Chương 50: Cầm ý (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khó có lúc Thường Tư Viện lại chuyên chú gảy đàn như vậy, tâm tình hoàn toàn lắng đọng trong ca khúc, không hề nhận thấy có người đang đứng ngoài bụi hoa.

Cho đến khi sắp kết thúc khúc nhạc, nàng ta lơ đãng ngước mắt nhìn lên, ngoài bụi hoa, phía trước cây cột có người đang đứng, bộ áo trắng dịu dàng như ngọc, ngũ quan thanh tuyển không dính một hạt bụi.... Không phải Cửu vương gia vừa mới gặp còn có thể là ai?

Đầu ngón tay bỗng dưng dừng lại, tiếng đàn đình chỉ.

Minh Thâm vốn đang đắm chìm trong tiếng du dương thâm thuý, chợt hồi thần, hắn mẫn cảm ngẩng đầu lên, liền đối mặt với ánh mắt kinh ngạc của người gảy đàn.

"Cửu vương gia?"

Minh Thâm khẽ cười một tiếng: "Bổn vương lại không biết thường Tiệp dư đánh đàn hay như vậy, vốn chỉ đi ngang qua nơi đây, bất tri bất giác lại bị hấp dẫn, đã đường đột rồi, kính xin Tiệp dư tha lỗi cho."

Có thể là do tiếng đàn quá du dương, mê đắm nên giờ phút này trên mặt Minh Thâm chẳng còn chút cợt nhả nào, ánh mắt chân thành tha thiết, nụ cười như nước.

Thường Tư Viện hơi trầm ngâm, rồi khẽ gật đầu: "Đa tạ Cửu vương gia tán thưởng."

Nàng ta vốn muốn hỏi hắn đang định đi nơi nào, nhưng lời còn chưa ra khỏi miệng, liền đột nhiên nhớ lại trước đây đã từng nghe được lời đồn rằng Tần tài tử thất sủng đã lâu gần đây tư thông với Cửu vương gia, vụng trộm sau lưng hoàng thượng....

Minh Thâm thông minh cỡ nào, vừa thấy nàng do dự nuốt trở lại những lời định nói liền lập tức hiểu ra vấn đề.

"Bổn vương còn có chuyện quan trọng, không quấy rầy nữa, hi vọng ngày khác có cơ hội, còn có thể nghe được tiếng đàn của Thường Tiệp dư."

Hắn cười cười, ưu nhã xoay người rời đi, Thường Tư Viện nghi ngờ nhìn theo bóng lưng hắn dần biến mất ngoài cửa, trong lòng thầm nghĩ.

Cửu vương gia này, thỉnh thoảng trông có vẻ lỗ mãng bất nhã, như tên háo sắc; thỉnh thoảng lại thư nhã ung dung, như Quý công tử.

Hắn thật sự phong lưu phóng đãng như lời đồn bên ngoài sao?

Lục Khê sống yên ổn qua mấy ngày, mặc dù thường xuyên nghĩđến chuyện của Nguyệt Dương phu nhân, nhưng thấy hoàng thượng không thích nhắc tới vị kia, nàng cũng liền giữ yên lặng, không tự tìm phiền toái.

Nàng biết rõ, ở trong cung này, thứ không cần thiết nhất chính là sựđồng cảm, mỗi một phi tần đều bước đi rất cẩn thận, nhưđang đối mặt với vực sâu, không cho phép ngươi đứng lại quan tâm đến sự sống chết của người khác. Một khi ngươi dừng chân rồi, kẻ té xuống vực sâu vạn trượng, tan xương nát thịt kế tiếp sẽ chính là ngươi.

Nhưng cũng khó tránh khỏi thổn thức, có lẽở trong cung này vẫn tồn tại tình mẫu tử, đó cũng là phần ấm áp duy nhất trong cung.

Bởi vì vài ngày trước không quan tâm tới Lục Khê, nên trong khoảng thời gian này hoàng thượng thường hay tới Nhạc Thanh điện, mặc dù quốc vụ bận rộn, không phải lần nào cũng cần nàng thị tẩm, nhưng dù ngủ cũng sẽ nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, thoải mái say giấc.

Đêm hôm đó, theo lệ thường Minh Uyên lại đạp qua bóng đêm tới Nhạc Thanh điện, từ xa hắn đã nhìn thấy ngọn đèn lồng treo trước cửa, ánh sáng màu cam khẽ đung đưa trong gió, khiến cho người ta có cảm giác như trở về nhà.

Tuy hắn tới đây thường xuyên, nhưng để tránh mọi người ghen tỵ chỉ trích Lục Khê, hắn thường không lật thẻ bài, chỉ đến đêm khuya duyệt hết tấu chương mới bảo Cao Lộc trực tiếp bãi giá đến Nhạc Thanh điện, dù sao lâu nay chỉ ngủ lại ở chỗ này, chứ không có lâm hạnh Lục Khê.

Cũng bởi vì hắn thường tới mà không báo trước, Lục Khê liền nghĩ ra một biện pháp, mỗi đêm đều bảo Tiểu Thuận thắp đèn lên trước cửa, như vậy bất luận hắn tới khi nào, cũng đều có thể nhìn thấy ánh sáng của đèn lồng, không đến nỗi vắng ngắt tối đen như mực.

Mấy người Cao Lộc dừng lại trước cửa, chỉ mình Minh Uyên bước vào đại điện.

Tối nay ánh trăng như nước, mông lung chiếu vào đại điện, trên chiếc ghế dựa bên cửa sổ có một người con gái đang ngủ, váy lụa mỏng bao lấy thân thể, giống như tiên nữ giáng trần.

Vân Nhất và Bích Chân đứng hầu bên cạnh, thấy Minh Uyên tới, đang muốn lên tiếng đánh thức chủ tử, nhưng hắn im lặng lắc đầu một cái, ý bảo họ đi ra ngoài, đành phải lặng yên không một tiếng động đi ra khỏi đại điện, nhân tiện khép cửa lại.

Minh Uyên an tĩnh đi tới bên nhuyễn tháp, im lặng nhìn chăm chú nữ nhân đang ngủ say, nàng rất gầy, cằm hơi nhọn, khuôn mặt chỉ lớn chừng bàn tay, giống như tinh linh lúc nào cũng có thể biến mất, dáng vẻ lúc an tĩnh vô cùng mỹ lệ.

Chẳng biết tại sao, mỗi lần nhìn thấy Lục Khê, hắn đều sẽ nhớ tới mẫu phi đã qua đời, cũng tư thái đợi chờ như vậy, ngày này qua tháng khác tái hiện trong trí nhớ của hắn, mòn mỏi đợi đế vương.

Hắn khẽ thở dài, nhẹ nhàng ôm lấy nàng, xoay người đi vào phòng.

Nhân nhi trong lòng bị động tác của hắn đánh thức, nàng mở đôi mắt mơ màng ra nhìn hắn nửa ngày, mới tìm về được ý thức của mình, nhẹ giọng gọi: "Hoàng thượng?"

Dáng vẻ của nàng vừa ngây thơ lại vừa đáng yêu, vẫn còn đang trong trạng thái mơ màng lúc vừa tỉnh ngủ, nhìn thẳng vào hắn, cười nhẹ.

Minh Uyên nhíu nhíu mày, nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của nàng: "Không phải trẫm đã nói đừng chờ trẫm sao? Không phải đêm nào trẫm cũng đến, không chờ cũng không sao."

Lục Khê cực kỳ tự nhiên siết chặt những ngón tay mình vào tay hắn, cười nhẹ: "Tần thiếp thích chờ đợi, cũng nguyện ý chờ đợi, chẳng lẽ hoàng thượng định trị tội tần thiếp sao?"

Minh Uyên bật cười: "Trẫm quả thực đã làm hư nàng rồi, bây giờ còn dám nói với trẫm những lời vô pháp vô thiên đại nghịch bất đạo như vậy nữa. Tuy đã vào hạ, nhưng buổi tối vẫn còn lạnh, nàng mặc xiêm áo đơn bạc thế này ngồi ở cửa sổ, nghĩ thân thể mình là sắt thép à?"

Lục Khê ngồi dậy, bất ngờ đưa tay ôm chặt hông hắn, tìm một vị trí thoải mái nhất, tinh nghịch chớp chớp mắt: "Như vậy thì không lạnh nữa."

Trên người nàng mang theo mùi thơm Ngọc Lan, thanh khiết thơm ngát chui vào mũi khiến cho tâm trạng hắn trở nên thư thái hơn.

Minh Uyên ngầm cho phép hành động tùy ý này của nàng, đưa vuốt nhẹ lên mái tóc nàng, nói nhỏ: "Có lúc trẫm cảm thấy, trẫm đang ôm không phải ái phi của trẫm, mà là một bé gái còn chưa lớn."

"Nếu là một bé gái chưa lớn mà có thểở bên cạnh hoàng thượng mãi như thế này, thiếp cũng rất vui lòng."

Tay của hắn miết nhẹ theo khuôn mặt nàng, mỗi tấc da thịt đều tràn đầy thông minh cùng quyến luyến, khiến hắn phải bật cười: "Trẫm thấy ái phi càng ngày càng biết nói chuyện đấy, sau này hẳn nên bảo Cao Lộc mang mật ong tới đây nhiều hơn."

Lục Khê cười hì hì, ngay sau đó bị hắn hôn lên, hai đôi môi cọ sát lẫn nhau, trằn trọc triền miên.

Một hồi lâu, Minh Uyên mới rời khỏi môi nàng, bí hiểm nói: "Ừ, quả nhiên rất ngọt."

Mặt Lục Khê đỏ lên, trừng mắt nhìn hắn, gò má ửng hồng cùng đôi môi sưng đỏ chẳng giống như tức giận, mà như đang dỗi hờn.

Minh Uyên biết ý hùa theo, thì thầm bên tai nàng: "Không cho quyến rũ trẫm như vậy." Một mặt dọc theo đường cong lả lướt của nàng cởi ra từng tầng lụa mỏng, hôn thẳng xuống, từ vùng cổ mảnh khảnh đến vùng ngực cao ngất, qua chiếc rốn nhỏ nhắn đến.... tam giác mềm mại.

Lục Khê hoảng hốt: "Hoàng thượng?"

Minh Uyên tách hai chân của nàng ra, chuyên chú nhìn nơi tư mật kia, cúi đầu cười: "Sao hả?"

Cảm giác xấu hổ liên tục truyền lên đại não, Lục Khê luống cuống níu tấm chăn dưới thân: "Nơi đó.... Không thể...."

"Vì sao không thể?"

Không thể nói được lý do vì sao không thể, nhưng nàng cảm thấy hành động bất ngờ này rất khó tiếp nhận. Ánh mắt nóng rực của hắn như thiêu đốt cả người nàng, chỗ tư mật bị hắn nhìn chăm chú vào dần dần ướt át, cảm giác xấu hổ càng tăng thêm. Nhưng xen lẫn còn có chút tê dại khó hiểu từ mạch máu lan tràn đến trái tim, cuối cùng đốt đỏ gò má nàng.

Cánh hoa màu hồng trước mắt chậm rãi nở rộ ra, nụ cười của Minh Uyên cũng từ từ sâu hơn, hắn vùi môi mình vào đó trong tiếng thở dốc của Lục Khê, tiếng kêu yêu kiều lập tức tràn ra, khiến hắn cũng có thể cảm nhận được sự kinh hoàng cùng kích thích của nàng.

Hắn ngẩng đầu lên, nhìn đôi mắt đóng chặt của Lục Khê, nhẹ giọng dụ dỗ: "Mở mắt ra."

Lục Khê không dám không nghe theo, lông mi run rẩy hai cái, chậm rãi mở ra, thấy hắn đang dang rộng chân nàng thành một tư thế xấu hổ, bàn tay đang vỗ về, chơi đùa cánh hoa mẫn cảm.

Đầu ngón tay chạm đến tiểu hạch trong nhụy hoa, ác ý xoay tròn, khiến nàng phải thở gấp liên tiếp, hoa lộ tràn ra.

Ngay sau đó, hắn lại đưa ra hai ngón tay, bất ngờ tiến vào hoa huyệt, theo động tác của hắn cánh hoa đỏ thẫm lúc đóng, lúc mở, rung động không dứt, càng thêm kích thích hăng hái của hắn, tròng mắt hắn híp lại, nhiễm đầy tình dục.

Tốc độ càng ngày càng nhanh, động tác càng lúc càng sâu, âm thanh của Lục Khê bắt đầu rối loạn, chẳng phân biệt được là vui thích hay thống khổ.

Cuối cùng hắn cúi đầu cắn xuống nụ hồng trước ngực nàng, vừa dùng đầu lưỡi thực hiện đủ mọi biễn pháp đùa giỡn, vừa xuống tay kịch liệt hơn, rốt cuộc ở trong tiếng thét kinh hãi của Lục Khê, mang nàng đến đỉnh cực lạc.

Thân thể oánh nhuận đã nhuộm một tầng phấn hồng, đôi mắt vì nhuốm màu tình dục mà trở nên kiều diễm hơn, Minh Uyên khó có thể tiếp tục chịu được sự tra tấn như vậy hơn nữa, buông thả phần cứng rắn của mình, chạm nhẹ vào nơi mềm mại.

Hoa nhị của Lục Khê vẫn còn đang run rẩy, hoa lộ tiết ra vô số, khát vọng hắn tiến vào. Nhưng hắn cố tình chỉ ma sát ở bên ngoài, chứ không hung hăng lấp đầy nàng.

Nàng chỉ có thể dùng ánh mắt vô tội mà nhìn hắn, đôi mắt đẫm lệ lên án hành động của hắn.

Minh Uyên cố đè nén dục vọng hỏi: "Muốn trẫm đi vào sao?"

Nàng cắn môi: "Muốn."

"Như nàng mong muốn."

Sự khẳng định và thành thực của nàng làm hắn hài lòng, sau một khắc, Minh Uyên đưa tay vạch hai cánh hoa nhỏ ra, hạ thân dùng sức, hung hăng xỏ xuyên qua nàng.

Hắn tùy ý chạy nước rút trong cơ thể nàng, một cái lại một cái, lần nào cũng tiến vào nơi sâu nhất, giống như dã thú không biết mệt mỏi.

Mà nàng chỉ có thể dịu dàng thừa nhận, dùng ánh mắt quyến luyến nhìn hắn, môi đỏ mọng thở nhẹ, ánh mắt mê người, đốt lên vô vàn kích tình.

Đũng đạo của nàng khít khao, ấm áp, khiến Minh Uyên càng lúc càng sảng khoái, hắn mạnh mẽ lật người nàng lại, dùng gối đầu chèn dưới bụng nàng, lần nữa tiến vào từ phía sau, dùng tần số nhanh hơn bắt đầu lại một vòng hoan ái mới.

Lục Khêđã sắp đến đỉnh điểm, chỉ có thể nhẹ giọng khẩn cầu: "Không cần, hoàng thượng.... Tần thiếp không cần...."

Mà người phía sau cúi đầu thở hổn hển, từng phát từng phát đưa vào chỗ sâu nhất, cuối cùng ở lúc nàng đạt đến cực hạn, cơ thể run rẩy cùng đè ép thứ cứng rắn ở bên trong, mới rốt cuộc buông thả, ôm chặt lấy thân thể nàng ngã xuống giường.

"Trẫm đang vì nàng mà cố gắng." Hắn cúi đầu nỉ non ở bên tai nàng.

"Cố gắng?" Nàng vừa nghi hoặc lại mệt mỏi nhìn hắn.

"Trẫm đang vì hài nhi mà cố gắng." Hắn nở nụ cười xấu xa nhưng cũng đầy dịu dàng, hôn lên vành tóc ướt át của nàng.

Hốc mắt Lục Khê đỏ lên, nhích lại gần ngực hắn.

Minh Uyên bật cười: "Ngủ đi, nàng cũng đã mệt mỏi rồi."  


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net