Chương 32: Bằng chứng.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xác định không có ai nghe lén nữa, cô gái hừ nhẹ "thứ gì dài như đỉa! Sao hồi đó mày ngu thế hả em? Yêu trúng cái loại đỉa hút máu trâu, trâu trẻ trâu khỏe trâu đô con!".

Phong Triệu tìm ghế ngồi xuống, cẩn thận bồng cục cưng, vỗ về nhè nhẹ "chịu, có ngu mới có khôn ra".

Cô gái thở dài, ngồi đối diện em trai "giờ em muốn chị liên hệ thám tử tư hẻm số 5 hay đồ tể hẻm số 10 để thuê sát thủ gì đó?".

"Thuê thám tử dò xem dạo này ai dòm ngó Khổng Di", anh chạm chóp mũi đứa nhỏ, thành công nhìn thấy bé thả mắt hướng đến tay anh, ánh mắt đọng nước lấp lánh tụ cùng một chỗ (làm mắt lé ấy)

"Chị nghĩ cưng nên tìm cách dỗ bảo bối của cưng ngừng nghĩ rằng hai người đã chia tay thì hơn. Kẻ xấu thường có IQ ngắn, không đánh cũng tự khai khoe thành quả, cưng cứ việc ngồi chờ kẻ xấu lộ mặt là xong ấy mà", cô gái nhìn cục cưng trong lòng Phong Triệu, khẽ cười, "có định trả cháu chị cho 'mẹ' nó không? chị chỉ sợ nếu cưng dám đưa đứa nhỏ ra, bảo bối của cưng sẽ đem đứa nhỏ mà trốn đi đấy".

"Vậy em phải làm sao mới tốt?", chạm nhẹ chót mũi cục cưng, anh nghĩ đến dùng tiền trói buộc cậu, ép cậu trở về bên anh.

[...]

Vừa ra viện không lâu, Khổng Di liền mua căn hộ nhỏ một người ở, cậu chẳng còn gì để thương yêu, trừ tinh thần và thân thể chính cậu, nên tốt nhất là nuông chiều bản thân đi.

Giường king size, tủ giày hàng hiệu, quần áo mới toanh, phòng làm việc với kệ sách lớn, phòng bếp sáng sủa tiện nghi, tivi màn hình phẳng size bự.

Cuộc sống độc thân đầy xa hoa của Khổng Di bắt đầu như vậy.

Cậu đến thăm A Thước được vài lần thì dừng lại, vì bản thân mà liên lụy A Thước, cậu cảm thấy tội lỗi, hối hận... đến một lúc nào đó, trở nên lãnh cảm dần với lời dèm pha của đồng nghiệp hay xã hội.

Ôm đùi Phong Triệu trục lợi?

Leo giường để leo chức?

Dùng tiền bẩn để sắm hàng hiệu?

Làm ơn đi, là bán thân cậu chứ có phải bán thân người ta đâu, dùng tiền bẩn cũng là cậu dùng chứ còn ai khác dùng nữa.

Nực cười.

"Làm lại tài liệu, giỏi cạnh khoé ganh ghét tôi thôi thì chưa đủ đâu cô gái", ném tài liệu xuống chân cô gái, Khổng Di nhếch môi phất phất tay đuổi người.

"Cậu... cậu... đừng ỷ Phong Tổng bao nuôi mà phách lối như vậy!", cô chỉ thẳng mặt cậu và mắng to.

"Tôi ỷ đấy thì sao? Mà chuyện này khiến tài sản, ngân khố, quỹ đen của nhà cô suy giảm à? Ai khôn người đó sống, trong cái xã hội cá lớn nuốt cá bé này, muốn ỏng ẹo cũng phải tìm đúng người mà ỏng! Còn không thì đi xuống làm lại tài liệu cái đi mụ già này", giọng tràn đầy sự ghét bỏ.

