Chương 66: Đột biến (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quý Thanh An đứng lặng trên con đường đá một lúc lâu, vừa bất an trước điệu cười như không cười của Thường Tiệp dư này, lại vừa vì biết người mình yêu đang ở ngay phía trước nhưng không gặp được mà cảm thấy mất mác.

Tiểu Thuận đang canh giữ ở ngoài Nhạc Thanh điện nhìn hắn ngẩn người ở đó một lúc lâu, suy nghĩ một chút, vẫn quyết định đi báo chuyện này cho Lục Khê.

Nam tử mặc triều phục, khí vũ phi phàm, có thể xuất hiện ở ngoài Nhạc Thanh điện của nàng ở thời điểm này. . . . . . Lục Khê nhanh chóng biết được người đến là ai.

Bên môi hiện lên một nụ cười thản nhiên, nàng vịn tay Vân Nhất đứng dậy: "Đi, đi ra xem một chút."

Hôm nay nàng mặc một bộ y phục vàng nhạt, tóc búi đơn giản, trên khuôn mặt là thần thái thư nhã.

Nàng vịn tay Vân Nhất, chậm rãi bước ra khỏi điện, trên mặt còn treo nụ cười nhẹ đi về phía người đang đứng ở phụ cận.

Quý Thanh An còn tưởng rằng mình hoa mắt, nếu không vì sao người hắn đang tương tư lại mỉm cười đi tới nơi này?

Đôi môi hắn run rẩy, cuối cùng vẫn không có lá gan kêu một tiếng "Khê nhi" .

Ngược lại là Lục Khê mở miệng trước: "Ngọn gió nào thổi Quý đại nhân đến đây vậy?"

Nàng khẽ liếc qua Vân Nhất, Vân Nhất đứng lại, còn nàng vẫn tiếp tục đi tới chỗ Quý Thanh An.

Quý Thanh An quên cả hành lễ, khi phản ứng lại thấy đã muộn, liền vội vàng khom người: "Vi thần tham kiến Lục Dung Hoa."

"Đại nhân không cần đa lễ." Lục Khê nhẹ nhàng nói, giọng nói cùng nụ cười vẫn như khi đang còn ở Giang Nam, tựa một đóa lan thanh khiết tươi mát.

Nội tâm Quý Thanh An chấn động, hắn đáp khẽ: "Vi thần đi dạo ở ngự hoa viên, không ngờ một phút thất thần, lại dọc theo hồ sen đến điện của nương nương, quấy rầy nương nương nghỉ ngơi, mong rằng nương nương thứ tội."

"Ta cũng chỉ đang đi dạo thôi, cớ gì lại nói đại nhân làm phiền ta nghỉ ngơi?" Nàng vẫn cười, trong tươi cười lại nhiều hơn một chút thê lương, ánh mắt nhìn hắn tăng thêm một tầng cảm xúc, có lẽ là đau thương, có lẽ là bất đắc dĩ, khiến nội tâm Quý Thanh An ngày càng khó khống chế.

Quả nhiên là nàng yêu mình! Nhất định là Lục Thẩm Tư vì tiền đồ mà buộc nàng vào cung!

Hắn nghĩ như vậy, ngón tay giật giật, muốn nắm lấy tay nàng, nhưng chần chờ chốc lát, vẫn không dám.

Hắn dùng âm thanh chỉ có nàng nghe được nói: "Ta rất nhớ nàng."

Ánh mắt Lục Khê giật giật, sau đó trở nên ráo hoảnh, không nhìn ra chút nào khác thường.

Đầu óc của nàng nhanh chóng vận hành, các ý niệm lần lượt nổi lên, nhưng trước khi nàng muốn áp dụng lại chìm hẳn xuống.


Khi thích, hắn cứu nàng thoát khỏi cái chết, khi không thích nữa thì tự tay giết chết nàng cùng cốt nhục chỉ mới sáu tháng.

Đó là con của nàng và hắn, nàng mang tâm trạng vui sướng khi làm mẫu thân hòa vào từng đường kim mũi chỉ may y phục cho hài nhi, nàng cứ nghĩ đó là quà tặng lớn nhất ông trời ban cho bọn họ, nhưng hóa ra lại chỉ là chướng ngại cản hắn bò lên cao, phải chết dưới bàn tay tàn nhẫn của hắn.

Cho đến giờ khắc này, Lục Khê vẫn không hiểu, sao lại có một kẻ máu lạnh đến thế, vì mưu cầu danh lợi mà cả cốt nhục của mình cũng không tha. Nếu không phải vì vậy, thì dù có hận đến mức nào nàng cũng sẽ không chọn đi con đường này.

Nhưng là bây giờ, với người trước mắt này, nàng đã hiểu rõ, sẽ không ngu ngốc cho rằng hắn là nam tử tuấn tú nàng thích khi còn mang tâm tình thiếu nữ trước kia.

Tình cảm thuần túy, trái tim thật lòng, đều bị quan trường hắc ám hủ hóa, một khi hắn đã bước chân vào vòng danh lợi, thì sẽ chẳng bao giờ cảm thấy thỏa mãn.

Nếu chỉ là vì vinh hoa phú quý mà hắn từ bỏ nàng và đứa bé, nàng sẽ chỉ cảm thấy ban đầu là do mình nhìn người không tinh, nhưng hắn lại tàn nhẫn đến mức khiến trái tim nàng băng giá, ép nàng vào tuyệt lộ, khiến nàng và con chết thảm, đây mới là nỗi hận làm nàng khắc cốt ghi tâm.

Những dòng suy nghĩ lẩn quẩn trong đầu, Lục Khê dần tỉnh táo lại, nàng dịu dàng cười nhìn Quý Thanh An, hốc mắt có chút ướt át: "Nhẫm thì huề tố thủ, loạn hoa phi nhứ lý, hoãn bộ hương nhân."*

*Dịch nghĩa: "Nhớ khi tay trong tay, dưới mưa hoa bồng bềnh, chậm rãi ngã lưng xuống."

Dừng một chút, ở thời khắc Quý Thanh An còn đang nhíu mày, nàng cười chua xót: "Hôm nay ta đã có cốt nhục của hoàng thượng, Lục Khê trước kia đã chết rồi."

—— chết ở trong tay của ngươi.

"Từ nay về sau, không nên gặp nhau nữa thì tốt hơn."

—— lúc gặp lại, chỉ sợ sẽ là ngày chết của ngươi.

Quý Thanh An chậm rãi lấy chiếc khăn tay kia ra, âm thanh có chút khàn khàn: "Hôm đó nàng làm rớt chiếc khăn này trong Ngự Hoa Viên, ta liền biết nàng vốn không hề vô tâm với ta. . . . . ."

Lục Khê nhìn chiếc khăn, chỉ nói khẽ: "Sau này đừng nên nói những lời như vậy nữa, nếu bị người khác nghe thấy, ta và ngươi đều chỉ có một con đường chết. Chiếc khăn này. . . . . . xem như là lễ vật cuối cùng ta tặng ngươi, thấy vật như thấy người."

Âm thanh của nàng bắt đầu nghẹn ngào, lại nghe Quý Thanh An nhấn mạnh: "Mỗi ngày ta đều sẽ luôn mang nó bên người, nàng yên tâm."

Lời thề của hắn, sau khi đạt được đều trở nên biến chất.

Như vậy hôm nay không đạt được, có phải sẽ trở nên trường cửu hay không?

Cuối cùng Lục Khê chỉ cười nhìn hắn: "Bảo trọng."

Xoay người rời đi, không còn lưu luyến.

Nàng ở trong cung lâu như vậy, cuối cùng cũng đã học được cách diễn trò, dù tiết mục si tình thế này khiến răng nàng chua lên, nhưng vẫn diễn ra hình ra dạng.

Dùng sự ác độc của ta đáp trả lại sự vô tâm của ngươi, Quý Thanh An, ngươi cảm thấy như vậy được chứ?

Mấy ngày sau, Lâm hoa điện có một vị khách không mời mà đến.

Thường Tư Viện đang ngồi ở sau rèm nghỉ ngơi, lại nghe tiểu thái giám ngoài cửa cung kính hồi báo: "Nương nương, Tư Vân tiểu thư vào cung cầu kiến nương nương, nương nương có muốn gặp không?"

Thường Tư Vân?

Khóe miệng nàng ta hiện lên một nụ cười nhạt, Thường Tư Viện mở mắt ra, lười biếng nói một câu: "Tuyên."

Ỷ vào sự phú quý bây giờ của Thường gia, Thường Tư Vân tiêu tiền rất hào phóng. Việc vào cung gặp phi tử thế này không phải ai cũng có thể, vậy mà nàng ta lại xin được hoàng hậu, có thể thấy Thường Vệ Quang cưng chiều nàng ta đến cỡ nào.

Thường Tư Vân mặc một bộ y phục đỏ thêu chỉ vàng, búi tóc cắm đầy trang sức bằng vàng ròng, duyên dáng đẩy cửa đi vào.

"Tỷ tỷ, muội muội tới thăm ngươi đây!"

Thường Tư Viện đứng trước rèm nhìn sang, âm thanh vững vàng, không chứa chút cảm xúc, tựa như một người đã ở lâu trong cung, rất có khí thế: "Dù là tỷ muội, ở trong cung này cũng phải giữ quy củ, Trân Đào, chỉ cho nhị tiểu thư biết vào cung gặp nương nương thì phải hành lễ thế nào."

"Vâng" Trân Đào vén rèm lên đi tới trước mặt Thường Tư Vân, lạnh nhạt nói: "Nhị tiểu thư, xin đi làm theo nô tỳ."

Cúi đầu, khụy chân, đôi tay để bên hông, Trân Đào máy móc dạy nàng ta hành lễ, thái độ cẩn thận tỉ mỉ.

Thường Tư Vân nào chịu được uất ức lớn như vậy?

Thường Tiệp dư này, lúc trước ở Thường phủ luôn bị nàng ta khi dễ, hôm nay lại bò lên làm phượng hoàng, giờ còn muốn dùng uy phong lấn ép nàng ta!?

Nàng ta chẳng những không hành lễ, ngược lại cười lạnh, "Tỷ tỷ, ngươi chớ quên ban đầu là ai cho ngươi vào cung, nếu không phải muội muội tự nguyện bỏ qua vị trí này, ngươi cho rằng ngươi có thể hưởng thụ được vinh hoa phú quý như hôm nay sao?"

Thường Tư Viện bật cười, không chút để ý vén lên rèm đi ra: "Ơ kìa, có phải bản cung nên cảm tạ muội đã cho ta cơ hội này không?"

Hai người đã lâu không gặp, hôm nay mới chính thức đối mặt.

Thường Tư Viện mặc một bộ váy Phú quý màu đỏ tươi, dùng chỉ vàng thêu thành đồ án bách hoa, vừa bước ra đã át đi trân phẩm độc nhất vô nhị của kinh thành hôm nay mà Thường Tư Vân mang, tóc nàng chỉ cài một cây trâm lưu ly mạ vàng đơn giản, nhưng vẫn mỹ lệ hơn Thường Tư Vân rất nhiều.

Thường Tư Vân cảm thấy rất chói mắt, nữ nhân này trước kia chỉ là một đứa con hoang, thế nhưng bây giờ lại có thể bò lên vị trí cao như vậy!

"Đều là người một nhà, tỷ tỷ không cần phải cảm tạ ta đâu, giúp tỷ tỷ cũng là điều mà mà kẻ là muội muội ta nên làm." Nàng ta cười ngọt ngào, "Nhưng muội cũng có chuyện muốn nhờ, mong rằng tỷ tỷ có thể giúp đỡ, coi như đáp lễ việc muội giúp tỷ vào cung ngày đó."

"Hả? Sao bổn cung lại nhớ rằng, ngày đó rõ ràng là muội đã sớm mất trinh tiết, bất đắc dĩ mới để cho kẻ làm tỷ tỷ như ta đây thay thế ngươi vào cung?" Ánh mắt Thường Tư Viện lạnh lẽo, nhưng nụ cười bên môi vẫn tươi tắn: "Nhưng Bổn cung cũng không phải là kẻ hay mang thù, nói đi, ngươi muốn Bổn cung giúp cái gì?"

"Muội muội hi vọng tỷ tỷ. . . . . . Hi vọng Tiệp dư nương nương đừng nói ra chuyện Thanh An đến Nhạc Thanh điện hôm đó." Dù sao cũng là đang cầu xin người khác, nên Thường Tư Vân đành cam chịu yếu thế.

Thanh An?

Một lúc lâu, Thường Tư Viện mới nhíu mày, nhớ đến Lễ Bộ Thượng Thư kia: "A, ngươi là đang nhắc đến tên Quý Thanh An ăn trong chén nhìn trong nồi kia? Nếu đã xem trọng mỹ nhân muội muội như hoa như ngọc của bổn cung sao còn vấn vương với phi tử của hoàng thượng vậy?"

Thường Tư Vân biến sắc, có chút miễn cưỡng cười nói: "Tiệp dư nương nương nói gì vậy, trước kia Thanh An cũng chỉ có chút quen biết với Lục Dung Hoa thôi, sao giống với nương nương nói chứ, gì mà ăn trong chén nhìn trong nồi. . . . . ."

Nàng dừng một chút, mới còn nói, "Chuyện này có can hệ rộng, mong rằng nương nương nể tình nghĩa tỷ muội chúng ta, đừng nói ra ngoài, để tránh người có lòng dạ xấu xa biết sẽ gây bất lợi cho Thanh An."

Thường Tư Viện cười như không cười nhìn nàng: "Sao hả, ngươi thật thật sự thích Quý đại nhân kia rồi? Khó trách chịu vô danh vô phận đi theo hắn lâu như vậy."

Lại thấy Thường Tư Vân rũ mắt xuống sờ sờ vùng bụng bằng phẳng của mình: "Chàng là phụ thân của con ta, ta làm sao có thể để hài nhi còn chưa ra đời đã mất đi phụ thân đây chứ?"

Thường Tư Viện ngẩn ra.

Thật ra, nàng ta đã đoán ra được Quý Thanh An có tình ý với Lục Khê, còn về phần Lục Khê. . . . . . Nàng không rõ lắm.

Nhưng trong đầu chợt hiện ra một ý tưởng, khiến tim nàng ta như muốn ngừng đập.

Trầm ngâm một lát, nàng ta ngẩng đầu lên chậm rãi cười cười: "Nếu đã như thế, ngươi theo ta đến Nhạc Thanh điện đi, đúng lúc Lục Dung Hoa cũng đang mang thai, nể tình Bổn cung, có lẽ nàng sẽ nói chuyện với ngươi một chút. Ngươi nói rõ chuyện Quý đại nhân cho nàng ấy biết, dù sao ngày đó không chỉ mình Bổn cung thấy Quý đại nhân ở cạnh Nhạc Thanh điện, nếu Lục Dung Hoa cảm thấy chuyện này không cần bẩm báo cho hoàng thượng, thì bản cung cũng sẽ không làm khó ngươi."

Hai người lên liễn xa, đi về hướng Nhạc Thanh điện.

Lục Khê không ngờ rằng Thường Tư Viện lại đến nhanh như vậy, càng không ngờ tới lần này nàng ta còn dẫn theo người .

"Hôm nay thời tiết rất đẹp, mặt trời cũng không quá gắt, nếu Dung Hoa muội muội rãnh rỗi, vậy cùng tỷ tỷ đến hồ sen ngồi một chút được không? Đây là gia muội, cũng đang mang thai, nên cũng muốn muội muội chỉ dạy cho chút kiến thức." Thường Tư Viện đi thẳng vào vấn đề.

Lục Khê hơi ngập ngừng, tầm mắt rơi vào người sau lưng nàng ta, nhất thời sắc mặt biến đổi.

Thường Tư Vân?  


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net