VII ( Chương 286-330 )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
tới.

Duy Lạp vẫn luôn trăn trở với các tu luyện giả cường đại từ trước đến giờ, sớm đã hình thành nên trong nàng tập quán a dua dối trá, bỏ đá xuống giếng, tất cả những tu luyện giả thu lưu nàng trước kia đều là nhìn trúng thân thể nữ nhân nguyên môi của nàng, muốn lợi dụng mà thôi, lại xét thái độ lãnh đạm của Lâm Khiếu Đường đối với nàng mà nói, không lập tức giết chết nàng đã là một kết quả vô cùng mĩ mãn.

Duy Lạp căn bản không hề hy vọng xa vời Lâm Khiếu Đường sẽ xuất thủ cứu giúp, tại thời khắc nguy cơ như vừa rồi lại càng không cần phải tưởng tượng, thế nhưng sự bảo hộ ngoài dự liệu lại xảy ra, lần đầu tiên Duy Lạp thực sự xuất phát từ chân tình đi cảm tạ một người.

Lâm Khiếu Đường liếc mắt nhìn thoáng qua Duy Lạp, lại tiếp tục quan sát tình cảnh bốn phía xung quanh, nơi này tựa hồ như không phải là tư nguyên hải vực mà đã tới một địa phương hoàn toàn khác.

"Công tử, lực lượng trùng kích cường đại đó đã làm cho không gian xuất hiện hắc động, hút chúng ta vào trong đó, nơi này đã không còn là tử nguyên hải vực nữa rồi!"

Tán Tây Á rất khẳna định nói.

Lâm Khiếu Đường đem nguyên thức mở rộng tới mức lớn nhất, tỉ mỉ tìm kiếm, không hề cảm ứng được một điểm hỗn độn khí nguyên nào, bốn phía cực kỳ yên lặng, xác thực đã không còn ở trong tử nguyên hải vực nữa rồi.

"Công tử, người nọ cũng bị truyền tống tới nơi này!" Tân Tây Á bỗng nhiên nói.

Chỉ thấy mặt bên ngọn núi trên một hòn đảo nhỏ có một người đang ngồi xếp bằng, quanh thân hơi nổi lên một tầng quang mang nhàn nhạt, hai mắt người này nhắm nghiền, biểu tình cực kỳ bình thản, chính là Kỳ Áo.

Sát khí trong mắt Lâm Khiếu Đường chợt lóe lên, nhưng lại có chút do dự, Kỳ Áo hiển nhiên đã bị trọng thương, lúc này đang toàn tâm điều tức chữa thương, nếu như lúc này muốn giết chết hắn thì quả là cơ hội tốt nhất, thế nhưng Lâm Khiếu Đường lại không hoàn toàn nắm chắc. Địa vương giai cấp uy thế trấn nhiếp vô cùng lớn biểu hiện ra bên ngoài, loại lực lượng ẩn tàng đè nén người khác này làm cho hắn khó có thể xuống tay được.

"Đường Lâm, giữa ta và ngươi thực sự vô cùng hữu duyên, như thế mà cũng có thể gặp nhau tại một chỗ, bất quá trong lòng có sát ý nhưng cũng không được lộ ra ngoài. Đường Lâm, sát khí trên người của ngươi hiện rõ ràng như vậy đã làm mất đi năm phần thành công, còn cần phải tu luyện nhiều hơn a!"

Thanh âm của Kỳ Áo bỗng nhiên truyền đến, trong mắt không hề có nửa điểm nao núng, tựa hồ như không hề thụ thương.

Đuôi lông mày của Lâm Khiếu Đường hơi giật giật, sát niệm trong lòng đột nhiên biến mất, hai mắt trợn trong nháy mắt trở nên trong suốt như thường:

"Tiền bối vì sao lại đồng thời đối địch với ba gã hải thú nhu vậy?"

Hai mắt của Kỳ Áo vẫn đóng chặt như cũ:

"Chỉ là vì một ít vật nhỏ mà thôi, ai biết được đám hải thú nhất tộc này lại keo kiệt như vậy cơ chứ, không nói tới cùng được, Đường Lâm, chẳng lẽ ngươi không muốn trở lại Kỳ Đông đại lục hay sao chứ?"

Lâm Khiếu Đường nao nao nói:

"Tiền bối biết phương hướng?"

Hai mắt vẫn đóng kín lúc này lại như hiện lên tiếu ý nhàn nhạt nói:

"Đâu chi là biết, những năm gần đây không biết đã qua lại bao nhiêu lần."

Biểu tình của Lâm Khiếu Đường khá đạm mạc, tự suy nghĩ một hồi hỏi:

"Không biết tiền bối có thể chỉ dẫn một chút được không?"

"Ha ha, Đường Lâm, hiếm khi ngươi tôn kính đối với ta như vậy, nói cho ngươi cũng không có vẫn đề gì, bất quá phải có trao đổi, ngươi phải đem thú nguyên đan của huyền vũ thú cho ta!"

Lời nói của Kỳ Áo vãn bình thản như trước.

Trong lòng Lâm Khiếu Đường cả kinh, người này rốt cuộc làm cách nào để theo dõi chính mình, mục đích của hắn rốt cuộc là gì? Hoặc có lẽ tất cả chỉ là trùng hợp? Trong lòng có rất nhiều điều nghi hoặc.

Lâm Khiếu Đường không hề cò kè mặc cả nhiều, trực tiếp lấy ra thú nguyên đan ném tới. Kỳ Áo đưa tay tiếp được, đôi mắt vẫn như cũ không hề mở ra, chỉ là lấy ngón tay sờ nắn vài cái, liền há miệng nuốt vào bụng sau đó mới chậm rãi nói:

"Nơi này đã ở ngoài phạm vi của Minh Tây đại lục rồi, cách xa nhau khoảng hơn mười vạn dặm, nhưng hiển nhiên chưa tiến nhập vào Kỳ Đông đại lục, thuộc về một hải vực ở giữa hai địa lục, nhưng cách Kỳ Đông đại lục gần hơn một chút, hơn nữa lại vượt qua được mấy chỗ hiểm yếu thuộc phạm vi của hải thủ nhất tộc và nhân ngư nhất tộc. Con đường tiếp theo tuy là không ngắn, thế nhưng lại không có chỗ nào quá nguy hiểm, ngoại trừ cần phải vượt qua địa bàn của Hải Long tộc ra thì cơ bản là có thể thẳng đường mà đi, chỉ cần nhận rõ được phương vị, vậy thì chỉ mất thời gian nhất định là có thể đến được Kỳ Đông đại lục."

Lâm Khiếu Đường thấy Kỳ Áo đột nhiên dừng lại, thi lễ một cái nói:

"Mong tiền bối chỉ điểm!"

Kỳ Áo không chút lo lắng, khí nguyên trên người nhẹ nhàng, tựa hồ như thú nguyên đan vừa mới nuốt vào đã xuất hiện tác dụng, ổn định được khí nguyên mới nói tiếp:

"Hải vực tuy rằng rộng lớn vô cùng, thế nhưng cũng không phải là đất cằn sỏi đá, đảo nhỏ có cách một đoạn nhất định là có thể nhìn thấy được, mà trong những hòn đảo nhỏ nhìn như lộn xộn này lại có một số chứa đựng nguyên nhãn trong đó, nhưng nguyên nhãn nho nhỏ này có nguyên vị luôn luôn một bên hướng về phía đông một bên hướng về phía tây, một bên nguyên vị bàng bạc chính là phương đông, còn một bên chính là phương tây, tuyệt đối không phân biệt hướng về phía nam bắc, lời đã nói hết, có thể hiểu được bao nhiêu chỉ có thể dựa vào chính ngươi rồi..."

Vừa nói xong, Kỳ Áo liền hóa thành một đạo quang mang tiến vào trong nước biển, rất nhanh đã biến mất khỏi tầm nhìn.

Lâm Khiếu Đường cẩn thận suy nghĩ thật kỹ lời nói của Kỳ Áo, phóng nguyên thức ra tìm kiếm nguyên nhãn trong các hòn đảo nhỏ xung quanh, rất nhanh liền tìm được một chỗ phát ra nguyên khí yếu ớt, nguyên vị trước và sau xác thực không giống.

Những nguyên nhãn yếu ớt này nếu như không có nguyên thức tinh chuẩn dò xét, căn bản không thể nào cảm ứng được, thảo tu luyện giả dưới linh hồn giai rất khó vượt biển, chỉ khi đạt tới linh hồn giai thì nguyên thức mới đủ mạnh và chính xác, đạt tới yêu cầu để dò xét được nguyên nhãn xung quanh.

Lâm Khiếu Đường có thể chất đồng thời tồn tại hai nguyên linh làm cho nguyên thức cùa hắn mạnh mẽ vượt qua người cùng giai, thậm chí là Tân Tây Á cũng có chút không bằng.

Có phương vị, con đường mờ mịt lập tức trở nên vô cùng rõ ràng, tâm trạng bình thản của Lâm Khiếu Đường lúc này không tránh khỏi vô cùng kích động, mê mang tại Minh Tây đại lục hơn hai mươi năm dài, rốt cuộc cũng đã tìm đường về nhà, từng thân ảnh quen thuộc và thân thương lần lượt hiện lên trong đầu của hắn.

Ánh mắt của Duy Lạp lay động, tâm tình vô cùng phức tạp, do dự một hồi, rốt cuộc mở miệng nói:

"Lâm tiền bối, có thể mang vãn bối cùng đi hay không? Vãn bổi thực sự muốn nhìn xem Kỳ Đông đại lục thần bí rốt cuộc là có cảnh sắc như thế nào!"

Tân Tây Á trầm mặc không nói, trên dung nhan băng lãnh của nàng lúc này cũng hiện lên một chút chờ mong, đối với cố hương của Lâm Khiếu Đường nàng vẫn luôn hiếu kỳ.

Lâm Khiếu Đường cũng lo lắng đường xá buồn chán:

"Mang ngươi đi cũng không phải là việc khó, bất quá Duy Lạp tiểu thư ngươi cần phải rõ ràng một điều, một khi ngươi quyết định đi, chỉ sợ không còn đường để quay về,. chí ít với năng lực của ngươi hiện nay còn xa mới đủ để tìm đường quay trở về Minh Tây đại lục."

Biểu tình của Duy Lạp vôcùng hững hờ nói:

"Cho dù Lâm tiền bối không mang Duy Lạp đến Kỳ Đông đại lục đi nữa thì ở lại hải vực mênh mông này, với tu vi của Duy Lạp, chắc là suốt quãng đời còn lại không thể thoát khỏi biển rộng."

"Tốt lắm, vậy thì Lâm mỗ mang theo ngươi là được, có lẽ Duy Lạp tiểu thư còn có thể nhìn thấy cố nhân cũng không chừng!"

Lâm Khiếu Đường nhẹ nhàng cười nói.

Lời nói này làm cho Duy Lạp có chút không hiểu rõ, Kỳ Đông đại lục làm sao lại có cố nhân của nàng đây chứ? Liệu có phải là Lâm tiền bối sai lầm một chút hay không?

Ngay khi Duy Lạp còn đang suy nghĩ miên man, bước đi bỗng nhiên không ổn định thiếu chút nữa ngã sấp xuống, khi hoàn hồn lại thì người từ lâu đã ở ngoài nghìn trượng, dưới chân kim thủ không biết từ khi nào đã hình thành, Lâm Khiếu Đường đã thôi động bay đi...

Hải vực mênh mông so với tưởng tượng của Lâm Khiếu Đường còn rộng lớn hơn rất nhiều, phi hành liền một mạch hơn một tháng, thế nhưng vẫn như cũ không hề có đầu cùng, khi hắn bắt đầu mất đi phương hướng thì lại bắt đầu tĩnh tâm cảm ứng nguyên nhãn trong phương viên mấy trăm dặm xung quanh, có lúc thậm chí phải bay lung tung xung quanh tìm kiếm một phen, con đường quay về cũng không liên tục, thế nhưng chung quy thì trong chậm có chắc, loạn mà không tiêu tan...

Ba người Lâm Khiếu Đường cách Kỳ Đông đại lục càng ngày càng gần.

Chương 288: Kỳ Đông tân cách cục

Lữ trình vượt biển phảng phất như không có giới hạn!

Tại phiến trời đất biển rộng mênh mông này, ba người Lâm Khiếu Đường vẫn theo một hướng cố định phi hành thật nhanh, Lâm Khiếu Đường dù bị nội thương nhưng vì nóng lòng muốn về nhà, không thể tập trung chữa thương, điều này làm cho tốc độ của hắn giảm đi không ít.

Thời gian nửa năm bất tri bất giác trôi đi, lữ trình vẫn tiếp tục kéo dài không có dấu hiệu kết thúc.

Lâm Khiếu Đường lòng đầy tự tin nhưng hiện tại không tránh khỏi sinh ra chút hoài nghi, chẳng lẽ Kỳ Áo lại lừa dối hắn? Thế nhưng Kỳ Áo thực sự không có lý do gì để làm như vậy, bởi vì bản thân và hắn mỗi người một phương căn bản không hề liên quan tới nhau.

Bất quá một chút hoài nghi này không hề ảnh hương tới tiến trình, Lâm Khiếu Đường vẫn cố chấp tiếp tục hướng về phương hướng đã định phi hành.

Lại ba tháng nữa trôi qua, lúc này ngay cả Tân Tây Á và Duy Lạp đối với lộ trinh đã sinh ra chút hoài nghi, lẽ nào hải vực căn bản không hề có giới hạn hay sao chứ? Cho dù tốc độ phi hành không được nhanh cho lắm, thế nhưng gần một năm qua không biết đã đi bao nhiêu dặm đường, thế nhưng vẫn như cũ không nhìn thấy đầu cùng, cho dù là ai đi nữa cũng không tránh khỏi suy nghĩ miên man.

Ngày hôm đó, Lâm Khiếu Đường vẫn như thường lệ, sau khi nghỉ ngơi điều tức một chút rồi lại tiếp tục mang theo hai nàng bước lên trên con đường trở về.

Thế nhưng chưa bay lên thì Lâm Khiếu Đường đột nhiên cảm giác được một cỗ khí tức vừa quen thuộc lại vừa xa lạ dần dần phi hành tới, khí nguyên rất yếu ớt, chủ nhân của khí nguyên này hẳn là chỉ có tu vi sư giai sơ kỳ mà thôi.

Tuy là cảm giác được, nhưng kỳ thực chí ít thì cũng cách đó hơn trăm dặm, thần tình Lâm Khiếu Đường bình tĩnh, lập tức đề thăng nguyên lực, tăng tốc cho kim thủ.

Không bao lâu, một tòa tiểu đảo xanh um xuất hiện trước mắt ba người Lâm Khiếu Đường, nguyên khí trong tiểu đảo không tồi, tựa hồ như bên trong có tồn tại một nguyên nhãn nhỏ đang trong quá trình hình thành.

Lâm Khiếu Đường cảm ứng được tiểu đảo này không phải là thiên địa bổn nguyên mà là khí nguyên của một người tu luyện nào đó tạo ra.

Ba người vừa mới hạ xuống tiểu đảo thì lập tức cảm giác được trong tiểu đảo có một tầng bích chướng.

"Là ma pháp trận!"

Duy Lạp cả kinh nói, sau nhiều tháng ở chung, Duy Lạp nhiều ít trao đổi với Lâm Khiếu Đường làm cho quan hệ giữa hắn và nàng coi như có chút ải thiện nhất định, ít nhất thì Lâm Khiếu Đường không còn hờ hững với nàng như trước.

Trên mặt Lâm Khiếu Đường hiện lên nụ cười nhẹ nhàng nhất hơn nửa năm qua:

"Duy Lạp tiểu thư, thứ này không giống như ma pháp trận của Minh Tây đại lục các ngươi, mà chính là một loại kết trận đặc biệt của Kỳ Đông đại lục. Một loại trận pháp cùng loại với ma pháp trận nhưng lại không giống."

Duy Lạp suy nghĩ một chút rồi gật đầu, hiếu kỳ nhìn tường ngoài kết trận. Nàng có thể cảm nhận được rất rõ ràng kết trận truyền đến nguyên cảm cực kỳ cường đại, nếu như bản thân nàng sấm trận sợ là sẽ phải lao lực rất lớn.

Ngón tay của Lâm Khiếu Đường bắn ra, một khỏa quang cầu bắn thẳng ra ngoài, khi đụng vào kết trận, trận bích lập tức sụp đổ, một lúc sau kết trận dần dần biến mất không thấy.

"Là ai dám can đảm xông vào cấm địa của bần đạo!"

Trong tiểu đảo bỗng nhiên truyền ra thanh âm già nua phẫn nộ.

Một lão giả mặc trường bào màu tro, dưới chân đạp một loại phi hành khí cụ giống như một cành cây khô lướt qua không trung mà đến, thoáng cái đã tới trước mặt ba người Lâm Khiếu Đường.

Khí thế cả vú lập miệng em của lão giả rất nhanh biến mất rồi chuyển thành vô cùng sợ hãi, nhìn vào mấy người Lâm Khiếu Đường, vừa rồi rõ ràng hắn cảm thấy khí tức chỉ đến sĩ giai mà thôi, vì sao đột nhiên khí tức nguyên lực của thanh niên trước mắt này lại đột nhiên mạnh lên nhiều như vậy.

"Ngươi là chủ nhân của hòn đảo nhỏ này?" Lâm Khiếu Đường hòa hoãn hỏi.

Đôi mắt già nua của lão giả hơi hơi giật, hạ thấp người nói:

"Bần đạo là tán nhân hoang đảo hiệu Trường Thanh Tử, không biết tiền bối đến đây để tiếp đón từ xa, mong rằng tiền bối thứ tội."

Lâm Khiếu Đường xua tay nói:

"Đạo hữu không cần phải đa lễ, tại hạ tới đây chỉ là muốn hỏi một chút mà thôi, nơi này cách Kỳ Đông đại lục còn xa không?"

Lão giả kỳ quái nhìn thanh niên trước mắt, sau đó lại nhìn hai nữ tử xinh đẹp phía sau nói:

"Tiền bối chẳng lẽ không phải là người địa phương hay sao? Nơi này chính là biên cảnh của Nam Xuyên Giới, Nam Xuyên Giới kỳ thực chính là một trong những địa vực của Kỳ Đông đại lục."

Nơi này đã là Kỳ Đông đại lục rồi, lực trùng kích thật lớn làm cho nội tâm của Lâm Khiếu Đường không hiểu sao sinh ra một chút kích động, chỉ là trên mặt vẫn bảo trì bĩnh tĩnh ung dung như trước, hơn hai mươi năm trôi qua đã làm cho Lâm Khiếu Đường bớt đi khí tức bồng bột của thanh niên máu nóng, tuy rằng diện mạo không có bao nhiêu biến hóa, thế nhưng loại khí chất từ trong ra ngoài này đã làm cho tuổi tác biểu hiện bên ngoài của hắn tăng lên một mức lớn, loại cảm giác tang thương trải qua nhiều bể dâu này của hắn tuyệt đối không thể giả được.

Thời gian hơn hai mươi năm, nói dài thì cũng không dài lắm, nói ngắn thì không phải ngắn, đối với người thường mà nói, hơn hai mươi năm trôi qua chính là một phần tư sinh mệnh cuộc đời, còn đối với tu luyện giả mà nói, hai mươi năm chỉ là một bắt đầu mà thôi.

Bất quá trong khoảng thời gian này đủ để biền đổi rất nhiều chuyện, Kỳ Đông đại lục là cố hương của Lâm Khiếu Đường, thế nhưng lúc này hắn lại hoàn toàn không biết tình hình gì về đại lục này cả, hơn hai mươi năm rốt cuộc là có thay đổi hay không cũng không biết.

Nếu như đã tìm được một người tu luyện nào đó, Lâm Khiếu Đường tự nhiên có thể tìm hiểu được tình huống cơ bản của gia hương.

Trường Thanh Tử, nguyên lai là một thành viên của gia tộc tu luyện nghèo túng, một lòng tu luyện nghĩ một ngày có thể phi thăng thượng giới, cùng thiên địa đồng thọ, chỉ tiếc là tư chất của hẳn lại không cao, không hề có kỳ ngộ nào đáng kể, càng không có danh sư chỉ đạo, chỉ dựa vào nỗ lực của bản thân để tu luyện.

Cho tới tận khi Trường Thanh Tử bảy mươi ba tuổi mới có thể đột phá sĩ giai tiến vào sư giai kéo dài thọ nguyên, bởi vậy dung mạo bề ngoài của Trường Thanh Tử rất già lão, tu vi không bằng mấy người Lâm Khiếu Đường, thậm chí ngay cả Duy Lạp so với lão cũng mạnh hơn một bậc.

Mười năm trước vì muốn tránh né chiến loạn trong đại lục, nên một mình Trường Thanh Tử trốn tới hải vực, vốn định đến mội chỗ hải vực vắng vẻ nào đó tập trung khổ tu, cho dù không thể đắc đạo đi nữa, ít nhất cũng muốn sống thọ hơn, nếu như đã tiến vào sư giai muốn sống một trăm mấy chục tuổi không phải là vấn đề, bản thân nếu như vẫn tiếp tục sống trong đại lục, căn bản không có năng lực để tự bảo vệ chính mình, chỉ có thể lựa chọn chạy trốn tới nơi khác mà thôi.

Bất quá Trường Thanh Tử chung quy không phải là một tu luyện giả rất quyết đoán, chạy trốn lung tung không có kế hoạch rõ ràng, cuối cùng lại chạy tới biên cảnh không dám xâm nhập vào quá sâu trong biển rộng, trùng hợp tìm được một hòn đảo có nguyên nhãn này. Quyết định an thân, nơi này lại không có nguyên khí mạnh mẽ cho lắm, vị trí tương đối vắng vẻ, cho nên ít người đến quấy rầy, Trường Thanh Tử đã ở lại nơi này tròn mười lăm năm.

Mười năm lăm qua Trường Thanh Tử vẫn luôn khắc khổ tu luyện, thế nhưng tiến bộ lại không lớn, hầu như dừng lại không tiến, nhưng đối với hắn mà nói thì bước vào sư giai đã là điều vô cùng đáng mừng.

Trường Thanh Tử vẫn thỉnh thoảng quay lại đại lục để tìm một số tài nguyên nhất định phụ trợ cho sự tu luyện của hắn, mỗi lần thu hoạch không được nhiều lắm, thế nhưng coi như có thể miễn cường duy trì, bởi vậy mặc dù không tìm hiểu nhưng đối với tình thế đại lục vẫn biết được tương đối.

Kỳ Đông đại lục hôm nay so với Kỳ Đông đại lục mà Lâm Khiếu Đường biết trước kia hoàn toàn không giống, Hiên Viên quốc từ mười năm trước đã không còn tồn tại.

Bị liên quân Lỗ Á liên minh hợp tác với Đại Hạ quốc đánh tan, bất quá Hiên Viên quốc bị tiêu diệt không có nghĩa là toàn bộ tu luyện giới Hiên Viên quốc bị tiêu diệt.

Bát đại môn phái Hiên Viên quốc sau khi sát nhập lại trở thành tứ đại môn phái, kết quả là vẫn không thể địch nổi liên hợp của hai đại tu luyện giới, cuối cùng dần dần thối lui nhập vào Thập Quốc Minh.

Trước kia Thập Quốc Minh dự định thấy chết không cứu, muốn để cho Lỗ Á liên minh và Đại Hạ quốc đem chính đạo tu luyện giới Hiên Viên quốc tiêu diệt hoàn toàn, thế nhưng khi Hiên Viên quốc thực sự rơi vào tình trạng bị tiêu diệt, Thập Quốc Minh mới phát hiện ra khoảng cách giữa mình và Đại Hạ quốc theo đó mà loại bỏ.

Tu luyện giới Đại Hạ quốc vì muốn cướp đoạt càng nhiều tài nguyên hơn, thôn phệ Hiên Viên quốc vẫn chưa cảm thấy thỏa mãn, đem các tiểu quốc xung quanh, dần dần tiêu diệt cướp bóc.

Thập Quốc Minh từ năm trăm năm qua là một quốc gia có thực lực gần bằng với Hiên Viên Quốc, Đại Hạ quốc và Chu Võ quốc, ba đại cường quốc lớn nhất.

Sự thực, thực lực của Thập Quốc Minh so với Hiên Viên quốc còn mạnh hơn một chút, Hiên Viên quốc sau khi trải qua đại chiến chính ma làm cho thực lực tu luyện giới giảm đi nhiều, chỉ là lạc đà gầy còn hơn con ngựa, lão hổ dù không răng cũng đủ để dọa người, dư uy vẫn còn làm cho các tu luyện giới quốc gia khác không dám đơn giản đến trêu chọc.

Sau khi Hiên Viên quốc bị diệt, Thập Quốc Minh mới phát hiện ra bản thân đã phạm phải một sai lầm vô cùng lớn, lập tức triệu tập lực lượng, đồng thời tiếp nhận tu luyện giới còn chưa hoàn toàn tiêu vong của Hiên Viên quốc vào trong địa phận, dùng thủ đoạn giao dịch để bán ra một khối địa vực lớn an trí cho tu luyện giói Hiên Viên quốc.

Từ lúc đó trở đi Hiên Viên quốc đã bị xóa tên trên Kỳ Đông đại lục, thế nhưng trong Thập Quốc Minh lại nhiều hơn một Hiên Viên tông, hơn nữa vừa mới thành lập đã trở thành một siêu cấp tông phái trong toàn bộ tu luyện giới Thập Quốc Minh.

Thập Quốc Minh liên hợp Vạn Sơn Đạo Minh và Thiên Võ minh đồng thời chống đỡ thế lực uy hiếp của Đại Hạ quốc, thế lực liên hợp xác thực có thể làm cho thế tấn công mạnh mẽ của Đại Hạ quốc phải dừng lại, không thể tiến thêm bước nào trong quá trình xâm lược, cuối cùng cũng bắt đầu yên tĩnh lại.

Lỗ Á liên minh mặc dù liên hợp với Đại Hạ quốc cùng nhau tấn công Hiên Viên quốc, thế nhưng khi Hiên Viên quốc bị tiêu diệt thì sự nhiệt tình đối với Lỗ Á liên minh của Đại Hạ quốc lập tức giảm mạnh, Lỗ Á liên minh vốn muốn ban đầu được hứa hẹn phân một chén canh nhỏ, chỉ là thực lực của họ so với Đại Hạ quốc yếu hơn rất nhiều, đành phải ôm hận ẩn nhẫn quay về Tây Bắc đại thảo nguyên.

Đối với thảo nguyên cằn cỗi của Lỗ Á liên minh, Đại Hạ quốc không hề có chút hứng thú nào, Lỗ Á liên minh ăn trộm gà không được lại còn mất nắm thóc,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net