DBSK và chuyến phiêu lưu vào thế giới cổ tích (JOURNEY)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

DBSK và chuyến phiêu lưu vào thế giới cổ tích (JOURNEY)

Author: Nami Kuro Ryuku

Thể loại: Nhảm xuyên không gian và thời gian.

Một thế giới đầy truyện cổ tích 

“Kịch” – Yoochun ngán ngẩm để cuốn sách dày cộm lên giá.

- Chuyện này bao giờ mới kết thúc đây? – anh than thở.

- Chuyện này sẽ chẳng bao giờ kết thúc nếu hyung tiếp tục than thở. – Changmin đứng gần đó không ngần ngại chặn họng ông anh yêu quý của mình. Cậu nghiêng đầu, cười ha ha khoái chí.

- Tên nhóc! Làm việc của em đi! – Yoochun gầm gừ. 

Một ngày đẹp trời, trong thư viện có năm anh chàng đẹp trai đang sắp xếp những quyển sách đẹp đẽ lên những cái giá tuyệt vời. Nhưng trong lòng của năm người thì bão tố không ngừng nổi lên.

- Hôm nay em có hẹn với Kani ! Aishhh – Yoochun tiếp tục bài ca than thở.

- Em có buổi tập đá bóng – Junsu cũng hòa âm cho bài ca thêm phần não ruột. 

- Hyung chưa tập nhảy nè – Yunho cũng góp giọng.

- Huyng thì chưa sáng tác xong bài hát mới. – Jaejoong hùa theo.

- Em chưa ăn bữa thứ 5 trong ngày. – Changmin lên tiếng, kết thúc cho phần than thân trách phận. Mọi người im lặng làm việc của mình.

Những quyển sách dày cộm với cái bìa bám đầy bụi thu hút ánh nhìn của Changmin. Cậu tiến tới, tay phủi đi lớp bụi cứng đầu. 

“Are you ready for a journey?”

- Các hyung! Xem em tìm được gì nè!!! – Changmin gọi to. 4 người đổ xô đến. Yoochun lập tức dài mặt khi nhìn thấy cuốn sách.

- Ayyy, gì thế hả Changmin? Em đừng nói là cuốn sách này có thể đưa ta qua thế giới khác đó!

- Nhìn cũng có thể – Yunho đùa.

Changmin lờ đi, chăm chú vào quyển sách:

- Em thấy nó có gì lạ lắm. “Are you ready for a journey?”

- Yeah – Cả 4 người đồng thanh, cười to.

Cuốn sách bỗng sáng lên. Tất cả kinh ngạc khi thấy dòng chữ mờ dần và thay vào đó là:

“Let’s begin”

Một cơn gió to nổi lên. Cuốn sách tự mình rớt xuống sàn, các trang sách mở ra. Ánh sáng từ các trang sách phát ra đủ màu sắc, bao quanh cả năm, kéo họ vào một cánh cửa kỳ lạ. 

- AAAAAAAAAAAAAAAAA

Tiếng hét từ trên trời vang khắp nơi và sau đó là một tiếng rơi của một vật thể lạ xuống đất.

- Aaaa~ Junsu nhấc cái mông cậu ra khỏi tớ! – Yoochun rên rỉ.

- Anh đang đè lên em đấy Yoochun. – Changmin lên tiếng.

- Mấy đứa mau tránh ra! Yunho đang ngộp thở này! – Jaejoong cắt ngang tiếng cãi vả. Yunho bị 4 người đè lên, không thể nhúc nhích chỉ có thể kêu lên những tiếng ai oán. Khung cảnh không thể nào thảm hơn. 

Junsu đứng lên nhìn quanh quẩn một hồi lâu rồi thở dài:

- Thế là tiêu một trận banh rồi.

- Chuyện đó chẳng quan trọng bằng bữa ăn thứ năm của em – Changmin nhăn mặt.

- Bây giờ mà em còn nghĩ đến ăn được sao? – Junsu hầm hầm phán xét.

- Cũng như anh nghĩ tới đá bóng thôi! – Changmin ăn miếng trả miếng.

- Changmin em thật đáng ghét! 

- Anh cũng chẳng đáng yêu. 

Trận cãi nhau kết thúc bằng một cái liếc mắt của Jaejoong. Yunho đã hoàn hồn, thốt lên một câu hỏi đáng ra phải được nói từ lâu rồi:

- Chúng ta đang ở đâu đây?

Cả năm người tròn mắt, nhìn xung quanh. Một cánh đồng cỏ xanh dài tít tắt, một vài chú cừu đang nhởn nhơ gặm cỏ. Một làn gió nhẹ thổi qua mát rượi, mang lại một cảm giác bình yên khó tả. Xa xa, một ngôi nhà nhỏ khuất sau bóng cây to, kiến trúc theo kiểu Châu Âu cổ. Yoochun cười, đùa:

- Không khéo chúng ta sẽ được gặp cô bé quàng khăn đỏ đó! Haha…

Vừa dứt lời, một cô bé xinh xắn choàng chiếc khăn màu đỏ tươi, tung tăng đi về hướng khu rừng trước mặt. Yoochun bỗng chốc biến thành tượng đá, bốn người còn lại mắt hóa bánh xe nhìn théo dáng cô bé. 

- Cái…cái..gì đây??? – Yoochun lắp bắp.

Jaejoong đập tay như phát hiện ra một điều gì đó:

- Có thể đây là một trò đùa! Có người quay phim núp ở đâu đó và đây chỉ là hình ảnh 3D.

Cả bọn bật cười ủng hộ. Yunho tiến đến cái cây gần nhất, cười to:

- Nếu vậy đây là hình ảnh giả lập sao?

Nói xong, Yunho vui vẻ đấm một cái cực mạnh vào thân cây. Mọi người im bặm nhìn mặt Yunho méo mó đến thảm thương, ôm chặt cái tay, hét lên đau đớn. 

Jung Yunho – kẻ chơi dại nhất DBSK.

Sau một hồi suy nghĩ tất cả lý do để đây là một show truyền hình, Changmin đã hoàn thành nhiệm vụ của một nhà phản bác đại tài, bác bỏ tất cả giả thuyết của các anh mình và hùng dũng dẫn câu chuyện đến hồi bế tắc. Junsu sau một hồi suy nghĩ, bỗng bật dậy. Mặt đầy vẻ nghiêm trọng, tiếng nói chứa đầy sự nghiêm túc đến không ngờ, cậu hùng hồn:

- Em đã biết tại sao!

Cả bọn nhao nhao lên tiến sát đến, chăm chú nhìn Junsu như một diễn giả tài ba. Junsu khoái chí tiếp tục:

- Changmin đã tìm ra một quyển sách lạ đúng không và chúng ta đã bị hút vào đây. Theo sự suy luận của em đó chính là một quyển sách ma thuật, là cánh cửa dẫn đến một thế giới khác. Vừa nãy các anh cũng thấy đó, cô bé quàng khăn đỏ. Đây có thể là Thế giới cổ tích và chúng ta đang bị kẹt trong nó! 

1

2

3

- Hahahahahahahah - Một tràn cười khả ố vang lên. Yoochun ôm bụng cười nắc nẻ, khó khăn lảm nhảm mấy chữ:

- Junsu à…rốt cuộc cậu đã xem bao nhiêu bộ phim thiếu nhi vậy?

Jaejoong dựa vào Yunho ngăn cho mình đừng ngã xuống đất. Junsu đỏ bừng mặt, chống chế:

- Mọi người không thấy cô bé quàng khăn đỏ sao?

Trận cười lại càng to hơn. Changmin lẳng lặng nghĩ ngợi điều gì đó rồi đứng phắt dậy, tuyên bố:

- Cũng có lý!

Mọi người lập tức im bặt. Junsu nhìn sang Changmin với ánh mắt trìu mến khiến cậu cứ tưởng sắp bị chết ngộp trong bể yêu thương của Junsu vậy. Changmin quay ngoắc đi:

- Đừng nhìn em bằng ánh mắt đó. Kinh quá đi.

Yoochun cuống cuồng chạy đến chạm vào trán Changmin, giả bộ quan tâm:

- Changmin, hôm nay em bị sốt sao? Hay ăn trúng gì đó? Đừng nói là em đói đến mức biến thành Junsu luôn nhé! Mọi người còn gì ăn không? Changmin! Tỉnh lại đi em! 

Changmin cau mày, gạt phắt tay Yoochun ra:

- Em không sao. Trong tất cả các giả thuyết của các hyung, Junsu-hyung là có lý nhất. Các hyung còn nghĩ ra được lý do nào khác hơn không? 

Mọi người đều im lặng. Jaejoong lên tiếng:

- Thế giới nào cũng được. Quan trọng là ta phải rời khỏi đây!

Mọi người đều gật đầu đồng tình. Yunho đứng dậy, vận động vài cái. Anh mỉm cười nhìn mọi người:

- Theo hyung, ta nên đi theo cô bé quàng khăn đỏ. Có lẽ sẽ có manh mối gì đó.

Mọi người gật đầu đồng ý, theo Yunho tiến vào khu rừng phía xa.

- Yunho này! Hình như chúng ta lạc vào cổ tích Châu Âu thì phải. – jaejoong cầm bông hoa trên tay, tươi cười hỏi.

- Đúng rồi nhỉ! Cô bé quàng khăn đỏ là người Châu Âu nhỉ! – Yoochun gật đầu đồng tình.

- Nếu là em thì em thích vào truyện cổ Việt Nam hơn. – Junsu chậc lưỡi tiếc rẻ.

- Anh thì thích truyện cổ Hàn Quốc – Yunho cũng hào hứng.

- Harry Potter ! – Changmin xen vào.

- Đó không phải truyện cổ tích, Changmin ạ! – Yoochun ngao ngán chặn họng thằng em.

- Em thích đấy!- Changmin bướng bỉnh giữ nguyên lập trường.

- Chúng ta đã có một Vodemort ở đây rồi! Không cần phải vào đó đâu. – Yunho đánh mắt về Yoochun, gật đầu đầy hàm ý.

Yoochun chợt hiểu liền cao giọng:

- Xin giới thiệu!!!! Lord VoderMin!!!!

Một tràn cười trong vắt lại rộ lên. Changmin không khoan nhượng nói chuyện với anh mình bằng bạo lực. Yoochun chạy lung tung tìm cứu trợ. Junsu thoải mái xổ ra một tràn cười quen thuộc. 

- Ô! – Changmin buông tay Yoochun ra khi thấy thấp thoáng màu đỏ trước mặt.

Cô bé xinh xắn với chiếc áo choàng màu Cassiopeia (hehe) đang nghỉ ngơi trên khúc cây to gần đó. Cả năm tiến lại gần. Yoochun ậm ờ mấy tiếng rồi xổ ra một tràn tiếng anh:

- Dear my lovely girl! What are you doing in this forest? Can I have your name, my little princess?

Changmin giả bộ nôn vì cái độ sến súa quá mức cần thiết của hyung mình. Cô bé ngơ ngác trả lời bằng một giọng Hàn Quốc không thể chuẩn hơn:

- Em là cô bé quàng khăn đỏ. Các anh là ai?

Yoochun đơ mặt vì bị hố. Anh lủi thủi ra một góc ngồi tự kỷ trước giọng cười chọc quê của ác quỷ mang tên Shim Changmin. Junsu hồn nhiên hét to như mới phát hiện một bí mật quốc gia:

- Cô bé quàng khăn đỏ là người Hàn sao?

- Anh ngốc à? Cuốn sách này viết bằng tiếng Hàn mà ! Tất nhiên nhân vật phải nói tiếng Hàn rồi.

Changmin phũ phàng lôi cái sự thật tài nhẫn ra trước ánh sáng. Junsu đau khổ nhập bọn vớ iYoochun. Jaejoong lịch sự tiến ra trước, nở nụ cười đẹp hơn hoa, cất giọng nói ngọt ngào làm cô bé ngẩn ngơ vài phút:

- Các anh bị lạc đường. Em có thể chỉ cách cho bọn anh ra khỏi đây không?

- Ô! Em đang đi đưa bánh cho bà! Có lẽ bà em sẽ biết đường đấy – Cô bé vui vẻ trả lời.

Yunho mừng rỡ, reo lên:

- Vậy chúng ta cùng đi nhé! Ở khu rừng này có sói đấy! Các anh sẽ bảo vệ em.

