dauxinhdep

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
suy nghĩ nửa ngày mới hiểu được, liền cung tay thành kính, “Xin ngài nén bi thương!” Thì ra Lão Hầu Gia đã đi về cõi tiên.

“Cho nên hiện tại ta chính là Tịnh Khang Hầu Gia.” Gấp quạt, mười phần uy nghiêm.

“Lão phu thất lễ, tham kiến Hầu Gia!” Ân Hồng Thiên vội vàng chắp tay hành lễ.

“Hôm nay vừa vặn phụng chỉ Hoàng Thượng áp giải quân lương đi ngang qua, nghe nói Lão gia cũng ở đây nên ghé lại nhìn một cái.”

“Duy Nhất!” Tần Chính kêu lên một tiếng vô cùng thân thích.

“Tham kiến Lão gia!” Tịnh Khang Hầu Gia lúc nãy cao cao tại thượng lập tức quy củ hành lễ.

“Miễn lễ, miễn lễ!” Thật tốt quá, rốt cuộc đã tới.

“Lão gia đang có chuyện gì vậy?”

“Đã nói cho ngươi là Võ Lâm Đại Hội nên mới…” Chưa nói hết câu một tia sáng lóe lên, Duy Nhất mở quạt bắn ra ngân châm ngay sát tai Tần Chính, khiến hắn lập tức im miệng.

“Võ lâm đại hội?” Triệu Duy Nhất làm bộ tỏ ra hoảng sợ “Lão gia trước đó vài ngày không phải nhiễm thượng phong hàn sao, như thế nào còn tham gia Võ Lâm Đại Hội? Hay là chúng ta về trước tịnh dưỡng, khỏi bệnh lại đến!” Triệu Duy Nhất ở giữa Võ Lâm Đại Hội chí tôn lại mở miệng giống như trò đùa bình thường.

“Quả thực hồ nháo! Các ngươi xem nơi này là đâu?” Võ lâm quần hùng xôn xao tức giận. Không hổ là Triệu Duy Nhất, dễ dàng khiến cho các vị đại hiệp đỉnh đỉnh đại danh mắng mỏ không thôi.

“A! Các ngươi với Lão gia nhà ta có gì vui như vậy? Nếu các vị đang có hứng thú, ở ngoài Phi Ưng Bảo một vạn tướng sĩ cam đoan sẽ cùng các ngươi vui hưởng.”

Lời này vừa nói ra cả Thiên Đàn náo nhiệt lập tức im lặng. Một vạn người? Nơi này đều là nhân sĩ võ công cao cường, không phải là không đánh thắng một vạn người, chỉ e là lưỡng bại câu thương.

Tần Chính biết rõ sự tình nếu còn loạn sẽ khó vãn hồi, suy tư trong chốc lát liền một lần nữa đi lên lôi đàn lớn tiếng nói: “Tần mỗ hôm nay đắc tội các vị, mười tám tháng năm năm sau ở nơi đây nhất định sẽ cho các vị lập lại công đạo.”

Tuy là lời nói thản nhiên lại làm cho người khác cảm thấy áp bách, mắt sáng như đuốc có thể khiến người khác kinh hoàng sợ hãi.

“Lão phu cáo từ!” Ngọa Long Cốc Chủ Sở Vân Tiêu cùng con trai Sở Ngự Cửu một lát cũng không ở lâu vội vàng ra khỏi Thiên Đàn. Những người khác tuy không cam tâm cũng chỉ còn cách rời đi.

“Lão gia thật là uy phong!” Duy Nhất hưng phấn hô.

“Ha hả, có là gì.”

Ảo giác…Kỳ Nhi nghĩ thầm, hắn như thế nào lại nhìn ra Tần Chính vừa rồi chính là Ngụy Vô Song trước kia…

“Đi thôi!” Kỳ Nhi đi ra hai bước quay đầu lại nói, “Hầu Gia. . . . . .”

“Đại…Đại chủ tử đừng khách khí như thế…” Triệu Duy Nhất nhìn thấy Kỳ Nhi lại quên mất mình là Hầu Gia cao cao tại thượng.

“Áp giải quân lương lại có thể dễ dàng cho người ta biết?”

“A! Ta…quên mất!” Hắn lại còn trước mặt nhiều người nói ra như vậy , dĩ nhiên sẽ kéo tới không ít thổ phỉ cường đạo.

