Chương 78: Hiểm độc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-Chạy mau! Hắn nổi điên rồi!

-CHẠY LÀM GÌ! ĐỨNG LẠI ĐỂ TAO ĐẤM MỘT PHÁT ĐI! XONG SỚM VỀ SỚM!

Vile sau khi hủy bỏ được các giao ước bó buộc khốn nạn của nhà Ekaterina, hắn bắt đầu xắn tay vào tấn công những kẻ chống đối để thị uy. Bởi vì sao, nếu không cho người ta thấy được cái nguy hiểm thực sự của hắn, thì chỉ một thời gian ngắn, các luật lệ ấy sẽ lại được khôi phục lại, và lúc đó thì còn phiền hơn.

Vậy nên lúc này hắn cứ đánh đấm thỏa thích thôi.

--------------

Chừng mười lăm phút, sau khi đã quất đã tay, bốn bề tan tác, hắn mới tính đến chuyện hỏi xem đồng bọn của mình xử lí đám Hộ Vệ đến đâu rồi.

-Alo? Kaspakov, tiến độ thế nào rồi?

-Xong hết rồi, đủ sáu đứa. Hai đứa còn lại do ngươi lo rồi đúng không?

-Ừ, nếu thế thì tốt. Có phải giết ai không?

-Giết hai đứa.

-Thế à... Thôi được. Gửi bọn chúng đến Constan đi, thằng cha lấy lời khai giỏi lắm. Mà ta cũng phải qua đó xem mặt con nó đây.

-Ừ, hẹn gặp lại.

...

Hắn đút tay vào túi áo, quay lại:

-Rosered, Lily, qua chỗ Constan thôi...

*Hiu hiu~*

-Rosered? Lily? Hai người ở đâu?

Vile đảo mắt quanh quất một vòng; không thấy ai cả, ngoại trừ những kẻ đã bị hắn đấm cho nằm đo ván. Hắn dùng phép thuật dò tìm nguồn ma lực của hai người, nhưng không thấy gì cả. Một cảm giác bất an kì lạ dâng lên trong lòng hắn.

-Lily? Có phải cô vừa mới cải tiến sức mạnh đó không?

"Chà, nếu là cô ta thì khả năng che giấu năng lượng lưu chuyển thật là đáng khâm phục... Nhưng liệu có phải không?"

-Lily! Ta không đùa đâu đấy! Ra đây mau!

Đáp lại hắn chỉ có những tiếng lá cây xào xạc. Mùi máu tanh nồng nặc bốc lên, làm cho sự hiện diện của hai người càng mờ nhạt hơn nữa.

Vile chậm rãi và cẩn thận dò xét hiện trường quanh vụ án bạo lực siêu cấp của mình. Tiếng bước chân của hắn vang lên nhớp nháp trên sàn nhà nhuộm máu đỏ đặc.

-Huh?

Đến khoảng cuối hành lang, hắn thấy một đám dây gai cuộn vào nhau dúm dó, có dấu hiệu từng bị xé tung ra, hắn cúi xuống xem xét.

"Dấu vết này... Đám người Trái Đất không thể nào làm được. Rosered cũng đã bộc phát sức mạnh của con gái một Tạo Vật Chủ, không phải cỡ mấy thằng kia (ám chỉ lũ đồng bọn) thì chắc chắn không thắng nổi. Vậy chẳng lẽ..."

Hắn nhẩm tính. Nữ Hoàng Khởi Nguyên có cả thảy tám Hộ Vệ. Trong số đó, hai người hắn biết, là Kuro và thiếu nữ cưỡi rồng, thì không thể nào thắng được Rosered, chưa kể còn cộng thêm Lily. Vả chăng, sáu người còn lại đã bị bắt, và kể cả có trốn đến được đây thì mục tiêu của chúng cũng là hắn chứ không phải hai cô gái.

Vậy ta có giải thuyết thứ ba. Nếu như đối phương biết chắc không thể thắng được hắn và tìm cách quay sang bắt con tin, như vậy hợp lí hơn. Nhưng mà lại nói, thời điểm hắn gọi cho Kaspakov, hai người hẳn đã bị mang đi, xét theo độ mới của máu nhuốm trên chùm dây gai mà hắn đang cầm đây. Tức là, đó là một thế lực khác, ngoài danh sách Bát Hộ Vệ.

Bây giờ tính đến các thế lực ngoài. Thắng được sức mạnh của Rosered và khả năng ẩn tàng của Lily, kẻ đó phải có sức mạnh tối thiểu bằng một thành viên Lực Lượng Khởi Nguyên. Không thể có chuyện đó được, vì tám người thì hắn đứng đây, Drake đã bị Anko mang đi, và một Thiên Thần Khởi Thủy cuối cùng chưa thức tỉnh.

Vậy xem các thế lực bên ngoài. Berserk có làm điều này không? Không, lão đếch phải vạ, lão chỉ muốn dạy khôn thằng con lão chứ mấy cái trò bẩn này lão chơi làm qué gì. Skip.

Phantom có làm không? Không, sau khi đã bị Vile đánh cho suýt chết như vậy thì cậu hẳn đã khôn ra nhiều; và cậu chẳng có lí do gì để làm việc này cả. Skip.

Anko? Đéo thể nào, cô chẳng có lí do gì phải làm việc này cả. Cô đã có thằng Drake rồi cơ mà. Skip tiếp.

Wither? Ông bố best nuông chiều tính bắt cóc con gái mình làm gì đây, dở người chắc? Mà kể cả, cho dù ông có làm thế thật thì cũng sẽ báo một tiếng cho hắn trước. Skip chắc chắn.

Vậy chỉ còn một người. Nữ Hoàng Khởi Nguyên, kẻ đã cà khịa vào vũ trụ của hắn mấy chục chap rồi. Đéo thể chịu được nữa. Pick con này.

Vile đứng dậy, ném chồng dây gai sang một bên, thình lình thấy nổi lên trên bể máu có một tấm giấy vàng son. Hắn tò mò nhặt lên đọc.

"Thông minh lắm, Vile. Ngươi đã nhìn thấu được thủ phạm của vụ này rồi nhỉ? Nhưng ngươi không làm gì được đâu, biết tại sao không? Vì bên ngoài vũ trụ Khởi Nguyên đã nằm trong một lớp kết giới ma thuật của ta rồi, kể cả Wither cũng không dùng ma thuật không gian xâm nhập được đâu.

Hai con bé ấy đang nằm trong tay ta. Toàn bộ những kẻ mà các ngươi đánh bại đó, chẳng có ai nằm trong số Bát Hộ Vệ hết, nếu không tại sao chúng thua dễ dàng vậy được, hiểu chưa?..."

"Cái đó tao biết, mụ sĩ ít thôi..."

"Bọn chúng chỉ là mồi nhử thôi, nếu không thích các ngươi giết đi cũng được. Nhưng mà này, nhắc lại về chuyện của Rosered và Lily nhé, bọn nó sẽ mất trinh sớm thôi. Ngươi không tin sao? Hãy chờ đến sáng mai..."

-Đ*T CON MẸ!!!

Vile chửi ầm lên, bóng tối phút chốc từ trong người ra tuôn trào điên loạn, đem không gian hàng vạn cây số xung quanh phủ ngập trong một màn sương đen.

"Ngươi đang rất giận, phải không?"

Hắn buông thõng hai tay, nhăn trán nghĩ ngợi. "Mụ nói đúng, giờ đéo phải lúc để cáu. Phải thật bình tâm suy xét..."

"Nếu lo cho hai con bé, thì đến tọa độ XXX, hạ gục con thú này, và mang viên ngọc trong tim nó đến địa điểm YYY. Ngươi phải đi một mình, săn một mình, và giao hàng cũng một mình, nếu không thì ngươi biết chuyện gì sẽ xảy ra đấy. Để viên ngọc trước của ngôi đền ở đó và quay trở về ngay lập tức, hai cô gái sẽ nguyên vẹn trong tay ngươi. Dễ mà, đúng không?"

"Hừ, theo như mụ... Thì con thú này chắc chắn là để dìm chết ta. Không có thú gì hết, đó chỉ là tám thằng mặt loằn đang chầu chực, đúng chứ hả? Và hai người họ sẽ là phần thưởng cho kẻ nào giết được ta... Tốt lắm..."

Hắn hít một hơi sâu, lên dây cót tinh thần, cố đọc nốt. Nếu mọi chuyện đúng như hắn suy luận, thì đoạn còn lại chắc chắn sẽ là:

"Ta biết ngươi có định nhờ giúp đỡ, nhưng không được đâu. Rất tiếc nhé, từ khi ngươi chạm tay vào tờ giấy này, mọi hành động của ngươi ta đã nắm được rõ. Nếu ngươi dám nhờ thêm kẻ nào xía vào, số phận của hai con bé chắc chắn sẽ được định đoạt cực kì thê thảm. Nhanh lên đấy, ngươi chỉ có tối đa 24 giờ thôi."

"Ha, đúng như ta dự đoán. Mụ tính cũng xa đấy, nhưng mà chỉ để lòe mặt trẻ con thôi thì chắc được. Ta có cần giúp sao? Sặc! Làm ơn đi, xem thằng này quẩy tan cái vũ trụ của mụ đây này."

Hắn không thể chắc liệu có chuyện gì xảy ra với Rosered và Lily không, bởi nếu Nữ Hoàng Khởi Nguyên quá tự tin vào chiến thắng của mình, bà ta sẽ cho quân sĩ "ăn thưởng" trước. Lúc đấy thì có thắng cũng đéo để làm gì. Hắn cần hành động ngay.

-----------

Dựa vào Cảm Quan Bóng Tối, chẳng có ai đang theo dõi hắn lúc này cả, nhưng cẩn thận không bao giờ thừa. Với thanh long đao đã ẩn vào trong người từ trước, nó sẽ trở thành vũ khí bí mật để hắn lật kèo, phòng khi hắn bị đám Hộ Vệ đánh cho yếu đi rồi bà Nữ Hoàng mới trực tiếp ra mặt.

Hắn lấy một tờ giấy, chất liệu cũ mèm, gần như đã mục, ngoáy vào đó bốn chữ "Tao đi chơi chút" rồi ném vào hòm thư ở nhà Constan. 

"Xem nào, trước hết... Ta sẽ đến đó ngay để mụ ta tưởng ta vì giận điên cuồng mà lao vào đéo thèm suy nghĩ. Đám Hộ Vệ chầu chực sẵn trong đó hẳn phải nhử ta bằng vài thứ bẫy quái rẻ tiền, nhằm khi ta bất cẩn mà lao ra. Bọn chúng nó sẽ không hợp tác xông lên cùng lúc trừ khi tất cả bị lộ. Như vậy, chiến thuật lần này sẽ là... Hit & run, thả diều!"

Vile bật Ám Tốc, lao vù đi trong không gian, sau khoảng ba giây đã đến nơi cần đến. Đó là một hành tinh âm u thâm hiểm, bao phủ bởi tám địa hình khác nhau: Có rừng già ma quái, có hỏa ngục sôi trào, có sa mạc bão cát,... 

Mục đích của mụ chắc chắn là để nhử hắn đi hết cả tám địa hình bằng nhiều bức thư khiêu khích tương tự rải thảm khắp hành tinh, để đến khi thời hạn 24 giờ kết thúc và hắn đã mệt gần chết, mụ sẽ cho hắn thấy hai cô gái bị hủy hoại như thế nào và - đó là khoảnh khắc cuối cùng của đời hắn.

"Hừ, quả nhiên là Tạo Vật Chủ, mưu mô cũng thật vãi lìn... Nhưng bố mày đéo thua đâu, tao nói thẳng."

Hắn lấy tấm mặt nạ sắt đeo vào, bắt đầu hạ cánh xuống hỏa ngục trước tiên.

-------------

-"Tao đi chơi chút"...? Thằng này, sao bao lâu không liên lạc giờ tự dưng bắn cho mình cái tin lạ lùng vãi chưởng...?

Phantom đang ngồi uống chè xanh, tranh thủ mở thông đạo linh hồn, bất ngờ rơi xuống mặt bàn cậu là một bức thư quái gở. Đáng lẽ cậu không bận tâm làm gì, nhưng nó tỏa ra sát khí nồng đậm của Vile - thứ mà từng dọa cho cậu một mẻ khá khiếp hãi, sau cái trò nghịch ngu gì gì đó.

-Hừ, thằng cha này chắc đang muốn nói gì với mình, chứ cũng rảnh gì đâu mà gửi mấy cái vớ vẩn này nhầm địa chỉ, nhỉ? Linh Môn, khai!

Cậu nhấn hai ngón tay vào sau gáy, một luồng khí trắng đục nhàn nhạt thoát ra từ trong người cậu.

"Thiết lập kết nối linh hồn: Leragas Vile!"

-Alo? Ngươi đấy hả? Đang gặp rắc rối hay gì à?

Soul Link, một dạng liên kết ma thuật thượng cấp, ngoài Phantom ra không ai có thể can thiệp hay tìm hiểu một chút gì về đường dẫn này. Cậu có thể dùng nó để tra xét linh hồn của từng kẻ trong mọi vũ trụ một cách chính xác và đầy đủ nhất; cho dù có ngồi trong kết giới bảo hộ mạnh đến đâu thì thông tin vẫn cứ tòi ra như cá mòi. Nên cuộc nói chuyện này giữa hai người hoàn toàn không ai biết, và được thực hiện bằng suy nghĩ.

-Ngươi nhận được rồi hả? Tốt quá.

-Làm sao ngươi phải gửi theo cái cách mất thì giờ đó? Hoán đổi không gian bóng tối, độ chính xác của nó không cao, ngươi biết không? Suýt nữa bức thư quăng vào lò sưởi rồi đấy.

-Kệ đi. Giờ ta cần ngươi giúp cái này... Tìm cho ta thông tin về linh hồn của con gái Wither và một cô gái khác đang đi cùng cô ấy. Nhanh lên nhé vì thời gian có hạn. Xong thì báo lại tình trạng và tọa độ cho ta, ok?

-Ngươi đang làm cái gì?

-Dọn rác.

---------

Vile ngắt kết nối, phủi tay đứng dậy. Dưới chân hắn đạp xuống, là tám cái đầu mắt mở trợn trừng, và tám cái thân bị cắt xẻ như nộm hoa chuối bị vứt lăn lóc xung quanh. Nội tạng, máu me và răng lưỡi trải đầy ra đất như một món salad thịt người. Hắn không thèm nhìn lại cái chiến trường man rợ của mình, cũng chẳng buồn dọn dẹp thêm.

-Muốn khai mào chiến tranh với ta ư? Còn non và xanh lắm, Kusarigama.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net