Cô gái tức đến mặt đỏ bừng lên, hậm hực dẫm mạnh gót giày lên sàn mà rời đi.

Có tiếng tin nhắn nội bộ, Phong tổng cần thêm một ly cà phê nóng.

"Muốn thức khuya thì nên uống trà"

Đặt trước mặt Phong Triệu tách trà lài, Khổng Di lạnh nhạt nói.

Hình như trà lài giúp dễ ngủ.

Như mọi khi, Phong Triệu túm tay Khổng Di muốn ôm người vào lòng, cậu liền đập mạnh lên tay anh rồi phủi mông bỏ ra khỏi phòng.

"Khổng Di!", cửa sắp đóng, anh gọi với theo, "thư ký!".

"Phong tổng muốn sai bảo gì?"

"Tối nay có thể mời em dùng cơ...

Cửa đóng rầm, anh đỡ trán, lần thứ bảy trong tuần anh không thể rủ cậu đi ăn để trau dồi tình cảm được.

Cả tuần nay anh ra sức dỗ dành cậu, mua đồ cậu thích gửi đến tận nơi, Khổng Di xem chuyện này là chuyện hiển nhiên mà thu nhận quà, cậu không chê món đồ nào được tặng vì là hàng miễn phí cả mà, ngu gì không lấy.

Đến lúc anh nhắn tin quan tâm thì...

_"Bảo bối nhận được giày chưa?"- tên Khốn.
_"Ừ".
_"Thích không?"- tên Khốn.
_"Ừ".
_"Thích thì mau hôn anh một cái"- tên Khốn.
_"cút : ) ".

Nhìn tin nhắn quan tâm nhảm nhí của Phong Triệu, Khổmg Di thờ ơ thay tên anh từ 'Sugar dady' thành 'tên Khốn'.

"Thư ký, tan làm rồi, tôi có thể mời em đi ăn một bữa cơm?"

Trước giờ tan tầm khoảng năm phút, anh đứng trước bàn công tác của Khổmg Di, trưng ra khuôn mặt cầu xin.

"Không thể", cậu không thèm nhìn anh lấy một cái.

"Tại sao?", Phong Triệu mất mát.

"Vì anh là tên khốn"

[...]

Phu nhân chống nạnh ngăn cản lối đi của con gái, "con đem cháu ta đi đâu rồi?!".

"Đem đi mẹ không cần biết, thích thì nói Quan tự công tự thụ mà mang thai đi", cô đảo mắt, đem đi đặt dưới tầm mắt trông nom của thứ dữ rồi, mẹ muốn chạm tay vào tóc của cháu mẹ cũng khó lắm.

"Ơ con bé này... mẹ với Quan sẽ ra phường để Quan làm giấy nhận nuôi đứa trẻ đấy, con sao lại trở tính như vậy?", phu nhân khó chịu lay lay con gái mình.

Nhẹ gỡ tay phu nhân ra, "của thiên trả địa thôi, mẹ không đụng tới cháu mẹ được nữa đâu", cô gái cong khoé môi.

"Dì nói sao ạ? Đem trả con rồi? Dì chắc chứ?...", Quan hoảng hốt hỏi.

Phu nhân đau lòng gật gật đầu " con gái dì nói 'của thiên trả địa' thì chắc đưa cho tiện nhân kia rồi".

"Chúng ta đi đòi lại! Dẫu gì cũng không ai có bằng chứng rằng Khổng Di bị hại đâu! Chỉ có giấy báo tử của thai nhi thôi mà", Quan tự tin cầm bản sao giấy báo tin đứa trẻ vừa sinh đã chết.

"Được! Để ta xem lịch xem rảnh ngày nào mà hẹn nó ra", phu nhân hào hứng nói.

[...]

Có một sự thật phi logic như thế này, kẻ xấu cứ là nữ thì hầu hết thích đi khoe thành quả việc ác của bản thân.

