VII ( Chương 286-330 )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
không biết lúc này vì sao chấp sự trưởng lão một đại môn phái lại xưng hô hắn thành tiền bối.

"Lần trước ta đưa cho ngươi mấy viên 'Hối linh đan', không biết hiệu dụng thế nào?"

Lâm Khiếu Đường thong dong hỏi.

"Cực kỳ hiệu dụng, mấy gã tu luyện giả trong tộc có thiên phú tu luyện tại thời khắc trùng quan phục dụng liền thu được không ít chỗ tốt."

Hầu Đính Thiên thành thật trả lời, vừa nghĩ đến sự tình phát sinh trước đó vài ngày tại Thiên Hà Tông, trong lòng Hầu Đính Thiên vẫn còn sợ hãi, cũng may là không có xung đột, bằng không Hầu gia khó mà kham cho nổi.

"Hầu trưởng lão, vị này chính là?"

Ngũ trưởng lão gian nan nuốt xuống một ngụm nước bọt, đánh bạo hỏi.

Hầu Đính Thiên quay người, trừng mắt một cái, nói:

"Còn không mau quỳ xuống tạ tội! Vị này chính là Lâm tiền bối, nguyên lão Thiên Hà Tông tại Vạn Sơn Đạo Minh."

Ngũ trưởng lão như trúng phải sét đánh ngang tai, nhất thời há hốc mồm. Nguyên lão là cái khái niệm gì? Tại phiến lục địa này tuyệt đối là đứng trên tầng cao nhất trong các tu luyện giả, chí ít cũng có tu vi linh hồn giai, cho dù Hoàng gia có là một trong năm ngũ đại gia tộc tu luyện tại Nam Xuyên Giới, cũng không thể đắc tội tới bậc cao nhân như vậy.

Nhưng xuất phát từ tâm lý bao che khuyết điểm, ngũ trưởng lão cũng vô thức nói quanh co:

"Hầu trưởng lão, thiếu chủ của bản tộc..."

Hầu Đính Thiên căn bản không đợi cho ngũ trưởng lão nói xong, lập tức trách mắng nói:

"Lâm tiền bối đường đường là nguyên lão một đại phái, từ lâu đã bước vào cánh cửa linh hồn giai, một thân tu vi đến ngay cả cao thủ ma phái như Hắc Ngục Ma Quân ám đấu cũng phải chịu thua nửa chiêu, nếu Lâm tiền bối muốn lấy tính mệnh thiếu chủ nhà ngươi liệu có khó gì không? Chắc thiếu chù nhà ngươi không hiểu chuyện xông tới làm phiền Lâm tiền bối, Lâm tiền bối đại nhân đại lượng không thèm tính toán, đã lưu lại cho cái mạng nhỏ, ngươi còn muốn như thế nào nữa? Còn muốn báo thù nữa sao?"

Sắc mặt ngũ trưởng lão trắng bệch, liên tục nói:

"Không dám không dám. Thiếu chủ trẻ người non dạ, đều là lão hủ không biết quản giáo, tất cả xin để lão hủ gánh chịu."

Hầu Đính Thiên mắt lạnh nhìn ngũ trưởng lão, hừ một tiếng nói:

"Hừ, cho dù tính cả Hoàng gia ngươi, từ trên dưới già trẻ hơn mười vạn nhân khẩu sợ cũng không đảm đương nổi!"

Đông đông!

Đùi ngũ trưởng lão không chịu được mềm nhũn rồi trực tiếp quỵ rạp trên đất, khiếp đảm nói:

"Lâm tiền bối, mong người bỏ qua cho Bách Chiến thiếu chủ!"

Nhìn Hầu Đính Thiên hù dọa ngũ trưởng lão, Lâm Khiếu Đường chỉ cảm thấy buồn cười, ân oán chốn phàm nhân hắn đã sớm coi thành đạm mạc, nếu thực sự có tức giận thì gã Hoàng Bách Chiến kia lại còn có thể đứng đây? Hắn phải sớm hóa thành tro tàn rồi!

Lâm Khiếu Đường cũng không phải loại người ham muốn gì nhiều, chỉ bất quá làm một thượng vị tu luyện giả nhìn xuống hành vi một đám tu luyện giả thấp bé ấu trĩ cũng đã không còn cảm giác gì nhiều. Tựa như một đại nhân nhìn xuống một đám hài tử tranh đấu, vị đại nhân vô luận là tâm lý hay tâm tình cũng không có dao động bao nhiêu, nhưng gã Hoàng Bách Chiến này lại là xông tới hắn, quan trọng hơn là hắn còn ăn nói lỗ mãng với Tiểu Lan, lại càng muốn cóc ăn thịt thiên nga, thậm chí còn muốn chiếm làm sở hữu riêng.

Bởi vậy Lâm Khiếu Đường nhìn như không hề động thủ, cũng là tại lúc Hoàng Bách Chiến sắp va vào hộ thể chân khí của mình, đem một tia độc nguyên xâm nhập vào trong cơ thể đối phương, cầm cố hoàn toàn nội nguyên của hắn lại. Trên thực tế, lúc này Hoàng Bách Chiến không khác gì bị phế bỏ, sau này vô luận tu luyện thế nào cũng không có khả năng tiến bộ, hơn nữa theo thời gian tu vi càng bị hao mòn giảm bớt, dần dần bị cỗ độc nguyên ngầm trong cơ thể ăn mòn cho bằng hết.

Chỉ phế mà không giết, Lâm Khiếu Đương chính là đã tận nghĩa rồi, nếu là một gã linh hồn giai giả khác chỉ sợ đã trực tiếp đem Hoàng Bách Chiến tiêu diệt, rồi lại giận chó đá mèo trên đầu Hoàng gia. Nếu như là ma tu nhất phái như vậy càng là thảm hơn nhiều, không đến tịch thu toàn bộ gia sản, giết kẻ phạm tội sợ là không có khả năng bỏ qua.

Lâm Khiếu Đường lần này cũng mới phát hiện chính mình đối với Tiểu Lan không phải là không có tình nghĩa, vẫn giống như trước đây một dạng bao che khuyết điểm. Bên môi không khỏi nhếch lên một tia cười khẽ.

Bắn ra một cỗ lực lượng vô hình đem bình chướng cấm cố Lan Tinh Ngưng phá hủy, sau đó Lâm Khiếu Đường nhìn sang ngũ trưởng lão thản nhiên nói:

"Sau này Hoàng gia các ngươi không được tiếp tục quấy rầy Lâm gia, nếu còn dám mạo phạm, ta có thể khiến Hoàng gia các ngươi không còn tồn tại trong cõi Nam Xuyên Giới này nữa."

Ngũ trưởng lão liên tục vâng dạ gật đầu, Hoàng Bách Chiến đứng tại một bên sớm đã thần tình hoảng hốt, thế nào cũng không nghĩ ra chính mình cư nhiên lại có thể trêu chọc tới một vị quái vật linh hồn giai.

Đám gia nhân Hoàng gia như chim sợ cành cong đều lui xuống, Hầu Đính Thiên ý tứ nói vài câu rồi cũng ly khai theo. Để hắn ở lại thời gian dài đối mặt với một vị linh hồn giai mà nói, không thể nào cảm giác cho tốt được, cứ nhanh chóng rời đi là hay nhất.

Địa vị đám người Hoàng gia tại trong mắt tộc nhân Lâm gia là cao không thể với, người ta chính là một trong những gia tộc tu luyện đỉnh cấp, thậm chí thực lực còn mạnh hơn một vài môn phái nhỏ. Hiện tại lại thấy được bộ dạng túng quẫn của bọn họ như vậy, quả thực phản ứng có chút theo không kịp.

Mấy người Lâm Bình chưa kịp nói gì, Lâm Khiếu Đường đã kéo Tiểu Lan đi vào mật thất Lâm gia. Tiểu Lan lúc này đã hoàn toàn chìm trong ảo giác, tùy ý cho Lâm Khiếu Đường kéo đi.

Vào trong mật thất, Lâm Khiếu Đường vẫn không ngăn cản những người khác tiến vào, mấy người trưởng lão Lâm gia đều theo tiến đến, ai cũng không biết Lâm Khiếu Đường có dụng ý gì.

Lâm Khiếu Đường trực tiếp vận nguyên lực tiến nhập vào trong khối thượng cổ hủ mộc tại vị trí hạch tâm của 'Linh mục kết trận', sau đó lấy ra một khỏa Linh vương đan, hóa thành kim phấn rắc đều lên trên khối thượng cổ hủ mộc.

Chỉ chốc lát, khối thượng cổ hủ mộc vốn như vật đã chết lại như khoác lên diện mạo mới, 'Linh mộc kết trận' mà Lâm lão tổ tông không thể chữa trị hiển nhiên đã được Lâm Khiếu Đường đơn giản hoàn thành. Lúc này, mấy người Lâm Bình mới đột nhiên cảm giác, Lâm Khiếu Đường trước mắt mình lại có phần xa lạ, cả ngàn vạn nghi vấn trong lòng, đều không thoát ra khỏi miệng.

Ra khỏi mật thất, Lâm Khiếu Đường lại xuất ra một thanh tử kim sắc chủy thủ, giao cho Lâm Ngật Nhiên rồi nói:

"Chuôi chủy thủ này được luyện chế bởi thượng cổ huyền kim, bên trong ẩn chứa thượng cổ nguyên lực, mặt khác còn được ta thêm vào một chút độc nguyên lực. Tại lúc Lâm gia gặp phải nguy cơ không chống đỡ nổi, có thể đem ra dùng một lát. Khẩu quyết sử dụng được đặt trong viên tiêu lam thạch đặt tại chuôi thanh chủy thủ, chỉ có nhân tài của Lâm gia mới có thể khởi động."

"Ngươi phải đi?"

Lâm Ngật Nhiên nắm thanh chủy thủ trong tay, khó nhọc hỏi.

Lâm Khiếu Đường không có trả lời vấn đề này, bởi vì hắn đã sớm thoát ly khỏi giới hạn một phàm nhân, nơi này đã không còn thuộc về hắn, nên không thể nói là đi hay không đi. Tại tu luyện giới, trường hợp như Lâm Ngật Nhiên cũng chỉ là đặc biệt thiểu số, còn đa phần những người trong giới tu luyện tốt nhất không nên can thiệp vào chuyện của phàm nhân.

Nhìn quanh lại một vòng, Lâm Khiếu Đường ôm lấy Tiểu Lan bay lên trời, tốc độ cũng không phải những người phàm nhân trong Lâm gia có thể tưởng tượng được, bóng người chỉ trong nháy mắt tiêu thất, mà bọn họ đứng lại một hồi mới nghe được dư âm cuối cùng:

"Bảo trọng!"

Lâm Ngật Nhiên mờ mịt nhìn bóng ảnh Lâm Khiếu Đường tiêu thất nơi chân trời, bỗng nhiên trong lòng sinh ra một loại ước ao, chính mình ngày trước nếu cũng như vậy, hiện tại tu vi có thể nào bước tới đại sư giai hậu kỳ rồi.

Lúc này mọi người trong Lâm gia bỗng nhiên quỳ xuống đất bái lễ. Chỉ có mấy người Lâm Bình còn đứng nguyên, trên mặt đều một loại biểu tình phức tạp. Cái gã phế vật Lâm gia, đã từng nổi tiếng khắp Tân La Thành, danh chấn thiên hạ, hiện tại lại sớm bỏ qua tất cả mọi người phía sau, trở thành một loại tưởng chừng như không thể tồn tại. Sắc mặt Lan Ngưng Tinh đỏ bừng, trong lòng không ngừng y ôi Lâm Khiếu Đường, tất cả mọi sự chuyển biến quá nhanh, phát sinh cũng quá nhanh, phảng phất giống như trong mộng vậy.

Dọc đường phi độn, mãi cho đến một sơn lâm thuộc địa phận phụ cận Hiên Viên Tông, Lâm Khiếu Đường mới dừng lại rồi hạ xuống.

Lan Tinh Ngưng e thẹn vô cùng, mặc dù nàng và Lâm Khiếu Đường cùng nhau lớn lên, nhưng chẳng bao giờ lại gần sát nhau lâu như vậy, huống chi Lâm Khiếu Đường hiện tại đã biến hóa kinh người, khiến cho Lan Tinh Ngưng cảm thấy có chút xa lạ, bởi vậy trong lòng cũng sản sinh một loại cảm giác mới mẻ.

Lâm Khiếu Đường nhìn hướng Hiên Viên Tông, biểu tình nghiêm trọng nói:

"Tiểu Lan, ta muốn đi Hiên Viên Tông dò xét tình hình, ngươi ở chỗ này chờ ta, ngàn vạn lần không được ly khai, ta sẽ bày kết trận xung quanh, chỉ cần ngươi khônga ly khai khỏi vòng bảo hộ thì ngay cả những lão gia hỏa cũng không nhất định phát hiện ra ngươi, nếu là sau ba canh giờ không thấy ta trở về, ngươi liền tìm một chỗ an toàn rồi tự hành tu luyện."

Lan Tinh Ngưng cúi đầu nói:

"Ngươi muốn đi tìm Uyển Nhi tỷ tỷ sao?"

Lâm Khiếu Đường gật đầu nói:

"Đúng vậy!"

"Ta và ngươi cùng đi!"

"Không được, tu vi của ngươi còn thấp, rất dễ sẽ bị phát hiện!"

Lâm Khiếu Đường lập tức gạt bỏ đi ý định của Tiểu Lan, ôn nhu nói:

"Đừng lo lắng, ta sẽ không phải làm liều, tính cách của lão đại, ngươi còn không biết sao?"

Lan Tinh Ngưng nhu thuận gật đầu, hơi kiễng chân, đôi môi chín mọng hôn nhẹ lên má Lâm Khiếu Đường, nhẹ giọng nói:

"Lan Nhi muốn chính là Đường Nhi, không phải lão đại, Lan Nhi sẽ ở chỗ này chờ ngươi!"

Đối mặt với nữ tử nhu thuận vâng lời như vậy, Lâm Khiếu Đường tuy đã trải qua không biết bao nhiêu sóng gió cũng không tránh khỏi xung động trong lòng, cúi đầu thật sâu, hôn xuống đôi môi đỏ mọng, mềm mại của người thiếu phụ xinh đẹp.

Lan Tinh Ngưng mở lớn đôi mắt ngây thơ trong suốt, hai ngón tay vuốt nhẹ lên đôi môi nhẵn mịn vừa bị xâm hại của mình như vỗ về, kinh ngạc nhìn lên thanh ảnh đã trốn vào khoảng không, trên mặt lập tức hiện ra một nụ cười thỏa mãn.

Địa phận Hiên Viên Tông thực rộng lớn, muốn tìm được nơi giam giữ Uyển Nhi cực kỳ khó khăn. Cho dù Lâm Khiếu Đường có thể dùng nguyên thức bao trùm cả một phạm vi cực lớn cũng chăng khác gì mò kim đáy bể, huống hồ nơi giam giữ nhất định được bố trí dày đặc kết trận nên dò xét càng khó. Mặt khác, Lâm Khiếu Đường cũng không có khả năng vừa phi hành vừa phóng đại nguyên thức, chỉ có thể vận chuyển Vô tung quyết phi hành tại tầng thấp nên hiệu suất giảm đi rất nhiều, bởi vậy muốn một mạch tìm kiếm khắp nơi tuyệt đối là không thể thực hiện được.

Cũng may Lâm Khiếu Đường đối với bố cục nơi đây cũng coi như quen thuộc, sau khi tiềm nhập vào Hiên Viên Tông tìm kiếm một hồi liền thẳng đến một ngọn núi cao lớn bắt mắt. Thầm nghĩ, chỉ cần có thể bắt một gã trưởng lão tra hỏi liền có thể biết được thông tin.

Thế nhưng khi Lâm Khiếu Đường mới hành động được một nửa thời gian, vô tình lại phát hiện một cỗ khí nguyên được ẩn tàng cực kỳ yếu ớt đang nhanh chóng di động tới. Lúc đầu Lâm Khiếu Đường cho rằng hành tung của mình bại lộ, thế nhưng tỉ mỉ dò xét lại một hồi, phát giác được cỗ khí nguyên kia mặc dù đang di động tới hướng chính mình nhưng cũng không phải vì mình mà đến, chủ nhân cỗ khí nguyên kia cũng không phải đã phát hiện ra sự tồn tại của Lâm Khiếu Đường.

Lâm Khiếu Đường liền cố ý thả chậm tốc độ, đi theo cỗ khí nguyên kia bay vào trong lòng ngọn núi có nguyên khí đậm đặc phía trước.

Ngọn sơn phong này rất cao lớn, ít nhất cũng phải kéo dài tới trăm dặm. Nguyên khí trong núi mặc dù nồng đậm nhưng lại không có nguyên nhãn, loại sơn phong như này có hơn phân nửa sẽ được chọn làm nơi làm việc của môn phái, mà những quản sự nơi đây đa phần đều có tu vi không cao.

Lâm Khiếu Đường hầu như đem nguyên khí bản thân che kín toàn bộ, một đường theo dõi sát cỗ khí nguyên ẩn tàng. Đối phương hành sự cực kỳ cẩn thận, liễm tức pháp cũng cực kỳ tinh diệu, hơn nữa đối với tình huống trong Hiên Viên Tông cực kỳ tỏ tường, vậy nên hành động một đường liền mạnh không chút nào dừng lại.

Cuối cùng cỗ khí nguyên ẩn tàng dừng lại tại một tòa thạch điện phụ cận có quy mô không nhỏ. Kim quang trong mắt Lâm Khiếu Đường lấp lánh, rốt cuộc phát hiện được chân diện người này, hắn cũng mặc pháp bào đạo chức của Hiên Viên Tông, tương đương với cấp bậc trưởng lão.

Nếu là người của Hiên Viên Tông, vì sao tại địa bàn của mình lại phải thần bí, lén lút ẩn tàng hành tung như vậy? Lâm Khiếu Đường cảm giác có chút kỳ quái liền ngồi xếp bằng trên cành một gốc cây đại thụ rậm rạp, phóng xuất một con Tham thị thú, dùng một tầng phấn màu xám che giấu lam quang sắc bên ngoài, rồi lại dùng nguyên thức khống chế con Tham thị thú này tiến nhập vào trong huyền động.

Chương 327: Tin tức kinh người

Ngoại trừ đầu Tham thị thú vừa rồi, Lâm Khiếu Đường còn dự tính xuất ra trăm con Tham thị thú khác tiến hành điều tra trong phạm vi lớn.

Lâm Khiếu Đường tập trung nguyên thức trên người con Tham thị thú tiến nhập trong huyền động. Trước tiên cảm giác được khí nguyên trên người gã kia rõ ràng có chút quái dị, tựa hồ không phải là người Hiên Viên Tông, nhưng trang phục lại là đạo pháp bào trưởng lão của Hiên Viên Tông, điều này rất là khả nghi.

Nếu người này là một gã ma tu nhất phái tiến nhập Hiên Viên Tông làm gian tế, sợ là sẽ gây bất lợi cho Uyển Nhi, bởi vậy Lâm Khiếu Đường tự nhiên phải tra xét kỹ càng.

Tham thị thú có thể tích cực nhỏ, lại được che giấu bởi một tầng phấn màu xám, cùng với màu sắc bốn phía huyền động giống nhau như đúc, bản thân nó lại không phóng khí nguyên ra ngoài nên rất khó bị phát hiện, mà cho dù có bị phát hiện cũng rất dễ bị bỏ qua, tưởng chỉ là một tiểu trùng bình thường mà thôi, dùng làm giám thị, tự nhiên không thể tốt hơn.

Tham thị thú bên ngoài huyền động thình lình lướt qua hai chữ 'Huyền lao' thật lớn. Thấy hai chữ này, trong lòng Lâm Khiếu Đường không khỏi hơi căng thẳng, ẽ nào nơi đây chính là nơi giam dữ Uyển Nhi sao?

Trong lòng Lâm Khiếu Đường không ngừng rung động, tuy vậy vẫn không nóng nảy, tiếp tục từng bước khống chế Tham thị thú tiền hành dò xét. Thâm nhập bên trong huyền động, bên trong có các động thiên, dọc theo hành lang ngoằn nghèo uốn khúc sâu chừng một dặm là những động khẩu, mỗi động khẩu đều có đệ tử canh gác, hơn nữa đều được bố trí cơ quan ẩn tàng.

Một đường thông suốt, Tham thị thú thuận lợi tiến nhập dải đất trung tâm, quả nhiên là một gian thạch lao được bố trí tầng tầng kết trận. Tiếp tục điều khiển Tham thị thú cẩn thận leo lên thạch bích thăm dò nhưng cũng không phát hiện ra thân ảnh kiều mỹ của Uyển Nhi.

Bỗng nhiên, nguyên thức Lâm Khiếu Đường trở nên căng thăng, nghe được sâu trong thạch lao truyền đến một tiếng đối thoại rất nhỏ. Tham thị thú lập tức bay tới, lách qua từng kẽ hở, rốt cuộc tiến vào trong một gian thạch ốc được bố trí vô cùng bí mật.

Bên trong thạch ốc rất rộng rãi, tụ tập có hơn mười người, tu vi mỗi người đều không kém, ít nhất cũng có tu vi sư giai hậu kỳ, không ít hơn năm vị đại sư giai, hon nữa còn có hai vị linh hồn giai.

Đội hình bậc này đã đủ chống lại một đại môn phái bình thường rồi, thế nhưng người theo dõi lại là Lâm Khiếu Đường, sớm đã thoát khỏi tu vi đại sư giai.

Những người này Lâm Khiếu Đường đều rất lạ mặt. Ngày trước khi còn tại Hiên Viên QuốcLâm Khiếu Đường tuy chỉ là một gã mao đầu tiêu tử, thế nhưng thời gian lưu bạt cũng đã gặp qua không ít cao nhân đương đại, đối với một vài trưởng lão và vô số cao thủ trong bát đại môn phái đều hiểu biết ít nhiều, tuy rằng chưa gặp qua nhưng cũng không đến mức nhìn thấy nhiều như vậy lại không nhận ra một người nào, hiển nhiên tướng mạo những người này đều cực kỳ xa lạ.

Lâm Khiếu Đường lưu lại Cự Kiếm Sơn Trang khoảng thời gian rất dài, bởi vậy đối với Cự Kiếm Sơn Trang có thể nhận biết rõ ràng, có thể kết luận trong đám người này, không có một ai là thành viên của Cự Kiếm Sơn Trang ngày đó.

Đám người này tựa hồ đang nghị sự một cái gì đó, võ phục hay đạo bào mỗi người đều là sắc phục của Hiên Viên Tông, thế nhưng trên mặt không ít người lại đầy rẫy âm sát chi khí, khí nguyên hoàn toàn khác xa so với dương chính chi khí của Hiên Viên Tông khiến Lâm Khiếu Đường không khỏi sinh nghi hoặc. Hơn nữa trên những người này không hề thiếu, tại mỗi người đều có loại bí pháp xảo diệu che giấu đi thuộc tính nguyên khí bản thân, thậm chí còn có người dùng tới 'Dị dung đan'. Đúng lúc này, trong đám người có một lào giả sắc mặt hồng nhuận không quá tự nhiên đứng dậy.

"Ngày hôm nay mạo hiểm triệu tập mọi người lại đây chính là có chuyện quan trọng cần thông báo, thuận tiện phát thêm mấy lạp 'Phong khí yểm nguyên hoàn' cho mọi người."

Thanh âm không lớn nhưng đủ cho mọi người trong phòng đều có thể nghe rõ, người này chính là một trong hai người tu vi đã đạt tới linh hồn giai.

Tiếp theo đó, một gã trung niên nhân lấm la lấm lét bất mãn nói:

"Không biết Thiên Cực Lão Nhân có chuyện gì quan trọng, phải biết rằng triệu tập nhiều người chúng ta như vậy đến một chỗ sẽ gây ra động tĩnh rất lớn, rất dễ bị mấy lão quái vật trong Hiên Viên Tông phát hiện ra, nếu đúng là như vậy chỉ sợ Thiên Đạo Tông các ngươi cũng không chống đỡ nổi a."

Một gã trung niên nhân khác, thân mặc tro bào cũng không giải thích được nói:

"Vô luận việc lớn hay nhỏ, dùng một đạo truyền âm phù được mật chế là có thể thông tri cho chúng ta, hà tất phải mạo hiêm tụ tập đông đủ nơi đây?"

Thiên Cực Lão Nhân vẫn chưa lộ ra giận dữ vì bị chống đối, chỉ cười nói:

"Chuyện này có liên quan đến tiền đồ chỉnh đốn các tiểu tu luyện giới của Đại Hạ Quốc chúng ta, lão phu thậm chí là cả Thiên Đạo Tông đều không kham nổi, nhưng việc này đã vô cùng gấp gáp, không thể không nói, hơn nữa với sự quan trọng của nó, truyền âm phù không phải đã rất an toàn, bất quá nơi đây cũng chẳng phải vạn toàn, chúng ta vẫn nên ngắn gọn, nói xong một liền giải tán, những người phía dưới do Phách Quỷ Nguyên Lão của Quỷ Vô Điện dùng bí thuật thông báo."

Một lão giả lưng gù dáng người nhỏ bé ngồi ngay kế bên Thiên Cực Lão Nhân lập tức đứng dậy, cũng không nhiều lời vô ích, tại giữa bàn tay khô khốc đã xuất hiện một đoàn hắc vụ hình cầu, từ đó bắn ra từng đạo hắc sắc quang tuyến, hắc tuyến cấp tốc kéo dài ra ngoài rồi tiến nhập vào trong tai mỗi người.

Một con tiểu phi trùng lặng lẽ bay tới, đậu ngay sau vành tai một gã tu luyện giả có tu vi thấp nhất trong phòng, nhẹ nhàng không ai hay biết có chút dị động.

"Năm vị đại nguyên lão đã thông qua nghị quyết, trong thời gian ngắn nhất đem Hiên Viên Tông tiễu trừ, tốc chiến tốc thắng, bởi vậy cần tới chư vị nội ứng ngoại hợp. Năm vị đại nguyên lão đã tỏ thái độ, chư vị ẩn núp tại Hiên Viên Tông cũng nhằm mục đích tiêu diệt Hiên Viên Tông. Lần này lấy các vị làm chủ công, khi đại thành nhất định sẽ không bạc đãi các vị. Năm vị đại nguyên lão đã nói muốn tự mình khoản đãi, chỉ mong các vị lúc đó hết sức làm việc, giúp cho đại nghiệp thống nhất các tu luyện giới của Đại Hạ Quốc một phần lực! Đến lúc đó chư vị chỉ cần tập kích hậu phương là được, vô luận dùng tới bất kỳ thủ đoạn nào cũng được, càng độc càng hay. Thời gian động thủ cụ thể, chư vị chỉ cần chú ý tới thời gian được lưu lại trong lam ma thạch, tại lúc lam ma thạch truyền âm tin tức thỏa đáng, thu được tin tức liền lập tức động

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net