XLV ( Chương 2201-2250 )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
giới.

"Ông" một tiếng thật lớn, trong quốc gia này xuất hiện Thiên Chiếu thật lớn, Thiên Chiếu lớn tới mức không ai tưởng tượng nổi, lúc nó hiện ra đã che khuất cả bầu trời.!

- Đây là cái gì ——

Nhìn thấy Thiên Chiếu hiện ra trên không trung quốc độ, làm cho tất cả mọi người há hốc mồm, bất luận là ai, chỉ sợ đời này cũng chưa từng nhìn thấy Thiên Chiếu lớn như thế.

Oanh —— một tiếng vang thật lớn, vào giờ phút này, Thiên Chiếu trong quốc độ dung hợp làm một với Thiên Chiếu của Mộng Trấn Thiên.

Oanh, oanh, oanh...

Thời điểm hai thiên chiếu dugn hợp với nhau, một Thiên Chiếu cực lớn xuất hiện trên đỉnh đầu Mộng Trấn Thiên, Thiên Chiếu này còn lớn hơn nữa, hơn nữa cả bầu trời hóa thành màu vàng.

Thiên Chiếu màu vàng này càng lớn hơn nữa, nó lớn hơn trước gấp vài chục lần, lúc này nó giống như kim nhân lúc trước hàng lâm thế gian.

Kim quang như vậy mang theo uy lực khó mà hình dung nổi, nó trùng kích tới không ai có thể chống cự, không người có thể ngăn, nó có thể lập tức làm cho bất cứ thứ gì tan thành mây khói ngay lập tức.

"Rầm rầm rầm" kim quang trùng kích tới gần, mười hai quyền hợp nhất của Lý Thất Dạ vào lúc này bộc phát uy lực mạnh nhất, cho dù xuyên qua thời gian, bất luận trùng kích thế nào cũng khó làm tan rã kim quang như cũ.

Kim quang trùng kích thật mãnh liệt, nó có được uy lực quá mức cường đại, dưới kim quang trùng kích, mười hai quyền hợp nhất của Lý Thất Dạ đã không cách nào tan rã kim quang.

"Phanh" một tiếng thật lớn, kim quang bắn thẳng vào Lý Thất Dạ, nó trùng kích từ bầu trời xuống, cả thiên địa lay động, thân thể Lý Thất Dạ bị kim quang áp xuống, mười hai quyền hợp nhất của Lý Thất Dạ khó làm gì được kim quang.

Lý Thất Dạ hiện tại bị áp chế khó mà phản kích lại.

Thời điểm này kim quang như bàn tay thật lớn bóp lấy thân thể Lý Thất Dạ, dường như bàn tay này có thể bóp nát tất cả.

Dưới bàn tay này trấn áp, tất cả lực lượng phản kháng đều phí công. Bàn tay này mang theo sức mạnh lớn lao, mặc kệ ngươi cường đại cỡ nào cũng không thể phản kích.

Nhìn thấy kim quang áp chế Lý Thất Dạ trên vòm trời, vô số tu sĩ cường giả cảm khái, giờ này khắc này. Có người nhịn không được sờ cổ của mình, bởi vì bọn họ đều có cảm giác bàn tay này đang xiết cổ bản thân, bọn họ thậm chí nghe được tiếng xương cốt vỡ tan, cảm giác hít thở không thông thậm chí làm cho người ta có cảm giác hồn phi phách tán.

- Ngươi không nên là địch với ta!

Lúc này Lý Thất Dạ bị kim quang áp chế trên bầu trời, hai mắt Mộng Trấn Thiên lạnh như băng, sát cơ đáng sợ bộc phát ngập trời, lúc này Mộng Trấn Thiên bễ nghễ bát phương, có khí thế quân lâm thiên hạ, bất luận kẻ nào cũng phải run rẩy, thập phần sợ hãi.

- Hết rồi, Mộng Trấn Thiên sắp thắng sao?

Nhìn thấy Lý Thất Dạ bị trấn áp trên bầu trời, mọi người hoảng hốt.