Trước ngày hẹn hai ba hôm, phu nhân tổ chức tiệc trà tại sân sau, tụ lại phu nhân những gia tộc khác, có con dâu và cũng từng hại người khác.

"Tôi từng dàn dựng cảnh cho đứa người ở ngủ với con trai tôi chỉ để con dâu khôn lỏi kia shock và trầm cảm đấy!", phu nhân S tộc cười nhẹ.

"Bà còn nhẹ chán, tôi hướng dẫn cho con gái tôi đánh ghen với tiểu tam nhé! Lấy ớt hiểm xát vào lỗ hậu của con kia! Cho con kia tuyệt đường sinh đẻ thì càng tốt!", phu nhân Q tộc vung quạt phản bác.

"Ôi giời, vụ của mấy bà có là gì đâu, vụ của tôi này, mua chuộc nguyên cái khu VIP trên bệnh viện nhé, thuê người, dựng cảnh đứa nhỏ sinh ra chết yểu, cướp đi đứa con của tiện nhân kia, đem cho người con dâu xứng đáng hơn nhận nuôi~", phu nhân tự hào kể.

"Ôi trời đất ơi! Bà thông minh thế? Trước đây cho thằng quý tử của tôi cưới con nhỏ kia chỉ vì con đấy mang bụng bầu về, tôi mà thông minh như bà đã không phải mượn đứa người ở đâu"

"Chuyện cũ rồi bà ơi, chẳng phải giờ đứa con dâu bị bà ghét đã bỏ về nhà mẹ đẻ rồi sao?", phu nhân S tộc lên tiếng.

Thay phiên nhau người tung ta hứng, kẻ họa người xướng. Không cần để ý có ai nghe lén hay không. Bóng đen núp sau cửa xoay người chạy đi, trong tay là máy ghi âm đang bật.

[...]

Khổng Di sững sốt nhìn người ghé thăm, Mình Thiều nhỏ nhắn với ánh mắt kiên định "em đem bằng chứng qua cho anh đẹp trai!".

Đưa máy ghi âm đen cho Khổng Di xong thì đứa nhỏ chạy đi, không vào chơi hay để cậu ôm một cái, dụi mắt mình, hình như cậu thấy bóng dáng người phụ nữ theo sau Mình Thiều?

Ngồi ở phòng khách, chăm chú nhìn máy ghi âm vừa kết thúc đoạn hội thoại, cậu trầm mặc suy nghĩ.

[...]

Ở quán cà phê quý tộc, Khổng Di gọi cho mình ly trà Bá Tước, chờ hai người đối diện lên tiếng.

"Trả cháu tôi lại đây", phu nhân lên tiếng.

"Không giới thiệu qua mà đã đòi vật, tôi nếu có giữ, cũng không đưa ra đâu", tay châm trà không ngừng lại, cậu nâng tách trà ấm lên, thổi nhẹ khoai, thong thả nhấp từng ngụm.

"Tôi là mẹ Phong Triệu, đây là Quan- người thích hợp đứng cạnh Phong Triệu hơn là cậu", phu nhân vỗ nhẹ lên mu bàn tay Quan, trấn an.

Không có cảnh tượng phun trà, "vậy nói con bà lo mà chăm sóc Quan, đừng có hở chút lại bám riết lấy tôi, nhắn tin hay gọi điện hỏi thăm tôi, phiền chết được rồi", Khổng Di đặt tách trà lên bàn.

"Cái... cái gì cơ?", phu nhân cau mày.

"Con trai bà, chủ-động-dính-lấy-tôi!", cậu gằn từng chữ một, vui sướng khi thấy sắc mặt phu nhân xấu đi.

"Cậu... cậu đừng có mơ tưởng phi lý như vậy, con trai tôi không bao giờ yêu cái thứ như cậu! Nếu cậu không mau trả cháu lại cho tôi, tôi không chắc cậu sẽ được sống sót như tên bác sĩ chính trực của cậu đâu!"

