ddslt355-385

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Trọng nhún vai nói: 

- Nếu không ai tới làm phiền chúng ta, bọn ta đi gây sự làm gì. 

Vương Thế Sung biến hẳn sắc mặt, cố gắng kiềm chế cơn giận, hỏi: 

- Đại giá Khả hãn hiện giờ đang ở đâu?

Khấu Trọng ha hả cười lớn nói: 

- Đương nhiên là lẫn tránh cơn gió đầu, cũng để tránh Thánh thượng làm khó. Thánh thượng, mời! 

Vương Thế Sung lại biến sắc nổi giận, nhưng cuối cùng cũng không phát tác, phất tay đi ra cửa. Trương Trấn Chu bước lên một bước mở cửa, hơn 10 thị vệ đang canh chừng phía ngoài lập tức đứng dậy chào, thật là trang nghiêm. 

Dương Công Khanh bước lui nửa bộ, nói thầm vào tai Khấu Trọng: 

- Lý Tú Ninh muốn gặp ngươi. 

Khấu Trọng rùng mình, không nói được lời nào. 

Dương Công Khanh nhìn thấy phản ứng của gã, gật đầu thông cảm, tay vỗ vỗ vai gã, nói: 

- Ta sẽ lại gặp nói chuyện với ngươi sau. 

Rồi bước theo sau Vương Thế Sung ly khai. 

- "Đinh!" 

Tiếng hai chén trà cụng vào nhau, Khấu Trọng uống cạn chén trà rồi nói: 

- Con người có thể có dự cảm không? 

Từ Tử Lăng cười khổ nói: 

- Ngươi có muốn ta bốc một quẻ không? Bất quá theo như Từ mỗ phán đoán, sau buổi tối qua, Tứ Tăng đã khám phá ra thực lực của ta, không thể dựa vào may mắn nữa, giờ phải dựa vào công phu chân chính để thoát thân. Như lão Phục đã khuyên, chúng ta đi thi thì phải nộp bài, không thể chơi trò gian lận. 

Khấu Trọng gật đầu nói: 

- Ngươi đã ngộ đắc phần trọng yếu của tâm pháp phi thường, nhưng thế nào đi nữa thì mấy lão đó cũng đâu giống chúng ta, chúng ta lợi dụng cơ hội này để tận lực thi triển sở trường. Hơn nữa ngươi có thể không đi mà chuyển qua đi tìm Vũ Văn Hóa Cốt. 

Từ Tử Lăng bật cười ha hả nói: 

- Nếu ta làm như thế, làm sao có thể xứng là huynh đệ của Khấu Thiếu Soái ngươi? Huống chi hiện tại ta nghĩ là nên tiến nhập nhằm mở rộng tầm mắt. 

Khấu Trọng ngạc nhiên nói: 

- Mở rộng tầm mắt về cái gì? 

Từ Tử Lăng cười bảo: 

- Tất cả là tại ngươi không tốt, nghĩ ra cái phương pháp ta giả làm Nhạc Sơn là bằng hữu Lý Uyên, làm ta không chỉ có hứng thú, mà còn có thể tranh thủ phá hoại âm mưu của Thạch Chi Hiên nữa. 

Khấu Trọng lắc đầu thở dài nói: 

- Tất cả những gì ngươi nói cũng là nhận ra ta không thể bỏ qua bảo khố, chỉ nhấn mạnh thêm vào cái gì mà huynh đệ tình thâm. 

Từ Tử Lăng hiển nhiên tâm tình đang rất vui vẻ, cười nói: 

- Thiếu Soái bớt giận, nhưng sự thực tuyệt không thay đổi chỉ vì con người muốn. Trước hết không nói việc chúng ta tầm bảo cơ hội đích thực mênh mông, ngay cả tìm ra cũng khó mà mang đi, ngươi phải chấp nhận số mệnh thôi, ta làm sao mà không vui chứ. 

Khấu Trọng cười ha hả, rồi thấp giọng nói: 

- Tiểu tử này có phải vì tiên tử cũng động phàm tâm nên tâm hoa đang nở không? 

