2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
muốn vào lúc này có bất kỳ xung đột nào với  Thanh Tước, như vậy sẽ làm mẫu hậu khó xử, cũng không để ý thế cục hiện tại.Cho nên, ra cung! Đến nhà Lý Tĩnh lão sư, hoặc là nhà Trình tướng quân!

Bất quá, trước đó, trước tiên là phải thông báo cho phụ hoàng mới được . . .

Thái Tông đế đứng dậy, đi đến trước mặt Thừa Kiền, ngồi xổm xuống, nâng tay sờ hai má Thừa Kiền, nhu hòa nói, “ Vậy chờ phụ hoàng một chút. Chờ phụ hoàng đem mấy phân tấu chương này xử lý xong, liền đi cùng ngươi.”

Thừa Kiền sửng sốt, phụ hoàng muốn cùng hắn ra cung? Khó mà làm được! Hắn ra cung bất quá chỉ là vui chơi, nhưng phụ hoàng chính sự bận rộn, sao có thể cùng hắn ra cung đâu? Liền vội vàng nói, “ Phụ hoàng, ta ở cùng bọn người Đỗ Cấu, không có việc gì! Người liền . . .”Nghe được hai chữ Đỗ Cấu, tâm hắn sẽ không thoải mái, liền thản nhiên mở miệng, nói một chữ, “ Chờ!” tiếp theo, liền đứng dậy đi đến bên ngự án, miệt mài phê tấu chương.

[ Vấn :Có ai

đó ghen kìa

!]

[

Nguyệt : Hắc ~ , chuột còn ghen đc chứ đừng nói là người

J)]

Trong lòng Thừa Kiền có chút vô lực, nhìn Thái Tông đế đã chuyên chú phê tấu chương, trong lòng hắn có chút khó chịu, hắn có người đi theo bảo hộ, sao phụ hoàng lại gấp rút muốn cùng hắn ra cung vậy?Rất nhanh, phê duyệt xong mấy phân tấu chương. Rất nhanh thay  thường phục, y bào màu lam, phương khăn bạch sắc, tiêu sái tuấn dật, lại mơ hồ toát ra khí phách vương giả uy nghiêm. Thừa Kiền sửng sốt, chỉ cảm thấy mấy năm nay phụ hoàng giống như so với đời trước còn đẹp mắt hơn đâu?

“ Đi thôi, Kiền nhi.” Nhẹ nhàng ôm lấy Thừa Kiền, Thái Tông đế mỉm cười, “ Là muốn đi nhà Lý Tĩnh, hay là nhà Trình Hiểu Chương ?” Cúi đầu, cười thần bí, “ Nếu không, chúng ta đi dạo trước?”

Tâm Thừa Kiền khẽ động, đời này hắm còn chưa có đi dạo phố thành Trường An đâu! Liền cười tủm tỉm với Thái Tông đế nói, “ Hảo, phụ hoàng, chờ chúng ta đi nhà Lý Tĩnh, phải đi dạo nga.”

***************Lần này xuất hành, Thái Tông đế lựa chọn cởi ngựa, tùy tùng chỉ dẫn theo Lí Phúc cùng Ngân, Từ Trụ cùng một vài hộ vệ, mấy người đều là cỡi ngựa mà đi.

Thừa Kiền bị Thái Tông đế ôm ngồi ở trước ngựa, chậm rãi mà đi, thỉnh thoảng nhìn cảnh tượng náo nhiệt buôn bán trên phố, ngẫu nhiên sẽ thảo luận một phen chuyện tình hay đồ vật này nọ thấy được, dù sao Thừa Kiền phiêu đãng hơn một nghìn năm, cái nhìn một số việc cùng ý tưởng cũng không giống nhau, cùng lúc tranh luận với Thái Tông đế cũng là người tám lạng kẻ nữa cân.