"A Thước là do các người hại?"

"Phải đấy thì sao? Đứa con quái thai trong bụng cậu trước sau gì cũng chết, thế mà cậu lại đem giấu con nuôi của Quan! Aizz, ông trời xuống đây mà xem này, kẻ mất con đi bắt cóc con người khác..."

Khổng Di đau đầu nhìn phu nhân tự biên tự diễn tự đau khổ, cậu nhìn tách trà dần nguội, nhẹ giọng nói "tôi chẳng biết ai là con, ai là cháu các người, tìm trẻ lạc thì ra bảng thông tin khu vực mà dán, thế nhé", cậu đứng lên, mặc kệ tiếng gọi với theo hay tiếng mắng người, cậu không quan tâm nữa, ung dung cho tay vào túi, chậm rãi đi bộ về nhà mình.

[...]

"Anh là nam nhân da ngăm?", Khổng Di dõi mắt lên màn hình tivi, vai kẹp điện thoại đặt bên tai, tay thành thục làm vằn thắn.

"Gọi Thiệu"

"Tôi nghĩ có thứ hay ho muốn cho anh nghe, tôi đã gửi qua Mail của A Thước, anh cứ tự nhiên, chậm rãi nghe và thấm"

Cúp máy, thả vằn thắn vào nước lèo, bữa tối thơm phức khiến bụng cậu reo lên.

Ha ha, tên khốn kia chưa từng có lộc ăn.

Phong Triệu đang cho cục cưng ti bình sữa thì hắt hơi một cái.

"Chu choa, cậu lây bệnh cho cục cưng mất!", đoạt đứa nhỏ từ tay anh, Thi Thi tiếp tục hành trình cho bé ti sữa.

"Anh tính khi nào nói cho Khổng Di biết đứa nhỏ này tồn tại?", Thi Thi thuận miệng hỏi.

"Khi Khổng Di chịu đi dùng bữa với tôi", anh cười nói.

Thi Thi và chồng cô, cùng vài vị "thứ dữ" đồng loạt 囧 .
____

( '△`) chị của Phong Triệu là trưởng phòng của Khổng Di nhé. Chị họ thôi, nhưng G thích cho bả gọi phu nhân là mẹ đó. Ahihi.

À mà tình tiết có nhanh quá không? Nhanh cũng không biết làm sao chậm lại... Aizz Aizz

Xì poi:

Quân quỳ xuống đối diện Khổng Di, khiến cậu giật mình, đừng lạy như trong phim, cậu sẽ tổn thọ chết sớm đấy!

"Van xin cậu... thuê người đánh đập, hành hạ anh tôi đi! Bao nhiêu tiền tôi đều cho cậu, chỉ cần anh tôi tỉnh dậy không còn nhớ gì hoặc phát điên... tôi rât biết ơn!"

囧 "chuyện bẩn tay như thế sao cậu lại nhờ tôi? Không nhờ Phong Triệu kia kìa, anh cậu mà biết ai đứng sau màn, không cần đánh cũng tự phát điên", Khổng Di ngồi xổm xuống ngang tầm mắt Quân.

"Tôi không xuống tay được... tôi quen với chuyện bao dung anh ta rồi. Tôi và Phong Triệu không ưa nhau nên tôi chỉ có thể nhờ cậu"

Cậu không ưa Phong Triệu, chắc tôi ưa tên khốn ấy ha, chắc ưa lắm. Khổng Di đảo mắt "không cần tôi ra tay, sẽ có người khác ra tay trước cả tôi, cậu chỉ cần đợi anh trai bị trả về là xong thôi".

Điện thoại đột ngột vang lên. Cậu bắt máy theo phản xạ có điều khiển, tiếng chuông dành riêng cho 'tên Khốn'.

"Mẹ tôi bị lạc, em có thể ra ngoài tìm mẹ cùng tôi không? Tôi sẽ gửi hình mẹ cho em".

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net