DBSK và chuyến phiêu lưu vào thế giới cổ tích (JOURNEY)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
việc của mình đi. Ví dụ như là chuẩn bị đi dự dạ hội chẳng hạn.

Lọ Lem đỏ mặt, cúi đầu cảm ơn ríu rít rồi bay lên phòng. 

“Năm chàng trai này nhất định là thiên thần đến giúp mình rồi”

Các công việc đều được năm chàng trai làm xong. Từ bếp, mùi thơm đã tỏa ra ngào ngạt. Phòng ốc đều sạch sẽ đến không ngờ.Cỏ đã được cắt và xếp gọn gàng trong kho. Sữa đã đầy xô, sẵn sàng ở bếp. Các cô em gái đi mua sắm cũng đã về. Họ thay nhau lướt qua trước mắt năm chàng trai để tạo ấn tượng. Lọ Lem vui vẻ tiến đến mụ dì ghẻ, lễ phép thưa:

- Thưa dì! Tất cả công việc đều đã được làm xong. Con có thể đi dự dạ tiệc không ạ?

Mụ dì ghẻ mỉm cười độc ác. Mụ kéo dài ánh mắt từ đầu xuống chân cô gái rồi đáp:

- Tất nhiên, Lọ Lem yêu quý! Con có thể đi nhưng hãy tìm một bộ áo xinh đẹp hơn thứ con đang mặc trên người. Ta không nghĩ họ sẽ cho một cô hầu vào dạ tiệc đâu.

Bà mẹ kế và hai cô em gái độc ác cười phá lên rồi biến vào trong. 

Đến giờ, dưới đường tràn ngập các cô gái với màu sắc rực rỡ hào hứng đi tới lâu đài. Lọ Lem đáng thương im lặng nhìn theo chiếc xe ngựa của các cô em gái ngày một xa dần. Tủi thân, cô ôm mặt khóc. Ánh sáng bỗng bừng lên, một bà tiên hiền dịu hiện ra trước Lọ Lem và năm chàng trai. Bằng một giọng nói nhẹ nhàng thanh thoát, bà hỏi:

- Tại sao con khóc?

Lọ Lem ngẩn mặt lên, đáp rằng:

- Thưa bà! Con không có áo đẹp để đi dự dạ hội.

Bà tiên cười bảo rằng việc đó có khó gì. Bà chuẩn bị vung đũa phép lên thì bị Yoochun ngăn lại:

- Khoan đã! Thưa bà! 

Bà tiên xoay sang những người lạ mặt, mắt chứa đầy vẻ khó hiểu. Lọ Lem liền giới thiệu họ là bạn mình. Yoochun mỉm cười, ngại ngùng:

- Lúc cháu làm cỏ đã lỡ giết hết chuột rồi thưa bà.

Jaejoong bỗng giật mình, rón rén bảo:

- Trái bí ngô to nhất cháu cũng lỡ đem vào làm canh rồi.

Bà tiên thở dài ngao ngán:

- Thế thì ta sao có thể làm phép được? 

Lọ Lem nghe vậy liền bưng mặt khóc nức nở. Changmin liền reo lên:

- Cháu có cách. 

Sau đó, cậu lấy chiếc iphone đời mới (do bỏ trong túi quên lấy ra), mở ảnh một chiếc limousine và đặt một chiếc xe đồ chơi nhỏ (cũng giấu trong túi) xuống đất. Bà tiên vung cây đũa phép vào chiếc xe. Ngay lập tức, một chiếc limou màu trắng hiện ra trước mắt. Bà lại vung tay, năm chàng trai biến thành năm chàng tài xế lịch lãm. Lọ Lem được hóa phép cho một chiếc váy lộng lẫy và đôi giày thủy tinh trong suốt. Tất cả đều sẵn sàng, Yoochun trịnh thượng mở cửa xe, mời Lọ Lem vào. Cô gái ngẩn ngơ không hiểu cái “hộp sắt” trước mặt là thứ gì. Jaejoong đỡ cô gái lên xe. Junsu rồ ga. Chiếc xe xé gió lao tới cung điện.

Trong cung điện đang rộn ràng điệu nhạc, hoàng tử chán chường nhìn các cô gái đang làm dáng trước mình. “Bọn họ thật nhàm chán” – hoàng tử thầm nghĩ. 

“Keeet” – tiếng động vang lên trước cổng. Mọi người đổ xô ra xem. Từ một cái “hộp sắt”, có năm chàng cực kỳ đẹp trai bước xuống. Ngay lập tức, tất cả đôi mắt của thiếu nữ đều biến thành hình trái tim bay tới tấp về năm người con trai kia. Chàng trai đẹp như hoa bước đến mở cửa, từ trong một nàng công chúa xinh đẹp bước ra. Hoàng tử lập tức xông ra đón nàng vào cùng chung vui với mọi người. Năm chàng đẹp trai lập tức bước vào xe để tránh việc bị ngộp thở bởi hàng nghìn cặp mắt yêu thương đang đổ về mình. 

Lọ Lem cùng hoàng tử yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên. Họ quấn quýt bên nhau mặc cho thời gian trôi qua . Lọ Lem hốt hoảng khi tiếng chuông điểm 12h đã bắt đầu hốt thúc. Cô lập tức đẩy Hoàng tử ra mà chạy trối chết. Trong lúc chạy đã để rơi một chiếc giày thủy tinh. Lọ Lem mau chóng nhảy vào xe, rồ ga chạy mất. Cũng may là Limousine nên họ mau chóng về đến nhà. Lúc Lọ Lem bước xuống xe cũng là lúc phép thuật hết linh nghiệm. Một lúc sau, các cô em gái trở về nhà cười nói rôm rả về câu chuyện kỳ lạ xảy ra trong buổi tiệc. Lọ Lem cất chiếc giày còn lại trên giường của mình. Năm người trở lại phòng ngủ. Changmin than thở:

- Khi nào chúng ta mới được về đây? Em muốn ăn Ramen.

Junsu cũng ngao ngán:

- Em muốn đi đá bóng.

Yoochun được dịp trêu:

- Thế cậu thử khóc xem. Coi chừng bà tiên sẽ hiện ra đấy.

Jaejoong che miệng khúc khích. Yunho nằm trên giường gặm bánh mì trông rất sảng khoái. Junsu đỏ mặt, chống chế. Mọi người cùng cười rồi đi ngủ. 

Mới tờ mờ sáng, y như kịch bản, tiếng reo hò thử giày đã vang lên. Các cô chị gái dùng mọi cách nhét chân mình vào chiếc giày nhỏ xinh nhưng vô dụng. Thế nhưng họ giấu nhẹm đi Lọ Lem. Changmin đang uống sữa gần đó, to tiếng gọi:

- Lọ Lem! Cô biết bánh mì ở đâu không? Lấy giùm tôi với. 

Một tiếng nói trong trẻo phát ra từ trên gác, Lọ Lem bước xuống trả lời:

- Để tôi lấy cho anh.

Changmin mỉm cười, gật đầu cảm ơn. Cậu đưa mắt lên khuôn mặt cứng đơ của hai cô chị gái rồi bỏ lên phòng. Lọ Lem mang vừa chiếc giày và được đưa về lâu đài. Lễ cưới được diễn ra ngay lập tức. Yunho và mọi người đều được tham dự. Trong buổi tiệc, bà tiên lại hiện ra. Yunho lễ phép hỏi về cách thoát ra khỏi chuyện. Bà nghĩ ngợi một chút rồi trả lời:

- Theo ta biết thì các cậu phải thu thập năm đồ vật thuộc năm câu chuyện khác nhau thì mới thoát ra được. 5 câu chuyện cổ tích bất kỳ. 

Cả bọn nhìn nhau ngán ngẩm: 

- Chúng ta phải tiếp tục đến những câu chuyện khác sao? 

Lọ Lem tháo vội chiếc giày ra trao cho Yunho, mỉm cười:

- Tặng các anh! Mong nó sẽ giúp các anh. 

Mọi người mừng rỡ nhìn nhau, cùng cảm ơn cô gái tốt bụng. Họ từ biệt mọi người tiếp tục chuyến phiêu lưu bất đắc dĩ.

Jaejoong nâng niu chiếc giày thủy tinh trên tay, hỏi:

- Chiếc giày này nếu đem bán thì được bao nhiêu nhỉ?