“Tự giải quyết cho tốt!” Thấy Tần Chính còn đợi không đi, Kỳ Nhi cười nói, “Lão gia phải cùng Lão Ngũ áp giải quân lương sao?”

“Tốt tốt.” Duy Nhất vỗ tay nói.

“Không cần!” Tần Chính thực không nghĩa khí bỏ lại ân nhân cứu mạng, vội vã đi theo Kỳ Nhi.

———

Cánh rừng ngoài Phi Ưng Bảo.

“Thế nào?”

“Hừ, như một lũ khỉ đang đùa giỡn.”

Tử y nam tử chớp mắt thô bạo đứng lên, một chưởng đánh về phía tên người hầu bên cạnh, máu đen văng khắp nơi.

Hắn không thể chấp nhận người đã đánh bại hắn hiện tại lại hoàn toàn là một ngốc tử.

6.

Kỳ Nhi nhịn lại nhẫn cuối cùng vẫn là nhịn không được, một cước đá bay người đang nằm cạnh hắn xuống đất, “Ngày mai đã phải lên đường, ngươi còn không cho ta ngủ?”

Tần Chính xoa mông leo lên giường: “Ít ngủ một chút không được sao?”

“Không được!” Chuyện này tuyệt đối không thương lượng.

“Vậy ngươi cứ ngủ đi đừng quan tâm ta!” Nói xong Tần Chính lại cắn nhẹ lên cổ hắn.

“Ngươi muốn chết à?”

“Lâu rồi không ôm ngươi…” Tần Chính càng ôm chặt Kỳ Nhi, nhỏ giọng năn nỉ “Được không…?”

“Không được!” Ngày mai bị người ta phát hiện khác thường, Đại chủ tử còn mặt mũi nào nữa chứ?

“Ta sẽ rất nhẹ rất nhẹ.”

“Ta khinh. Lời này ngươi đã nói mấy trăm…ô......”

Tần Chính nhẫn nại cuối cùng đã tới cực hạn, bất chấp sống chết điên cuồng hôn lên môi Kỳ Nhi. Kỳ Nhi giãy giụa chống trả, không hiểu Tần Chính làm sao lại có thể đột nhiên mạnh mẽ như vậy, rất nhanh đã bị Tần Chính làm cho cả người vô lực.

Đầu lưỡi trơn trợt hôn lên chiếc rốn xinh đẹp của Kỳ Nhi, tay cũng nhanh chóng luồn vào trong vỗ về chơi đùa.

“Ân…” Kỳ Nhi mềm người ra rên rỉ, biết ngăn cản không được đành nói, “Phải thật nhẹ cho ta…”

“Ân…” Tần Chính cũng sợ làm Kỳ Nhi bị thương, nhỏm dậy cho hắn ngồi lên đùi mình.

“Còn vuốt ve cái gì…”

“Không vội…” Hôn lên đôi môi mọng, Tần Chính vẫn nhẹ nhàng mân mê “Ta chờ ngươi, không vội…”

Rõ ràng đang rất thống khổ còn tỏ ra cứng rắn…

“A ha…” Kỳ Nhi thân thể căng cứng phóng thích trong tay Tần Chính.

“Đến phiên Kỳ Nhi hầu hạ Lão gia!” Tần Chính cười cười nói nhỏ vào tai Kỳ Nhi, ngón tay đầy thuốc mỡ tiến vào hậu huyệt của hắn.

“Cái thứ đồ này…ân…Rốt cuộc giấu thế nào…A ân…” Không thấy hắn đem trên người, nhưng mỗi khi gặp chuyện lại có thể nhanh chóng mang ra.

“Hiện tại không phải lúc nói.” Rút ngón tay ra, “Kiên nhẫn một chút!”

“A…” Bên trong cơ thể bắt đầu nóng lên, Kỳ Nhi hai mắt ươn ướt, đôi tay ôm chặt lấy cổ Tần Chính chờ đợi. Tần Chính chầm chậm thâm nhập, vừa tiến vào liền cầm lấy thắt lưng Kỳ Nhi bắt đầu luật động, tốc độ do chậm mà nhanh, va chạm càng ngày càng mãnh liệt.

