Chap 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thư kí Kang đã biến mất dạng nhưng Jungkook vẫn còn chưa tiêu hoá hết thông tin vừa rồi. Kang Linhoon vừa bảo cậu đem mấy túi bánh này cho giám đốc? Tại sao mỗi lần cậu cố trốn tránh hắn đều thành công cốc vậy? Nếu cậu đi gặp hắn khác gì tự tìm sói xử mình đâu?

Ôi đúng là khổ não quá đi...

Thư kí Kang đã nhờ vả thì cậu không thể từ chối hay đùn đẩy được cho ai cả. Xem như kiếp trước Jeon Jungkook này thiếu nợ hắn nên kiếp này phải trả nợ vậy. Cách nghĩ luôn khiến cậu bảo mẹ mình mê tín giờ lại được cậu đem ra áp dụng.

Đời ai biết trước, ngày mai ta sẽ ra sao...

Thật ra cậu tránh mặt hắn không phải vì chuyện thân mật kia. Cả hai lần đó cậu đều là tự chuốc hoạ vào thân rồi để người ta bế lên giường cả. Cậu không thể đổ lỗi hết cho hắn được nhưng hai lần đã quá đủ. Việc giữ khoảng cách với hắn là để không xảy ra chuyện đó lần thứ ba.

Mặt khác, Jungkook tự nhận bản thân là một người dễ xiêu lòng lại hay suy diễn lung tung. Nhan sắc của Kim Taehyung thì khỏi phải bàn, từ sau sự cố kia lại có thêm rất nhiều hành động khiến cậu ảo tưởng rằng hắn đang quan tâm cậu. Hay gần nhất là lúc tỉnh dậy ở nhà hắn, cậu rất để ý tiểu tiết vậy nên cháo, thuốc và cả quần áo đều có thể thấy được sự tử tế của hắn.

Cậu có xuất thân vốn chẳng nổi bật, tuổi đời còn quá trẻ và sự nghiệp cũng chưa đến đâu. Cậu cần phải tập trung vào công việc hơn là bị những cảm xúc riêng chi phối. Lại nói, cậu rất sợ bản thân sa vào cạm bẫy, giới giải trí phức tạp và nguy hiểm như nào cậu cũng đã nghe qua. Thế nên mới cố trấn tỉnh bản thân, tự bảo vệ mình.

Kim Taehyung cho dù được nhiều người tung hô là một Alpha ưu tú, một ông chủ tốt, nổi tiếng "ăn chay ở giá" tận ba mươi năm. Nhưng làm sao biết được hắn có thực sự như thế hay không? Lòng người khó đoán mà, cậu cứ phải đề phòng hắn thôi.

________

"Sau khi bàn bạc với cậu Seheung, cậu ấy đã quyết định tiếp nhận hợp đồng quảng bá sản phẩm sắp ra mắt của Samsing. Vậy nên ngày hôm nay tôi mời cậu Jinhae đến đây để trao đổi với cậu Seheung. Cả hai người đều không có ý kiến gì chứ?"

Kim Taehyung đặt bản hợp đồng trên bàn gỗ, chờ đợi câu trả lời của cả hai. Dù giữa hắn và Jinhae có một chút mâu thuẫn nhưng đó là việc của cá nhân hắn. Còn hiện tại hắn đang rất vui cho Seheung vì đã có được bản hợp đồng danh giá thế này.

Bae Jinhae lại vô cùng đắc thắng, sự vui vẻ lộ rõ trên gương mặt. Dùng bản hợp đồng này để níu kéo Kim Taehyung cũng không tệ, trông hắn có lẽ đã biết suy nghĩ đến lợi ích hơn rồi. Không uổng công y phải cho đi ý tưởng thiết kế của bản thân để có được bản hợp đồng từ lão già kia.

"Được làm việc cùng một người trẻ tài năng như cậu Seheung đây, tôi rất hân hạnh, hoàn toàn không có ý kiến gì thêm."

"Đây cũng là một cơ hội quý giá với tôi, cảm ơn cậu Jinhae rất nhiều."

Do Seheung khiêm tốn đáp lại.

"Tốt lắm, người biết trân trọng cơ hội là người thông minh."  Bae Jinhae miệng đáp lại Seheung nhưng mắt thì cứ hướng về phía hắn. Lời này không rõ là đang khen Seheung hay đang nói đến ai kia từ chối y.

"Cậu Jinhae quá lời rồi."

"Thế thì tất cả mọi điều kiện trong hợp đồng xem như đã được thông qua, tôi mong cả hai người đều sẽ có trách nhiệm với hợp đồng này."

"Giám đốc Kim không cần bận tâm nhiều, người kinh doanh như tôi luôn uy tín."

Bae Jinhae nở một nụ cười nham hiểm, bàn chân không biết phép tắc lần qua chân hắn khiêu khích. Kim Taehyung lập tức cau mày, nhanh nhẹn nhấc chân lên rồi dùng lực đạp xuống.

Jinhae không nghĩ hắn thực sự thô lỗ đến như vậy, dù gì y cũng là Omega cơ mà. Bị đáp trả như thế, y chỉ có thể gượng cười, đôi mắt ánh lên sự bực tức không cách nào giải thoát được.

Trông thấy dáng vẻ của y, Kim Taehyung ở trong lòng vô cùng thỏa mãn.

"Tôi đương nhiên tin tưởng cậu Jinhae rồi." Nói xong, hắn còn cười nhếch mép một cái để châm chọc sự đau đớn của y.

"Được rồi, bởi vì đây là hợp đồng cá nhân vậy nên tất cả các sự kiện, quay hình, phỏng vấn sẽ do chị Lee - quản lý của cậu Seheung tiếp nhận và sắp xếp. Cậu Jinhae không có ý kiến gì chứ?"

Jinhae vừa nhịn đau vừa phải khống chế biểu cảm trên gương mặt của bản thân, rất khổ sở để dùng tông giọng bình thường để trả lời hắn. Đã vậy vị giám đốc này thật không biết điều, đối tác lớn như Samsing mà hắn lại để y làm việc với một người quản lý sao? Nếu không phải lão già ở nhà đang để mắt đến hắn ta, y đây cũng không muốn hành xác bản thân như thế này.

"Dẫu sao tiếng tăm của Samsing không phải nhỏ, anh lại không thể làm việc trực tiếp với chúng tôi?"

"Đây là hợp đồng của cá nhân nghệ sĩ, những việc tôi đã nói ở trên cậu đều có thể trao đổi với quản lý Lee đây. Tôi chỉ chịu trách nhiệm với những điều khoản đề ra trong hợp đồng."

Kim Taehyung thầm thở dài một tiếng, ba mẹ của hắn chăm chút đứa con trai này quá tốt rồi. Nhưng mà sở hữu một nhan sắc như thế này cũng thật là mệt mỏi cho hắn quá đi. Có người nào đó cứ phải mặt dày làm khó hắn mãi.

"Được rồi, giám đốc Kim đã giải thích như vậy tôi cũng không ý kiến gì thêm."

"Vậy...hợp tác vui vẻ!"

Bae Jinhae và Kim Taehyung cùng bắt tay, hai người họ trông như đang thi vật tay vậy. Lúc buông ra cả hai bàn tay đều đỏ ửng cả lên.

"Cậu Jinhae, rất vui vì được làm việc cùng." Do Seheung theo lệ cũng bắt tay cùng với y, chưa đến 5 giây đã buông xuống.

Cốc cốc cốc

Tiếng gõ cửa vang lên phân tán sự chú ý của mọi người.

"Thưa giám đốc, thư kí Kang nhờ tôi mang bánh đến ạ."

Kim Taehyung nhíu mài, cố nhớ lại hắn đã bảo Kang Linhoon mua bánh lúc nào. Rõ ràng là không có mà? Cả ngày hôm nay anh ta đi gặp đối tác, vẫn chưa báo cáo lại cho hắn tại sao đột nhiên đi mua bánh còn nhờ người mang vào?

"Thất lễ rồi, cậu Jinhae và Seheung cứ trò chuyện với nhau đã. Tôi ra ngoài một lát."

Cánh cửa gỗ mở ra, là một con thỏ con đang cúi đầu đợi chờ. Hai người mặt đối mặt, ngơ ra mất một lúc. Sau đó Jungkook mới bừng tỉnh nhanh tay đưa túi bánh cho hắn, định đi khỏi nhưng bị hắn túm lại.

"Thư kí Kang nhờ tôi đưa cái này cho anh, anh ấy bận chút việc. Nếu anh nhận rồi tôi xin phép trở về luyện tập." Cậu giải thích với hắn. Khác với những lần trước, Jungkook đã thôi rụt rè hay sợ sệt trước người đàn ông này.

Kim Taehyung không trả lời, kéo cậu đến một góc khuất để nói chuyện. Mà Jungkook cũng không phản kháng gì cả, cậu không có gì phải sợ hắn ta.

Suốt mấy ngày nay cậu tránh mặt hắn, đương nhiên là hắn biết. Nghĩ lại thì giữa hắn và cậu chỉ tồn tại mối quan hệ giữa ông chủ và thực tập sinh. Lúc đầu mọi việc hắn làm đều là vì muốn bù đắp cho cậu sau sự cố kia.  Nhưng càng ngày hắn nhận ra những việc làm của hắn đã đi lệch với mục đích ban đầu. Mà chính hắn cũng không thể tìm được lý do. Vậy nên cũng để cho cả hai một khoảng thời gian để trở về như trước khi sự cố kia xảy ra.

"Jungkook, em vẫn đang trong kì phát tình?"

Hắn bất thình lình hỏi đến kì phát tình của cậu để làm gì chứ, muốn dùng pheremone đe doạ cậu sao?

"Chuyện này không liên quan đến anh."

Trên người Jungkook toả ra pheremone rất nhiều, lúc nãy vừa mở cửa hắn đã cảm nhận được. Hắn không muốn làm phiền đến cậu nữa, nhưng nếu cậu vẫn chưa qua thời gian nhạy cảm mà cứ ra ngoài như thế này thật không tốt.

"Tôi sẽ dời lịch luyện tập cho em, em tốt nhất là tìm chỗ an toàn nghỉ ngơi. Đừng xem nhẹ chuyện này, em sẽ gặp nguy hiểm."

Gặp anh là tôi thấy nguy rồi đấy.

"Tôi không cần anh làm thế, tôi vẫn rất bình thường, chuyện đó tôi đã khống chế được rồi. Tôi không muốn ảnh hưởng đến người khác."

"Em không cảm nhận được pheremone của em đang toả ra rất nhiều hay sao?"

"Anh bị gì đấy? Tôi đã uống thuốc và dán miếng ngăn rồi, làm sao lại toả pheremone ra được cơ chứ?"

Cậu chắc không nói dối mấy chuyện này làm gì đâu, vậy mũi và pheremone của hắn có vấn đề à? Hắn đang cố điều khiển pheremone của mình để không bị tác động bởi cậu. Vậy mà cậu bảo đã dùng miếng ngăn rồi?

Kim Taehyung chợt nhớ đến lần trước, lúc cậu ở nhà hắn, chính tay hắn đã dán miếng ngăn cho cậu. Nhưng sau đó hắn cảm nhận được pheremone của cậu không có gì thay đổi. Khi đấy hắn chỉ nghĩ rằng miếng dán chưa kịp phát huy công dụng. Ấy mà bây giờ hắn lại như thế nữa, vậy vấn đề nằm ở hắn sao?

Hắn sở hữu khả năng kì lạ này từ lúc nào vậy chứ?

"Em không nói dối tôi chứ?"

Người này đúng là kì quái, cậu nói dối hắn chuyện này để làm gì.

"Tại sao tôi phải nối dối anh? Tôi đi trước đây."

"Khoan đã!" Taehyung một lần nữa kéo tay cậu lại.

"Tôi muốn đưa em đi kiểm tra thuốc em đang sử dụng, có lẽ thuốc này chất lượng không tốt rồi. Tôi thật sự cảm nhận được pheremone của em, rất đậm."

Jungkook nhìn hắn khó hiểu, đây là thuốc mà hắn đã đưa cho cậu dùng. Bây giờ tự hắn tố cáo hắn sao?

"Giám đốc, thuốc của tôi đang dùng là thuốc của anh đưa."

Lần này đến hắn nghệt người, vậy tại sao hắn lại có thể ngửi được mùi dâu tây? Chẳng lẽ là mũi hắn có vấn đề?

"Giám đốc à, tôi thấy người cần kiểm tra chính là anh đó. Tôi xin phép đi trước."

Kim Taehyung đứng chôn chân tại chỗ, trong đầu mọc ra hàng chục câu hỏi, nổi lên hàng trăm thắc mắc. Rốt cục vẫn không thể hiểu được tại sao hắn luôn cảm nhận được pheremone của Jungkook.

______

#meii

Các bạn thử nghĩ xem, tại sao lại ngửi được???


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net