Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cậu sau khi bôi thuốc thì được hắn bế lên giường nghỉ ngơi, cậu nhanh chóng thiếp đi. Hắn thì trằn trọc không ngủ nổi, nhớ lại chuyện bà ta nói hồi chiều hắn càng lo hơn, cậu sắp thi cuối kì rồi nếu bà ta tới làm phiền thì cậu khó mà yên để học hành. Giờ đã là 11h đêm nhưng tiếng chuông điện thoại cậu còn reo, hắn ngồi dậy lấy điện thoại cậu xem thử, biết là không nên nhưng cái tên hiện lên màn hình làm hắn tò mò bắt máy.

" Alo, Jimin à em có khỏe không "

Hắn nghe được giọng nói của số tên SG trong máy cậu, thì lông mày cau lại. Là một người con trai , nghe giọng khá trầm ấp có lẽ tuổi còn lớn hơn hắn.

" Em giận anh sao Jimin? Anh xin lỗi nhé, em sắp thi học kì rồi đúng không?Sắp tới anh sẽ đón tàu lên cùng em, anh sẽ mua thêm cho em chả cá nấu cùng rong biển em thích nhé "

Hắn cứ im lặng không nói, thầm trong lòng rằng sao tên này nói nhiều phết, còn biết cả cậu thích gì, có vẻ thân với cậu nhưng gần một năm không liên lạc thì có vấn đề.

" Sao em không nói gì vậy Jimin, anh sẽ chờ em nói mà "

Hắn cáu rồi, cái gì mà chờ nghe Jimin nói,chỉ được hắn nghe cái giọng nói chậm chạp dễ thương đó thôi biết chưa.

" Ngủ...."

Nói xong hắn cúp máy,  bên đầu dây kia ngơ ngác.

Để điện thoại lại vào cặp cậu, hắn nhìn sang cạnh, cậu như mèo con đang cuộn mình trong chiếc chăn êm hắn mua cho, làm ai đó đang ghen khơi khơi mà trở nên mềm lòng, môi tự nở nụ cười ngủ mà cũng biết làm hắn vui thì chỉ có cậu thôi.

|

Hôm sau Jimin đã được xin nghỉ một hôm, lí do là bị té cầu thang và đương nhiên người gọi xin nghỉ là hắn lấy danh là anh trai của cậu. Dự định là sáng đến xế chiều là sẽ bàn tiếp kế hoạch đột nhập nhà giám đốc giàu có kia nhưng lo cậu sẽ bị mẹ ( đã từng ) mình đến kiếm chuyện nên hắn quyết định ở cùng cậu suốt ngày. Đi mua thức ăn sáng về thì thấy cậu đang gọi cho ai đó, nhìn mặt hớn hở lắm lại khoe mình đã tiến bộ trong việc học nói, sửa lại tật nói vấp. Khi hắn để đồ ăn lên bàn cậu vội tạm biệt người kia rồi cúp máy, quay lại nhìn hắn gương mặt đanh đá.

" Sao..anh nghe m..máy của em "

Hắn giả vờ không nghe nhìn hướng khác .

" Tôi mua chả cá cho em nè, còn nóng ăn đi rồi uống thuốc "

" Anh đừng..gi..giả vờ "

Nhìn mặt cậu nghiêm túc hắn mới thở dài rồi đi đến giường nơi cậu ngồi khụy chân xuống.

" Tôi biết không tốt nhưng tôi hơi tò mò xíu, xin lỗi em nhé..mà người đó là ai chứ ? "

Nghe hắn nhắc tới người đó cậu ngại ngùng, tay còn vò vò vạt áo.

" Là..bạn.hồi nhỏ..của..em"

Bạn gì chứ, nhìn em là tôi biết quan hệ như nào luôn rồi, hắn thầm nghĩ trong lòng, gương mặt cố thể hiện mình vẫn bình thường. Đi lại bàn bưng cho anh một phần chả cá ngập tràn trong bát nước súp mặn ngọt thanh nhẹ, có cả phần chả cay.

" Em ăn đi , không nguội hết ngon "

Cậu nhìn tô chả cá thơm ngon mà nước bọt nuốt ừng ực, nhưng sao hắn biết cậu đang thèm và thích ăn hay vậy.

" Cảm ơn..anh "

Nhìn cậu ăn là bao nhiêu bực tức vụt bay mất. Ăn xong bữa sáng, bôi và uống đủ thuốc, thì hắn cùng cậu ra chiếc xích đu trước nhà dưới gốc Anh Đào Trắng. Cậu đang chuẩn bị đọc sách và nghe hắn dạy nói cho quen. Học mới một lúc thì hai người đã lăn ra giỡn, người chạy người rượt theo. Tới lúc hắn rượt thì cậu mệt quá nên đứng lại, đang có trớn nên không thắng lại được cứ thế mà hắn đụng trúng cậu. Ngã nằm ra đất, tay cậu để lên lòng ngực mình mắt nhin lên, hắn chống tay xuống đất mắt nhìn xuống, khoảng cách bây giờ như con số 0.

Làng gió nhẹ thôi bay lớp tóc bị vuốt ra sau vì thấp mồ hôi của hắn làm môi cậu khẽ run lên, tóc cậu bay phất phơi trong làng gió, đôi môi có chút bầm nhưng nó chỉ làm cậu thêm xinh đẹp trong mắt hắn. Cả hai chìm vào sắc đẹp của đối phương mà bất giác sát nhau hơn, hắn cuối xuống, cậu khom lên, trao nhau nụ hôn đầu của tuổi trẻ đầy nhiệt huyết.

|

Vòng tuần hoàn lập lạy sau đó ít hôm, hắn vẫn đèo cậu trên con xe đạp đến trường, rồi lại đến rước về, nhưng nếu mọi người để ý kỹ sẽ thấy trên môi chàng thiếu niên ngồi sau đang cười trong hạnh phúc. Tối đến cũng thế, cả hai cũng trèo lên nóc nhà mà cùng nhau nói chuyện. Rong rả gần hết tuần, khả năng nói chuyện của cậu đã tiến bộ nhiều hơn, đã không còn vấp nữa, và cũng nhanh hơn được một ít.

Đang ở trên mái nhà để tập nói thì cậu trở nên im lặng nhìn hắn, đôi mắt long lanh chớp chớp.

" Gì thế? Sao nhìn tôi kiểu đấy, em làm gì sai à? "

" Không..mai em muốn..đi đón người quen..ở..ga..tàu..được không ạ? "

Mặt hắn lộ rõ hai từ ' Không cho ' nhưng vì cậu đã nũng nịu xin nên hắn đồng ý.

" Jimin- si.."

" Vâng? "

Hắn xích lại gần cậu, hai bàn tay to nắm lấy đôi tay nhỏ.

" Em biết không? Từ lúc em cứu tôi trong hẻm thì tôi đã có cảm tình với em rồi Jimin "

" Khi đi ngang qua trường và thấy bóng em một mình cô đơn tôi cảm thấy tôi và em rất giống nhau , em có mẹ tôi thì không, tôi có bạn em thì không, giống như hai mảnh ghép nhỉ "

" Ờm...nói dài dòng nãy giờ chỉ là áo giáp che đậy tình cảm của tôi thôi"

" Jimin à, tôi thích em "

Cậu chăm chú lắng nghe hắn cho đến câu nói cuối cùng được tuôn ra, cậu chòm người tới nói nhỏ vào tai hắn.

" Em..cũng thích..anh "

Lời nói như tót rượu vào tai hắn làm hắn say mà chìm đắm, hai tay giữ khuôn mặt xinh xắn của cậu.

" Em đấy nhá, học cách nói nhỏ thế từ đâu hả ? "

Cậu cười nhìn hắn , hắn cười nhìn cậu. Vậy là tỏ tình thành công rồi sao, hắn nhẹ nắm lấy đôi tay nhỏ có chút gầy mà ấm áp vô biên.

Sáng hôm sau như lời đã nói , hắn đưa cậu đến trước nhà ga để đón người đó tới, tầm 10 phút thì chuyến tàu vừa tới. Bước xuống xe là người đàn ông to cao lực lưỡng, gương mặt rõ là dân chơi, không lẻ cậu lại quen biết loại người này. Gã đi qua không quen biết gì, chỉ là nhầm người còn đang chú ý tên kia thì cậu vụt chạy lên, hắn nhìn lại thì thấy cậu đang ôm một người con trai, có vẻ đúng là lớn tuổi hơn hắn, tóc xanh làm nổi bật làn da. Hắn tiến lại kéo cậu về sát mình, biết chen ngang là vô duyên nhưng nhìn cậu ôm người khác thì chọt mù hắn cho nhanh.

" Anh là ai? "

Anh chàng kia bất ngờ hỏi.

" Bạn trai của Jimin "

Hắn cũng thẳng thắn trả lời.

" Jung..kook ? "

Cậu nói nhưng hắn thì chỉ quan tâm người đứng trước mặt là ai.

" Còn anh là ai mà lại cư xử thân mật với bé con của tôi thế? "

Hắn nhướng mày nhìn anh ta.

" Tôi là Yoongi, bạn thuở ấu của Jimin "

Hắn nghe được thì gương mặt nhăn nhó nhìn cậu. Gì chứ , vậy là cùng nhau lớn lên à , nghe vui ha Jimin-si.

Cả ba cùng nhau đến một quán ăn để dùng bữa tiện thể để cậu và anh nói chuyện một chút.

Thì ra anh là một bác sĩ thú y giỏi có tiếng ở Daegu, anh lớn hơn Jimin 8 tuổi hơn hắn 5 tuổi. Từ bé anh và cậu đã chơi thân với nhau nên cả hai rất hiểu nhau, anh cũng biết rõ tình trạng cách nói chuyện của cậu nên khi biết cậu được một người dạy nói lưu loát thì anh rất vui, còn về lí do gần một năm không liên lạc là lúc đó anh bị tai nạn, điện thoại vỡ nát nên không thể gọi.

" Anh đã cố gắng sửa lại nó nhưng sim điện thoại thì gẫy đôi nên anh không thể gọi em được đó Jimin "

" Vâng..em hiểu..mà "

Hắn ngồi nghe có phần hiểu phần không hiểu.

" Nè Jimin-si , vậy cái biệt danh em đặt cho số của anh ta là sao? "

" Đó chỉ là biệt danh chúng tôi chơi hồi bé, rôi là Suga thì là SG , em ấy là Lachimolala nên tôi để tên là LCMLL "

Thấy hắn đang mặt nhăn mày nhó thì  anh vừa nói rồi đưa danh bạ ở điện thoại mới cho hắn coi, chỉ có số của cậu và một số khách hàng.

" Với lại tôi xem Jimin như em trai nên cậu khỏi lo mất bồ , cậu Jungkook "

" Đương nhiên, tôi sợ anh lụy tình bé con nhà tôi chứ tôi mà để mất ẻm sao "

Cậu thở dài nao náng, hắn ta đúng là tự tin.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net