Changmin ngoái đầu gọi “hội tự kỷ” trở lại. Sáu người đi theo con đường mòn đầy tiếng chim hót. Nhờ sự xuất hiện bất ngờ của năm chàng trai xinh đẹp mà con chó sói không thể ra tay. Nó uất ức đi đường tắt đến nhà bà của cô bé rồi nuốt gọn người bà vào bụng. Xong, nó mặc áo bà cụ, nằm trên giường giả dạng.

Cuối cùng thì cô bé và năm chàng cũng tới nơi. Căn nhà nhỏ khuất sau cây sồi to, dần hiện ra. Junsu khoái chí chuẩn bị màn bắt sói. Cô bé bước tới cánh cửa, gọi to:

- Bà ơi! Cháu là cô bé quàng khăn đỏ, mẹ cháu bảo cháu đến đưa bánh cho bà. Bà mở cửa cho cháu vào với.

Trả lời cô bé là sự im lặng đáng ngờ. Cô cất tiếng gọi to thêm vài lần nhưng không có ai trả lời. Changmin sốt ruột, bảo em tránh sang một bên. Cậu tiến đến trước cánh cửa, co chân đá thật mạnh vào nó. Cánh cửa đáng thương vội nép sang một bên nhường đường. Cả bọn tiến vào trong, cô bé vội chạy đến chiếc giường có người bà đang nằm nhưng bị Jaejoong giữ lại. Anh nhẹ nhàng:

- Em để bọn anh chào bà trước đã. 

Cô bé gật đầu đồng ý. Yoochun cung kính đến gần giường, kéo dài tiếng chào:

- Chào bà ạ! Tụi cháu là khách lỡ đường nhờ em dẫn tới đây hỏi đường ạ.

“Người bà” vẫn không đáp, chỉ phát ra vài tiếng rên hừ hừ. Yoochun liền đổi sắc mặt, vội vàng vẫy Changmin đến, trịnh thượng nói:

- Ôi! Bà bệnh ạ? May chúng cháu có một người đang học ngành y! Để cậu ấy khám cho bà nhé.

Con sói nghe đến đấy thì thất kinh hồn vía, nó vẫy vẫy cái đuôi tỏ ý không đồng ý nhưng Yoochun lại mặc định đó là đồng tình. Changmin xộc vào bếp đem ra con dao chặt thịt cỡ to, cười theo kiểu ác quỷ, rón rén đến bên giường. Con sói run lên bần bật. Nó kéo cái mũ chùm lên mặt mình. Cái bụng nó trương lên to tướng. Changmin chậc lưỡi, phán:

- Bà cụ bị bệnh gan rất nặng nên bụng mới trương lên thế này. Cần phải phẫu thuật. 

Nói xong Changmin xắn tay áo, giơ cây dao lên. Junsu bịt miệng cười khoái chí. Jaejoong bịt mắt cô bé lại ngăn em khỏi hình ảnh nhuốm màu kinh dị sắp xảy ra. 

- Hú u u u u u u 

Changmin rạch một đường dài trên bụng, con sói liền hú lên một cách đau đớn rồi tắt ngúm. Người bà từ bụng sói chui ra, cảm ơn cả bọn rối rít. Một lúc sau, bác thợ săn tìm đến nhà người bà và vô cùng kinh ngạc khi thấy con sói đã chết. Cả bọn bèn tặng bác thợ săn con sói để về làm đồ nhắm. Bà cô bé rất ngạc nhiên khi biết họ không phải người ở đó. 

- Có lẽ cô tiên của cô bé lọ lem biết đấy! Các cậu cứ đi thẳng đường này, rẽ phải là đến.

Người bà ân cần dặn dò các chàng trai, còn gói rất nhiều đồ ăn cho họ. Cô bé cởi chiếc áo ra tặng Changmin. Năm người cảm ơn và vội từ biệt hai bà cháu. Trên đường đi, Junsu cứ nhăn mặt chốc chốc lại thở dài. Yoochun nghiêng đầu, hỏi:

- Cậu nghĩ gì thế Junsu?

- À! .. – Junsu ngập ngừng – tớ đang suy nghĩ tại sao con sói có thể nuốt cả người bà vào bụng? Mà người bà còn sống trong bụng sói nữa chứ.

Gần cuối đường bỗng xuất hiện một ngã ba với những cái bảng quái đản. Yunho tiến gần đến ê a đọc:

- “3 chú heo con”, “hồ thiên nga”, “cô bé lọ lem”

- Em muốn xem Hồ Thiên Nga!!!!! – Junsu năn nì.

Jaejoong nhẫn tâm gạt phắt nỗi hào hứng của Junsu bằng một quyết định cứng rắn:

- Cô bé lọ lem! Chúng ta phải về nhà.

Thế là năm người rẽ vào hướng dẫn đến câu chuyện mình muốn. Junsu tiếc rẻ ngó sang con đường bên cạnh. Càng đi sâu vào trong thì cảnh vật càng thay đổi, cả bọn cứ ồ à theo sự thay đổi của màu lá. Cuối đường là một thành phố lộng lẫy nhuốm màu Châu Âu. Các cô gái xinh đẹp với chiếc váy đầy màu sắc đang hào hứng nói về buổi dạ tiệc. Yoochun mắt liếc khắp nơi, miệng xuýt xoa. Junsu phùng mang trợn má, ném cho Yoochun một ánh mắt căm thù rồi ngoe nguẩy bỏ đi. Yoochun cuốn lên chạy tới làm hòa. Changmin nhìn quanh, lên tiếng:

- Có thể đây là nơi của cô bé lọ lem sống.

Yunho gật đầu đồng tình:

- Chúng ta phải tìm ra cô ấy. 

Từ đằng xa bỗng có một tiếng hô to vọng lại. Các cô gái xôn xao, nép ra hai bên đường chờ đón. 

“Mọi người chú ý! Hoàng tử sắp mở tiệc kén công chúa đề nghị tất cả các cô gái đều phải có mặt để hoàng tử lựa chọn bạn đời”

Đoàn người loan tin vừa đi qua thì các cô gái lập tức tỏa đi sắm sửa. Yuno lịch sự tiến đến một cô gái gần đó, lịch sự hỏi:

- Thưa cô! Cho phép tôi hỏi cô có biết cô gái lọ lem không?

Yunho ngẩn lên, vô tình tung ra nụ cười ngọt ngào làm cô gái trước mặt muốn ngất đi ngay lập tức. Yunho kiên nhẫn chờ câu trả lời. Một lúc sau, cô gái mới mở lời, mắt biến thành hình trái tim đỏ chói:

- Lọ lem ở cuối con phố này. Hỡi chàng trai, em đã lỡ yêu chàng. Chàng là hoàng tử của lòng em, xin hãy nhận trái tim trong trắng của em đây.

Yunho đỏ mặt, ngượng nghịu nhìn sang Jaejoong. Anh lập tức lắc đầu khi nhìn thấy ánh mắt sát thủ của ai đó:

- Xin lỗi! Tôi có người yêu rồi! 

Cô gái nấc lên từng hồi rồi ôm mặt khóc. Yunho ngại ngùng, ăn năn nhìn theo cô gái khuất dần trong đám người.

- Độc ác – Yoochun phẫn nộ.

- Nhẫn tâm – Junsu phê bình.

- Tàn nhẫn – Changmin thêm vào.

Ba cặp mắt nhìn thẳng vào anh làm Yunho nặng như đeo đá. Jaejoong kéo Yunho về phía mình, lườm bọn nhóc đến cháy cả mắt. Tất nhiên, bọn Yoochun chỉ biết im lặng mà tuân mệnh. Họ đi về hướng cuối phố. Sự náo nhiệt lui dần về phía sau. Cả bọn vui vẻ hít lấy cái không khí trong lành yên tĩnh hiếm hoi. Đằng xa, một căn nhà to cổ kính nghiêng mình hiện ra. Mọi người tiến gần đến. Yunho gõ cửa. Một tiếng nói trong trẻo vang ra:

- Xin hỏi các anh tìm ai ạ?

- A ờ…chúng tôi là khách du lịch lỡ đường đến đây… cô có thể cho chúng tôi ở trọ được không? – Yunho đảo mắt tìm lý do.

- Đây … - cô gái lúng túng. Tiếng quát tháo từ trong vọng ra lanh lảnh.

- Lọ lem à! Mày đã quét dọn chuồng ngựa chưa đấy!!

- Dạ rồi thưa dì! – tiếng cô gái có phần sợ hãi.

Yunho mừng rỡ khi biết mình đã đến đúng nhà. Mụ dì ghẻ tiếng đến cánh cửa, nhìn qua cái khe nhỏ. Mụ ồ à rồi lập tức mở tung cánh cửa ra. Năm chàng đẹp trai đang đứng đợi. Mụ ro lên, suýt xoa:

- Ôi! Năm chàng trai tuấn tú. Xin hỏi mọi người cần gì?

Yunho lịch sự cúi người:

- Chúng tôi là khách lỡ đường. Có thể cho chúng tôi ở nhờ vài hôm được không ạ? Chúng tôi sẽ… - Yunho chưa hoàn thành xong câu nói, mụ đã đẩy họ vào nhà rồi đóng cửa lại. Mụ niềm nở:

- Tất nhiên! Chúng tôi rất vinh hạnh. Mọi người ở đây bao lâu tùy thích!

Hai đứa con gái của mụ từ trên lầu cũng chạy xuống, đứng bên cạnh Lọ Lem mà ca tụng. Cô bé Lọ Lem lặng lẽ tiếp tục lau dọn căn nhà. 

Changmin nằm trên giường nhấm nháp cái bánh mỳ, nhìn qua mấy ông anh của mình:

- Khúc nào thì có bà Tiên vậy Junsu-hyung?

- Lọ Lem đi dự dạ tiệc. Chúng ta phải xông ra sao?

- Có lẽ vậy! Mà Jaejoong hyung đâu rồi?

Changmin nhìn Junsu. Junsu nhìn Yoochun. Yoochun nhìn Yunho. Cả bọn lắc đầu, tiếp tục công việc ăn uống. Jaejoong bước xuống nhà, cô bé Lọ Lem đang chuẩn bị bữa tối. Anh lặng lẽ tiến đến.

- Tôi có thể giúp gì không, thưa cô?

Cô gái có vẻ giật mình nhưng rồi vui vẻ đáp:

- Ồ! Cám ơn anh. 

Jaejoong cười tươi, cướp cây dao trên tay cô gái rồi biểu diễn tài nghệ thái hành lá siêu đẳng. Cô gái há hốc miệng nhìn Jaejoong bằng ánh mắt ngưỡng mộ. Anh vớ lấy tạp dề, bắt đầu trổ tài nấu nướng. 

- Cô cứ để đây cho tôi. 

Lọ Lem bị giành việc bèn đi ra sau cắt cỏ thì gặp Yoochun. Anh mỉm cười, hỏi:

- Cô có cần tôi giúp không, thưa cô?

Lọ Lem lắc đầu, tươi cười.

- Công việc này không hợp với anh đâu.

- Được giúp đỡ một tiểu thư xinh đẹp dù công việc có hèn kém tới đâu cũng trở nên cao quý.

Lọ Lem đỏ mặt, e thẹn đưa cái liềm cho Yoochun. Yoochun đón lấy, cười, rồi to tiếng gọi Junsu. Cá heo đang ngủ bị con chuột phá rối thì lập tức phùng mang, hầm hầm đi xuống. Thấy Yoochun và Lọ Lem thì mặt liền dịu lại, nhìn sang nặn ra một nụ cười của ác quỷ. Yoochun nắm lấy tay của Junsu, chào Lọ Lem rồi lôi tuột ra sau nhà. Cô gái ngẩn ngơ nhìn theo hai anh chàng đẹp trai. Cô ngước nhìn đồng hồ, nhủ thầm: “Phải nhanh lên thôi! Chỉ cần làm xong thì sẽ được đi dự dạ hội”

Lọ Lem nhanh chóng cầm lấy cái xô đi ra. Changmin cũng vừa bước từ cầu thang xuống liền hỏi:

- Cô có cần tôi giúp gì không, thưa cô?

Lọ Lem lắc đầu:

- Không cần đâu! Anh cứ nghỉ ngơi đi.

Changmin liếc nhìn cái xô trên tay cô gái. Cái đầu IQ 120 lập tức vận động. Anh cướp lấy cái xô, cười hiền:

- Cô đi vắt sữa bò phải không? 

Lọ Lem ngạc nhiên:

- Sao anh biết? 

- Tôi đoán. Để tôi giúp! Cô cứ làm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC