2. Tế thần trấn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1 tháng ?!! Haha, tiểu muội đây vui tính thật đấy.

Muội ko có giỡn mà !!

Nói cho muội nghe nhé ! Huynh đây chu du khắp bốn phương, tự tin vào khả năng của bản thân, thế nhưng trong khu rừng kia chỉ có lối vào, hoàn toàn ko có lối ra, hướng ra duy nhất chỉ có đi ngược về thôi ! Trong đó ban ngày không khác gì ban đêm, tối đen mù mịt, lại hoàn toàn ko có thực phẩm hay nước. Huynh đây cũng từng vào đó xem xét, chỉ đi thẳng 1 hướng duy nhất, nhưng hơn 3 tháng trời vẫn ko thấy lối ra, cuối cùng vì hết lương thực buộc phải quay lại đấy !

Kh... không... nhưng còn...

Đừng suy nghĩ nhiều, bị chôn vùi trong tuyết như thế, lại còn ko có thức ăn, chắc hẳn là gặp mộng rồi, huynh cũng thấy nhiều trường hợp tương tự. Đừng lo lắng, nghỉ cần ăn uống đủ và nghỉ ngơi là sẽ ổn thôi.

Nhưng...

Thôi nào, ăn đi, để nguội ko ngon đâu.

Nhìn bóng dáng nhỏ nhoi đang cầm miếng thịt to ăn lấy ăn để, thiếu niên cũng bắt đầu đứng dậy và làm việc. Một chiếc lều tuyết nhanh chóng hình thành, nhìn như một mái vòm rộng 3m, cao 5m, có 1 ống thông hơi nhỏ phía trên cùng 4 khe nhỏ ở 4 phía để nhìn ra ngoài, ở giữa là 1 bếp lửa nhỏ, lối ra vào là hình trụ dài 2m, tất cả đều làm từ tuyết, nhưng trông rất chắc chắn. Sau khi thu xếp chỗ ngủ cho cô bé, thiếu niên đi về phía hồ nước. Phần mặt hồ 80m bị băng phong hoàn toàn, lớp băng dày ít nhất cũng lên đến 4m, thế nhưng, khi ngón tay người thiếu niên chạm xuống, lớp băng lập tức chảy ra, tạo thành 1 miệng hố tròn trĩnh dài 3m. Hồ nước cực kì sâu, tựa như ko thấy đáy thế nhưng lại sáng lạ thường. Từng đàn cá kì lạ bơi lội trong đó, con nào cũng phát ra ánh sáng nhàn nhạt và đủ màu, mỗi lần chúng bơi qua để lại phía sau 1 vệt sáng kéo dài, trông rất kì ảo.

Hừmm... thật thú vị.

Ngón trỏ nhấc lên, lập tức 1 quả cầu nước nhỏ bay ra khỏi hồ. Cả bàn tay ngâm vào bên trong quả cầu, nước trong đó đột nhiên sáng lên, từng vòi rồng tí hon màu vàng chói chợt xuất hiện đâm thẳng vào lòng bàn tay, sau đó từng đường dây thần kinh, mạch máu từ nơi bàn tay phát sáng và bắt đầu lan vào cơ thể.

Ồ ?!

Trong chốc lát, toàn bộ cơ thể người thiếu niên chợt sáng lên, toàn bộ mạch máu trong cơ thể giãn ra, các đường gân, dây thần kinh dần cứng cáp lên, toàn bộ tế bào trong cơ thể như đang hô ứng, điên cường hấp thu, tích tụ năng lượng phát sinh từ thủy cầu.

Hửm ?! Cái này ... Tế bào mình đang tiến hóa sao ?

Thật vậy, thiếu niên như đang trải qua sự biến đổi kinh dị. Từ một cơ thể gầy gò 15 tuổi bỗng chốc hóa thành cơ thể săn chắc của 1 chàng trai 18. Nhìn bên ngoài sẽ thấy một chàng trai cao lớn 1m9, cơ thể săn chắc, mái tóc đen dài ra phảng phất trong gió trông rất lãng tử. Vẻ ngoài như thế, nhưng bên trong cơ thể mới thật sự kinh khủng. Mật độ tế bào hiện đã tăng lên gấp ngàn lần, từng sợi thần kinh như những sợi kim cương, lấp lánh, dẻo dai và cứng rắn. Mỗi một cử động nhỏ đều mang theo một sức mạnh to lớn, như thể 1 quyền có thể dễ dàng phá vỡ lớp băng phong này.

Cảm giác thật lạ lùng, như thể một sức mạnh to lớn bị đè nén vậy, nhưng lại rất thoải mái, nhẹ nhàng. Cứ như trong truyện tranh vậy.......... Tên đó nói ko sai chút nào, nơi này chắc sẽ vui lắm đây.

Quay trở lại lều tuyết, cô gái nhỏ đc 1 phen hốt hoảng, thiếu niên giải thích rằng do trong khu rừng quá lạnh nên phải co cơ lại để tiết kiệm năng lượng ?? :) ??
Ấy vậy mà cô bé vẫn tin hắn. Khi trời chuyển khuya, 2 thân hình đang thoải mái ngủ trong căn lều ấm cúng thì bên ngoài bỗng xuất hiện từng bóng đen chậm rãi tiếp cận.

Có chắc trong đó ko ?

Thưa, có người nói miêu tả lại, chắc 8 phần là người đó.

8 phần thôi à. Hừm, vậy thì hành sự cẩn thận, chớ lỗ mãng

Vâng !

Tiếp đó, 2 thân ảnh tiếp cận lều tuyết, cẩn thận ghé mắt vào khe hỡ. Bỗng trong bóng tối mở ra 2 con mắt.

Nhìn gì đấy ?

A !!!!!!

2 thân ảnh ngã ngửa ra sau, trợn mắt nhìn về phía khe hẹp. Bỗng chốc xuất hiện 1 thiếu niên mặc sơ mi trắng, jean xanh, bên ngoài khoác tấm da sói màu trắng toát.

Các ngươi muốn gì ?

2 tên nhìn nhau, khẽ gật đầu.

Tiểu hữu bình tĩnh, bọn tôi chỉ đang tìm người thất lạc, ko có ý gì khác, chỉ cần liếc qua 1 chút rồi đi ngay.

Hay nhỉ ? Chỗ người khác sao để các người tùy tiện nhìn vào, chưa kể đồng bọn còn nấp đằng xa kia nữa.

2 tên mặt hơi tái nhìn về phía cồn tuyết lớn đằng xa, rồi lại nhìn nhau.

Tiểu hữu, xin mạo phạm, bọn tôi sẽ đền đáp sau !

Nói đoạn, 2 tên dùng hết sức lao về phía lều tuyết.
"Ầm"
Bóng hình bé nhỏ bất chợt ngồi dậy, ngơ ngác nhìn về phía bị tông vỡ.

Tiểu Mao !!

Đúng rồi ! Là Tiểu Mao !

2 tên thét lơn

Đồng thúc ! Thiết ca !

Cô bé mừng rỡ kêu lên. 2 thân dạng lập tức lại gần để Tiểu Mao sau lựng

Tên kia, giờ thì hết chối nhé. Mọi người, mau lên !!

Hơn chục đạo thân ảnh lao đến, đứng thành hình bán nguyệt vây sau lưng người thiếu niên, mặt mũi hằm hằm. Người trẻ nhất chỉ có mỗi vị Thiết ca kia, còn lại đều nhìn quá ngũ tuần. Còn có 1 ông lão nhìn tựa 70, nhưng cơ thể cực kì to lớn, cơ bắp cuồn cuộn, căng cứng hết cỡ. Ai cũng cầm theo vật dụng, dao, kéo, liềm, cuốc,... thậm chí còn có người vác 2 tay 2 cục gạch nữa.
Tất cả đều nhìn chăm chăm vào thiếu niên, bỗng, vị Đồng thúc hét lớn.

Tên bại hoại kia, giờ ngươi có chạy đằng trời !

Thiếu niên nheo mày lại.

Ngươi gọi ta là gì đấy ?

Đồng thúc ! Thiết ca ! Mọi người, có chuyện gì vậy ?

Tiểu Mao, muội đừng lo, mọi người sẽ bảo vệ muội, tên đó ko dám làm gi đâu.

Hiểu chuyện, cô bé hoảng hốt đứng dậy, chạy vụt về phía người thiếu niên, ôm chầm lấy tay hắn

Tiểu Mao ! Muội làm gì thế ? Nguy hiểm lắm ! Mau lại đây !

Không !!! Mọi người hiểu nhầm hết rồi ! Mau dừng tay đi !

Được rồi, Tiểu Mao à. Có gì bọn ta sẽ nói chuyện, mau lại đây nào. Con mất tích cả tháng trời, tỷ tỷ ở nhà nhớ Tiểu Mao lắm đấy.

Ông lão đô con cất tiếng. Nhưng Tiểu Mao vẫn nhất quyết ko buông. Cô bé rất quý mến những người này, nhưng biết tính họ cục súc lắm, ko dễ nói chuyện đc đâu.

Cả tháng ?! Nhưng huynh ấy đã cứu con, con ko cho mọi người đả thương huynh ấy đâu. Với lại huynh ấy ko phải người bắc vực.

Đôi to tròn mở lớn nhìn về phía ông lão. Bỗng có tiếng xôn xao.

Gì cơ ?! Ko phải người bắc vực ?

Ko lẽ nào ?

Chắc ko vậy ? Có khi con bé bị lừa

Hèn gì trang phục của hắn lạ quá

.............

YÊN LẶNG !!

Ông lão hét lớn, xung quanh chợt im ắng hắn.

Cậu bé, cậu là người phương nào ? Vì sao lại đến đây ?

.......

Đừng nghi ngờ lão già này, nơi bắc vực hoang vu hẻo lánh này rất ít khi tiếp người phương khác, trừ khi cậu muốn diện kiến Bát thần.

Bát thần ?

Trưởng lão, đừng làm khó huynh ấy, huynh ấy lạc trong Vô Hạn Lâm nhiều tháng, ko hề biết gì cả ?

!!!!!!!!!!

Cậu bé, có phải cậu ra từ cánh rừng đó ko ?

Thế quanh đây còn khu rừng nào nữa à ?

Chợt tất cả đều mang tiếng thở dài. Cùng nhìn về phía khu rừng. 1 lúc sau, ông lão cất tiếng.

Cậu bé, còn sống đi ra khỏi nơi đó quả thật được chư thần phù hộ, tất nhiên sẽ ko ai dám chất vấn nữa. Còn về chuyện Tiểu Mao, lão già đây ko có gì để báo đáp cả, hi vọng cậu có thể cùng bọn ta đi về Tế thần trấn, chắc chắn ở đó sẽ có điều giúp cậu hứng thú.

Xin lỗi, nhưng tô........

Tiểu Mao siết chặt cánh tay hắn, đôi mắt to tròn long lanh nhìn chằm chằm. Có lạnh lùng đến mấy cũng sẽ ko nỡ từ chối ánh mắt ấy. Thế là hắn chỉ có thể mỉm cười và xoa đầu cô bé. Xong rảo bước đến trước mặt trưởng lão, chắp tay nói.

Cảm phiền trưởng lão.

2 người Đồng thúc cùng Thiết ca đều tiến lại, chắp tay tạ lỗi, thiếu niên nhanh chóng cho qua. Trượng phu có làm có chịu, bắt tay làm hòa vẫn hơn. Tiểu Mao đằng sau 2 tay ôm đầu, nhìn về hướng người thiếu niên, trong đầu bỗng lóe lên hình ảnh chàng trai mặc hắc bạch vân bào, hiên ngang đối mặt với Hung lang đoàn cùng Lang thần, nhưng nhanh chóng lắc đầu, chạy về chỗ ngủ để lấy tấm da, sau đó lon ton chạy theo đoàn người, nắm lấy tay người thiếu niên mỉm cười.

Huynh này, Tiểu Mao làm phiền huynh nhiều quá, nhưng lại quên hỏi tên huynh, cho muội biết đc ko ?

Ta ko có gia đình, cũng ko có họ, tên chỉ mỗi chữ Dũng. Nhiều người gọi ta là du hành giả. Muội thích gọi thế nào cũng đc.

Vậy muội gọi huynh là Dũng ca nhé. Muội tên Chu Tuyền Mai, cứ gọi muội Tiểu Mao là được rồi. Hai người này chắc huynh có quen rồi nhỉ ? Vị đại thúc da ngăm này tên Thạch Đồng, còn ca ca bên đây tên Vũ Thiết. Muội còn có 1 tỷ tỷ tên Chu Điêu Thuyền.

Tiểu Mao mau chóng giới thiệu mọi người, hắn thông qua vài cuộc trò chuyện và nghe ngóng cũng biết sơ sơ chút tình hình cũng như địa thế của vùng gọi là Bắc Hoang đại vực này. Toàn bộ bắc vực nằm ở cực bắc của Đại địa thiên cầu, bao quanh là biển. Vô hạn lâm bao phủ gần ⅔ toàn bộ diện tích bắc vực. Bắc vương, 1 trong Bát thần, người cai trị toàn bộ nhân loại ở bắc vực này, đã xác nhận toàn bộ xung quanh vô hạn lâm đều đã đc xem xét kĩ lưỡng, nhưng bên trong lại ko cách nào truy xét, một khi đã lạc bên trong thì vĩnh viễn ko thể bước ra ngoài, thế nên mới có tên Vô hạn lâm. Tuy vậy, ⅓ diện tích còn lại vẫn cực kì rộng lớn, dù sao diện tích vẫn gấp 10 tỷ lần Trái đất cơ mà. Nơi hắn sắp đến có tên Tế thần trấn, tuy chỉ là 1 thôn nhỏ khoảng 2 vạn người sinh sống, nhưng chịu ảnh hưởng đặc biệt nên đc gọi thành trấn, nằm cách Độc Băng sơn 1 vạn dặm, nghe thôi cũng muốn nhũn hết 2 chân, may sao người của Tế Thần trấn có vật cưỡi đặc biệt, có thể di chuyển với tốc độ cao. Những con vật này toàn thân trắng toát, đến cả móng cũng màu trắng buốt, nếu chúng nằm im co người hầu như sẽ ko nhận ra, ngụy trang thật hoàn hảo. Nhìn chúng khá giống chim sẻ, đặc biệt là phần đầu, với cái mỏ nhọn trắng hếu, toàn thân có lớp lông trắng bao sát người. Chúng có 4 chân, lông phủ đến tận móng, 3 móng trước chĩa đều ra, 1 nằm ở phía sau, 4 móng đều cong xuống như muốn bám chặt mặt đất, lòng bàn chân to bè có đệm thịt nên có thể thoải mái di chuyển trên nền tuyết mà ko sợ lún. Chúng đc người dân phương bắc gọi là điểu sư, mỗi con đều to gấp rưỡi 1 con sư tử trưởng thành, có thể mang theo 2 người cùng 1 lúc. Mỗi người trèo lên 1 con, còn hắn đc Tiểu Mao lôi kéo leo lên con cuối cùng, buộc phải trở thành tài xế bất đắc dĩ. May sao điều khiển ko khó, nên thử qua 1 lần hắn đã cưỡi con vật 1 thuần thục. Nhóm người bắt đầu lên đường, những con sư điểu này thật sự rất nhanh, người ngồi trên lưng phải trùm 1 lớp da thú dày để giữ ấm và ngồi rạp hoặc nằm xuống, nếu ko cẩn thận rất dễ bị ngã. Những con vật này hoàn toàn ko bị ảnh hưởng bởi bão tuyết, tuy di tốc độ có chậm hơn 1 chút nhưng phần lớn vẫn ko ảnh hưởng nhiều. Khi đi thành nhóm trong bão tuyết thế này, người đi đầu phải thật sự có kinh nghiệm trong việc định hướng và ánh mắt quan sát thật tốt, trên điểu sư của người đó treo 1 chiếc đèn linh khí, dùng hỏa linh thạch, một loại đá có rất nhiều công năng, làm vật dẫn, ánh sáng tỏa ra có thể dễ dàng nhận thấy trong phạm vi 5 dặm dưới cơn bão tuyết. Đoàn người di chuyển liên tục, chỉ dừng chân vào buổi tối để cho điểu sư đc nghỉ ngơi. Thời gian ở đây cũng thật khác biệt, tuy 1 năm vẫn có 12 tháng, một tháng lại có 30 ngày, một ngày 24 giờ nhưng một giờ ở đây xấp xỉ 10 năm ở địa cầu, đối với dân địa cầu chính gốc, hắn mới nhận ra 1 ngày dài thực sự là như thế nào. Tuy có chút thích ứng, nhưng hắn vẫn thật sự cảm thấy bối rối. Ngay cả con người nơi đây cũng thể hiện 1 chút sự lười nhác, uể oải, ko biết là do nền văn minh vẫn chưa phát triển hay do thời gian quá dài. Từ lúc khởi hành vào buổi sáng nhưng phải đến tận chiều mới bắt đầu thấy bóng dáng của Tế Thần trấn, vùng bắc vực này quả thật hoang sơ và hung hiểm, quái vật (hay còn gọi là băng thú) xuất hiện rất nhiều, còn có bẫy thiên nhiên,... đủ thứ cản đường, chưa kể phải đi vòng qua Đại hùng sơn cực kì dài, ước chừng cả triệu dặm, nơi cư ngụ của Đại Hùng hoang thần, một trong bát thần của bắc vực. Cuối cùng khung cảnh của Tế Thần trấn cũng xuất hiện.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net