Nhưng thật ra Thái Tông đế thường thường từ trong lời nói ‘ độc đáo’ của Thừa Kiền mà thu được một chút ý tưởng, có khi linh cơ vừa động, đối xử lý một số việc cũng có cách nghĩ mới.

Đi tới phủ đệ của Lý Tĩnh, hai người rốt cuộc tranh luận một đoạn từ tửu lâu xem có hồ cơ không.Lý Tĩnh cứ nghĩ rằng chỉ có một mình Thừa Kiền đến, liền mang theo nhi tử Lý Nghiệp Hủ đi ra nghênh đón, đợi thấy người ôm Thừa Kiền là Thái Tông đế, Lý Tĩnh không khỏi biến sắc, ngay lúc kinh sợ tiến lên thỉnh tội, Thái Tông đế giơ tay chặn lại, cười nhẹ nói, “ Không cần đa lễ. Trẫm chỉ là đến xem thôi, các ngươi nên làm gì thì cứ làm, không cần đa lễ .”

Dứt lời , liền lập tức ôm Thừa Kiền đi vào.

Mà Thừa Kiền theo bả vai Thái Tông đế thò đầu ra phía sau, nháy mắt với Lý Tĩnh, ý bảo không có việc gì.

Lúc này Lý Tĩnh mới nhẹ nhàng thở ra.Đám người Đỗ Cấu ở võ trường ở hậu viện của Lý Tĩnh, đang từng đôi từng đôi phối hợp đá cầu.

Lúc gặp Thái Tông đế ôm Thừa Kiền đi vào, đều sửng sốt, lập tức vội vàng tiến lên quỳ xuống hành lễ.

Thái Tông đế cười sang sảng, “ Không cần đa lễ, đều đứng lên đi.” Dứt lời, xoay người thật cẩn thận đem Thừa Kiền đặt lên tháp mà hạ nhân trong phủ sớm đã an trí tốt, cũng thuận thế ngồi xuống.

Thừa Kiền nhìn bộ dáng bọn người Đỗ Cấu khẩn trương đứng thẳng sửng sờ, liền kéo kéo tay áo Thái Tông đế, thấp giọng nói, “ Phụ hoàng, người cùng Lý Tĩnh tướng quân vào trong uống trà đi. Ở đây trời nắng lắm.”Thái Tông đế quét nhìn dáng vẻ khẩn trương của đám người Đỗ Cấu, trong lòng sáng tỏ, nhưng khiến hắn lưu lại một mình Thừa Kiền ở đây . . .

Lại nhìn Đỗ Cấu, trong lòng hắn liền không vui!

Thừa Kiền thấy Thái Tông đế không chịu đi, tăng thêm lực lôi kéo tay áo Thái Tông đế, thấp giọng nói, “ Phụ hoàng, xem như con cầu người đi!”

Thái Tông đế cúi đầu, thấy ánh mắt Thừa Kiền lộ vẻ đáng thương hề hề, trong lòng mềm nhũn, được rồi. Liền đứng dậy, nói mấy câu động viên đám người Đỗ Cấu, liền cùng Lý Tĩnh cung kính đứng một bên đi vào trong.Lúc này Thừa Kiền mới nhẹ nhàng thở ra, rốt cuộc có thể hảo hảo luyện tập!

Thái Tông đế cùng Lý Tĩnh hướng vào trong, vừa vào bên trong, liền cười nói với Lý Tĩnh, “ Ngươi giáo Kiền nhi gì đó, xem ra lần này Kiền nhi dùng không ít.”

Lý Tĩnh chắp tay cung kính đáp, “ Là điện hạ xưa nay thông tuệ.”

Thái Tông đế khẽ gật đầu, lại thờ ơ nói, “ Nghe nói hôm qua Triệu Chương tới tìm ngươi?”Lý Tĩnh sửng sốt, lập tức vộ vàng khom lưng nói, “ Hồi hoàng thượng, hôm qua Triệu Chương có tới, hắn tới là thỉnh vi thần giáo xúc cúc cho hắn . . .” Lý Tĩnh lau mồ hôi trong lòng, xem ra, hoàng thượng vẫn là nhớ kỹ chuyện của Triệu Chương . . .

Thái Tông đế mỉm cười, “ Ngươi đừng khẩn trương, trẫm chỉ là thuận miệng hỏi thôi.” Lại hỏi tiếp, “ Chuyện diễn võ, ngươi tách ra khoảng thời gian đi xem đi, Trình Hiểu Chương rốt cuộc là cái người sơ ý, chỉ sợ có một số việc làm không được kỹ càng, ngươi đi xem đi, có cái gì không đúng, ngươi nhanh chóng chỉnh lại.”

Lý Tĩnh cung kính trả lời.

Hai người nói chuyện phiếm một hồi, đại khái khoảng nữa nén hương, Thái Tông đế có chút ngồi không yên, liền đứng dậy hướng luyện võ trường đi đến. Gặp Thừa Kiền vẫn ngồi trên tháp, cầm bản vẽ trong tay, nói cái gì đó với Đỗ Cấu ở đối diện, mà Đỗ Cấu còn cúi người . . . đôi mắt Thái Tông đế khẽ trầm xuống, Đỗ Cấu kia không có chuyện gì sao lại dựa vào gần như thế làm cái gì?!Bước đi qua, vừa đi vừa cao giọng gọi, “ Kiền nhi!”

Thản nhiên gật đầu với Đỗ Cấu đang vội vàng quỳ xuống, “ Ân, đứng lên đi.”

Liền kéo Thừa Kiền qua, cúi đầu hỏi, “ Đều dặn dò xong hết chưa? Thời gian không còn sớm, chúng ta cần phải đi.”

Thừa Kiền ngẩng đầu nhìn trời, giống như mới qua nữa nén hương đi . . .Nhưng thấy Thái Tông đế tươi cười sang sảng ánh mắt thành thật, liền đành phải gật đầu, “ Đều tốt lắm.”

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Ân, canh hai, sau đó, mỗ thụ yếu mượt mà lăn đi ngủ thấy ~~~~~~~~~ hảo khốn ~~~~~~~~

Chương 43 : Nhỏ mọn quá mức

Rời khỏi phủ Lý Tĩnh, Thái Tông đế liền ôm Thừa Kiền lên ngựa, chậm rãi lướt đi, đến trước Xuân Phong lâu, Thừa Kiền kéo kéo tay áo Thái Tông đế, có chút hưng phấn nói, “ Phụ hoàng, là Xuân Phong lâu!”

Đôi mắt Thái Tông đế chợt lóe, Kiền nhi biết Xuân Phong lâu? Ai nói?

Nhưng trên mặt lại mỉm cười, “ Kiền nhi đói bụng sao? Nếu không chúng ta vào đó dùng chút gì đi?”

Thừa Kiền liên tục gật đầu. Xuân Phong lâu có danh xưng ‘ tam nhất ’, đời trước hắn cũng chỉ ghé qua vài lần mà thôi. Đời này, có cơ hội, hắn phải đi thêm nhiều lần mới được!Trên Xuân Phong lâu.

Phải một phòng gần cửa sổ ở lầu hai, cẩn thận an trí Thừa Kiền ở trên đệm, mới ngồi bên cạnh Thừa Kiền.

Đám người Từ Trụ tìm một vị trí gần ngoài phòng.

Trong lòng Thừa Kiền vốn định để đám người Từ Trụ dùng cơm trong phòng, nhưng còn chưa mở miệng, chỉ thấy phụ hoàng ‘ đuổi’ đám người Từ Trụ ra ngoài. Cẩn thận ngẫm lại, bình thường Từ Trụ một mình cà lơ cà phất dường như rất quy củ ở trước mặt phụ hoàng, nếu để cho hắn dùng cơm trước mặt phụ hoàng, khẳng định cả người sẽ không được tự nhiên.Vì thế, cũng không mở miệng, chỉ chốt lát sau, trong phòng chỉ còn lại hắn cùng Thái Tông đế.

Mà Lí Phúc cùng ra ngoài với Từ Trụ, trong lòng có đủ loại bất an với việc hoàng thượng ở cùng một chỗ với điện hạ, nhưng không dám lộ ra cái gì trên mặt, trong đầu còn vọng lại lời nói ngày trước của hoàng thượng, “ Nếu thế tục là đúng . . . ta đây còn thiếu việc làm sai sao? . . .”

Trong lòng chấn động lại phức tạp khôn kể.

Hoàng thượng vì sao nói những lời này với hắn? Trong lòng hắn rất rõ ràng, đơn giản là vì chính mình nhiều năm đi theo hoàng thượng, cơ hồ nhìn thấy một hoàng thượng mà người khác khó biết  . . . Hắn không dám nói chính mình hiểu được hoàng thượng bao nhiêu, nhưng hắn rõ ràng , rất nhiều chuyện hoàng thượng không muốn cho người khác biết, mà hoàng thượng nói những lời này với hắn . . . cũng là nói cho hắn, không cần nhiều lời, không nên nói liền ngậm miệng lại . . .Đợi tiểu nhị đem rượu và thức ăn bày ra chỉnh tề, Thái Tông đế mới gắp thức ăn đặt vào trong bát Thừa Kiền, gặp ánh mắt Thừa Kiền vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, không khỏi cười, trong mắt hiện ra một tia trêu đùa, cúi đầu, phun hơi thở ấm áp ở bên tai Thừa Kiền, thấp giọng nói, “ Kiền nhi . . .”

Thừa Kiền lui lui cổ, quay đầu lại, vào mở miệng, đã bị đút một khối thịt bò, đợi sau khi nuốt xong, nhìn chằm chằm đôi mắt trêu đùa tràn ngập ý cười của Thái Tông đế, trong lòng Thừa Kiền bất đắc dĩ, “ Phụ hoàng, con có thể tự mình ăn . . .”

Thái Tông đế đem thức ăn trong bát, đưa tới bên miệng Thừa Kiền, thong thả nói “ Phụ hoàng biết.”

“ Phụ hoàng, người . . .”  Chưa dứt lời, lại bị uy một ngụm đậu hủ thịt.Trong lòng Thừa Kiền có chút vô lực, nhưng thấy ánh mắt nhu hòa thâm thúy của Thái Tông đế, thì thật sự không nói nên lời, đành phải yên lặng từng ngụm từng ngụm ăn đồ ăn Thái Tông đế gắp cho hắn.

Gặp Thừa Kiền ngoan ngoãn ăn đồ ăn chính mình gắp, khóe miệng Thái Tông đế hơi hơi nhếch lên, trong lòng sung sướng.

“ Phụ hoàng, sao người không ăn?” Thừa Kiền nuốt đậu hủ vào, hỏi. Sao lại chỉ gắp cho hắn ăn?

“ Không có gì, phụ hoàng không đói.” Thái Tông đế nhẹ nhàng bâng quơ mở miệng.Thừa Kiền vừa nghe, cầm lấy đôi đũa, gắp một khối thịt dê, liền đưa tới bên miệng Thái Tông đế, “ Phụ hoàng, mở miệng!”

Đôi mắt Thái Tông đế hơi hơi chợt lóe, khóe miệng nhất câu, lập tức thuận theo mở miệng ra.

[

haiz, a chỉ chờ có thế -.-!

]

Vì thế, Thừa Kiền thật vừa lòng lại gắp một khối thịt dê, thuận thế nuốt vào rau xanh Thái Tông đế gắp đến bên miệng.Vì thế . . .