- Jaejoong à! Kiểu này cũ rồi không ai mua đâu – Yunho nhìn chiếc giày đánh giá.

- lại dễ vỡ nữa – Changmin thêm vào.

- Chiếc giày này và chiếc áo của Changmin. Ta còn thiếu ba đồ vật nữa. – Yoochun dắt mọi người về thực tế. 

Ngã ba tiếp theo lại hiện ra. Changmin chạy nhanh đến xem xét:

- “Công chúa ngủ trong rừng”, “Người đẹp và quái vật”, “Nàng tiên cá”

- Nàng tiên cá – Yoochun phấn khích reo lên.

- Cậu muốn uống nước biển đã đời à? – Junsu lạnh lùng chặn đứng niềm vui đen tối của Yoochun.

- Người đẹp và quái vật đi! Anh muốn xem quái vật. – Yunho cũng ham hố.

- Công chúa ngủ trong rừng. – Một lần nữa, Jaejoong gạt phăng tất cả niềm hân hoan của cả nhóm. Anh phăng phăng đi vào caon đường dẫn tới câu chuyện làm mọi người hốt hoảng bám theo.

Kim Jaejoong – Người nguy hiểm nhất DBSK.

Khu rừng nhỏ liên tục thay đổi màu sắc. Từ thu sang đông đến xuân, mọi người hái trái cây giải khát trên đường nhưng phải thật nhanh vì mỗi mùa chỉ dừng lại chốc lát. Khu rừng bắt đầu ổn định, đằng xa vọng lại một tiếng hát trong sáng. Changmin kều tay các anh mình nói nhỏ:

- Công chúa kìa!

- Cô ấy tên là gì ấy nhỉ? – Junsu thắc mắc.

- Aurora! Anh không đọc truyện cổ tích à? – Changmin nhăn mặt.

- Tất nhiên là có. – Junsu phản bác.

Jaejoong khẽ ra hiệu cho cả bọn im lặng. Tiếng vó ngựa gần đến, hoàng tử bạch mã bắt gặp cô gái xinh đẹp giữa rừng xanh liền đem lòng yêu mến. Họ thề non hẹn biển một lúc rồi chia tay. Cả bọn bám theo công chúa đến ngôi nhà nhỏ của các bà tiên. Sau một hồi dùng mỹ nam kế đến rã rời (ôm, cười, nháy mắt), cả bọn mới được vào nhà. Họ kể lại đầu đuôi câu chuyện và xin được ở lại. Các bà tiên vui vẻ đồng ý. Sáng hôm sau, cả bọn chia nhau ra giúp việc, khiến công chúa không có việc gì làm phải bỏ đi chơi. Không may thay, bà tiên bóng tối đã biết được nơi công chúa ở và lừa nàng vào một giấc ngủ mê man. Bà giam nàng vào một lâu đài kiên cố. Hoàng tử biết chuyện quyết định đi cứu công chúa. Năm chàng rảnh rang cũng xin theo để … nhìn rồng lửa một lần cho biết. Họ lên ngựa và xuất phát theo hướng lâu đài. Trên đường đi đầy sỏi đá hiểm trở. Mụ phù thủy cho mọc dây leo cản trở đường đi nhưng bị Changmin dùng bật lửa đốt sạch. Mụ tức giận hóa thân thành rồng lửa bay đến chặn đường hoàng tử. Jaejoong và Yunho tròn mắt nhìn con rồng chỉ – có – trong – phim –giả – tưởng. Junsu biến thành tượng đá. Còn Yoochun tranh thủ chụp bằng điện thoại. Changmin kéo mọi người vào gốc cây gần đó trú ẩn rồi rút điện thoại ra quay lại không quên cười ha ha khoái chí. Hoàng tử cầm khiên và kiếm thần giao chiến với con rồng nhưng không may bị nó quật vào lưng ngã xuống ngựa bất tỉnh. Yunho vội chạy kéo hoàng tử vào. Changmin ngao ngán:

- Hoàng tử gì yếu như sên. Đang khúc hay.

- Bây giờ chúng ta phải làm gì? – Yunho nhìn xuống chàng hoàng tử đang hôn mê.

Năm cặp mắt đổ dồn về phía anh.

- Yunho-hyung! Chúng em tin ở anh! 

- Yunho… Tớ muốn thấy hình ảnh oai phong lẫm liệt của cậu.

Yunho đau khổ nhặt lấy vũ khí phóng ra giao chiến với rồng. Bên kia là một đội cổ vũ + quay phim + chụp ảnh + tâm lý chiến. Con rồng đấu một hồi lâu bèn bay gần tới. Khuôn mặt hoàn hảo của Yunho đập vào mặt, con rồng lập tức bị dính virut ngắm – hoài –không-chán. Yunho lợi dụng lúc nó đang chăm chú nhìn mình, dùng hết sức bình sinh chém vào đầu con rồng. Con rồng dãy dụa đau đớn, ráng nhìn Yunho thêm một cái rồi gục xuống, tan vào không khí. Cả bọn hò reo vui mừng, con rồng chết đi để lại một chiếc huy hiệu bằng bạc. Yunho nhặt lên và bỏ vào túi. Hoàng tử tỉnh lại, vui mừng vì con rồng đã bị giết chết, rối rít cảm ơn Yunho. Chàng phi vào trong lâu đài để rước nàng công chúa về. Lễ cưới được tổ chức ngay lập tức. Năm chàng dũng sĩ từ biệt mọi người tiếp tục hành trình của mình. Câu chuyện diễn ra quá nhanh làm cả năm hơi hụt hẫng. Nhưng họ vẫn vui vẻ tiếp tục đi. 

Chẳng mấy chốc, ngã ba tiếp theo đã hiện ra. Lần này, không để mọi người chọn lựa, Jaejoong đã sải bước về hướng câu chuyện “Bạch Tuyết và Bảy Chú Lùn”. Một cánh rừng nhỏ hiện ra, bác thợ săn đang hùng hổ đuổi theo Bạch Tuyết. Jaejoong giả vờ như không cố ý, đưa chân ra làm bác thợ săn té dúi dụi. Bạch Tuyết núp sau năm chàng trai, run rẩy. Bác thợ săn ngồi thụp xuống, than thở:

- Tôi cũng không muốn giết nàng nhưng nếu tôi không làm thì hoàng hậu sẽ giết gia đình tôi.

Yunho thương tình, an ủi:

- Bác đừng lo! Tôi có cái này, bác cứ đem về cho nữ hoàng.

Nói xong, Yunho rút trong túi ra một viên nhân xâm đỏ đưa cho bác thợ săn. Bác thợ săn dù không biết đó là cái gì nhưng cũng mừng rỡ cảm ơn và quay về lâu đài. Bạch Tuyết vội cuối người cảm tạ những chàng trai dũng cảm. Changmin lắc đầu, nở nụ cười thật tươi:

- Chúng tôi sẽ bảo vệ công chúa.

Thế là thay vì gặp 7 chú lùn, Bạch Tuyết gặp năm chàng đẹp trai. Họ đưa nàng vào một nhà trọ trong thành phố. Mụ hoàng hậu sau khi ăn viên nhân sâm đỏ của Yunho liền ngồi trước gương thần, đọc thần chú:

- Gương kia ngự ở trên tường

Nơi đây ai đẹp được dường như ta

Gương thần trả lời:

- Xưa kia bà đẹp nhất trần

Bây giờ Jejung muôn phần đẹp hơn.

Mụ hoàng hậu gào thét trước sự xuất hiện của một kẻ đáng nguyền rủa có sắc đẹp hơn cả bà. Mụ quyết định giết chết cái tên Jaejoong nào đó. Mụ hóa thành một bà lão bán lược lân la dò hỏi tung tích của anh. Đến nhà trọ của cả năm, mụ gõ cửa phòng Jaejoong, rao bán. Anh đang ở trong phòng nghe tiếng rao liền vội mở cửa. Bà lão đứng hình một lúc vì vẻ đẹp của chàng trai. Sau khi bình tĩnh, mụ lấy ra một cây lược màu ngà đưa cho Jaejoong, nhẹ nhàng bảo:

- Ta tặng con cây lược này, con trai. Nó sẽ giúp mái tóc của con luôn mượt mà.

Jaejoong cầm cây lược cảm ơn rồi đóng cửa phòng lại. Ngay lập tức,anh ném cây lược vào túi rồi sang phòng của ba tên còn lại. Cả bọn mừng rỡ vì có thêm một đồ vật thứ tư. Nhưng Bạch Tuyết vẫn chưa được an toàn nên họ vẫn tiếp tục ở lại giúp nàng. Changmin nằm vật vờ trên giường, nhăn mặt:

- Chán quá! 

Yoochun nằm gần đó cũng rên rỉ:

- Hyung cũng vậy! 

Junsu lật người dậy:

- Chúng ta ra ngoài chơi đi.

Ngay lập tức, cả bọn kéo nhau sang phòng của Jaejoong và Yunho rủ thêm cả Bạch Tuyết hăm hở đi dạo phố. Về phần mụ phù thủy, sau khi an tâm trở về cung điện, mụ lại ngồi trước gương thần. Lần này gương đáp:

Xưa kia bà đẹp nhất trần

Bây giờ có nhóm muôn phần đẹp hơn

Kể tên tôi sợ không tin

Bây giờ tôi bật video cho nhìn.

Nói xong, trong gương xuất hiện năm anh chàng đẹp trai cùng với Bạch Tuyết đang tung tăng dạo phố. Bà phù thủy hét lên trước sự sa sút nhan sắc của mình. Mụ hóa thân thành một làn gió cuốn theo giỏ táo trên bàn bay đi mất.

Bạch Tuyết cùng năm tên rỗi hơi đi lòng vòng trên phố. Vừa đi Changmin vừa kéo tay mọi người vào những quán ăn trên đường khiến mụ phù thủy bở hơi tai bám theo. Thật may mắn cho mụ, họ quyết định nghỉ ngơi chốc lát. Chỉ chờ có thế, bà lão sáp lại gần cả nhóm. Mụ cầm lấy trái táo đỏ thơm lừng, cất tiếng chào mời:

- Chào mọi người, bà có những trái táo rất thơm ngon. Mọi người có muốn thử không?

Jaejoong ngạc nhiên nhìn bà lão:

- Ô! Bà đổi nghề rồi à? Bà vừa mới bán lược cho cháu mà?

Mụ phù thủy liếc mắt tìm lý do:

- Ờ…ta…ta khó khăn mà cháu.

Changmin cầm lấy trái táo, đưa lên xăm soi:

- Trái táo này đỏ một cách rất đáng ngờ. Coi chừng đây là hàng Trung Quốc đó. 

Yoochun cũng chộp lấy một trái đưa đưa ngang mắt:

- Thật sao? Nếu vậy ta phải đưa nó đi xét nghiệm mới được.

Yunho cũng gật gù:

- Anh nghe nói ăn trái cây có hóa chất rất độc hại đó. Có thể bị ung thư.

Mụ phù thủy sốt ruột, nói chen vào:

- Không! Không! Đây là trái cây vườn mà. Ta trồng, ta trồng đấy.

Changmin nghi ngờ:

- Bà có sử dụng thuốc kích thích tăng trưởng không?

Mụ phù thủy đơ người, lắp bắp:

- Đó… là…là cái gì?

Cả bọn cầm lấy mấy trái táo thao thao bất tuyệt về công dụng và cái hại của trái cây không có chất lượng. Nói xong cả bọn … bỏ đi. Mụ phù thủy tức tốc bám theo:

- các cậu không thử sao? Thử một miếng cũng không sao mà.

Jaejoong xoay người lại, cười:

- bà thử trước đi! Thử xem rồi nói với cháu. 

Mụ phù thủy xanh mặt. Mụ cười trừ:

- Tất nhiên là ngon rồi! Ta đã ăn hàng đống ở nhà. Mua dùm ta đi! Các cậu đều là người tốt mà phải không?

Jaejoong nhìn vào túi tiền của mình, trả lời:

- Cháu không đủ tiền thưa bà.

- Thế thì ta tặng các cậu đấy.

- Không được! Bà đang khó khăn mà! Chúng cháu đi đây. Chúc bà bán hết nhé.