Từ Tử Lăng thản nhiên nói: 

- Sao ngươi cứ toàn nghĩ mọi việc đều có thể vậy, không có thời gian đâu! Có thể được Phật môn tứ đại cao thủ vây công, tưởng là không còn gì vinh dự hơn. 

Khấu Trọng vỗ vào Tĩnh Trung Nguyệt một cái, hào tình phấn chấn, ngửa mặt nhìn trời cười nói: 

- Thị long thị xà, chỉ nhìn việc trước mắt thôi. Tĩnh Trung Nguyệt ạ! Ngươi đừng làm Khấu Trọng thất vọng a! 

******* 

Hai gã bước ra khỏi tửu lâu Đổng gia, cùng ngước mặt nhìn trời, chỉ thấy điểm điểm hoa tuyết, bay bay lượn lượn, kín cả bầu trời, trong sát na tưởng như thế giới hiện tại đã chuyển thành một thế giới khác. Mỗi điểm tuyết hoa đều có một quỹ đạo riêng, không hề giống nhau một tí nào. 

Đường phố đông đúc người qua người lại, thật là một cảnh nhiệt náo, nhìn về phía trước, vùng đất xa xa như hoàn toàn ẩn vào trong mây, càng làm tăng thêm sự phong phú của Lạc Dương đệ nhất quan lộ này, cứ như tranh vẽ tràn đầy ý thơ, tất cả đều nhờ sắc trắng tinh khiết của tuyết. 

Cư dân Lạc Dương hân hoan nhảy múa, sắc mặt tươi cười nghênh tiếp hoa tuyết rơi. 

Khấu Trọng cười nói: 

- Chúng ta vừa ra khỏi nhà là tuyết rơi, cái này có nghĩa gì đây? 

Từ Tử Lăng nghiêng đầu ngắm những đóa hoa tuyết bay bay rồi mất hút sau Thiên Tân Kiều, hân hoan nói: 

- Có thể nói là đang hung hóa cát, chỉ biết hiện tại ta cảm thấy hoàn toàn vui sướng và thư giãn. 

Hai gã sánh vai bước xuống đường hòa vào dòng người, hướng về phía Thiên Tân kiều cất bước. Thân hình khôi vĩ của hai gã tức khắc thu hút ánh mắt mọi người. 

Khấu Trọng sánh vai cùng Từ Tử Lăng, thở dài nói: 

- Ai có thể nghĩ rằng chúng ta sẽ quyết đấu cùng tứ hòa thượng cao thủ xuất chúng của Phật môn ở Chí Thiện Tự, cũng như trận đánh này có thể quyết định đến sự suy vi hay hưng thịnh của cả thiên hạ chứ? 

Từ Tử Lăng xúc cảm tràn đầy trong tim, nghĩ đến sinh mệnh chỉ là huyễn hoặc, gật đầu nói: 

- Chúng ta tại Dương Châu khó khăn chồng chất, làm sao nghĩ được lại có ngày hôm nay? 

Khấu Trọng vỗ vai gã, cười ha ha nói: 

- Nói hay lắm! Vào thời điểm đó chúng ta đích thị là vô danh tiểu tốt, mỗi ngày đều phải khổ não về chuyện ngày mai sẽ ra sao, lại còn phải vắt óc suy nghĩ cách ứng phó với Ngôn lão đại, nghĩ đi nghĩ lại thấy hiện tại vẫn như một giấc mơ. Sợ rằng lúc sau thức dậy, lại thấy mình vẫn là con chó đang nằm trong khu vườn hoang phế ở Dương Châu. 

Hai gã bước lên Thiên Tân kiều, tuyết dưới chân đã trở nên dày hơn, dòng sông Lạc Hà cùng với cây cầu như đã hoàn toàn bị bao phủ dưới lớp tuyết, trở thành một thể thống nhất. 

Từ Tử Lăng dừng chân tại đỉnh Thiên Tân kiều, ánh mắt dõi theo một chiếc thuyền buồm khuất dần sau làn tuyết, đột nhiên nói: 

- Tại sao ngươi không muốn gặp mặt Lý Tú Ninh? 

Khấu Trọng hơi chấn động, hai tay nắm chặt vào nhau, cúi đầu nhìn xuống dòng Lạc Hà, hoa tuyết trùng trùng điệp phiêu lãng hạ xuống dòng sông, lập tức tan ngay vào nước vô ngân vô tích, tất cả diễn ra một cách tự nhiên và bất kinh ý. Cười khổ nói: 

- Làm sao ta có thể trả lời ngươi được? Tương kiến tranh như bất kiến ("có gặp cũng như không gặp"), ta chỉ làm nàng ta thất vọng thôi! 

Từ Tử Lăng nói: 

- Giả như lúc ngươi gặp nàng thì nàng vẫn là hoa chưa có chủ, ngươi thực sự có thể thay đổi vận mệnh không? 

Khấu Trọng lắc đầu nói: 

- Ai mà biết trả lời ra sao?! Vào thời điểm đó ta với nàng đã ở trong tình trạng xa cách lắm rồi. Nếu chúng ta những ngày đó đi theo Lý tiểu tử, ngày nay đã trở thành thần tướng thiên binh của Thiên Sách Phủ rồi, thật khó mà có thể đạt được như ngày nay. Họa phúc vô môn, chỉ dựa trên thái độ đối với khó khăn mà thôi. 

Đồng thời thay đổi chủ đề: 

- Hêy! Sư Phi Huyên cuối cùng cũng biết đỏ mặt mắc cỡ. 

Từ Tử Lăng đột nhiên cười lớn nói: 

- Tên tiểu tử này, thực là non sông dễ đổi bản tính khó dời, chẳng bao giờ muốn bỏ qua cái chủ đề này. Sư Phi Huyên nói gì đi nữa thì cũng là phàm nhân, tự nhiên phải có thất tình lục dục của phàm nhân rồi, có gì lạ khi đỏ mặt đâu, cớ gì ngươi cứ nói kiểu vô lễ đó. 

Khấu Trọng cười nói: 

- Nàng ta tuyệt không phải là phàm nhân, hơn nữa từ nhỏ đã tu hành để luyện tâm trí rồi, đã thành phàm gian tiên tử không để ý đến tình cảm, nàng vì ngươi mà đỏ mặt, rõ ràng là đã bị ở vào tình trạng không thể kiềm chế bản thân. Đừng nói là ta nói ngươi, tiểu tử ngươi thật quá kiêu căng, rõ ràng trong tim khoái người ta lắm rồi, nhưng nhất định vẫn giấu trong lòng. 

Từ Tử Lăng bất giác nhớ đến Thạch Thanh Tuyền, thở dài nói: 

- Tình đến tình đi, chẳng thể cưỡng cầu! Mỗi cá nhân tự mình có mục tiêu lý tưởng của mình, cưỡng cầu chẳng thể có một kết quả tốt đẹp. Hoặc giả đột nhiên có một ngày ta muốn thành hôn, có khi thay đổi ý kiến đấy. 

Khấu Trọng thở dài nói: 

- Làm sao để Từ Tử Lăng ngươi muốn thành hôn? Theo ta thấy ngươi chỉ muốn vân du tứ hải, tầm tầm mịch mịch, thực tình vô khiếm vô cầu sống những năm tháng còn lại. Haha! Những năm tháng còn lại. 

Từ Tử Lăng chợt nhớ đến Tố Tố, trong tim nổi lên nỗi thương tình. 

Khấu Trọng đặt tay lên vai gã, cùng gã bước xuống Thiên Tân Kiều, trầm ngâm nói: 

- Thực kỳ quái! Cái hình ảnh tuyết rơi đã làm xúc động đến tâm linh cảnh giới của bọn ta, gợi ra những sự vật từ lâu đã phai mờ trong tâm trí. Mặc dù chúng ta xuất thân từ đường phố Lạc Dương, nhưng thực sự lúc nghĩ về tuổi thơ thì lại nhớ đến Dương Châu thành, nhờ có mẹ xinh đẹp mà bọn ta mới là bọn ta ngày hôm nay. 

Từ Tử Lăng gật đầu đồng ý nói: 

- Năm đó bọn ta đúng là không là gì cả, không ngừng suy nghĩ về tương lai. Hiện tại chúng ta đã có rất nhiều, nhưng lại giống như chẳng có gì cả. Thực tình phải chăng có cái gọi là vận mệnh? 

Khấu Trọng trầm ngâm nói: 

- Ngươi biết ta trước giờ thực sự không tin vào vận mệnh, may mắn hay xui xẻo đích thị chỉ là cách nói mà thôi. Nhưng sau khi trải qua bao nhiêu cố sự, ta không dám kết luận nữa. Vô luận bọn ta đến đây hay không, vận mệnh như lúc nào cũng đeo bám bọn ta vậy. Ví dụ như, tại sao lúc trước mẹ đã nói cho chúng ta biết nơi chôn dấu Dương Công bảo khố? tại sao bọn ta lại còn gặp được người thiết kế bảo tàng là Lỗ Diệu Tử? Hơn nữa ngẫu nhiên sao bảo tàng lại ở Quan Trung, lại còn liên quan đến cuộc đấu tranh tranh giành thiên hạ và cả cuộc đấu tranh giữa chánh đạo và ma môn, quá chừng phức tạp, cuối cùng cả ta và ngươi đều bị cuốn vào. Cái vận mệnh này là cái gì đây? 

******* 

Dưới lớp tuyết rơi dày, Đông Đô Lạc Dương như mặc một lớp áo mới, mọi căn nhà đều chỉ có thể thấy lớp tuyết phủ mà không thấy mái nhà. Đường phố thì trắng xóa một màu tuyết, xe cộ cứ liên tục in dấu lên tuyết, rồi vết xe lại bị tuyết phủ, rồi lớp tuyết lại tiếp tục bị in dấu xe. 

Hai gã tâm trí lơ đễnh bước chân vào con đường dẫn đến Chí Thiện Tự, cảnh tuyết thuần tịnh làm tâm hồn bọn gã trở nên vui thú, không thể kiềm chế được. 

Tuyết điểm biến thành tuyết cầu, nhỏ từng giọt nước xuống như là những giọt nước mắt lạnh giá, biến thành những đóa hoa như đang từ từ nở, quả thực là cảnh đẹp có thể làm phấn chấn lòng người. 

Hai gã nhanh chóng dừng chân, đại môn mở rộng của Chí Thiện Tự đã ở ngay trước mặt. 

Từng tràng từng tràng tiếng tụng kinh niệm Phật vang ra, du du dương dương từ trong Đại Hùng Bảo Điện truyền ra, phối hợp với tuyết rơi mang mang ngoài trời, làm cho con người ưu tư cảm khái, thần trì vật ngoại. 

Khấu Trọng rùng mình một cái nói: 

- Tại sao một khắc trước ta hoàn toàn quên rằng tới đây là phải đối đầu với cuộc chiến sinh tử? 

Từ Tử Lăng trong tim cũng phát sinh cảm giác kỳ dị không so sánh được. 

Khấu Trọng vỗ một cái vào Tĩnh Trung Nguyệt đang đeo trên lưng, hào tình cuồng khởi, cười lớn một tiếng, khoa chân bước vào cổng chùa. 

Từ Tử Lăng bước sát theo sau, trong khoảnh khắc này, gã hoàn toàn không nghĩ gì đến thắng bại vinh nhục, chỉ có hình ảnh bầu trời đầy tuyết rơi. Mọi việc đều coi như không, chỉ còn mỗi bầu trời đầy tuyết trắng.

Đã hơn một năm rùi.. 

    ... Tôi đến với KST ...một khung trời mới...

                                         ...Mở ra....