[thật ngọt ngào ^^~

]

Lúc Thừa Kiền cuối cùng buông đũa, kinh giác, bữa ăn này, hắn ăn rất nhiều thức ăn mà bình thường hắn tuyệt không chạm tới.

Mà Thái Tông đế lại cảm thấy mỹ mãn buông đũa xuống, ôm Thừa Kiền qua ngồi lên đùi, thuận tiện giúp Thừa Kiền nhu nhu bụng.Thừa Kiền có chút không được tự nhiên, nhưng bàn tay ấm áp thon dài còn có vết chai dày qua lại vuốt ve nhu động trên bụng, liền dời đi lực chú ý, nhìn về phía ngoài của sổ, vừa thấy, không khỏi kinh ngạc mở to mắt, “ Phụ hoàng, người xem, hình như là Lưu Hoằng Cơ đại nhân cùng Trưởng Tôn thúc tổ . . .”

Thái Tông đế theo tầm mắt Thừa Kiền nhìn qua, đôi mắt không khỏi nhíu lại, thật đúng là bọn họ!

Đợi lúc  thấy được hai người phía sau vụng trộm theo đuôi, khóe miệng không khỏi nhất câu, Sài Thiệu?!

“ Phụ hoàng?” Thừa Kiền nhìn về phía Thái Tông đế khóe miệng tựa tiếu phi tiếu, chớp mắt.“ Ân?” Thái Tông đế cúi đầu, trên mặt tươi cười không thay đổi, “ Kiền nhi, chuyện gì?”

“ Không . . .” Thừa Kiền quay đầu, phụ hoàng không muốn nhiều lời, vậy chính mình tốt nhất không nên hỏi.

“ Lưu Hoằng Cơ tiến cử Chu Thế Thông làm huyện lệnh Hoạt huyện, còn nhớ Chu Thế Thông không? Hắn chính là cha của cô nương kêu Quyên nhi ngươi cứu lần trước.” Thái Tông đế thản nhiên nói.

Thừa Kiền kinh ngạc quay đầu, thấy Thái Tông đế không chút để ý bưng lên chén rượu, chậm rãi uống, trong lòng có chút khó hiểu, “ Phụ hoàng?”“ Đại hạn lần này, Trưởng Tôn Thuận Đức phụ trách tiền cứu tế, vốn tưởng rằng hắn nên phân được rõ ràng cái gì nặng cái gì nhẹ , nay xem ra, là ta đáng giá cao hắn . . .” Thái Tông đế bưng chén rượu lên quơ quơ, khóe miệng hơi hơi cười trào phúng.

Thừa Kiền trầm mặc.

Về Trưởng Tôn Thuận Đức, Thừa Kiền chỉ nhớ rõ người này tham tài, nhiều lần tham ô, cuối cùng bị phụ hoàng bãi quan miễn chức, mà hắn cùng mẫu hậu và cậu quan hệ tựa hồ cũng không tốt lắm. Cậu tựa hồ rất là chán ghét  hắn.

“ Kiền nhi, không cần nghĩ nhiều.”Lúc Thừa Kiền trầm mặc, bỗng  nhiên nghe thấy thanh âm nhu hòa bên tai.

Thừa Kiền ngẩng đầu, chống lại ánh mắt ôn nhu thâm thúy của Thái Tông đế, sửng sốt “ Phụ hoàng ?”

“ Kia không liên quan với ngươi.” Tay Thái Tông đế khẽ vuốt mi Thừa Kiền, khẽ cười nói, “ Phụ hoàng không thích bộ dáng nhíu mày của ngươi, đều thành tiểu lão đầu.”

Thừa Kiền rất muốn nhíu mày, nhưng vừa nghe lời này, cố gắng vuốt mày mình, kéo xuống ngón tay lúc nào cũng vuốt ve qua lại mi gian của hắn, cảm giác ngứa ngứa rất kỳ quái!“ Phụ hoàng, chúng ta trở về đi.” Thừa Kiền nói sang chuyện khác. Suy cho cùng việc này cũng không nên xen vào.

Thái Tông đế chăm chú nhìn Thừa Kiền cười, biết Thừa Kiền không nghĩ xen vào, liền phối hợp nói sang chuyện khác, “ Không muốn nhìn nữa sao?”

Thừa Kiền gật đầu, “ Ân, phụ hoàng, ngươi còn chút tấu chương chưa phê đi.”

Thái Tông đế ôm lấy Thừa Kiền, nghe vậy, cười sang sảng, “ Đúng vậy. Kiền nhi bồi phụ hoàng phê tấu chương đi.”Thừa Kiền nghĩ nghĩ, gật đầu nói, “ Hảo.”

Dù sao việc này cũng không phải là lần đầu.

Thừa Kiền bị ôm xuống lầu, lúc chuẩn bị đi, Thừa Kiền liền nghe được một tiếng kinh hỉ, “ Ân công!!”

Thừa Kiền quay đầu lại, liền gặp một nữ tử vẻ mặt kinh hỉ nhìn mình, thấy chính mình quay đầu lại, chạy lên vài bước, liền quỳ xuống dập đầu nói, “ Quyên nhi ra mắt ân công!”Thừa Kiền sửng sốt, cúi đầu nhìn về phía nử tử trẻ tuổi có gương mặt dễ nhìn đang quỳ trên mặt đất, “ Ngươi là Quyên nhi?”

Quyên nhi ngẩng đầu, vẻ mặt cảm kích kích động, “ Vâng, ta chính là Quyên nhi, lần trước được công tử cứu giúp, Quyên nhi vẫn đều tìm công tử, hy vọng có thể báo đáp đại ân đại đức của công tử.”

Thừa Kiền cười cười, “ Vậy thì không cần.” Đang muốn nói cái gì đó, bỗng nhiên bên hông tê rần, quay đầu lại, thấy vẻ mặt Thái Tông đế tựa tiếu phi tiếu.

“ Kiền nhi, chúng ta cần phải trở về rồi.” Thái Tông đế trầm thấp nói.Tuy rằng khuôn mặt Thái Tông đế tựa tiếu phi tiếu, thanh âm thật vững vàng, nhưng Thừa Kiền nhạy bén phát hiện, phụ hoàng, hắn, mất hứng.

Trong lòng Thừa Kiền nghi hoặc, vì sao phụ hoàng lại mất hứng?

Nhưng trên mặt vẫn ừ một tiếng, quay đầu mỉm cười nói với Quyên nhi vẫn quỳ trên mặt đất, “ Cái gì báo ân, thật sự không cần, nếu Quyên nhi cô nương có ý, liền hỗ trợ làm nhiều việc tốt đi, xem như là tích công đức cho ta.”

Thừa Kiền vừa dứt lời, Thái Tông đế liền ôm Thừa Kiền đi nhanh ra ngoài.Quyên nhi tựa hồ còn muốn nói cái gì đó, lại bị Ngân cười tủm tỉm ngăn lại.

Không biết Ngân nói gì đó, Quyên nhi đành phải bất đắc dĩ đứng tại chỗ, trơ mắt nhìn bóng dáng Thái Tông đế cùng Thừa Kiền đi xa.

Từ Trụ chậm rãi tiêu sái đi ra, lúc sắp ra khỏi Xuân Phong lâu, ánh mắt như cố ý như vô tình liếc nhìn lên lầu hai.

Chờ sau khi Thái Tông đế ôm Thừa Kiền lên ngựa, bên cửa sổ ở lầu hai Xuân Phong lâu, nam tử tử sắc bào sam thấp giọng nói với nam tử bào sam lục sắc “ Xem ra, Trung Sơn vương điện hạ rất là khó hạ thủ.”“ Hừ, thật uổng phí ta cấp cho Lí Trùng nhiều lợi ích đến thế, thật vất vả có được tin, cái xuẩn nữ nhân Quyên nhi kia lại ngay cả cái mép cũng chưa dựa vào được!”

“ Bên Lí Trùng, ngươi cũng không thể cắt đứt!”

“ Yên tâm đi, ta biết nên làm thế nào! Chỉ là, bên Từ Trụ thật khó xuống tay, cái miệng của Ngân cùng Kim cũng thật nhanh, lại vẫn cẩn thận như vậy, bên Khởi Huy điện thật sự rất khó ra tay . . .”

“ Vậy tạm thời đừng hành động, hiện tại, vẫn là đem lực lượng tập trung bên Ngụy vương, chỉ cần Ngụy vương có thể thắng, chúng ta cũng coi như là thành công.”. . .

*****************

Chờ trở về cung, Thừa Kiền có chút mệt nhọc.

Thái Tông đế ôm Thừa Kiền vào hậu điện Cam Lộ điện.“ Kiền nhi hảo hảo ngủ.” Thái Tông đế dịch dịch chăn, ngẩng đầu nhìn gương mặt buồn ngủ của Thừa Kiền, cười nhẹ nói.

Thừa Kiền ừ một tiếng, nhắm mắt lại, liền vù vù ngủ.

Thái Tông đế nhìn gương mặt điềm tĩnh an tâm ngủ của Thừa Kiền, sủng nịch cười, cúi đầu, hôn trán Thừa Kiền, sau một lúc lâu, mới quyến luyến đứng dậy.

Lúc rời đi hậu điện, Thái Tông đế trầm giọng nói với thái giám cung nữ canh giữ ở cửa, “ Nếu điện hạ không triệu vào, không được đi quấy rầy.”Thái giám cung nữ vội vàng đáp.

Thái Tông đế mới xoay người vào tiền điện, Từ Trụ đã cung kính quỳ trên đất.

“ Thấy rõ ràng?” Thái Tông đế ngồi trên ngự án, tùy tay phê duyệt một quyển tấu chương, thản nhiên hỏi.

“ Hồi hoàng thượng, thần thấy rõ.” Từ Trụ thấp giọng nói.“ Xác nhận chắc chắn?” Thái Tông đế giương mắt nhìn về phía Từ Trụ hỏi.

“ Hồi hoàng thượng, thần xác nhận chắc chắn!” Từ Trụ trầm giọng trả lời.

“ Ân, Lí Phúc!” Thái Tông đế gật đầu, lập tức thản nhiên mở miệng, “ Truyền chỉ cho Ngụy Chinh, mệnh khẩn cấp đến Sơn Đông, tra vụ án của Chu Thế Thông!”

Lại nghiêm túc nói với từ Trụ, “ Phải chú ý tuần tra Khởi Huy điện, không được sơ sẩy đại ý!”Từ Trụ chắp tay cung kính đáp, “ Thần tuân chỉ!”

Lúc Từ Trụ quỳ an cáo lui, thấy cách đó không xa Trưởng Tôn hoàng hậu đang tư từ đi tới, vì thế cung kính đứng lại, thi lễ với Trưởng Tôn.

Trưởng Tôn đi đến trước mặt Từ Trụ, cười dịu dàng, “ Từ tướng quân, có từng gặp qua Trung Sơn vương?”

Khuôn mặt Từ Trụ tú mục nói, “ Hồi nương nương, hôm nay điện hạ cùng hoàng thượng ra cung, vừa mới trở về không lâu.”“ Nga?” Trong lòng Trưởng Tôn không yên, cùng hoàng thuợng sao? Nhưng trên mặt lại cười nhu uyển, “ Phải không? Không biết hiện tại đã trở về Khởi Huy điện chưa?”

“ Cái này . . . thần không biết.” Từ Trụ nói thầm trong lòng, hình như điện hạ chưa hồi Khởi Huy điện đi??

Trưởng Tôn gật đầu cười cười, lướt qua Từ Trụ, vào Cam Lộ điện.

Lí Phúc rất xa đã thấy Trưởng Tôn đi đến, trong lòng thở dài một tiếng, tiến lên cung nghênh, xoay người vào bẩm báo, gặp Thái Tông đế đã phê duyệt xong một phân tấu chương, Lí Phúc khinh bước tiến lên, thấp giọng xin chỉ thị, “ Bẩm hoàng thượng, hoàng hậu nương nương cầu kiến.”Tay Thái Tông đế dừng một chút, thản nhiên nói, “ Mời vào!”

************

Lúc này, trong Võ Chính điện.

Lý Thái nhìn trận đồ, lòng đầy phiền táo. Liền cầm lên, tùy tay ném sang một bên.“ Cái này có lợi ích gì! Ta không tin! Không có cái này, ta sẽ bại bọn người Lý Kính Lý Hữu!” Lí Thái hừ lạnh nói với khí định thần nhàn Hạ Lan Sở Thạch ngồi đối diện hắn.

Hạ Lan Sở Thạch từ từ nói, “ Thần sớm đã nói qua, điện hạ thông minh nhạy bén, căn bản là không cần thứ này, đáng tiếc Đỗ Hà lại ngu ngốc, khăng khăng cho rằng thứ trộm từ chỗ ca ca hắn là bảo bối, còn muốn tiểu nhân không thể không hiến cho điện hạ xem thì không được?!

Ca ca hắn, Lý Thừa Kiền, cái người ngồi trên xe lăn, vì sao, luôn, luôn, lại phải chắn trước mặt hắn chứ?!

“ Tốt lắm, nói cho Đỗ Hà chỉ cần hắn hảo hảo đá! Ta sẽ không bạc đãi hắn!” Lý Thái dứt lời, phất tay áo, xoay người đi vào hậu điện!Mà Hạ Lan Sở Thạch lại nhặt lên bản vẽ mà Lý Thái ném xuống đất, hắc hắc cười lạnh một tiếng, chỉ bằng cái này? Muốn thắng trận xúc cúc này? Ai cũng nói Trung Sơn vương điện hạ thông minh, nay xem bất quá cũng như thế! Hạ Lan Sở Thạch cười khinh thường, chậm rãi xé tờ giấy ra thành từng mãnh từng mãnh.

“ Hoàng thượng, ta nghĩ khai phủ cho Kiền nhi.”

Thái Tông đế vừa nghe, giương mắt, nhìn về phía Trưởng Tôn, “ Ngươi nghiêm túc?”

Vẻ mặt Trưởng Tôn còn thật sự nghiêm túc, “ Hoàng thượng hẳn là biết, đây là phương pháp tốt nhất.”Thái Tông đế nhìn Trưởng Tôn chằm chằm, sau một lúc lâu, mới chậm rãi nói, “ Ngươi có biết, Kiền nhi là con ta. Ngươi cảm thấy, ta sẽ làm hại con ta sao?”

Trưởng Tôn không trả lời, chỉ là nhìn chằm chằm Thái Tông đế, “ Hoàng thượng có thế cam đoan sao? Vĩnh viễn chỉ xem Kiền nhi là con ngài, tuyệt không làm chuyện gì tổn thương đến Kiền nhi.”

Thái Tông đế mỉm cười, “ Quan Âm Tì, Kiền nhi vốn là con ta, không cần ngươi nói, ta cũng không thể làm tổn thương Kiền nhi.”

Trưởng Tôn chậm rãi lắc đầu, “ Hoàng thượng biết điều ta muốn nói không phải ý này . . . hoàng thượng đến nước này, ngài cũng không cần giả câm giả điếc nữa?”Tươi cười trên mặt Thái Tông đế chậm rãi biến mất, thản

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net