“Hỗn đản! Đã bảo ngươi nhẹ…”

“Thực xin lỗi…” Kỳ Nhi kêu đau một tiếng, Tần Chính lập tức thức tỉnh, động tác chậm lại, bất quá thong thả cũng có ý nghĩa ân ái kéo dài…

Lúc mới vừa thành thân, cơ hồ mỗi lần đều làm cho Kì Nhi không xuống giường được. Từ lúc thành thân đến giờ gần năm năm, hắn hơi chút kích động vẫn sẽ làm bị thương Kỳ Nhi. Từ trước tưởng Kỳ Nhi tuổi còn nhỏ, xem ra là do cơ thể quá mỏng manh, nhưng hắn lại rất yêu rất yêu cái mỏng manh yếu đuối ấy. (Đương nhiên, lời này có chết cũng không thể nói cho Kỳ Nhi nghe…)

Tần Chính bế Kỳ Nhi đi tắm rửa sạch sẽ, xong lại muốn bế hắn trở về giường ngủ, nhưng Kỳ Nhi bảo muốn tự mình đi. Đi hai bước cảm giác cũng không đau lắm, xem ra ngày mai vẫn có thể cưỡi ngựa.

Đi tiếp tự nhiên sẫy chân.

“Kỳ Nhi!”

“Đã nửa đêm còn kêu to như vậy làm gì?” Kỳ Nhi nhặt chiếc gương đồng bị đụng ngã để lại trên bàn, vô ý nhìn thoáng qua…hắn ở trong gương cả môi sưng đỏ, hồng ấn kéo dài đến bên tai, cả quần áo cũng không thể che được.

“Tần Chính—————–!”

Lửa giận bài sơn đảo hải kéo đến, Kỳ Nhi không chút nghĩ ngợi nắm lấy thanh kiếm trên bàn liền hướng Tần Chính chém tới. “Họ Tần kia! Chết đi cho ta!” Nghĩ tới tình cảnh bị Nam Cung Kiệt trêu tức, Kỳ Nhi hận không thể mang Tần Chính lóc da rút xương.

———-

“Lão gia! Như thế nào chỉ có một mình ngài? Đại chủ tử cùng Thất chủ tử còn có Tiểu Bính Tử đâu?” Tần quản gia gặp chủ nhân trở về trước thời gian dự định liền thấy kì lạ.

“….Đại chủ tử đã về Quất Hiên, Thất chủ tử cùng Tiểu Bính Tử buổi trưa sẽ về tới.”

“Đại chủ tử hồi phủ? Như thế nào không nhìn thấy?”

“Ngươi….ân….có thể không chú ý.” Chú ý mới là lạ! Khinh công của Kỳ Nhi đã sớm đạt đến xuất thần nhập hóa.

Tần Chính không nghĩ sẽ nói thêm nữa, bước nhanh hướng Quất Hiên đi đến.

“Lão gia, chân của ngài như thế nào lại đi khập khiễng như vậy?” Tần quản gia hét lên.

“Đừng quan tâm….” Thực ra là do hắn đã suốt đêm cấp tốc mang tên Kỳ Nhi mưu sát phu quân ấy chạy về phủ, tránh phải cùng người khác đối mặt.

———-

Cách nhật, Tần phủ Thính Vũ Các.

“Đã dậy rồi à?”

“Quần Ngạo…[ngáp…]…” Tần Chính duỗi người ngồi dậy tựa đầu vào vai người bên cạnh, hỏi “Như thế nào hôm qua không gặp ngươi?”

“Đại ca sợ là đã quên mất ta rồi!" Triển Quần Ngạo mang khăn ướt đến sát mặt hắn, hắn liền ngước cổ chờ hầu hạ.

“Ngươi thế nào lại nói như vậy? Ta hôm qua vừa về đến đã đi tìm ngươi.”

“Chẳng lẽ không tìm Đại chủ tử?” Triển Quần Ngạo cười nói.

“Ta…là đến Quất Hiên trước, sau đó đã đi tìm ngươi.” Tần Chính nhức đầu nói.

“Lại đắc tội Đại chủ tử à?”

Nghe lời nói có ý giễu cợt, Tần Chính liền chuyển sang hướng khác. “…Tiểu Bính Tử này lại lười biếng, Lão gia đã dậy vẫn chưa đến hầu hạ.”

“Lão gia, tiểu nhân vốn là đã sớm rời giường!” Tiểu Bính Tử từ ngoài đi vào, trong tay cầm theo y phục mới, “Là Nhị chủ tử bảo tiểu nhân đợi ở ngoài.” Tiểu Bính Tử hướng phía Triển Quần Ngạo hành lễ còn nói thêm, “Nhị chủ tử đến sớm hơn cả tiểu nhân!”

“Thật không? Quần Ngạo ngươi đến lúc nào?”

“Đại ca không phải không biết ta luôn đến từ sớm.” Triển Quần Ngạo tiếp nhận y phục từ Tiểu Bính Tử giúp Tần Chính thay quần áo.

“Để Tiểu Bính Tử làm!”

“Không sao, cứ để ta!” Quần Ngạo buộc lại dải đai lưng ngọc bội cuối cùng. “Xong.”

“Ngươi thật đúng là nhanh nhẹn.”

“Là do ngày thường vẫn tự làm.”

“Vẫn tự làm? Nha hoàn đâu?” Lão gia khẩu khí nhất thời đông cứng.

“Đại lão gia! Mặc y phục việc này cả hài đồng cũng biết tự làm.” Quần Ngạo bất đắc dĩ lắc đầu.

“Hắc…”

“Cười cái gì?”

“Không nghĩ tới lời này lại từ miệng Triển đại hiệp nói ra.”

Quần Ngạo chắp tay cúi đầu, nói “Ít nhiều đại ca biết cách dạy!”

Tần Chính đáp lễ: “Hiền đệ quá khen.”

Hai người nhìn nhau, không khỏi buồn cười đứng lên, “Ha ha…”

Tiểu Bính Tử ở ngoài nghe thấy bên trong sang sảng tiếng cười, trên mặt cũng lây dính ý cười. Vẫn là Nhị chủ tử ôn hòa dễ chịu nhất, hắn nghĩ như vậy.

———

“Ta nghe nói Nam Cung Đình cùng Tư Đồ Sĩ Nguyệt cũng dự Võ Lâm Đại Hội?” Triển Quần Ngạo nhìn về phía Nam Cung Kiệt cùng Tư Đồ Sĩ Thần, trong lời nói không có ý trách cứ, khiến người khác cảm nhận được hắn không hờn giận.

Sĩ Thần trên mặt lộ rõ vẻ tức giận nói: “Việt Vương Kiếm trước đó cũng không ai báo ta việc này.” Tư Đồ Sĩ Nguyệt, Nhị ca có nghĩ sẽ cùng hắn thành địch hay không?

A Kiệt nhíu mày trầm mặc không nói.

“Việc này không trách bọn họ.” Kỳ Nhi đối Triển Đàn Ngạo lắc lắc đầu, “Ngươi cùng Lão Thất hẳn là đã biết qua những người tham gia đại hội lúc trước.”

“Một số tự cho mình là cao thủ.”

“Sở Ngự Cửu, Tư Đồ Sĩ Nguyệt còn có Nghiêm Thanh Nhẫm cũng không có tâm tranh đọat Minh Chủ vị, Sở Vân Tiêu lại càng không thích bước vào giang hồ, vì cái gì lần này lại cùng con trai đến Võ Lâm Đại Hội?”

“Có phải vì ta tự mình….”

“Im miệng đi!” Kỳ Nhi hướng Tần Chính liếc mắt một cái, “Ngươi còn cảm thấy rất hân hạnh?”

“Không…không phải. Ta chỉ cảm thấy chỉ là một cái chức Minh Chủ, ta cũng không ham muốn, chúng ta không cần vì nó hao tổn tâm trí….”

“Không ham muốn?” Quần Ngạo mạnh mẽ đứng lên trừng mắt nhìn Tần Chính, “Chức Minh Chủ này từ tay cha ta truyền cho, Tần lão gia ngươi lại bảo không ham muốn? Chính là ngươi không xem ra gì phải không?”

“Không phải…”

“Không phải cái gì! Tần lão gia ngươi xem ngôi Minh Chủ như trò hề.”

“Không phải…Kỳ Nhi….”

“Lão Lục ngươi làm cái bánh gì cho ta nếm thử!”

Lâm Tề gật đầu, sợ hãi ngước nhìn Triển Quần Ngạo, cầm lấy điểm tâm trên bàn trà đưa cho Kỳ Nhi. Kỳ Nhi chăm chú ăn, không thèm nhìn tới Tần Chính đang cầu cứu.

7.

Lâm Tề gật đầu, sợ hãi ngước nhìn Triển Quần Ngạo, cầm lấy điểm tâm trên bàn trà đưa cho Kỳ Nhi. Kỳ Nhi vờ như chăm chú ăn, không thèm để mắt tới Tần Chính đang cầu cứu.

Bản tính Tần nhị chủ tử mọi người đều biết, hắn bình thường dáng vẻ ôn nhu thư sinh nho nhã, một khi nổi giận lên có thể gọi là kinh thiên động địa, còn đáng sợ hơn Đại chủ tử một bậc. Tần phủ ngoại trừ Kỳ Nhi cùng Lâm Tề, hết thảy đều đã bị hắn cho nếm qua đau khổ.

Ngày trước tiền Minh chủ võ lâm Triển Kính không chỉ có võ công cao cường mà còn là một chí sĩ nhân nghĩa vô song, cương trực trung chính, những việc nguy hại cho võ lâm lão tuyệt đối không theo đuổi, hơn nữa cũng không bao giờ lạm dụng danh nghĩa Minh chủ lấy quyền mưu tư. Tuy vậy lại rất cưng chiều đứa con trai độc nhất Triển Quần Ngạo, nhưng cũng xem như hữu cầu tất ứng, đứa con bản tính tinh khiết không vì được sủng mà kiêu, bất quá chỉ là dưỡng thành tính tình hỏa bạo.  Quần Ngạo vốn rất kính trọng nhân cách của cha. Trước lúc cha lâm chung đã chấp thuận thỉnh cầu của hắn, dùng đặc quyền Minh chủ sắp xếp chúng nghị, đem chức Minh chủ truyền cho Tần Chính, mà lúc này Tần Chính lại xem nhẹ như không, hỏi hắn như thế nào không giận.

“Quần Ngạo…bình tĩnh…hãy nghe ta nói…” Tần Chính lui hướng cửa lớn, thủ sẵn tư thế chạy đi.

Quần Ngạo hai mắt đỏ tươi ngón tay kẽo kẹt vang, xem ra nhất định muốn mang Tần Chính xẻ thành tám khối.

Khiếp sợ nhất phải kể đến Tiểu Bính Tử, hắn đến Tần phủ bất quá chỉ mới một năm ngắn ngủi, cho tới bây giờ chưa từng thấy qua Nhị chủ tử như vậy, vốn ôn hòa khiêm tốn lúc nóng giận so với Đại chủ tử còn khủng bố hơn. Đại chủ tử sinh khí vẻ mặt cũng không biến, thanh âm còn có thể rất nhẹ nhu, nhưng Nhị chủ tử này quả thật giống như sư tử đang thịnh nộ.

“Quần Ngạo…” Có thể vì quá sợ hãi, Tần Chính sắc mặt bắt đầu trắng bệch, cước bộ cũng có chút không xong.

“Nghĩ muốn giả chết?” Quần Ngạo từng bước tới gần.

“Không phải…” Hắn nào dám, lúc trước có lần đã tự bế khí giả vờ ngất xỉu, bị giáo huấn còn chưa đủ hay sao? Đầu của hắn thật sự là đang quay cuồng…

“Lão gia!”

“Tần Chính!”

Hắn vừa ngã xuống đất, chúng chủ từ thất kinh vội vã lao đến, Tiểu Lâm đơn bạc ra sức chen vào những người khác ôm lấy Tần Chính bắt mạch.

“Lão Lục thế nào?” Kỳ Nhi thúc giục, ngón tay nắm thật chặt.

Lâm Tề vén mí mắt Tần Chính xem xét, sau lại sờ vào mạch cảnh của hắn, chỉ khoảng nửa khắc, huyết sắc trên mặt Tiểu Lâm dần kém đi, nước mắt bắt đầu rơi.

“Làm sao vậy, ngươi nói thật ra có chuyện gì?” Nếu không phải Vân Phi ngăn lại, A Kiệt đã xông đến bóp cổ Lâm Tề.

———-

“Trúng độc? Lão gia như thế nào lại trúng độc?” Tiểu Bính Tử kêu lên sợ hãi, “Buổi sáng hôm nay rất tốt mà?”