 

  

TOP

 

 

Amethyst

Posts3780 Point2103 K$D 

702#

 nana_lovely 1-8-2010 08:19 | 

Hồi 359

Chí Thiện chi chiến

    Hai gã đi ngang qua Đại Hùng Bảo Điện, tới đình viên nơi mà Từ Tử Lăng và Sư Phi Huyên nói chuyện tối qua, tiếng tụng kinh vẫn truyền lại liên miên bất tuyệt từ phía sau Đại Hùng Bảo Điện, bốn phía không một bóng người, chỉ có hoa tuyết nhẹ nhàng phiêu lãng bay bay. 

Khấu Trọng cười nói: 

- Ta có một cảm giác mình giống như biến thành mật ngọt vậy, tỏa ra mùi thơm khiến cho ong bướm tốt xấu gì cũng bu đến kiếm chút lợi. 

Hai gã để mặc tuyết bám trên người, chân không ngừng bước thẳng tiến Thiên Vương Điện nằm đối diện xa xa với Đại Hùng Bảo Điện. Phía sau điện là một ngôi phật tháp thanh cao, mái ngói trùng trùng, bên trái là nơi ở của tăng lữ, bên phải là trai đường, kiến trúc thượng đẳng, quy mô hoành tráng. 

Từ Tử Lăng lắc đầu cười nói: 

- Tên tiểu tử ngươi, thường hay nói toàn những lời bất luân bất loại, bươm bướm vờn hoa, chỉ thích hợp cho các tình huống trai gái tán tỉnh nhau. Bọn ta đích thị đang một thân đầy phiền não, ai muốn phiền phức tốt nhất nên kiếm bọn ta. 

Trong Thiên Vương Điện, ở giữa là Di Lặc Phật bụng phệ, Bối Tố Vi Đà, tả hữu phân hàng Tứ Đại Thiên Vương, chia nhau bảo vệ đông tây nam bắc. Phương thức tạc tượng tinh tuyệt, có cả hình và thần, thực là sinh động. 

Tứ Đại Thánh Tăng, ngồi trên bốn bồ đoàn đối diện đại môn phía trước phật đàn. Hai bên tả hữu đích thị Đạo Tín Đại Sư và Trí Tuệ Đại Sư đã từng giao thủ với Từ Tử Lăng, ngồi ở giữa chính là người Khấu Trọng đã thấy qua, Hoa Nghiêm Tông Đế Tâm Tôn Giả, phía sau là một tăng nhân gầy gò, người mặc tăng bào màu xám, chính là người mà Chúc Ngọc Nghiên tôn kính đã luyện thành Khô Thiền Huyền Công, Tam Luận Tông Gia Tường Đại Sư 

Tứ tăng im lặng tọa thiền, y như bốn bức tượng bồ tát, thực tế không những không làm người ta cảm thấy đột ngột, mà còn như đã hòa nhập không gian của miếu đường. 

Một luồng thanh hương từ một cây nhang cắm ở chính giữa lư hương, tỏa ra mùi thơm bao phủ toàn bộ phật điện. 

Khấu Trọng chẳng hề bị không khí thần thánh hiếp người này trấn áp, bước tới một bước, cười nói: 

- Tứ vị đại sư thánh giá an tường, hai tiểu tử Khấu Trọng và Từ Tử Lăng tới tham kiến! 

Tứ tăng đồng niệm phật hiệu. 

Tứ Tăng thanh âm bất nhất, thanh điệu cũng khác nhau. Đạo Tín giọng nhẹ nhàng, Trí Tuệ giọng trong trẻo, Đế Tâm giọng hùng hồn, Gia Tường giọng trầm ấm. Nhưng khi thanh âm bốn người hợp nhất, liền giống như trống đánh chuông kêu, chấn động điện đường, làm bất kỳ ai đang thâm mê trong giấc mộng xuân thu trong bể khổ nhân thế cũng phải tỉnh dậy, giác ngộ nhân sinh chỉ là một giấc mộng xuân nồng. 

Khấu Trọng và Từ Tử Lăng cùng xuất hiện cảm thụ khác nhau 

Gia Tường Đại Sư cất giọng trầm và sâu, nhưng từng chữ lại rất rõ ràng, như luồng thanh âm cất từ lòng đất nói: 

- Hai vị thí chủ thực là người biết giữ chữ tín, nếu có thể đình chỉ can qua, thực là công đức vô lượng. 

Khấu Trọng cười nhẹ ung dung nói: 

- Khó mà theo được lời chỉ dẫn của đại sư, Khấu Trọng ta làm sao có thể bỏ qua cơ hội ngàn năm có một như vầy, chỉ không biết làm sao để có thể qua được ải của tứ vị đại sư? 

Đại Tín Đại Sư cười lớn nói: 

- Đại đạo vô môn, hư không tuyệt lộ, hai vị thí chủ chỉ cần có thể rời khỏi đây quay về, sau này hai vị có làm gì, bọn ta tuyệt không can thiệp. 

Hai người nghe xong kinh ngạc bốn mắt nhìn nhau 

Lời của Đạo Tín ám tàng huyền cơ, vô môn ở đây chỉ đại môn Thiên Vương Điện, cũng có thể chỉ sơn môn ngoại viện, hai cái rõ ràng gần xa khác nhau, phân biệt rất lớn 

Tứ Tăng lúc này vẫn hướng lưng về phía hai gã, ngoài điện gió tuyết ù ù, không khí thực huyền dị không thể tả được. 

Từ Tử Lăng cảm thấy rơi vào thế hạ phong, hỏi cũng không được, không hỏi cũng không được. Ngầm kết Đại Kim Cương Luân Ấn, trầm giọng phát xuất chân ngôn. 

- "Lâm!" 

Tứ Tăng vẫn không hề động đậy gì, nhưng ánh mắt hai gã đã vốn rất lợi hại, đã nhìn ra những cọng lông sau gáy của họ dều dựng đứng lên, hiển nhiên bị chân ngôn xuất phát từ phật môn tối cao tâm pháp của Từ Tử Lăng làm động chân tâm. Chính là dùng gậy ông đập lưng ông 

Đế Tâm Tôn Giả cất giọng hùng hồn nói: 

- Thiện tai! Thiện tai! Từ thí chủ tinh thông chân ngôn chú pháp, làm lão nạp cảm thấy bất ngờ. Chân ngôn xuất ra, núi xanh nước trong, cái gì cũng phân biệt rõ ràng. Không biết nguồn gốc pháp môn này từ đâu, xin được chỉ giáo. 

Sau lúc Từ Tử Lăng phát xuất chân ngôn thì áp lực tâm linh và không khí kỳ dị phi thường đã bị phá tan vô ảnh vô tung, cực kỳ huyền dị, ai chưa trải qua thực khó mà hiểu nổi. 

Từ Tử Lăng điềm đạm cười nói: 

- Đó là nhờ Chân Ngôn Đại Sư đã truyền cho tiểu tử. 

Trí Tuệ Đại Sư trầm giọng niệm phật, nhu thanh nói: 

- Tâm mê pháp hoa chuyển, tâm ngộ chuyển pháp hoa. Nguyên lai Từ thí chủ đã đạt được phật tự chân ngôn phật môn bí pháp, không có gì khó hiểu khi tối qua đến bọn ta cũng không hề làm thí chủ sợ hãi. 

Gia Tường đại sư đột nhiên nói: 

- Lưỡng vị thí chủ xin ra tay đi. 

Khấu Trọng và Từ Tử Lăng ngạc nhiên nhìn nhau, tứ tăng an tường tự đắc, lại quay lưng về phía bon gã, dưới không khí trang nghiêm trong phật điện, phối hợp với bọn họ tĩnh như núi cao vực sâu, hành động mạc trắc cao thâm, tự có một cỗ khí thế bất khả xâm phạm, làm bọn gã không biết xuất chiêu như thế nào. 

Tứ tăng như biến thành một thể, thật có khí khái không đánh cũng có thể thu phục người, viên mãn vô song, khó mà tìm được chổ hở. 

