Chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mặt trời bên ngoài dần ló dạng, sẵn sàng đón chào một ngày mới trong tiếng chim ca ríu rít. Nhưng mà Jeon Jungkook thì lại không sẵn sàng chút nào, cậu tỉnh dậy trong cơn đau truyền đến từ nơi khó nói kia. Còn chưa kịp nhớ chuyện gì xảy ra đã bị gương mặt của người đàn ông nằm cạnh doạ cho kinh hồn bạt vía. Dòng kí ức của cậu bắt đầu lội ngược về đêm qua từ lúc cậu va phải Kim Taehyung và sau đó thì...

Ôi trời đất ơi, cái đếch gì đã xảy ra vậy? Cậu chỉ là mơ thôi đúng không?

Jungkook tự cốc đầu mình một cái để xác thực.

Đệch, đau quá rồi.

Không thể tin được, đêm qua cậu cùng với ông chủ của mình LĂN GIƯỜNG??!!

Thôi xong rồi, Jeon Jungkook sắp tiêu đời mất rồi. Nếu có ai phát hiện ra chắc chắn cả tương lai của cậu đều sẽ bị hủy hoại hết. Còn Kim Taehyung nữa, cậu tự hỏi có khi nào hắn ta sẽ khinh thường cậu rồi lại hiểu lầm cậu cố bày mưu tính kế để trèo lên giường hắn? Jungkook khóc thầm trong lòng một trận, cuộc đời của cậu thật quá đau khổ đi. Xem ra từ nay về sau, cậu khó sống rồi.

Nhưng anh ta đẹp trai quá mà. Cậu đưa mắt sang nhìn trộm hắn vẫn còn đang ngủ say.

Suy cho cùng, cậu cũng là một Omega, trước một Alpha hoàn hảo như vậy làm sao có thể không tồn tại một chút rung động nào chứ.

Jungkook chui tọt vào nhà vệ sinh, tắm rửa sạch sẽ thân thể. Cái tên đáng ghét kia xem cậu là đùi gà sao? Nhìn đâu cũng thấy dấu răng của hắn cả. Vì áo của cậu bị xé rách rồi nên đành phải mặc áo của hắn ta, chỉ lấy một cái áo thôi hắn sẽ không tính toán với cậu đâu nhỉ? Ôi đau chết đi được, cái dáng đi bây giờ của cậu trông khó coi thực sự, chật vật mất một lúc lâu mới nhịn được cơn đau mông mà đi lại giống bình thường.

Trước khi rời khỏi, Jungkook quay đầu lại mắng Taehyung một tiếng rồi mới cam lòng mà bỏ đi.

"Mấy tên Alpha chết dẫm các người chỉ biết sung sướng mỗi bản thân thôi!"

Kim Taehyung tỉnh lại đã là chuyện của một tiếng sau. Hắn ngồi bần thần trên giường, chậm rãi đưa mắt nhìn mọi thứ xung quanh, đôi mày khẽ nhíu. Hương dâu ngọt ngào còn vương vấn lại trong không khí khiến hắn vô thức hít lấy, sau đấy cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

Người kia đâu mất rồi nhỉ?

Đã nói là sẽ chịu trách nhiệm với người ta mà sao người ta lại chạy mất rồi. Hắn biết chịu trách nhiệm với ai đây?

Ngoài gương mặt đáng yêu đó thì hắn không còn chút thông tin nào về cậu cả. Lăn lộn với người ta đến tận nửa đêm mà hắn lại không dành được chút thời gian để hỏi tên tuổi của người ta. Tự chế giễu bản thân tu tâm quá lâu nên đêm qua hưng phấn quá độ rồi. Hắn nghĩ mặc dù hắn thật sự không muốn kết hôn, không muốn cuộc sống bị ràng buộc nhưng Omega nhà người ta bị hắn ăn thịt mất rồi. Tốt xấu gì hắn cũng phải tìm được người ta để nói chuyện cho đàng hoàng.

_________

Jungkook trở về kí túc xá, trùng hợp hôm nay là cuối tuần nên hầu như mọi người đều có hẹn với nhau cả. Cậu uể oải thả mình trên chiếc giường tầng nhỏ hẹp, cơn đau kia vẫn chưa thôi hành hạ cậu. Jungkook đã quá đau đầu để quan tâm đến, dù gì thì xã hội bây giờ hiện đại hơn rất nhiều nên chuyện này cũng không có gì to tát. Chỉ là trớ trêu thay cái người kia lại là ông chủ của cậu, người ta thì chưa gặp cậu lần nào nhưng cậu thì biết rất rõ người ta. Sau này nhỡ mà chạm mặt lại không biết nhìn nhau như thế nào. Gác lại mớ suy nghĩ ngổn ngang ra sau đầu, Jungkook mệt mỏi nhắm mắt, chìm vào một giấc ngủ sâu.

Jeon Jungkook năm nay mười chín tuổi, là sinh viên năm nhất của trường đại học Hangguk. Đồng thời là thực tập sinh của LITA Entertainment được một năm. Một chàng trai tốt bụng lại được trời ban một gương mặt đáng yêu nên cậu có được rất nhiều người yêu mến. Đi cùng với gương mặt đáng yêu kia là một giọng hát thiên thần vì vậy cậu không chỉ nhận được sự yêu mến mà còn có cả sự ngưỡng mộ.

Ba của Jungkook qua đời vì một căn bệnh của tuổi già khi cậu vừa lên bốn, mẹ Jungkook một mình vất vả nuôi cậu lớn khôn đến tận bây giờ. Mỗi ngày bà đều bán cá ở chợ, có lẽ thời gian và những khó khăn đã lấy đi hết sự dịu dàng của một người phụ nữ. Bà thô lỗ lại hay lớn tiếng, là người không ngần ngại cãi nhau khi bị tranh hết cá tươi. Hay là người không thể nói mấy lời dễ nghe mà chỉ thấy sự lỗ mãng trong câu từ. Nhưng cũng là người sẵn sàng kí sưng từng đứa nhỏ dám ăn hiếp Jungkook.

Cậu chẳng vì thế mà tạo khoảng cách hay ngại tiếp xúc với bà, cậu hiểu bà như vậy chỉ là đang cố gồng mình để bảo vệ con. Ba mất quá sớm, một mình bà gánh vác trách nhiệm của cả ba và mẹ. Chỉ có mạnh mẽ như thế thì bà mới đảm bảo an toàn cho tổ ấm của mình. Jungkook luôn tự hào về mẹ của mình, có thể là bà to tiếng với người khác nhưng không bao giờ đối xử tệ với cậu. Trong lòng Jungkook, Won JooAh là người phụ nữ tuyệt vời nhất.

Thế nhưng cậu lại cảm thấy rất thất vọng về bản thân. Lúc cậu nhận được kết quả bản thân phân hoá thành Omega, mọi lí tưởng trong đầu cậu như sụp đổ. Cậu muốn trở thành Alpha, trở thành một người mạnh mẽ để có thể bảo vệ lại cho mẹ. Nhưng cuộc sống không bao giờ vận hành theo cách mà chúng ta muốn cả. 

Mẹ cậu đã gánh trên vai quá nhiều khổ cực để nuôi cậu lớn khôn nhưng cậu lại trở thành Omega, cuộc đời sau này còn phải phụ thuộc vào người khác. Mặc dù mẹ Jungkook chẳng nói gì cũng không hề tỏ thái độ gì, cậu luôn là cậu con trai ngoan nhất của bà nhưng Jungkook vẫn luôn tự trách bản thân từng ngày.

Vậy mà đêm qua cậu còn lên giường cùng với một tên Alpha mà người đó lại không hề biết cậu là ai nữa chứ. Thôi thì trước mắt cậu sẽ giấu bà chuyện này, dẫu sao cũng không ảnh hưởng gì nhiều đến cậu.

_________

Hôm nay Kim Taehyung quay về nhà chính ăn cơm cùng ba mẹ Kim, hắn trước giờ đều ở một mình trong căn nhà ở gần trụ sở của công ty. Trừ phi có việc quan trọng hay dịp đặc biệt nào đó mới trở về nhà, còn không thì hầu như đều giao tiếp qua điện thoại. Con trai quý hóa đột nhiên trở về nhà dùng cơm, ba mẹ Kim được dịp chấn kinh.

"Con không đi làm à?"

"Hôm nay con nghỉ phép, không đi làm."

Mẹ Kim trên tay bưng tô canh rong biển còn nóng hổi ra bàn, nghe con trai nói thế liền tạch lưỡi đáp lời.

"Sắp có bão lớn à? Hiếm hoi lắm tôi mới thấy anh về đây đấy, tôi còn tưởng anh quên luôn cái nhà này rồi cơ chứ."

"Con về thăm ba mẹ mà."

"Ôi hân hạnh cho tôi quá đi. Tôi còn chưa hỏi chuyện anh với thằng bé Jinhae đấy, làm sao anh bỏ thằng bé rồi đi về vậy?"

Kim Taehyung bày ra biểu cảm bất mãn không muốn nói, xem ra hắn nhìn lầm cái con người đó rồi. Ngỡ rằng y sẽ tự biết thân biết phận một chút nhưng có lẽ hôm đó hắn chưa đi rửa mắt thì phải. Bây giờ còn muốn ăn vạ với mẹ của hắn? Bộ cái người đó nghĩ mẹ hắn sẽ bênh chầm chập cậu ta như mấy tiểu thuyết ngôn tình hả?

"Mẹ, cậu ta không tử tế như mẹ nghĩ. Mẹ biết con vốn không phải người bất lịch sự đến như thế mà."

Mẹ Kim thôi không bàn về việc này nữa, con trai bà không phải là người hay nói năng vô chứng cứ. Có lẽ đã xảy ra chuyện gì rồi nên hắn mới nói như thế, bà làm mẹ đương nhiên là tin con trai mình rồi.

"Thế con không định kết hôn thật đấy à? Không muốn tìm người cận kề con suốt đời hay sao? Đã ba mươi tuổi rồi, ba mẹ rất mong được gặp mặt con dâu đó."

"Đúng rồi đó, anh cứ như vậy nói không chừng em còn lập gia đình sớm hơn anh." Em gái Kim Taehyung hóng chuyện nãy giờ cũng phụ hoạ vài câu.

"Em còn trẻ không lo mà xây dựng sự nghiệp, suốt ngày yêu với đương."

Bà nội liền lên tiếng bênh vực cháu gái: "Con bé nó cũng hơn hai mươi rồi, kết hôn lúc này cũng đâu quá sớm. Chỉ có con mới cổ hủ, suốt ngày chỉ có công việc như vậy thôi."

"Một thời gian nữa, con sẽ tìm con dâu về cho mọi người." Kim Taehyung bình thản nói ra một câu làm cả nhà trố mắt.

Họ nửa tin, nửa ngờ vực. Cái câu này của hắn nghe đến chán rồi nhưng vẫn chưa thấy con dâu nào cả. Thôi thì vẫn hi vọng lần này sẽ thành hiện thực.

_______
#meii

Gia đình anh Kim bày tỏ: Chúng tôi đã nghe câu này đến chán rồi, chả thấy ai đâu.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net