Nói xong, mọi người kéo nhau đi để lại mụ phù thủy ngẩn tò te tại chỗ. Mụ gầm lên tức giận rồi ngồi bệt xuống đường. Vì quá nhập vai một bà lão bán táo nên mụ ta quên bén mất táo có độc. Mụ cầm lấy một quả đưa lên miệng cắn một miếng. Chất độc tàn bạo lập tức phát tác. Mụ ngã lăn ra đường, tiếng lao xao nổi lên. Cả bọn quay lại xem. Changmin lắc đầu, cảm thương:

- Thật tội nghiệp! Chắc bà ấy bị ngộ độc thực phẩm đây mà.

Mụ phù thủy mất tích vì lý do nào đó. Mọi người tôn Bạch Tuyết lên làm hoàng hậu. Nàng ngỏ lời giữ năm chàng trai ở lại nhưng họ từ chối. Thế là Bạch Tuyết buồn bã tiễn năm chàng ra đi. À…Hoàng tử ư? Có lẽ đang lạc đường trong rừng khi tìm kiếm Bạch Tuyết. Đừng lo, họ sẽ gặp được nhau thôi mà. Author chắc đấy. Còn 7 chú lùn thì đang đi nghỉ mát nên đừng lo cho họ. 

Năm chàng trai vui vẻ lên đường tiến đến câu chuyện cuối cùng. Lần này chỉ có một lựa chọn duy nhất là “Tấm Cám”

- Cái quái gì thế này?

Cả năm đồng thanh.

- “tấm cám” là truyện cổ tích Việt Nam mà? – Changmin há hốc mồm.

- Ôi~ Nhà xuất bản… - Yunho thở dài ngao ngán.

- Author điên rồi – Yoochun chốt lại ( Này!!!!! *Nami*)

Khung cảnh chuyển từ Châu Âu sang Châu Á, đằng xa là những bụi tre làng đang nghiêng mình đón gió. Những đứa trẻ con với tóc quả đào chạy tung tăng khắp nơi, mở to mắt nhìn những người lạ đang tiến vào làng. Changmin đưa mắt nhìn quanh:

- Thật là yên bình nhỉ? Em nghe thức ăn Việt Nam ngon lắm đấy. 

- Phở, bánh xèo, hủ tiếu … - Junsu đưa tay mình ra đếm. 

- Anh biết nhiều ghê – Changmin ngạc nhiên – anh không ngốc như em nghĩ.

- Tất nhiên rồi – Junsu hùng hổ.

- Nhưng anh nghĩ chúng ta phải tìm chỗ ở trước đã. – Jaejoong đảo mắt tìm nhà trọ.

- các anh không phải người ở đây sao? – một giọng nói vang lên sau lưng. 

Cả năm xoay người, một cô bé nhỏ với đôi mắt to đang nhìn họ chăm chăm. 

- À ! Anh không thể tìm thấy nhà trọ. – Jaejoong mỉm cười

- Đi theo em! Em sẽ giúp các anh. 

Mọi người gật đầu bám theo cô bé tiến vào làng. Năm anh chàng đẹp trai vui vẻ chào những người dân thân thiện đang nở nụ cười thật tươi chào đón họ. Changmin hít lấy khí trời trong lành của vùng nông thôn. 

- Này cô bé! Em tên gì vậy? – Yoochun lên tiếng, nở nụ cười ấm áp.

- Em tên Uyên. – Cô bé cười.

Cả bọn cố đánh vần cái tên nhưng đành chịu thua. Cô bé mỉm cười:

- các anh có thể kêu em là Nami! 

Changmin ngạc nhiên:

- Em biết tiếng Nhật sao?

- Ồ! Hehe he he đó là bí mật. Tới rồi.

Cả bọn theo Nami bước vào ngôi nhà nhỏ bằng gỗ nép sau hàng tre xanh muốt. 

- Đằng kia là nhà của chị Tấm. 

Cả bọn nhìn theo hướng tay cô bé. Một ngôi nhà to bằng gỗ với kiến trúc độc đáo đang e thẹn khuất sau những cái cây trĩu quả. 

- Chúng ta nên làm gì đây? – Jaejoong bóp trán – Anh chưa từng đọc truyện này.

Mọi người đều ậm ừ. Nami khó hiểu nhìn họ. Hiểu ý, Yunho kể cho cô bé nghe mọi chuyện.

- Vậy là các anh cần thêm một đồ vật để thoát khỏi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC