Dau pha thuong khung -q1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
động rồi!" Trầm Dương Minh nhãn tình sáng lên, chỉ thấy ở phía xa xa, thành viên của đặc tổ hành động bắt đầu lặng lẽ hành động, từ bốn phía bắt đầu tiến về phía Đằng Thanh Sơn, Vishnu.

Đằng Thanh Sơn và Shiva đều nằm trên mặt đất.

"Cô Lang, những tên đó mà cũng muốn bắt ta." Shiva khẽ cười nói.

"Nhưng hai chân ngươi không còn, hiện tại chỉ có thể làm bia ngắm, với tình huống hiện tại của ngươi, bị trúng đạn thì cũng xong đời."

Đằng Thanh Sơn chế nhạo cười, lập tức ánh mắt quét về phía cách đó không xa, chỉ thấy ba người lặng lẽ tiến gần về phía này, trong đó có một người vóc dáng cao nhất, chính là đệ đệ của hắn: Thanh Hà".

Đúng lúc này -

"Ừm?"

Đằng Thanh Sơn đột nhiên quay đầu, chỉ thấy cách đó khoảng bốn mươi mét lại còn có một nhóm người.

"Trầm Dương Minh!" Với thị lực của Đằng Thanh Sơn, trong nháy mắt đã nhìn thấy một dáng người trong đó.

Trầm Dương Minh lúc này cũng là nâng súng nhắm bắn vào đầu của Tần Hồng.

"Thanh Hà!"

Đằng Thanh Sơn toàn thân cơ nhục trong nháy mắt căng lên, giống như phản xạ có điều kiện mà lập tức bắt đầu vận hành thân pháp Thiên Nhai Hành, nội kình còn thừa còn lại trong cơ thể như nước lã giá rẻ tùy ý phóng nhanh, Đằng Thanh Sơn cả người trong nháy mắt hóa thành một đạo mơ hồ ảo ảnh, trực tiếp biến mất tại tại chỗ.

Tần Hồng dẫn đầu tiểu đội ba người đang áp sát Phi đao cô lang, Vishnu hai siêu cấp cao thủ.

Nhưng hắn đột nhiên phát hiện một khẩu súng.

"Trần Dương Minh" tại giây phút sinh tử, rốt cuộc hắn thấy Trầm Dương Minh. Đó là Trầm Dương Minh cố ý đứng lên khiến đối phương thấy được hắn.

"Chết đi" Trầm Dương Minh nổ súng, trong ánh mắt mang theo sự sung sướng của trả thù.

Tốc độ viên đạn nhanh vô cùng, dù lợi hại như Tông sư tốc độ cũng không nhanh bằng đạn. Muốn tránh đạn, phải tránh từ trước khi viên đạn được bắn ra.

"Chíu"

Một phát đạn, bay qua khoảng cách mấy chục mét, bắn về phía Tần Hồng. Với tốc độ của viên đạn, Tần Hồng căn bản không kịp phản ứng.

"Không" trong đầu Tần Hồng hiện lên hình ảnh người vợ Lý Nhiễm đang mang thai, không lẽ đứa bé vừa mới ra đời đã không có cha?

"Phụp phụp" thật quỷ dị, Đằng Thanh Sơn vốn biến mất đằng kia, lại xuất hiện cách chỗ cũ hơn 10m

Hai viên đạn liên tiếp bắn vào người Đằng Thanh Sơn.

"Chết đi" ánh mắt Đằng Thanh Sơn sắc lạnh.

Tay trái Đằng Thanh Sơn tung ra một thanh phi đao, tốc độ phi đao không chậm hơn đạn bay chút nào, nối liền khoảng cách, xuyên qua yết hầu Trầm Dương Minh. Trong đôi mắt Trầm Dương Minh chỉ còn kinh hãi, đến né tránh hắn cũng không kịp.

"Đoàng, đoàng, đoàng"

Ba người đứng sau Trầm Dương Minh điên cuồng bắn Tần Hồng, có điều Tần Hồng đã qua một lần uy hiếp đã sớm né tránh. Đồng thời Tần Hồng cùng đồng đội lập tức bắn trả. Bắn cực chuẩn, trúng ngay đầu (headshot), bắn chết ba tên bán mạng kia.

Lúc này bọn người Dương Vân lập tức chạy lại.

Thân thể Đằng Thanh Sơn mềm nhũn, ngã xuống đất.

"Tần Hồng, không sao chứ" Bọn Dương Vân quan tâm hỏi.

"Ta không sao" Tần Hồng cảm giác như trải qua một cơn ác mộng, mồ hôi lạnh ướt đẫm lưng. Lúc này hắn mới hoàn toàn tỉnh lại. (sợ quá tỉnh lại)

"Phi đao cô lang" Tần Hồng chợt nhớ tới người cứu hắn, lập tức chạy lại.

Các thành viên khác của tổ hành động đặc biệt cũng chạy tới. Bọn họ không rõ vì sao Phi đao cô lang lại xả thân cứu Tần Hồng.

"Trầm Dương Minh, cuối cùng đã chết" trong lòng Đằng Thanh Sơn buông ra một hơi, hắn khi trước nhờ Elena tìm tung tích Trầm Dương Minh chính là muốn giết Trầm Dương Minh loại bỏ nguy hiểm cho đệ đệ. Vốn tưởng rằng vì trận chiến này, hắn không có cách nào giết được Trầm Dương Minh nhưng không ngờ Trầm Dương Minh lại đến đây.

Đệ đệ đã an toàn, trong lòng Đằng Thanh Sơn cũng thanh thản.

"Phi đao cô lang, ngươi, ngươi vì sao cứu ta?" Tần Hồng ở trước mắt Đằng Thanh Sơn đang nhìn hắn.

Đằng Thanh Sơn cảm thấy ngực đau nhức, hắn minh bạch, sau khi đánh với Vishnu một trận, tại tình huống trọng thương sắp chết, hắn còn không thèm để ý đến thương thế, liều mạng thi triển "Thiên Nhai hành" khiến cho thương thế càng thêm nghiêm trọng. Đặc biệt là ở tình huống đó, hắn toàn lực phóng ra một phi đao, không cò sức để phòng ngự đạn bắn tới.

Ba viên đạn bắn vào trong ngực.

Đằng Thanh Sơn cảm thấy sinh cơ đang trôi đi.

"Tần Hồng..." trên mặt Đằng Thanh Sơn lộ ra nụ cười, như huynh trưởng nhìn Tần Hồng, tay trái gắng sức vươn về phía Tần Hồng. Tần Hồng cũng không né tránh, Đằng Thanh Sơn vuốt ve đầu Tần Hồng, mỉm cười "Không vì sao hết, nhớ kỹ, sau này chiếu cố tốt con trẻ, sống tốt là đủ rồi"

Đang nói Đằng Thanh Sơn cảm thấy trong họng muốn ụa lên.

"Ụa" phun ra một búng máu tươi, có cả mạnh vụn của nội tạng.

"Ngươi, ngươi, vì sao?" Tần Hồng hoàn toàn không hiểu, nhưng thấy Đằng Thanh Sơn như vậy hắn lại thấy đau lòng.

Đằng Thanh Sơn nhìn đệ đệ của mình, nhìn thật kỹ.

Hai mươi hai năm qua, đến tận bây giờ chưa từng nhìn kỹ như vậy. Trước khi chết được nhìn kỹ lại đệ đệ, ông trời đối đãi hắn không tệ.

Dần dần, Đằng Thanh Sơn cảm thấy ý thức mơ hồ, đầu óc mê muội.

"Sắp chết sao?" Đằng Thanh Sơn không còn thấy rõ trước mắt nữa.

Những cảnh mờ mờ của cuộc đời hắn phảng phật như phim thoáng lướt qua.

Cuộc sống vui sướng tại cô nhi viện lúc nhỏ, những ngày cùng thê tử "Tiểu Miêu" trải qua địa ngục Siberia, tu luyện nội gia quyền, càung với từng nhiệm vụ sát thủ... trong hoảng hốt, Đằng Thanh Sơn tựa hồ nghe được bài ca thích nghe nhất, tựa như bài ca viết cho đời hắn.

Ngã thị nhất lai tự bắc phương đích lang

Tẩu tại vô ngân cuồng dã trung

Thê lệ đích bắc phương xuy quá

(Ta là con sói từ phương Bắc

Đi trong cuồng dã mênn mông

Thổi qua khắp phương bắc thê lương)

"Tiểu Miêu, ta đến với nàng"

Đằng Thanh Sơn cảm thấy như một trận gió lạnh thổi qua, thân thể phát lạnh, nhưng trên mặt vẫn lộ ra nét tươi cười.

Thi thể Đằng Thanh Sơn trở nên băng lạnh, máu tươi đã đỏ hồng trước ngực, "Tiểu Đỉnh" cũng bị máu nhuốm hồng, lúc Đằng Thanh Sơn chết đi, cũng liền biến mất. Nhưng vì tiểu đỉnh nằm trong áo nên không ai phát hiện ra.

Tần Hồng yên lặng quỳ trước thi thể.

"Hắn chết rồi" Dương Vân đứng bên

"Hắn, hắn vì cái gì cứu ra?" Tần Hồng run run.

"Không biết, ngoại trừ chính hắn ra, không ai biết" Dương Vân lắc đầu thở dài.

"Dương đầu" những đội viên khác lập tức chạy lại "Vishnu cũng chết rồi, tự sát chết. Hắn thà chết cũng không chịu để bị bắt"

Dương Vân lắc đầu thở dài "Vishnu bị thương nặng, thật lực không còn, chắc là không muốn sống cuộc sống đáng thương."

"Rốt cuộc vì sao cứu ta? Không tiếc sinh mạng mình cứu ta?" Tần Hồng nhìn Đằng Thanh Sơn.

"Cuối cùng là vì cái gì..."

Không ai biết, Đằng Thanh Sơn chết, không còn ai biết!

"Đằng Thanh Sơn! Đằng Thanh Sơn" ngay lúc này, một giọng nói vang lên, Lâm Thanh từ xa chạy tới, tìm kiếm xung quanh, nhưng khi thấy thi thể Đằng Thanh Sơn nằm cạnh Tần Hồng, hoàn toàn sững sờ.

Lâm Thanh lập tức chạy tới bên, quỳ xuống.

"Đằng Thanh Sơn, Đằng Thanh Sơn, ngươi, ngươi sao lại thế này!" Lâm Thanh nhìn vết thương đạn bắn trước ngực, còn có cánh tay gãy (đứt) lìa, nước mắt trong phút chốc rơi xuống.

"Ngươi kêu hắn là gì?"

Tần Hồng cả người run lên, quay ngoắt đầu nhìn chằm chằm Lâm Thanh. Tổ hành động đặc biệt vẫn chưa biết tên thật của "Phi đao cô lang". Thật ra tên "Đằng Thanh Sơn" này cũng là tự Đằng Thanh Sơn tạo ra."Đằng" lấu từ họ của sư phụ "Đằng Bá Lôi", "Thanh Sơn" lấy từ tên lúc còn ở cô nhi viện.

"Đằng Thanh Sơn, ngươi sao lại, ngươi sao lại chết, ngươi sao có thể chết?" Lâm Thanh khóc, nước mắt chảy ròng.

"Thanh Sơn, Thanh Sơn..."

"Không" Tần Hồng hoảng sợ, đôi mắt trợn tròn, xé mạnh áo bên sườn Đằng Thanh Sơn. Ở eo Đằng Thanh Sơn, rõ ràng một vết chàm màu tím.

Trong nháy mắt, sắc mặt Tần Hồng trắng bệch, không còn chút máu.

"Giết chết sát thủ, giết Lý Minh Sơn là ngươi..." Tần Hồng run rẩy.

"Cái gì?" Lâm Thanh bên cạnh run lên, nhìn Tần Hồng ở bên "Ngươi nói giết chết Lý Minh Sơn là ai? Đằng Thanh Sơn?" Trong lòng Lâm Thanh đáng cảm kích nhất sợ rằng chính là ân nhân đã giết chết Lý Minh Sơn để Lâm Thanh đi ra khỏi địa ngục. Nhưng nàng (cô ta) vẫn không biết là ai đã giết Lý Minh Sơn.

Nhưng ánh mắt Tần Hồng hoàn toàn (ở trên người) chỉ có Đằng Thanh Sơn.

"Gọi điện thoại cũng là ngươi..."

"Xả thân cứu ta lại là ngươi..."

Toàn thân Tần Hồng run rẩy, âm thanh cũng đã khàn khàn.

"Vì sao, vì sao ngươi không nói cho ta biết, không chịu cùng ta nhận lại nhau, vì sao..." Tần Hồng khóc rống, tim như muốn xé nát. Hắn là thành viên tổ hành động đặc biệt nên cũng biết Phi đao cô lang đã kết một ít cừu oán. Hắn lập tức minh bạch khổ tâm của Đằng Thanh Sơn khi không nói cho hắn.

"Vì an toàn của ta?"

Tần Hồng trong lòng chua xót, đau khổ, hắn không thể công khai quan hệ chân chính của hắn với ca ca Đằng Thanh Sơn của mình. Vì vợ và con, hắn cũng không thể làm như vậy.

Nếu làm như vậy, vợ và đứa con sắp ra đời sẽ bị đặt vào trong nguy hiểm.

Nếu làm như vậy, khổ tâm trước khi chết không chịu nhận nhây của ca ca Đằng Thanh Sơn của hắn thành ra uổng phí.

Ca ca mình ngay trước mặt, hắn cũng không dám kêu một tiếng.

"A!!" Tần Hồng thống khổ ngẩng đầu gào thét, chỉ có thể trong tận đáy lòng kêu thét một tiếng "Ca!!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net