Thậm chí có cường giả Mị Linh nhất tộc nói ra:

- Mộng Trấn Thiên chính là Mộng Trấn Thiên, phóng nhãn đương kim Thiên Linh Giới, cũng chỉ có hắn mới có thể trở thành Tiên Đế!

Nghe được Mộng Trấn Thiên nói như vậy, Lý Thất Dạ chỉ cười mà thôi, "Ông" một tiếng thật lớn. Khí lực bộc phát, lúc này Phi Tiên Thể, Trấn Ngục Thần Thể, Vô Cấu Thể, Phá Khung Phủ Thể đã bộc phát.

Tốc độ, lực lượng, sức nặng, tan rã đã bộc phát cực hạn, ngay lúc này chung quanh Lý Thất Dạ sinh ra lĩnh vực to lớn, trong lĩnh vực này, Lý Thất Dạ chúa tể tất cả."Oanh" một tiếng vang thật lớn, thời điểm bốn đại tiên thể bạo phát, có bốn đại tiên thể trợ giúp, nắm tay phải Lý Thất Dạ đột phá cực hạn. Đánh vỡ tất cả gông xiềng thời gian, không gian, lực lượng, đã tiến vào cấp độ khác.

"Oanh" một tiếng vang thật lớn, dưới một quyền này, cho dù là Tiên Vương trên cửu giới cũng phải run rẩy.

Một quyền đánh vỡ tất cả, vào lúc này kim quang hóa thành thực chất bị đánh nát bấy, mọi thứ như chuyển động chậm lại, tất cả mọi người nhìn thấy Lý Thất Dạ một quyền đánh nất vô số kim quang.

"Phanh" một tiếng thật lớn, tất cả mọi người cảm giác thiên địa như dừng hoạt động, tất cả mọi người nhìn thấy nắm tay phải Lý Thất Dạ đục lỗ xuyên lồng ngực Mộng Trấn Thiên.

Máu tươi phun ra, máu tươi nhuộm đỏ bầu trời, lồng ngực Mộng Trấn Thiên bị một quyền đục lỗ, thân thể hắn rơi xuống như sao băng, nặng nề đụng vào chiến đài cổ xưa.

Lúc này máu tươi cũng nhuộm đỏ cả chiến đài, Mộng Trấn Thiên vừa va chạm với chiến đài đã làm chiến đài sinh ra vô số khe hở.

Hiện tai thời gian đã dừng lại, thiên địa không vận chuyển, mọi người nhìn thấy cảnh này và không nói nên lời.

Bởi vì những gì bọn họ nhìn thấy đã vượt qua suy nghĩ của bọn họ, cả đám trợn mắt há hốc mồm, há to tới mức có thể nhét quả trứng gà vào.

Nhìn thấy lồng ngực Mộng Trấn Thiên bị đục lỗ, tất cả tu sĩ cường giả cảm thấy khó thở, thở không ra hơi, giờ này khắc này, Lý Thất Dạ giống như thần ma vô địch trấn áp nội tâm mọi người, chuyện này làm cho tất cả mọi người không thở nổi, run rẩy khó hình dung được.

Những người quan sát đã không biết nên dùng lời nào để hình dung tâm tình hiện tại, bọn họ đã không cách nào miêu tả những gì diễn ra trước mắt.

Ngay cả tên tu sĩ Mị Linh cho rằng Mộng Trấn Thiên thắng chắc, sắc mặt của hắn hiện tại tái nhợt, hai chân run rẩy, không còn sức lực quỵ xuống.

Những tên tu sĩ vừa rồi tán thưởng Mộng Trấn Thiên, cho rằng Mộng Trấn Thiên đã trấn áp Lý Thất Dạ, thật không ngờ trong nháy mắt, Lý Thất Dạ dễ dàng nghịch chuyển thế cục, đục thủng ngực Mộng Trấn Thiên.

Sắc mặt bạch bào chiến tướng tái nhợt, hắn cũng không ngờ sư tôn có ngày đại bại, bị một vãn bối đánh thủng ngực, cảnh này vượt qua tưởng tượng của hắn rồi.

