Chap 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chào giám đốc!" Vừa trông thấy bóng dáng quen thuộc, Haeyeon lập tức gập người vuông góc kính cẩn, chân thành, nghiêm túc, trang trọng cúi chào.

Kim Taehyung "Ừm" một tiếng rồi lại đánh mắt qua phía Jungkook. Trong lòng tự hỏi, sao cậu lại ở đây?

"Ch-chào giám đốc." Jungkook ngơ mất một lúc mới lắp bắp cất tiếng chào chào hắn. Cậu đang nghi ngờ xem có phải là ai đó đang lập trình cuộc sống của cậu và hắn không, sao mà cậu cứ phải chạm mắt với hắn mãi vậy. Cậu không muốn nghĩ xấu về ông chủ của mình đâu nhưng mà...

Mấy ngày trước bạn cùng phòng của cậu đã nói với cậu rằng Kim Taehyung dạo này rất hay xuống phòng luyện tập. Và lần nào cũng dừng lại ngay phòng của cậu thôi. Tại sao hắn cứ thích hành động một cách mờ mờ ám ám vậy chứ, hay là do suy nghĩ cậu không chính chắn nên mới thấy như thế?

Là do cậu nghĩ nhiều quá rồi.

Là do cậu nghĩ nhiều quá rồi.

Là do cậu nghĩ nhiều quá rồi.

Điều quan trọng phải nhắc lại ba lần.

"Mấy đứa quen biết nhau sao?" Woo Jeungha đứng ở ngoài xem xong một màn chào hỏi không thể nào sượng trân hơn liền lên tiếng hỏi con trai.

"Là thực tập sinh của công ty con thôi ạ."

"Trùng hợp như thế à, cô bé này và cậu bé này vừa mới giúp mẹ lấy túi xách từ tên cướp đấy. Con nhớ chú ý hai đứa trẻ tốt bụng này nhiều chút đó nha."

Haeyeon nghe bà nói thế lập tức xua tay bảo không cần, thực lòng cô thật sự mong có thể được CEO để mắt đến nhiều chút. Như vậy thì có thể cô sẽ sớm có cơ hội được ra mắt, lúc đó sẽ kiếm được nhiều tiền hơn. Nhưng cô không muốn bản thân nhận được hậu thuẫn từ việc này. Vả lại vừa rồi là Jungkook ra tay đánh cướp, cô không có giúp được cậu gì cả. Vậy nên cậu ấy xứng đáng được chú ý hơn.

"Không cần phải như thế đâu ạ, bác không mất đồ là tốt lắm rồi ạ." Jungkook lên tiếng trả lời bà. Bản thân cậu cũng không muốn nhận ơn nghĩa của ai, không muốn có bất kì ai phải báo đáp mình. Lòng tốt là để cho đi, mẹ cậu đã bảo thế. Vừa rồi cậu chẳng có mất mát gì cả, là chuyện nên làm thôi.

"Hai đứa đúng là ngoan quá đi, không thì cũng phải để bác mời một bữa chứ? Cứ như vậy bác sẽ thấy áy náy lắm." Bà Woo cố thuyết phục Jungkook và Haeyeon.

Hai người đưa mắt nhìn nhau, bọn họ vừa ăn một bữa no nê rồi, không thể ăn tiếp nữa đâu. Nhưng chưa kịp từ chối thì...

"Mẹ tôi chỉ muốn cảm ơn thôi, hai người không muốn cũng được. Vừa rồi cảm ơn vì đã giúp đỡ." Kim Taehyung lãnh đạm lên tiếng, nghe qua câu từ thì nó rất bình thường nhưng thoát ra từ giọng của hắn thì giống như đang uy hiếp vậy.

Kết quả là Jungkook và Haeyeon đã yên vị trên ghế sau trong xe của Taehyung. Vốn dĩ chỉ muốn ra tay giúp người nhưng không ngờ giúp được hẳn mẹ của chủ tịch, Jungkook cậu không biết nên vui hay buồn.

________

Trời đã chuyển sắc tối hẳn, trong nhà như thường lệ chỉ có ông bà Kim và bà nội ở. Kim Dong Hyuk - anh trai của Taehyung từ khi lập gia đình đã ở nhà riêng, còn em gái của hắn - Kim Ha Young với niềm đam mê du lịch nên cũng chẳng mấy khi nhìn thấy bóng hình. Dạo gần đây sức khoẻ của bà nội hắn yếu dần, liên tục mắc bệnh lặt vặt của tuổi già. Hắn cũng vì vậy mà thường xuyên trở về nhà hơn để chăm sóc và trò chuyện với bà.

Căn nhà vốn yên tĩnh lại có dịp rộn ràng vì hai vị khách đặc biệt. Jungkook và Haeyeon đã xoắn tay áo lên phụ giúp mẹ Kim chuẩn bị bữa tối. Kim Taehyung thì vẫn an an ổn ổn ngồi trên ghế sô pha đọc sách, vô cùng thư thả mà chẳng thấy khung cảnh bận rộn bên trong nhà bếp.

Haeyeon khéo léo bày biện từng món ăn nóng hổi, ngon lành trên bàn ăn. Hương thơm bay theo làn khói trắng toả ra khắp gian bếp, nói cô tham ăn cũng được nhưng mà tay nghề của mẹ Kim xuất chúng quá đi. Mặc dù mới no căng bụng nhưng cô lại muốn ăn nữa rồi.

"Nào mọi người ăn cơm thôi."

Jungkook và Haeyeon đã sớm được mẹ Kim sắp xếp cho chỗ ngồi, bà nội lớn tuổi nhất trong nhà ngồi ở đầu bàn, ở cạnh là ba Kim và mẹ Kim. Còn cái người con trai kia thì đang bị thu hút bởi mấy tin tức trong tờ báo, hoàn toàn không có ý muốn di chuyển. Bà Woo nhìn con trai quý hoá cất tiếng lớn.

"Anh có còn muốn ăn cơm không đấy hả?"

Giám đốc hay tổng tài gì đó cũng phải sợ mẹ thôi, giọng nói của người phụ nữ quyền lực cất lên lập tức khiến Kim Taehyung giật mình. Hắn quay đầu nhìn bà nở nụ cười hình hộp lấy lòng, mong bà bớt giận. Cẩn thận đánh dấu trang vừa đọc, hắn trả lại tờ báo vào ngăn tủ rồi di chuyển đến bàn ăn.

Trong khi đó, cả Jungkook và Haeyeon bị nụ cười vừa rồi của hắn làm cho ngơ ngẩn. Quả là danh bất hư truyền, nụ cười mặc dù mang trọn vẹn mười phần đều là sợ mẹ nhưng vẫn rất đẹp trai. Hiếm khi được thấy giám đốc cười tươi như vậy nên cả hai cặp mắt cứ mãi trông theo hắn cho đến khi hắn đặt mông xuống cạnh Jungkook.

*Hình ảnh minh họa bàn ăn:

Jungkook mở to mắt nhìn hắn, phát hiện hắn chẳng để ý gì đến mình như thể chỉ là vô tình ngồi xuống nhưng bên ông bà Kim vẫn còn chỗ mà. Cậu nghĩ ngợi một lúc rồi nhẹ nhàng nhích ghế sát vào phía Haeyeon. Dù gì Kim Taehyung cũng là Alpha, pheromone trên người hắn toả ra hiển nhiên là có sức ép đối với cậu. Lại không biết là cố tình hay vô ý mà hắn cứ dịch cái mông theo cậu. Jungkook chau mày nhìn hắn, ánh mắt hắn vẫn đặt trên bàn ăn, cứ như hành động vừa rồi chỉ là trùng hợp.

Anh muốn kiếm chuyện với tôi đó hả?

"Hai cháu ăn nhiều vào nha." Ông Kim nở nụ cười điềm đạm hướng tới Jungkook và Haeyeon nói. Bà Kim ngồi cạnh cũng bồi thêm vài câu, bảo hai người cứ tự nhiên. Chỉ riêng Kim Taehyung một mực bảo trì im lặng, chăm chú thưởng thức món ăn. Đây chính là nguyên tắc của hắn "Khi ăn thì không nói chuyện".

Nhìn mọi người đều đã động đũa, Jungkook thôi không lộn xộn nữa. Cậu quyết tai không nghe, mắt thấy đồ ăn không thấy hắn, vừa ăn vừa vui vẻ trò chuyện với mọi người.

Bữa ăn nhỏ thay cho lời cảm ơn Jungkook và Haeyeon kết thúc trong vui vẻ. Hai người đã no bụng nên cũng chẳng có ăn uống nhiều, đa phần đều là được bà Woo gắp vào. Ăn xong bữa tối, Jungkook và Haeyeon lại ngoan ngoãn giúp bà rửa bát mặc dù bà đã bảo không cần. Hai đứa trẻ tốt bụng cứ như vậy ghi điểm lớn trong mắt bà Woo.

Trước khi ra về, Jungkook và Haeyeon còn được bà tặng cho mấy gói bánh quy do bà tự tay làm, lại bảo hai người có rảnh rỗi thì có thể ghé lại nhà chơi. Bà còn đặc biệt dặn dò Taehyung hộ tống hai người về kí túc xá, lệnh của mẫu thân đại nhân hắn đương nhiên phải thi hành.

Thực ra thì hắn cũng khá vui vẻ khi làm công việc này.

Không khí trên xe cứ phải nói là căng cực, cảm giác còn áp lực hơn là bạn bị giáo viên gọi làm bài nhưng lại không biết làm. Cái đó là do Haeyeon lần đầu tiên ngồi chung xe với hắn thôi, chứ còn Jungkook ấy hả? Cậu tỉnh ngộ rồi, đơn giản hắn không làm gì cậu thì việc gì cậu phải sợ hắn. Cũng có thể là vì tiếp xúc với hắn đôi ba lần rồi nên cảm xúc của cậu bị chai lì thì phải.

Xe dừng bánh trước cổng kí túc xá, Kim Taehyung quay đầu lại phía sau nói: "Cậu Jungkook, phiền cậu ở lại đây một chút. Tôi có một số việc muốn nói với cậu."

"Hả? T-tôi sao?" Jungkook ngơ ngác chỉ tay vào mặt hỏi lại.

Kim Taehyung gật đầu thay câu trả lời.

"Vậy...Jungkook à, tớ vào trong trước nha?" Haeyeon bối rối tạm biệt cậu rồi mở cửa xe đi vào trong.

Ánh mắt Kim Taehyung dõi theo Lee Haeyeon cho đến khi bóng cô khuất hắn sau cánh cổng mới cất tiếng.

"Em đã đọc xong kịch bản tôi đưa chưa?"

"Dạ rồi ạ." Jungkook thầm thở phào trong lòng, may là cậu siêng năng, hắn vừa giao kịch bản đã nhanh chóng đọc xong. Nếu không bây giờ thật không biết trả lời như thế nào.

"Tốt, vậy em thử nêu cảm nhận về nhân vật nam sinh trong đó đi." Kim Taehyung vẫn ngồi ngay ngắn trên ghế lái, hắn giao tiếp với cậu qua kính ô tô.

"Ừm...nhân vật này chịu áp lực tâm lí rất lớn từ trường học và cả gia đình. Là một người nhút nhát, hướng nội và rất dễ bị ức hiếp. Có thể tính cách của cậu ấy đã được hình thành từ nhỏ bởi vì được cha mẹ bảo bọc và chỉ có nhiệm vụ là phải học thật giỏi. Tuy nhiên thì tính cách này cũng chính là một trong những nguyên nhân khiến cậu ấy tự tử."

"Có thể nắm bắt được như thế là tốt rồi, tôi chỉ vừa đưa kịch bản cho em nên sẽ không đòi hỏi quá nhiều. Nhưng khi em nhập vai vào nhân vật thì thứ em cần nắm được không chỉ là tính cách. Em còn phải hình dung được tâm trạng, biểu cảm cũng như lời nói của nhân vật này được thể hiện ra bên ngoài như thế nào. Nếu khán giả nhìn vào diễn xuất của em mà có thể biết được tâm lí, tính cách nhân vật ra sao thì đó chính là thành công của em."

Jungkook ngồi nghe đến chăm chú, không biết từ lúc nào đã mở ghi chú trên điện thoại ra, chuyên tâm ghi ghi chép chép. Thái độ tiếp thu, học hỏi rất tốt, hắn rất hài lòng.

"Nhân vật này có tâm lí rất nặng nề vậy nên vai diễn này không hề dễ dàng, tôi biết là nó có hơi quá sức so với em. Nhưng cơ hội sẽ không đến với chúng ta nhiều lần, hãy cố gắng hết sức mình."

"Dạ vâng, tôi sẽ phấn đấu. Cảm ơn chủ tịch, anh có muốn dặn dò gì thêm không ạ?" Cậu thật sự muốn nghe thêm lời chỉ dẫn từ hắn, lắng nghe kinh nghiệm của một người đi trước là vô cùng có lợi cho cậu. Vậy nên Jungkook muốn nhân cơ hội này "dụ" hắn nói thêm nhiều chút.

"Tôi nói như vậy là đủ rồi, em cứ tìm hiểu dần kịch bản đi. Tuần sau khi nộp bài cảm nhận của em cho tôi thì nhớ chuẩn bị thêm một phân cảnh bất kì trong kịch bản diễn cho tôi xem nhé?"

"Dạ vâng ạ, tạm biệt chủ tịch." Jungkook bước xuống xe, hăm hở trở về kí túc xá với ý định sẽ làm bài cảm nhận ngay bây giờ.

Còn Kim Taehyung sau khi xác nhận cậu đã an toàn bước vào kí túc xá mới lái xe đi khỏi.

_________

#meii


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net