“Sáng nay do ngươi hầu hạ Lão gia dùng bữa?”

“Là tiểu nhân. Lão gia còn bảo tiểu nhân giúp ngài ăn hết một ít bánh bao thịt heo. Tiểu nhân đến giờ vẫn không có việc gì.”

Kỳ Nhi nghe vậy liền lập tức kéo tay Tiểu Bính Tử bắt mạch, không có dấu hiệu trúng độc. Lâm Tề cũng xác nhận là không trúng độc.

“Không được khóc!” Kỳ Nhi quát lớn, Tiểu Lâm vội vàng chùi nước mắt.

“Tiểu Lâm, lần này bị ngươi hù chết.” Quần Ngạo ca thán. Lúc nãy khóc lóc thê lương như vậy, làm cho bọn họ đều nghĩ đến sẽ phải thủ tiết.

“Ngươi còn nói? Không phải do ngươi dọa hắn, Tiểu Lâm còn khóc đến bây giờ à?” A Kiệt kéo Lâm Tề hộ ở sau người.

“Ta là do sốt ruột.” Lúc ấy Lâm Tề nức nở không ngừng, Quần Ngạo nổi điên nắm vai hắn lay động mãnh lực bảo hắn nhanh nói, kết quả biến thành hắn khóc còn thảm hại hơn. “Đừng đổ thừa ta! Không phải do ngươi gào thét thì Tiểu Lâm đã có thể sớm nói chuyện sao?”

“Ta…”

“Tốt lắm!” Kỳ Nhi nhìn vào ba chữ trên tờ giấy trắng đối Lâm Tề nói, “Lão Lục, ngươi xác định Lão gia chính là trúng Hắc Tâm Lan?”

Tiểu Lâm nặng nề gật đầu.

“Hắc Tâm Lan…” Hắc Tâm Lan tuy là loại kịch độc nhưng độc tính không nặng, đối với Lão Lục không phải vấn đề lớn.

“Ta sợ đây chỉ là kẻ thù cảnh cáo khởi đầu.” Bạch Vân Phi cùng Tư Đồ Sĩ Thần đi vào trong phòng.

“Điều tra như thế nào?” Quần Ngạo vội vàng hỏi.

“Lão gia như thế nào?” Vân Phi cũng vội vả nói.

“Độc đã giải, nhưng chưa tỉnh lại.”

“Ta muốn vào xem.” Hai người vừa muốn hướng nội đường đi vào liền gặp Tần Chính run rẩy đi ra.

“Ta không sao.”

Kỳ Nhi tiến lên dìu hắn ngồi xuống, để  cho hắn tựa đầu vào vai mình.

“Lão gia…” Sĩ Thần do dự một chút, nhìn Bạch Vân Phi gật đầu mới nói, “Lão Ngũ…hắn cũng trúng độc!”

“Duy Nhất cũng trúng độc?” Tần Chính nhỏm dậy, “Hiện tại thế nào?”

Bạch Vân Phi lắc đầu, “Chúng ta đã mang hắn về Tần phủ. Chính hắn cũng không giải được độc chỉ chờ có Lão Lục…”

“Còn không mau đi…”

Nói xong Tần Chính đứng lên, Kỳ Nhi lại kéo hắn ngồi xuống, “Các ngươi mau đi xem Lão Ngũ!”

“Ân.”

———-

“Hắn không việc gì đâu.” Kỳ Nhi vỗ nhẹ lên lưng Tần Chính như đang an ủi hài đồng.

“Duy Nhất tuy rằng y thuật không bằng Tiểu Lâm, nhưng cũng là cao thủ dùng độc, hắn lại giải không được…” Tần Chính không khóc, cũng nói không thành tiếng.

“Không có việc gì, không có việc gì đâu…”

“Kỳ Nhi, ta đã nói sẽ bảo vệ các ngươi…nhất là Duy Nhất, tình cảnh của hắn nguy hiểm nhất….không nên cho hắn làm Hầu Gia…” Càng lúc nói năng càng lộn xộn.

“Cái gì nên hay không? Hắn vốn chính là Hầu Gia…”

Tần Chính kéo mạnh Kỳ Nhi ôm vào trong ngực, xung lượng quá lớn khiến cả hai cùng ngã ra đất.

Kỳ Nhi bị cụng đầu sinh đau, lại bị Tần Chính ôm chặt đến thở không nổi, cũng không dám dùng lực đẩy hắn ra, “Có sao không? Đứng lên đi!”

“Kỳ Nhi…Kỳ Nhi của ta…ngươi không thể có việc…không thể có việc…” Tần Chính ánh mắt mơ màng ý thức tan rã, “Kỳ Nhi của ta…không có việc gì…không thể có việc…”

“Ta không có việc gì, không có việc…” Kỳ Nhi điểm nhẹ sau cổ Tần Chính cho hắn ngủ đi.

Cứ như vậy, Tần Chính đè trên người Kỳ Nhi ngủ say một đêm, Kỳ Nhi cũng không đánh thức hắn.

———-

Duy Nhất trúng loại độc gọi là Phiêu Linh Độc, ở Trung Nguyên người có thể giải độc này chỉ đếm trên đầu ngón tay, Lâm Tề là một trong số đó. Cái gọi là “Phiêu Linh”, độc giống như tên, không thể làm cho người ta chết, chỉ biết mê man cả đời, giống như linh hồn một mình phiêu du ở ngoài thân thể.

Am hiểu dụng độc nhưng lại bị hạ độc, Duy Nhất cảm thấy vô cùng nhục nhã. Tất cả những ai đáng nghi hắn đều không bỏ qua.

“A?” Tố Tâm kinh ngạc đến mức đánh rơi bình hoa đang lau xuống đất.

“Một vạn.”

“Không phải mười?”

“Không phải.”

“Cũng không phải một trăm?”

“Không phải.”

“Hoặc là một ngàn?”

“Một vạn một vạn một vạn!” Duy Nhất kéo lấy lỗ tai Tố Tâm liên thanh hô to.

“Biết rồi…Người ta là cô nương thôi, Ngũ chủ tử không cần nhéo lỗ tai được không?”

“Trông ngươi như vậy, Tiểu Bính Tử so với ngươi còn giống cô nương hơn.” Duy Nhất không lưu chút tình nào đả kích Tố Tâm, khiến cho nàng càng oa oa khóc lớn hắn càng cao hứng. Hắn không vui những người khác cũng đừng nghĩ được sống vui vẻ.

Tố Tâm cảm thấy chính mình so với Tiểu Bính Tử còn khổ hơn. Nếu Lão gia cho phép nha hoàn hầu hạ, nàng nhất định sẽ đi hầu hạ Lão gia. Ít nhất Tiểu Bính Tử không bị nhéo lỗ tai, Lão gia miệng cũng tuyệt đối không độc ác như Ngũ chủ tử.

Nàng không chỉ phải hầu hạ Ngũ chủ tử còn phải mang mấy trò quái ác của Ngũ chủ tử cấp báo cho Đại chủ tử, lỡ như các vị chủ tử mất hứng không vui không biết sẽ gặp phải chuyện gì. Vừa rồi Ngũ chủ tử khải tấu Hoàng Thượng mang hết một vạn tướng sĩ áp giải quân lương nghiêm hình khảo vấn tra ra người hạ độc. Nhưng ngoài Ngũ chủ tử ra, ai biết suy nghĩ đều đoán được người có thể hạ độc Hầu Gia đâu phải chỉ là một tên lính quèn.

———-

Thính Vũ Các.

“Tiểu Bính Tử!”

“Tiểu nhân đây, Lão gia?”

“Lão gia ta quyết định phải làm một chuyện đại sự.”

“Chuyện gì?”

“Một chuyện đại sự kinh thiên động địa.”

“Vâng.”

“Ngươi không hiếu kỳ à?”

“Lúc trước có lần Lão gia cũng nói như vậy, cuối cùng là tìm năm mươi vạn lượng mua một tòa san hô giả tặng sinh thần Lục chủ tử, hại chủ tử khóc ba ngày ba đêm.”

“Hừ…Ta lần này…là nói thật. Lão gia ta muốn luyện lại võ công, tái xuất giang hồ.”

“Thật à?”

“Thiên chân vạn xác.”

Chính văn đệ tam chương

8.

“Ta muốn tái xuất giang hồ!” Tần Chính nói.

“Được được! Lão gia ăn cháo trước đã!” Sĩ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net