Tất cả mọi người trầm mặc thật lâu, đây chính là Mộng Trấn Thiên nha, được xưng là người có thể thành Tiên Đế nhất, nhưng mà vào hôm nay lại bị một vãn bối đục thủng lồng ngực, chuyện như thế này làm cho bao nhiêu người khó thừa nhận được.

- Lời này nên do ta nói!

Lý Thất Dạ đứng trên bầu trời, nhàn nhạt nói:

- Ngươi không nên là địch với ta!

Lúc này Lý Thất Dạ nói thập phần bình thản, bình thản tới mức người ta hít thở không thông, lời này đã không phải là bá đạo, lời này là trực tiếp bóp chặt yết hầu mọi người, không ai có thể mở miệng phản bác gì nữa.

Ầm ầm, thời điểm này đá vụn bắn lên, Mộng Trấn Thiên lao ra khỏi hố sâu, toàn thân của hắn hiện tại là máu, lồng ngực bị đục thủng máu tươi đầm đìa.

Đây chỉ sợ là lần bại chật vật thảm nhất từ khi Mộng Trấn Thiên xuất đạo đến nay, bị người ta đục thủng lồng ngực, đây là lần đầu tiên trong đời hắn bị thương như thế.

- Khá tốt.

Nhìn thấy Mộng Trấn Thiên lao tới, có không ít tu sĩ cường giả âm thầm buông lỏng một hơi, chỉ cần Mộng Trấn Thiên còn sống, như vậy sẽ có cơ hội đánh bại Lý Thất Dạ.

Trong khoảng thời gian ngắn, tất cả mọi người trầm mặc, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Lý Thất Dạ cùng Mộng Trấn Thiên, mọi người không dám thở mạnh, vào lúc này mọi người có thể nhìn ra được, Lý Thất Dạ chiếm ưu thế tuyệt đối, tất cả mọi người muốn biết Mộng Trấn Thiên làm sao nghịch chuyển thế cục trước mắt.

Chương 2367: Tứ thánh mộng đạo (1)

"Tư, tư, tư", lúc này lồng ngực Mộng Trấn Thiên bị đục lỗ bắt đầu khép lại, trong nháy mắt lồng ngực của hắn hoàn hảo như lúc ban đầu.

Đạt tới cảnh giới như Mộng Trấn Thiên, cải tạo thân thể chỉ là bữa ăn sáng, nhưng mà Mộng Trấn Thiên cũng không dễ chịu, sắc mặt tái nhợt.

Đối mặt một kích vô địch của Lý Thất Dạ, không chỉ đục thủng ngực của hắn, càng làm cho hắn trọng thương, hắn khôi phục lỗ thủng trên ngực cũng cần trả giá thật lớn.

Lúc này Mộng Trấn Thiên nhìn chằm chằm vào Lý Thất Dạ, ánh mắt của hắn nhíu lại, lúc này đồng tử của hắn co rút thật nhỏ, chỉ trong nháy mắt Mộng Trấn Thiên sinh ra ảo giác, hắn cảm giác mình không có nắm chắc, lòng tin lúc trước không biết biến đi nơi nào.

Với tư cách tuyệt thế thiên tài, cho tới nay hắn như đã tính trước, bất luận là gặp hung hiểm ra sao, hắn đều có thể giải quyết dễ dàng, nhưng mà lần này hắn cảm thấy bàng hoàng.

Đối với Mộng Trấn Thiên mà nói, đây là lần thứ hai hắn không nắm chắc, không biết trước kia thế nào, lần này hắn lòng tin không đủ.

Mộng Trấn Thiên lần thứ nhất không nắm chắc, không biết trước, lòng tin không đủ là chuyện xảy ra thật lâu rồi, đó là lần hắn đối mặt với Hắc Long Vương, hắn bị Hắc Long Vương quát một câu, bởi vì thái độ của Hắc Long Vương nên hắn lánh đời không xuất thế.