Nhìn thấy "phật trận" xuất chiêu, hai gã trước giờ tự phụ tự tin, nhưng giờ lại sợ hãi cảm thấy mình như con thiêu thân lao đầu vào lửa, tự tìm lấy diệt vong 

Quay đầu bỏ chạy ư? Có nghĩa là chấp nhận hạ phong, lại còn mâu thuẫn với lời Khấu Trọng nói khi nãy. Dưới khí thế hư ngược đó hai gã thật không dám xuất chiêu trước. 

Bọn gã nhanh chóng thông suốt, một chiêu nhẹ nhàng này của Gia Tường đại sư, lại một lần nữa chiếm thế thượng phong, đã khiến bọn gã rơi vào liệt cảnh tiến không được lùi cũng không xong. 

Khấu Trọng cười lớn một tràng dài, làm chấn động cả đại điện. 

- "Kha kha kha kha"! 

Trong tràng âm thanh cương dương của tiếng cười của gã, Gia Tường đại sư gõ lên chiếc mõ gỗ (mộc ngư) trước mặt hết sức tự nhiên, dường như chẳng ăn nhập gì với tràng cười của Khấu Trọng cả. 

Khấu Trọng phát giác khó mà tiếp tục cười như cũ, mau chóng thu lại tràng cười. 

Tiếng mõ cũng đồng thời dừng lại, quái dị cùng cực. 

Khấu Trọng ngạc nhiên nói: 

- Đại sư thật là lợi hại, đó có phải cái gọi là Mộc Ngư Chân Ngôn? 

Đạo Tín cười lớn nói: 

- Tiểu Khấu Trọng thực là chân tình chân tính, không hề giả tạo, hoàn toàn tự nhiên, thực là khó kiếm khó kiếm! 

- "Đang" 

Khấu Trọng rút Tĩnh Trung Nguyệt sau lưng ra, lại cười dài, chém ra một đao. 

Tứ Tăng đồng thời động dung. 

Từ Tử Lăng thầm kêu "tuyệt", tất cả những gì nãy giờ quả thực là diệu pháp duy nhất dùng để phá trận. 

Một đao chém ra thực sự không phải nhằm vào chỉ một người trong tứ tăng, mà chém vào khoảng không chừng một trượng sau lưng tứ tăng, đầu mũi đao phát xuất kình khí, thực sự bao trùm toàn bộ tứ tăng.

Đã hơn một năm rùi.. 

    ... Tôi đến với KST ...một khung trời mới...

                                         ...Mở ra....

 

  

TOP

 

 

Amethyst

Posts3780 Point2103 K$D 

703#

 nana_lovely 1-8-2010 08:20 | 

Phải biết rằng vừa nãy hai gã thực là công cũng không xong, thủ cũng không được, vì không hề thấy có một điểm nào để bắt đầu. Cũng như tràng cười của Khấu Trọng bị phá, đồng thời gã bị bức vào thế hạ phong, thực không có cách gì đối phó, tình thế càng lúc càng xấu đi. Nhưng vì gã đột nhiên xuất đao, đã làm mọi chuyện đảo ngược, hễ mà tứ tăng vận công kháng cự để cân bằng khí thế. Khấu Trọng đã phá xong cục diện khó khăn, không có điểm bắt đầu, không công không thủ của bọn họ. Lại lợi dụng khí thế có được, Khấu Trọng đã chuyển từ thế bị động sang chủ động, khiến chiêu "Kì dịch" có thể biến hóa thành những chiêu số lợi hại khác trong "Tĩnh trung bát pháp". Đến giờ thì gã tiến có thể công, lui có thể tránh, một lần nữa lấy lại ưu thế lúc trước. 

Đế Tâm Tôn Giả cao giọng niệm phật hiệu, không biết từ lúc nào trong tay ông ta đã cầm một thiền trượng, đồng thời cũng phóng người vọt lên, phi thân đến khoảng không phía trước Khấu Trọng giơ trượng đánh tới. 

Khấu Trọng hô lớn một tiếng „hảo“, phát động thể nội chánh phản chân khí, lui về phía sau. Từ Tử Lăng bước qua sát người gã ngầm vận Đại Kim Cương Luân Ấn, xuất ra một

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC