Chương 76: Nam nhân cặn bã (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm vừa mới rời giường, liền thấy Vân Nhất vui vẻ chạy vào báo tin mừng: "Chủ tử, hoàng thượng sai người tặng một chiếc ghế ngọc bích."

Lục Khê lơ đễnh giang tay cho Bích Chân mặc y phục xong, mới xoay đầu lại cười nói: "Chỉ là một chiếc ghế, nhìn dáng vẻ của em kìa, vui như bắt được vàng vậy."

Vân Nhất cười hì hì tiến lên chải tóc cho nàng: "Đương nhiên rồi, hoàng thượng thương chủ tử như vậy, nô tỳ vô cùng vui mừng."

Lục Khê cười cười, trong nháy mắt có chút thất thần.

Hắn đối với nàng, quả nhiên là cực tốt.

Chiếc ghế ngọc bích Minh Uyên đưa tới là do Thượng công cục gấp rút chế tạo, vài ngày trước hắn tới Nhạc Thanh điện thấy Lục Khê sợ nóng, nằm trên ghế dựa lim dim được Bích Chân cùng Vân Nhất quạt mát nhưng người vẫn đổ mồ hôi.

Lúc trở về chợt nhớ ra, liền sai Cao Lộc đến Thượng công cục ban lệnh. Người ở Thượng công cục vừa nghe là cho Lục Dung Hoa đang được sủng ái dùng, liền lập tức dừng các nhiệm vụ nhỏ khác, tập trung những người thợ có tay nghề giỏi gấp rút chế tạo ra.

Thân ghế được làm hoàn toàn từ ngọc bích, chất ngọc dịu dàng trong suốt, bóng loáng nhẵn nhụi, chỉ nhìn thôi cũng đã cảm thấy mát mẻ.

Lục Khê đi tới Chủ Điện thấy chiếc ghế đã được đặt trong đó, đám người Tiểu Thuận đang lau chùi, ánh mặt trời từ ngoài chiếu vào, sáng rỡ lấp lánh.

Lục Khê cũng có chút hứng thú với nó, tuy ngày trước ở Lục phủ sống trong giàu sang phú quý nhưng dù thế nào cũng không thể so sánh được với sự xa xỉ trong hoàng cung. Một chiếc ghế ngọc bích lớn như vậy quả thực là giá trị liên thành.

Nàng nắm lấy tay vịn lạnh lẽo, nhẹ nhàng ngồi lên, nhắm mắt tựa lưng vào ghế ngồi để cảm giác mát mẻ truyền khắp toàn thân, hoàn toàn xua tan đi sự phiền muộn của cái nóng mùa hè.

Bên môi nâng lên ý cười nhẹ, nàng mở mắt ra, hiển nhiên rất vui vẻ: "Vân Nhất, mang một ít đá ra đây; Bích Chân, lấy mấy quả lê Thượng Thực cục đưa tới đi rửa đi, ta muốn tự mình xuống bếp."

Những lời này khiến đám người đang đứng tại chỗ sững sờ, nào có chủ tử nào muốn tự mình xuống bếp?

Vân Nhất đáp: "Chủ tử muốn ăn chè lê, chỉ cần sai hạ nhân đi làm là được, cần gì tự mình xuống bếp?"

Bích Chân hiểu ý Lục Khê, mỉm cười vỗ vỗ tay Vân Nhất, ý bảo nàng ta đi làm theo lệnh, Lục Khê cũng vui vẻ liếc nhìn Bích Chân, chỉ cười không nói.

Trong tiết trời nóng bức thế này ở bên bếp lò nấu chè lê chính là việc khiến người ta ghét nhất, Lục Khê vốn sợ nóng, ngồi một lúc mồ hôi trên trán đã rịn ra ướt đẫm.

Vân Nhất có chút lo lắng, thỉnh thoảng lấy khăn lau cho nàng, còn không ngừng khuyên nhủ: "Chủ tử vẫn nên đi ra ngoài đi, phòng bếp bụi bặm nóng nực thế này cần chi ở đây để chịu tội? Hay là chủ tử ra ghế dựa hoàng thượng vừa đưa tới nghỉ ngơi đi, nô tỳ lo lắng đến sắp ốm luôn rồi này. . . . . ."

Lục Khê cười lắc đầu: "Thì ra thường ngày các ngươi xuống bếp làm thức ăn cho ta là đang chịu tội?"

Vân Nhất khóc không ra nước mắt: "Chủ tử đừng giễu cợt nô tỳ nữa! Thân thể người vốn đã không tốt, bây giờ còn ngồi đây canh bếp, nô tỳ thật đúng là. . . . . ."

"Được rồi." Lục Khê ung dung ngắt lời nàng, cười khẽ: "Không sao đâu, đưa dao cho ta."

Vì vậy Vân Nhất đành phải lo lắng đứng nhìn chủ tử của mình động dao cắt lê.

Giữa trưa là thời điểm mặt trời lớn nhất, cung nhân không ai đứng ở ngoài, nhưng lúc này lại có vài người đang "chịu tội".

Lục Khê ngồi trong liễn xe, áy náy nói với Tiểu Thuận và Vân Nhất: "Trưa nắng như vậy, hại các ngươi phải cực khổ đi cùng ta rồi."

Tiểu Thuận cười nói: "Chủ tử nói gì vậy, chúng nô tài da dày thịt béo, ánh mặt trời cũng không hại được đâu, thân thể chử tử còn hư nhược, nô tài sợ người sẽ bị cảm nắng mất, chúng ta đi mau lên thôi."

Liễn xa lăn bánh nhanh hơn.

Cuối cùng dừng ở bên ngoài Tê Ngô cung, Lục Khê tự cầm hộp đựng thức ăn bước lên bậc thang, nghe thái giám ở ngoài thông truyền rồi, mới chậm rãi đi vào.

Minh Uyên đã xử lý xong công vụ, đang nằm trên giường nghỉ ngơi, thấy nàng tới, hắn nở nụ cười, nhưng khi nhìn mắt mặt trời ngoài cửa sổ, liền có chút không vui trách cứ: "Trời nắng như vậy, sao nàng còn tới đây?"

Lục Khê mỉm cười đặt hộp thức ăn lên chiếc bàn nhỏ cạnh giường, mở nắp ra, lấy chén chè lê ướp đá: "Tần thiếp nhận được lễ vật lớn như vậy, không có gì báo đáp, chỉ có thể tự làm chút quà nhỏ, mặc dù không thể so với quà của hoàng thượng, nhưng ít ra cũng là tâm ý của tần thiếp."

Minh Uyên nhận lấy chén chè lê, cúi đầu ngửi một cái, cười nói: "Rất thơm."

Hắn uống thử vài hớp, đá đã tan bớt, ăn vào vừa mát mẻ vừa thư thái. Hắn ngẩng đầu nhìn nữ nhân trước mặt, dung nhanh trắng nõn dung nhan bị phơi nắng hơi ửng đỏ, trên trán rỉ ra một lớp mồ hôi mịn. . . . . .

Những phi tần khác chăm chút dung nhan, chẳng ai muốn chịu khổ như thế, với thân thể sợ nóng của nàng mà nói, ngồi trong Nhạc Thanh điện còn cảm thấy khó chịu, nói chi tới việc lặn lội đưa chè đến cho hắn.

Hắn đặt chén lên chiếc bàn nhỏ, nắm lấy tay nàng: "Ngốc quá, lần sau ——"

Lời chưa nói xong đã tắt trong miệng, nguyên nhân vì bàn tay đang được hắn cầm kia dù nhanh chóng bị người đối diện rụt lại, hắn vẫn kịp thấy mấy vết hồng nổi rộp lên.

Trán Minh Uyên nhăn lại: "Cho trẫm xem thử."

Lục Khê cố cười nói: "Không có gì đâu, hoàng thượng đừng nhìn."

Minh Uyên ngước mắt nhìn nàng, kiên quyết nói: "Nghe lời, vươn tay ra cho trẫm."

Lục Khê cắn môi, giọng nói như đang cầu khẩn: "Hoàng thượng, tần thiếp không muốn bị hoàng thượng thấy dáng vẻ khó coi của tần thiếp. . . . . ."

Minh Uyên im lặng, không miễn cưỡng nữa, chỉ đưa tay kéo nàng ngồi xuống cạnh mình, lấy khăn tay trong lồng ngực ra lau mồ hôi cho nàng: "Lần sau đừng như vậy, trẫm muốn ăn gì muốn uống gì, chỉ cần phân phó một tiếng, người của Ngự Thiện Phòng sẽ làm, nàng cần gì phải để mình chịu khổ như vậy?"

Lục Khê nghiêm túc nhìn thẳng vào hắn: "Từ nhỏ tần thiếp đã ăn sung mặc sướng, cho nên tay nghề kém cỏi, không làm ra được thứ gì xuất sắc. Nhưng người ta thường nói "nương tử rửa tay hầm canh", từ lúc vào cung tới nay, tần thiếp chưa từng làm gì cho hoàng thượng, hôm nay cũng chỉ thực hiện ước nguyện thôi, nhìn hoàng thượng uống, tần thiếp không hề cảm thấy khổ."

Minh Uyên không biết nên nói những gì, chỉ có thể thở dài, ôm nàng vào trong ngực, hôn một cái lên trán nàng: "Cô gái ngốc."

"Bên cạnh hoàng thượng có rất nhiều giai nhân, có thể làm cô gái ngốc độc nhất vô nhị cũng rất tốt." Nàng mỉm cười trả lời.

Minh Uyên cũng cười, lắc đầu một cái, hết cách với nàng.

Giờ khắc này, người hắn đang ôm trong lòng chỉ yên lặng, sóng mắt yên tĩnh, không vui cũng chẳng buồn.

Ngủ trưa một lát, Minh Uyên tỉn dậy trước nhưng không đánh thức nàng, chỉ rón rén ngồi dậy, động tác kia khiến Cao Lộc đang đứng bên cạnh cũng có chút khiếp sợ.

Hắn ta chưa từng thấy hoàng thượng quan tâm đến người nào như vậy, động tác nhẹ nhàng, chỉ sợ không cẩn thận đánh thức người vẫn còn đang ngủ say.

Ước chừng là đại gia khuê tú mười ngón tay không dính nước vào bếp một lần vô cùng mệt nhọc, Lục Khê ngủ rất say, Minh Uyên ngồi sau bàn sách bắt đầu phê duyệt đám tấu chương còn lại, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn người đang nằm trên giường, chỉ cảm thấy tâm tình hết sức bình thản.

Phía sau nàng là cửa sổ đang mở, ngoài cửa sổ là quang cảnh giữa hè, ánh nắng sáng ngời chiếu xuống người nàng, dịu dàng chứ không chói lóa.

Thời gian trôi qua rất nhanh, lúc phục hồi tinh thần thì tấu chương trong tay chỉ còn lại một quyển, buổi chiều cũng đã trôi qua hơn phân nửa.

Lúc Lục Khê khi tỉnh dậy, Minh Uyên vẫn còn đang vùi đầu phê duyệt tấu chương, đôi lúc nhăn mày, đôi lúc thả lỏng, có lẽ là do thường xuyên cau mày nên trán hắn có một vết nhăn mờ nhạt.

Đây là một vị Đế Vương vô cùng nghiêm túc, dù tâm tư thâm trầm, hành xử quyết tuyệt, nhưng cũng là một quân chủ anh minh xứng chức.

Nàng nhìn hắn nửa ngày, mới nghe thấy phía trước truyền đến tiếng cười: "Ái phi còn tiếp tục nhìn nữa, sợ rằng trẫm không cách nào chuyên tâm phê duyệt tấu chương đâu."

Lục Khê cười khẽ, kéo tấm chăn mỏng không biết được người ta đắp lên mình từ lúc nào ra ngồi dậy: "Hoàng thượng tỉnh sao không gọi tần thiếp, tần thiếp thất lễ rồi."

"Ở trong mắt trẫm, ái phi chưa từng có dáng vẻ hữu lễ mà?"

Lục Khê sử dụng ánh mắt tố cáo hắn, hắn mới không nhanh không chậm từ từ đáp: "Trong cung có rất nhiều nữ nhân lễ nghĩa chu toàn, còn người không hữu lễ ngược lại có chút thú vị."

Nếu không phải biết hắn là hoàng thượng, chỉ sợ Lục Khê đã nhìn hắn như một tên sở khanh háo sắc.

Lục Khê sửa sang lại áo, không biết là nên đi hay là nên ở lại, Minh Uyên nhìn thấu sự chần chờ của nàng, nhẹ nhàng nói: "Ngồi ở đây đọc sách một lát đi, trẫm giải quyết công vụ sắp xong rồi, ở lại dùng bữa tối cùng trẫm."

Lục Khê gật đầu, đi tới giá sách sau lưng hắn chọn sách, như nàng đã từng nói, nàng không thích thi từ ca phú, chỉ thích vài câu chuyện thần thoại mới lạ.

Minh Uyên không biết, không phải Lục Khê không thích thi từ ca phú, mà là sau khi trùng sinh liền phát hiện, tình ái cũng chỉ là chuyện Phong Hoa Tuyết Nguyệt, đắm chìm trong đó chỉ khiến người ta trở nên không quả quyết, khó đưa ra ra lựa chọn.

Nàng ngồi trước cửa sổ đọc sách, Minh Uyên ngồi ở sau bàn phê duyệt tấu chương, cảnh tượng vô cùng đẹp đẽ.

Nhưng chỉ lát sau, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng thông báo: "Quý đại nhân đến ——"

Tiếng Thái giám thông truyền lan vào trong điện, tim Lục Khê trầm xuống, cảm giác thanh nhàn vừa rồi nhanh chóng biến mất. 

Minh Uyên nói tiếng: "Tuyên."

Lục Khê hiểu ý, đứng dậy ung dung nói: "Vậy tần thiếp lui vào trong trước."

Minh Uyên gật đầu một cái, đưa mắt nhìn nàng cầm sách đi vào một căn phòng khác.

Khoa cử đã qua, nhân tài mới cũng đã được chọn lựa. Thời gian này Quý Thanh An vội vàng tiến hành việc thi đình, vì vậy mỗi ngày đều tiến cung bẩm báo tiến triển mới nhất.

Lúc đi vào nhìn thấy trên giường còn có áo ngoài của nữ nhân, Quý Thanh An vẫn quy củ cúi đầu làm như không thấy, cung kính hành lễ nói: "Vi thần tham kiến hoàng thượng."

Minh Uyên đáp: " Quý đại nhân không cần đa lễ."

Hai người bắt đầu thương lượng chuyện quốc sự.

Người ở phòng ngoài nói chuyện, người ở phòng trong cũng có chút thất thần, Thường gia đã thất thế, nguy cơ của Lục gia cũng được giải trừ, như vậy có phải đã đến lúc trả thù Quý Thanh An rồi không?

Nàng đang suy nghĩ, chợt nghe tiếng Minh Uyên hỏi: "Trẫm nghe nói ngươi và nhị tiểu thư Thường gia là phối ngẫu, như vậy đứa bé trong bụng Thường nhị tiểu thư . . . . . là của ngươi?"

Nghe thấy tên của Thường Tư Vân, sắc mặt Quý Thanh An tái đi, không biết nên nói gì.

Thường gia thất thế, hắn ngàn lần cảm tạ mình không bị liên lụy, ngã xuống theo Thường Vệ Quang.

Nếu hôm nay thừa nhận, có thể khiến hoàng thượng "giận chó đánh mèo" đem chuyện Lục Khê sảy thai trút lên đầu hắn hay không?

Chỉ trong một cái chớp mắt, đã có ngàn vạn ý niệm luân chuyển.

Quý Thanh An bình tĩnh đáp: "Bẩm hoàng thượng, vi thần và Thường nhị tiểu thư vốn có hôn ước, nhưng trong lòng Thường nhị tiểu thư đã có đối tượng, không còn là hoàng hoa khuê nữ chờ gả nữa, cho nên vi thần không dám với cao."

Những lời này thật sự rất xảo diệu, vừa dễ dàng phủi sạch mối quan hệ với Thường Tư Vân, lại vừa uyển chuyển bày tỏ Thường Tư Vân không phải là đại gia khuê tú trong sạch nữa, hắn ta nghĩ đến thanh danh của nàng ta, nên không nói ra, mới khiến mọi người hiểu lầm rằng bọn họ là một đôi.

Việc Thường Tư Vân phóng khoáng hoang đường, các đại thần trong triều cũng có biết, đặc biệt là ở nơi như Kinh Thành, đám quyền quý bọn họ thường xuyên tụ hội nơi bướm hoa, tin tức gì mà không nghe được?

Minh Uyên cũng biết chuyện Thường Tư Vân có chút phóng đãng. Hắn không biểu lộ gì, chỉ lạnh nhạt nói: "Không phải thì tốt, hôm đó trẫm không biết nàng ta mang thai, sai người giam lại. Đến hôm nay mới nghe Cao Lộc nói, ngày đó vì bị kinh sợ nên đứa bé không giữ được, tinh thần nàng ta cũng có chút mơ hồ. Hôm qua không biết vì sao, nửa đêm lại treo cổ tự vẫn, trẫm nghe thấy cũng có chút cảm thương thay Thường Vệ Quang, tuy mắc phải lỗi lớn, nhưng để người đầu bạc tiễn người đầu xanh cũng có chút đau lòng."

Lời nói khiến lòng Quý Thanh An dậy sóng, con của hắn không còn nữa. . . . . .

Nhưng sắc mặt của hắn vẫn chẳng hề thay đổi, chỉ ra vẻ tiếc nuối lắc đầu một cái: " Nhất định Thường Thừa Tướng rất đau lòng, vi thần cũng buồn thay cho ông ấy."

Tư thái của hắn hết sức tự nhiên, người ngoài nhìn vào liền biết là một thần tử thông minh, dù không có chút khổ sở nào, cũng phải tiếc hận vì đối phương một phen, đây chính là người trong quan trường.

Lục Khê đang ngồi trong phòng cũng hơi thất vọng, sợ rằng lúc nàng cùng con chết ở trong nước thì hắn cũng làm bộ làm tịch, chẳng chút bận tâm như vậy.

Vì quyền thế, hắn không tiếc gì cả, máu mủ ruột thịt cũng vứt đi như vứt giày, huống chi là người mang thai con hắn? Người này vốn dĩ không có tim.

Hận ý tràn ra, tay của nàng chậm rãi vỗ về vùng bụng bằng phẳng, trong mắt lộ ra ánh sáng bi thống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net