Nhưng mà đối với Mộng Trấn Thiên mà nói, lần đó nội tâm của hắn sợ hãi nhưng không cảm thấy mất mặt, dù sao Hắc Long Vương chính là tồn tại tam thế tôn vinh, cho dù là Tiên Đế cũng phải lễ nhượng ba phần, chớ nói chi là những người khác, thậm chí huynh đệ kết nghĩa Đạp Không Tiên Đế của hắn, sau khi trở thành Tiên Đế cũng bị Hắc Long Vương xé rách thiên mệnh.

Cho nên, cho tới nay Mộng Trấn Thiên chỉ kiêng kị chuyện này mà thôi, nhưng hắn cũng không cho rằng kiêng kị Hắc Long Vương là một loại sỉ nhục!

Nhưng hiện tại Lý Thất Dạ dao động đạo tâm của hắn, làm cho hắn kiêng kị, kiêng kị này lam hắn mất tin tưởng, thậm chí là sợ hãi.

Đối với Mộng Trấn Thiên có trí vấn đỉnh Tiên Đế, đây là sỉ nhục!

Lúc này nội tâm Mộng Trấn Thiên chấn động mạnh, với tư cách tuyệt thế thiên tài, hắn lĩnh ngộ đại đạo, kiến thức cũng sâu hơn kẻ khác, vào giờ phút này Mộng Trấn Thiên có sợ hãi, với hắn mà nói đây là sỉ nhục.

Tuyên cổ đến nay, bất luận là đối với thiên tài nào mà nói, bất luận là đối với Tiên Đế nào, thất bại cũng không phải chuyện đáng sợ, bất luận là ai cũng thất bại qua, quản chi là Phi Tiên Đế, Hạo Hải Tiên Đế, Phi Dương Tiên Đế kinh tài tuyệt diễm đều thất bại qua, quản chi là Hồng Thiên Nữ Đế bá đạo vô cùng cũng thất bại qua.

Tuyên cổ đến nay, chưa một lần bại cũng chỉ có Kiêu Hoành Tiên Đế mà thôi.

Thế gian này ngay cả Tiên Đế đều thất bại qua, đối với những người khác mà nói, thất bại cũng không có cái gì hổ thẹn, thất bại cũng không đáng sợ.

Nhưng mà đạo tâm dao động sinh ra sợ hãi đó mới là đáng sợ nhất, đối với tuyệt thế thiên tài có chí vấn đỉnh thiên mệnh, một khi sợ hãi đối mặt thất bại, đó là chuyện khủng khiếp hơn bất cứ thứ gì, đây là đả kích trí mạng, đả kích không cách nào chịu tải thiên mệnh.

Lúc này, đạo tâm Mộng Trấn Thiên đã dao động, hắn đã hoài nghi mình có phải là đối thủ của Lý Thất Dạ hay không! Đối với hắn mà nói, đây là chuyện cực kỳ đáng sợ, chuyện cực kỳ đáng thẹn.

Thật vất vả, Mộng Trấn Thiên bước ra khỏi bóng mờ Hắc Long Vương, nhưng mà kiếp này gặp được Lý Thất Dạ, đạo tâm của hắn đã dao động! Sự thật này làm Mộng Trấn Thiên khó tiếp nhận.

– Tốt, đón thêm một chiêu của ta, ta muốn nhìn xem ngươi mạnh cỡ nào!

Lúc này Mộng Trấn Thiên hít sâu một hơi, chậm rãi nói ra, hiện tại hắn đã không nói tự tin như lúc trước.

Mộng Trấn Thiên từng có kinh nghiệm tranh đoạt thiên mệnh, hắn có kinh nghiệm phong phú, giờ phút này, hắn hiểu được muốn vượt qua sợ hãi của mình, vượt qua sợ hãi trong nội tâm, chỉ có tái chiến, chỉ có chiến thắng Lý Thất Dạ mới làm đạo tâm trở nên kiên định.

Nếu không, đạo tâm của hắn dao động, đây sẽ là đạo khảm khó vượt qua nhất đời hắn, nếu không vượt qua đạo khảm này, hắn tuyệt đối không thể trở thành Tiên Đế.

– Tốt, đây là cơ hội cối cùng của ngươi.

Lý Thất Dạ cười lên, nói ra:

– Ta cũng muốn nhìn ngươi làm sao vượt qua đạo tâm của mình.

Lý Thất Dạ nói câu này làm Mộng Trấn Thiên hít thở không thông, hắn thật không ngờ bị Lý Thất Dạ nhìn ra, trước đó khá tốt, giờ phút này, chính thức làm cho Mộng Trấn Thiên rung động thật mạnh, đạo tâm của hắn càng dao động dữ dội.

Lý Thất Dạ có thể nhìn ra được, điều này nói rõ hắn lý giải con đường tu hành của tu sĩ cực sâu, lĩnh ngộ đại đạo không thua gì hắn.

Thiên tài còn trẻ như thế, hoặc là có rất nhiều cường giả thế hệ trước đều dừng lại ở giải thích đại đạo rất nông cạn, đối với những kẻ này mà nói, tu luyện công pháp tuyệt thế vô song mới có được thực lực cường đại, như vậy có ý nghĩa có thể chấp chưởng càn khôn, thậm chí có thể trở thành Tiên Đế.

Nhưng mà kẻ có kinh nghiệm như Mộng Trấn Thiên mới chính thức biết rõ, trên con đường này, thứ có thể giúp người ta đi xa, cuối cùng nhất có thể làm cho ngươi ta trở thành Tiên Đế, không phải thiên phú của ngươi cao bao nhiêu, cũng không phải ngươi thực lực cường đại cỡ nào, lại càng không phải công pháp của ngươi kinh thế ra sao, cuối cùng ngươi muốn đạt được thiên mệnh thừa nhận, cuối cùng có thể chứng đạo Tiên Đế, đó là ngươi phải có được đạo tâm không cách nào rung chuyển.

Thực lực yếu có thể thông qua tu luyện, thiên phú chênh lệch cần cù bù đắp kém cỏi, không có công pháp tuyệt thế thì có thể chính mình đi lục lọi, nhưng mà không có đạo tâm không dao động, ngươi sẽ không có tất cả! Nếu như đạo tâm của ngươi không được, mặc kệ ngươi thiên phú cao bao nhiêu, mặc kệ ngươi có công pháp tuyệt thế thế nào, mặc kệ ngươi là cường đại ra sao, một ngày nào đó, đối mặt thất bại, đối mặt khó khăn, chính ngươi sẽ trốn tránh, trở nên sa đọa, trở nên nhu nhược, thậm chí là mất đi tất cả...

Kẻ như Mộng Trấn Thiên mới biết rõ, đạo tâm trọng yếu hơn bất cứ thứ gì. Hiện tại Lý Thất Dạ có thể nhìn ra được, như vậy có ý nghĩa hắn đã đi tới bước này.

– Đây là một chiêu cuối cùng, chúng ta có thể quyết thắng thua!

Mộng Trấn Thiên hít sâu một hơi, hắn ổn định đạo tâm, không thể lại làm đạo tâm của mình dao động, nếu không còn chưa đả bại Lý Thất Dạ, chính hắn cũng đã bại trước.

Lúc này Mộng Trấn Thiên ký thác vào một kích cuối cùng này, một chiêu này hắn phải thắng được, nếu không hắn sẽ thất bại.

Lúc này Mộng Trấn Thiên cầm binh khí trong tay.

"Ông" một tiếng, binh khí trong tay Mộng Trấn Thiên không có bộc phát uy thế to lớn gì đó, nhưng mà Tiên Đế chi uy tràn ngập giữa thiên địa. Hiện tại Tiên Đế chi uy tràn ngập chiến đài cổ xưa, hào quang Tiên Đế bao phủ Mộng Trấn Thiên, trong lúc hào quang Tiên Đế bao phủ Mộng Trấn Thiên, chuyện này làm cho hắn trở nên thần thánh.

– Tiên Đế bảo binh.

Nhìn qua binh khí trong tay Mộng Trấn Thiên, có người thì thào. Không có ai biết Tiên Đế bảo binh của hắn có từ thời đại nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net