Chương 23: Hai vạch mạnh mẽ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khổng Di quên mất rằng đã gặp người đồng xuyên. Cuộc sống của cậu bao quanh đi làm, về nhà, đi mua sắm, về nhà, lên giường,..v..v..

Nhìn thẻ ngân hàng, cậu cảm thán "a, chúng ta quen nhau cũng thật lâu rồi..."

"Chán?", Phong Triệu lười biếng gác tay qua eo Khổng Di, nâng mắt nhìn cậu.

"Sợ anh chán, chứ tôi thì không chán", hôn nhẹ lên môi Phong Triệu, Khổng Di dời môi hôn lên thẻ ngân hàng.

Phong Triệu bật cười "cưng thương tiền của tôi thôi thì phải".

"Nào có, tôi thích hết mọi thứ của anh", Khổng Di nháy mắt, đặt thẻ qua một bên, nhào lên người anh chủ động hôn sâu.

Anh vuốt ve làn da mịn màng của cậu, bị động để cậu luồn lưỡi vào khoan miệng rồi đoạt quyền chủ động, lưỡi quấn lấy lưỡi cậu, môi mút lấy môi, trao đổi dịch ngọt, dịch ngọt tràn ra khoé môi, cậu rời khỏi môi anh, liếm khoé môi mình.

"Daddy...", Khổng Di khẽ than nhẹ, ánh mắt mông lung.

"Tôi sẽ cho em...", tay anh chạm đến huyệt nhỏ phấn nộn, chậm rãi đưa một ngón tay vào, môi anh mấp máy "...no đến sáng mai".

Hôm sau, Khổng Di đỡ thắt lưng oán hận đi làm, oán hận đi về nhà, cậu đập Phong Triệu "đến bệnh viện! Khám sức khỏe!".

"Khám sức khỏe?", Phong Triệu khó hiểu lái xe đến bệnh viện.

"Đúng vậy, khám định kì ấy mà", Khổng Di bóp má anh, leo xuống xe tiêu sái đi vào, bỏ lại Phong Triệu ở ngoài chờ đợi.

Vị bác sĩ khoác blu trắng vừa trông thấy Khổng Di, lập tức hùng hổ lao về phía cậu, túm tay cậu, kéo về phòng.

Cửa đóng sầm, vị bác sĩ đen mặt nhìn cậu "quên mất ngày khám định kì? Quên bao nhiêu tháng đếm qua chưa?".

Khổng Di thành thật xoè tay "cỡ hai tháng?".

"Cậu đó!... đúng là tức chết tôi mà! Qua đây! Tôi khám tổng quát cho cậu! Sao hôm nay rồi mà chưa tới ngày nữa?", bác sĩ cau mày, chuẩn bị máy móc, "trễ kinh không tốt!".

"À, tháng trước cũng trễ đó", Khổng Di cởi áo để kiểm tra thân thể.

"Khám xong tôi nói chuyện lại với cậu, được bao nuôi nên quên chuyện quan trọng là không tốt!"

Điền số liệu đầy đủ xong, bác sĩ đặt vào tay cậu một tờ giấy màu sắc.

"Khổng Di, nếu không muốn mang thai, tốt nhất đừng thân thân những ngày này", bác sĩ chỉ tay vào tờ giấu in ngày tháng đầy màu sắc trên tay cậu.

"Nếu như cậu lỡ mang, tôi không cho phép cậu bỏ. Bỏ thì cậu sẽ không thể có con được lần hai"

"... Không có thì thôi chứ sao giờ", Khổng Di khó hiểu.

"Nếu có gan nạo phá thai, cậu nên tìm bác sĩ khác, tôi đây đối với trẻ con là thập phần yêu thích, đừng để tôi mang nghiệt"

Được rồi, cậu cũng không muốn bản thân bị lộ cơ thể ra ngoài. Nhẹ thì điều tiếng, nặng thì không phải bị chỉ trỏ như quái thú cũng là bị đưa lên bàn mổ như phim khoa học nhé.

Phong Triệu có vẻ ghét tờ giấy màu sắc trên đầu giường cạnh lịch bàn.

"Ấu trĩ, dù có tờ giấy này, tôi vẫn sẽ làm em mỗi ngày"

"Đồ ngựa đự... á! Thả tôi ra! Chúng ta đi ăn tối! Ưm...a..."

Mền gối xốc xếch, cơ thể Khổng Di lại đầy vết hồng hồng xanh xanh.

"Khốn nạn... hôm qua vừa làm xong..."

"Vì em dùng tờ giấy uy hiếp tôi, lại còn mắng tôi ngựa đực", búng trán cậu, anh khoác áo ngủ đi chuẩn bị bữa tối.

Mệt mỏi nhìn tờ giấy màu sắc, mắt nhá nhem khép lại, Khổng Di ngủ mất. Hình như hôm nay là ngày an toàn? Kệ, không sợ, song tính nhân khó có thai hơn nữ nhân.

Phong Triệu đắp chăn cho Khổng Di lại cẩn thận, hôn lên trán cậu, tay anh vuốt nhẹ lên bụng bằng phẳng của cậu "ngoan, mang thai con cho tôi, tôi sẽ chịu trách nhiệm với em".

Thật may vì Khổng Di ngủ rồi không thì cậu sẽ trào phúng mắng "trách nhiệm cái rắm! Tăng tiền mau!".

Tháng trước kinh tới trễ, tháng này tịt kinh luôn.

"Chắc gì đã mang thai", vừa uống bia vừa vươn tay gắp đồ ăn, Khổng Di lạc quan nói.

Phong Triệu nhướng mày, gắp một miếng cá thảy vào chén Khổng Di. Cậu đón lấy ăn bình thường, chưa có thai.

Tiếp tục vận động. Tiếp tục kêu gào đau thắt lưng. Tiếp tục thỏa mãn.

Lại một tháng trôi qua, Khổng Di tiếp tục tịt kinh nguyệt.

"Anh cố ý?"

"Đâu? Dạo này stress quá tôi muốn phát tiết thôi", ôm cậu vào lòng, Phong Triệu an ủi.

"..."

Khổng Di đi mua que thử thai vào cuối tháng, cậu đã nắm vỡ cả que khi thấy lờ mờ hai vạch xuất hiện.

Tự huyễn rằng chỉ là ảo giác. Bác sĩ một lần nữa nhắc cậu "có thai thì tôi không cho phá!".

"Tôi chưa sẵn sàng để có thai!"

"Vậy đừng vận động để tạo em bé nữa!"

Khổng Di uất hận lườm nguýt Phong Triệu. Anh vờ huýt sáo nhìn chỗ khác, hôm nay anh nấu món cá, Khổng Di nhăn mặt mà ăn vì cậu có cảm giác buồn nôn.

"Ngoan, ăn cá để bồi dưỡng thân thể", gắp cá vào chén cậu.

Khổng Di như ăn phải bã mà nhăn mặt nhíu mày che miệng, chạy vội đến ôm bồn cầu mà nôn thốc nôn tháo.

"Em... có?", Phong Triệu tròn mắt kinh ngạc, khoé miệng thoáng cong lên.

"Có cái đầu anh!!! Mau cút đi lấy khăn cho tôi!!!", quệt miệng, giật nước, Khổng Di lảo đảo đứng lên.

Phong Triệu giúp cậu lau tay, lau miệng "ngoan... em không có".

"Đúng vậy! Sao có thể có dễ dàng như vậy?! Chắc mấy nay ăn loạn thất bát tao quá thôi!"

Chắc mấy nay ăn loạn thất bát tao đó. Que thử thai hiện lên hai vạch rõ mồm một. Màu đỏ chói trêu ngươi Khổng Di.  Vị bác sĩ âm trầm cười "chúc mừng cậu, có thai rồi, dù chưa hình thành rõ nhưng tôi cấm cậu phá! Tháng sau đến khám định kì!".

Bẻ đôi que thử thai thứ n, cậu thật sự... chưa sẵn sàng có thai đâu.

"Khổng Di, em ngồi trong đó cả tiếng rồi. Bị trĩ? Bị bón? Hay là... ngồi chín tháng mười ngày luôn?", anh gõ gõ cửa.

Khổng Di mặt lạnh đẩy cửa ra "cho đến khi thai ổn định, cấm anh đụng vào tôi! Cho đến khi sinh ra đứa nhỏ, anh phải tăng tiền cho tôi!".

Anh cười cười hôn trán cậu "nghe theo em, bảo bối".

Cậu xoay mặt đi, hừ nhẹ. (Đồ Khổng Di khẩu xà tâm phật = = )

Chạm tay lên bụng mình, Khổng Di nhẹ thở hắt ra, nói không sợ là nói dối, cậu sợ... sợ rằng khi đứa nhỏ sinh ra, nó sẽ bị cướp khỏi tay cậu, như cách phim truyền hình dài tập hay làm.

Có lẽ nên bớt xem phim truyền hình lại, Khổng Di tự nhủ như vậy khi ánh mắt vẫn dán lên màn hình tivi. Hôm nay có phim mới, không xem thật sự rất uổng.

Phong Triệu nhìn bảo bối của mình ban nãy quyết tâm, hiện tại ngồi xem và cười, anh thiệt sự chẳng biết nói gì hơn, đành vào phòng làm việc.

___
(⌒▽⌒) cuối cùng cũng chịu có thai... mình đi cho nhân vậy phản diện lên sàn đây.

Xì poi.

Khổng Di tự nhủ, là song bào thai thì hay rồi, để một đứa lại cho Phong Triệu nối dõi tông đường, còn bản thân sẽ mang đứa còn lại đi trốn, dùng số tiền anh cho cậu suốt thời gian qua, về quê chăn vịt nuôi gà.

An nhàn hưởng già bên đứa nhỏ. Nói chứ... đứa nhỏ giống cậu thì càng tốt, cậu sẽ huấn luyện đứa nhỏ làm công! Đời cậu bị đè thì ít ra đời con cậu phải đi đè người khác!

Khổng Di lại quên mất một chuyện, cậu cũng hay đè Phong Triệu nhưng Phong Triệu lại đâm vào cậu nha.

Vấn đề ở đây là ai đâm ai chứ không phải ai đè ai.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net