hihi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
tôi biết.” Bá Hiền vừa đẩy Đô Đô đi vừa lặp lại tôi biết.
Sau khi đưa Đô Đô ra cửa, Bá Hiền trượt cửa vào làm việc tiếp.
“Tôi không muốn nói cho hắn biết! Lần này tôi có thể ích kỷ một lần không?”

15

Bá Hiền lắc đầu, lần này nếu như nói cho Xán Liệt biệt. Nói không chừng hắn sẽ hỏng mất, sẽ xung động đi theo tới Hàn quốc. Nếu quả thật như vậy, như vậy cậu Biên Bá Hiền coi như thật sự mất đi Phác Xán Liệt.
“Không thể!!!” Bá Hiền hô to.
Vừa chạy ra khỏi bệnh viện vừa gọi điện cho Xán Liệt.
“Bắt máy a anh mau bắt máy a!!!” Bá Hiền chạy tới ven đường đón taxi.
Không quên gọi cho Xán Liệt.
“Xán Liệt? A lô? Tại sao bây giờ anh mới bắt máy?” Bá Hiền mang theo nức nở hét lên  làm tài xế sư phụ thiếu chút nữa đụng vào xe trước mặt.
“Sao thế. Bá Hiền. Vừa rồi anh đi viết bài, điện thoại để chế độ im lặng, không nghe tiếng chuông.”
“Cái gì cũng không thấy à?”
“Cái gì?”
Nghe thấy Xán Liệt cái gì cũng không biết, thở phào nhẹ nhõm. “Vậy thì tốt, vậy thì tốt. Nói chuyện phiếm với tôi đi. Tôi sắp đến nhà anh rồi!”
“Được a.” Xán Liệt vốn cũng đang có hơi nhàm chán sảng khoái đáp ứng.
“Tôi kể cho anh một câu chuyện thấy sao?”
Xán Liệt nhướng mày, “Em xem anh là con nít à? Bất quá em kể đi.”
Bá Hiền mi phi sắc vũ* bắt đầu nói, “Khi xưa có một con cún tên là Tiểu Bạch. Nó rất thích một con chó săn nhỏ. Nhưng mà Tiểu Bạch ấy rất bình thường, còn chó săn thì   nhân khí cũng rất tuyệt, hơn nữa nó còn có người nó thích. Tiểu Bạch bởi vì ghen tỵ lừa gạt nó một chuyện. Chó săn từng nói tin tưởng Tiểu Bạch vô điều kiện. Nhưng mà cuối cùng… Anh đoán xem nó làm gì?”
(*mi phi sắc vũ: cao hứng vui vẻ thể hiện hết trên mặt)
“Tin tưởng Tiểu Bạch?”
“Không có…” Thật ra thì tôi cũng không biết.
“Vậy…?”
“Đến rồi. Tiểu hoả tử*, 30 tệ.” Tài xế sư phụ nhìn Bá Hiền mặt mũi đưa đám nói.
(*tiểu hoả tử: cách người lớn gọi thanh thiếu niên)
“Xán Liệt đừng cúp. Bây giờ tôi đi lên, chờ tôi đi lên anh hãy cúp điện thoại được không?”
“Được a.” Xán Liệt tâm tình tốt trả lời.
A a… Xán Liệt. Đây là lựa chọn của anh.
Bá Hiền suy nghĩ chạy một hơi lên lâu. “Xán Liệt, là tôi.”
Xán Liệt cầm điện thoại mở cửa, “Sao thế? Nhớ anh?”
Bá Hiền nhấn kết thúc cuộc gọi nói, “Đúng vậy.” Vừa nói xong liền ngã vào trong ngực Xán Liệt cọ cọ, tựa như ngay sau đó sẽ khóc lên.
Xán Liệt mơ mơ hồ hồ an ủi Bá Hiền.
“Xán Liệt, tôi nấu cơm cho anh. Chúng ta cùng nhau ăn, một hồi ra ngoài dạo phố hẹn hò có được hay không?”
“Hẹn hò?” Xán Liệt nghĩ cũng tốt.  Ra ngoài giải sầu cũng tốt vô cùng, huống chi lần trước sinh nhật Bá Hiền mình cũng không thể ở cùng. Đáp ứng.
Bá Hiền rất vui vẻ.
Vào nhà bếp, “Tới đây, giúp tôi đi!”
“Không sợ anh phá hỏng?”
“Không sợ.”
“Tại sao.”
“Bởi vì anh là Phác Xán Liệt.”
Xán Liệt cười xoa xoa tóc của Bá Hiền, “Tiểu yêu tinh.”
Lần đầu Xán Liệt cảm thấy bây giờ cũng thật hạnh phúc. Bá Hiền tham lam ngửi mùi hương nhàn nhạt trên người Xán Liệt nói, “Hôm nay làm cho anh một bữa ăn đáng nhớ.”
“Anh rửa mắt mà đợi. Vậy Biên bếp trưởng đầu tiên tôi phải làm cái gì?”
“Tới tủ lạnh lấy trứng gà, cắt dưa leo, rửa cà chua.” Bá Hiền thuần thục sai sử.
“Nhiều như vậy a. Vậy một hồi nữa rửa chén anh cũng không tham gia đâu.” Xán Liệt cố ra vẻ đáng thương nhìn Bá Hiền.
“Tôi thật sự không có cách ép anh. Tôi rửa chén, tôi rửa được chưa?”
Xán Liệt cười hắc hắc chạy đi lấy trứng gà.  Bá Hiền nhìn bóng lưng của Xán Liệt mà nghĩ.
Độ Khánh Tú tôi nhờ cậy anh, ngàn vạn không cần gọi điện thoại tới đây. Coi như tôi cầu xin anh.
Một lát sau, hai người rốt cuộc “hài hòa” nấu đồ ăn xong, cùng nhau ngồi trên bàn ăn cơm.
“Đây… Xán Liệt, ăn nhiều một chút.”
“Sao hôm nay đột nhiên tốt với anh như vậy?” Xán Liệt nghi ngờ hỏi.
Nụ cười của Bá Hiền cứng lại, “Có khi nào tôi đối xử không tốt với anh sao?”
Xán Liệt lúng túng cười một tiếng, “Ha ha ha. Cũng phải, cũng phải. Ăn cơm, ăn cơm.”
“À… Em có nghe thấy âm thanh rung gì hay không a?” Xán Liệt đang ăn cơm đột nhiên ngẩng đầu hỏi.
“Nào… nào có.” Bá Hiền cầm điện thoại đang rung trong túi trả lời .
“Không có… Em xem kìa. A… Là điện thoại của em reo đúng không.” Xán Liệt đi tới bên người Bá Hiền nhìn cậu nói.
Bá Hiền thấy không dối gạt được, cầm điện thoại lên trốn vào nhà vệ sinh nghe, “Độ Khánh Tú anh làm gì thế!”
“Cậu đã nói cho Xán Liệt chưa?”
“Nói rồi. Hắn nói không muốn đi.” Tay Bá Hiền nắm thành quyền nói. “Hắn thật nói như vậy?”
“Không sai! Cho nên đừng gọi nữa!”
Bá Hiền cúp điện thoại ra khỏi nhà vệ sinh, nhưng khi nhìn đến Xán Liệt đen mặt đứng cạnh cửa, Bá Hiền sửng sốt. Nhất định không nghe. Nhất định.
“Là Đô Đô gọi cho em?” Xán Liệt điện thoại của mình trong tay. Hiển nhiên đã xem qua các cuộc gọi nhỡ.
“Đúng vậy. Hắn hỏi tôi anh đang làm gì thế, có đi làm hay không ha ha ha.” Cuộc gọi này của Bá Hiền, hắn nhất định không nghe được.
“Biên Bá Hiền lá gan của cậu thật lớn, cũng dám gạt tôi. A a, cậu nói xem, cậu ấy tìm cậu làm gì?”
“Tôi không có lừa anh a.  Anh đang nói cái gì vậy? A? Ha ha ha. Đi, đi ăn…”
“Chát!!!” Một tiếng bạt tai tiếng thanh thúy vang lên. Gò má của Bá Hiền trong nháy mắt trở nên đau rát.
Bá Hiền hoảng sợ nhìn Xán Liệt nói, “Xán Liệt… Anh…”
“Tiện nhân! Tôi cứ nghĩ tại sao hôm nay cậu lại vui vẻ như vậy.  Hoá ra là lừa gạt tôi tới hưng phấn. Cậu cút.”
Xán Liệt nói xong, quần áo cũng không thay liền cầm lên chìa khóa xe tới sân bay. Lưu lại một mình Bá Hiền đứng ngẩn người ở tại chỗ.
Xán Liệt đánh tôi.
Phác Xán Liệt, đánh tôi, Biên Bá Hiền.
Đau quá. Đồng thời cũng thật sự đánh cho tôi tỉnh mộng.
Cám ơn anh, hay là tôi xin lỗi.

16

Bá Hiền lấy lại tinh thần, đi tới bàn ăn, bình tĩnh ăn hết phần cơm của mình.
Sau đó tự rửa chén, nhà của Xán Liệt cũng quét dọn sạch sẽ.
Đây đã từng là nhà của bọn họ.
Sau đó, Bá Hiền vào phòng Xán Liệt thu dọn một hồi. Lấy ra nhật ký của Xán Liệt, thấy  ảnh của Độ Khánh Tú, mặt vô biểu tình ném nó vào thùng rác, ở bên cạnh bắt đầu viết thư.
“To. Phác Xán Liệt
Xán Liệt anh biết không? Một năm lẻ sáu tháng trước, anh tới bệnh viện khám bệnh, một khắc kia tôi liền thích anh. Có thể anh không tin nhất kiến chung tình, nhưng tôi có thể nói cho anh biết, khi anh gặp được người yêu chân chính, tất cả những thứ không thể kia cũng sẽ biến thành có thể.
Nhưng mà anh sai rồi
Tôi cũng sai rồi
Bởi vì anh không thể bỏ lại Độ Khánh Tú
Tôi cũng không thể bỏ lại Xán Liệt anh
Anh luôn nói tôi rất kiên cường
Luôn nói tôi dũng cảm hiền lành
Luôn ỷ vào tình yêu của tôi mà anh đối xử càn rỡ với tôi, mà tôi cũng lần lượt nuông chiều anh đến bây giờ bị bàn tay của anh đánh tới thanh tĩnh
Anh biết không? Tôi nhớ những khi anh có tâm sự thường thì cắn môi, mà hút thuốc lá là phương pháp tốt nhất anh có thể giải quyết chuyện phiền lòng
Tôi biết những khi tâm tình của anh không tốt thì thích ăn kẹo. Anh đã nói, tâm đắng cần dùng kẹo ngọt ngào để bù đắp
Tôi biết anh không thể ăn cay. Mỗi lần ăn cay, cũng sẽ uống thật là nhiều nước, tới tối cần tôi mở cửa giúp anh như vậy anh mới có phương tiện để tới nhà vệ sinh. Tôi còn biết anh sợ tối, mắt bị thương không thể bị kích thích, cho nên mỗi lần tôi đều không để cho anh tiếp xúc với máy tính quá lâu. Biến phòng của anh thành một màu xanh biếc, nhưng cuối cùng vẫn bị anh đổi thành màu xám trắng……
Tôi hiểu anh nhiều như vậy, anh nói xem, anh hiểu tôi cái gì?
Anh biết tôi sợ bóng tối không. Biết tôi sợ sấm không? Biết tôi không thích ăn dưa leo không?
Thật ra thì những thứ này cũng không cần thiết, trừ cái này
Anh biết tôi rất yêu anh không?
Hôm nay là lần thứ 90 anh bỏ tôi lại mà rời đi.
Tôi giống như bảo vệ anh quá lâu, nuông chiều anh quá lâu mới để anh có cơ hội tổn thương tôi như vậy.
Xán Liệt à… Xán Liệt của tôi.  Còn nhớ rõ câu nói kia của tôi không?
Tôi có thể cho anh yêu thương vô hạn, đồng thời cũng có thể thu hồi
Đừng tưởng rằng, không có anh, tôi sống không nổi. Tôi là ai. Khoa thần kinh đại danh đỉnh đỉnh Biên Bá Hiền. Tôi lại sợ tôi không trị cho mình được sao?
Phác Xán Liệt đây là lần thứ ba cũng là một lần cuối cùng của tôi. Rời khỏi anh, sau này   không có cơ hội nữa.
Tôi chúc cuộc sống sau này của anh hạnh phúc vui vẻ. Không có tôi, anh sẽ hạnh phúc đúng không… Cái câu thật xin lỗi kia của anh tôi sợ rằng không có may mắn được nghe… Bất quá yên tâm, tôi sẽ khiến anh hối hận.
Biên Bá Hiền –
XXX”
Sau khi viết xong Bá Hiền dụi dụi khóe mắt dính nước mắt. Hoá ra nước mắt cũng đã sớm khô khốc, tự nói với mình không cần rơi lệ nữa.
Bởi vì, Phác Xán Liệt không đáng giá.

Lúc Xán Liệt chạy tới sân bay, Đô Đô đã đi từ sớm rồi.
Xán Liệt phẫn hận về nhà. Biên Bá Hiền này không xử là không thể.
Khi hắn về đến nhà, trong nhà sạch sẽ thức ăn buổi sáng chưa ăn xong cũng chỉnh tề đặt trên bàn ăn bốc hơi nóng.
Dám trốn tránh. Cậu cho rằng tôi không tìm được cậu.
Xán Liệt chạy vào phòng muốn thay quần áo, kết quả phát hiện nhật ký của mình lại nằm trên bàn, bức ảnh đang ngủ của Độ Khánh Tú nằm trong thùng rác hiện ra rất chói mắt.
Trong lúc nhất thời, toàn bộ ngừng lại. Xán Liệt đi không vững tới trước bàn, cầm nhật ký lên xem.
“Có người động tới…” Xán Liệt thì thầm.
Hắn không phát hiện ra tay hắn đã sớm run rẩy.
Tại sao lại bất an như vậy?
Mở nhật ký ra, chữ viết của Biên Bá Hiền đập vào mi mắt.
Xán Liệt nhỏ giọng đọc, càng đọc trái tim nhảy càng nhanh.
Bá Hiền gằn từng chữ đâm vào lòng Xán Liệt đau nhói từng trận.
“Biên Bá Hiền!!!” Xán Liệt ném nhật ký bảo bối của mình, tức giận rống to.
“Em muốn chia tay tôi sao?” Xán Liệt vừa nói. Ngồi dưới đất, hốc mắt đỏ lên.
Mình không tin cậu ấy cũng sẽ rời bỏ mình.
Cậu ấy Biên Bá Hiền không thể nào rời bỏ mình.
Xán Liệt lảo đảo nghiêng ngã đứng lên chạy tới nhà Tuấn Miên.
Được một lát thì nhận được điện thoại.
“Có rắm mau thả, lão tử đang vội đây.” Xán Liệt cầm điện thoại lên liền hét với bên kia.
“A a a a… Xán Liệt, đến cuối cùng anh vẫn là như vậy với tôi.”
Bá Hiền đứng trong buồng điện thoại, trầm mặc nhìn về phương xa, nụ cười xinh đẹp như đóa hoa.
Thản nhiên, bình tĩnh.
“Bá Hiền? Biên Bá Hiền em ở đâu! Em có ý gì.”
Nụ cười của Bá Hiền treo trên khóe miệng chưa từng rời đi, “Không có ý gì.”
“Biên Bá Hiền!” Xán Liệt rống to.
“Anh đã từng trả lời tôi như vậy.” Bá Hiền nói rất bình tĩnh, không nhìn ra bất kỳ tâm tình gì.
Xán Liệt bởi vì Bá Hiền như vậy thấy càng thêm lo lắng. Độ Khánh Tú đi rồi, người này lại như vậy với mình. Làm sao có thể cười ra tiếng.
“Đủ rồi. Đừng ngây thơ như vậy được chứ. Em ở đâu? Chúng ta hàn huyên một chút.”
“Xán Liệt à, lái xe cẩn thận tôi ở chỗ cũ chờ anh.”
Nói xong Bá Hiền cúp điện thoại. Kêu taxi đi tới chỗ cũ.
Xán Liệt vội vàng điều khiển xe chạy.
Chỗ cũ của bọn họ là một vườn hoa nhỏ. Nơi đó hoa nở rất nhiều, rất an tĩnh, cơ hồ không có ai tới.  Là nơi trước kia Bá Hiền và Xán Liệt thường đến trò chuyện tâm tình.
Bây giờ là nên ở nơi đó chấm dứt tất cả.
Là một lần cuối cùng Biên Bá Hiền rời bỏ Phác Xán Liệt.

17

Lúc Xán Liệt đến, Bá Hiền đang cầm một đóa hoa hồng ngồi trên xích đu nhìn phong cảnh trước mắt đến nhập thần.
Mặc áo sơ mi trắng sạch sẽ khiến gương mặt cậu vốn đã trắng nõn thoạt lại càng thêm trắng nõn đẹp mắt.
Bá Hiền nhẹ nhàng cười, tách cánh hoa ra ném vào trong hồ nhỏ, tầm mắt đi theo dòng nước đưa cánh hoa dần dần đi xa.
Một người nhìn rất đẹp. Nhưng lại có trái tim chật vật nhất.
Xán Liệt không dám quấy rầy một phần tốt đẹp này, nhẹ nhàng nhìn bóng lung trước mắt tuy cười nhưng cũng rất cô tịch.
Đúng vậy. Từ trước tới giờ hắn chưa từng lưu ý tới cậu, cũng chưa từng cẩn thận quan sát.
Hoá ra bạn trai của hắn, Biên Bá Hiền lại đẹp như vậy.
Nhưng mà bây giờ Phác Xán Liệt hắn còn xứng sao?
Không biết qua mấy phút, Bá Hiền phát giác có người tới.
Từ từ quay đầu, nhìn ánh mắt sáng thật sáng của Xán Liệt, có chút si mê. Ánh mắt kia đã từng là ánh mắt cậu thích nhất.
“Xán Liệt…” Bá Hiền nhẹ nhàng gọi, Xán Liệt tựa hồ không nghe được vẫn đắm chìm trong thế giới của riêng mình. Thế giới của hắn có Biên Bá Hiền cậu hay không.
Bá Hiền lắc đầu một cái, đó là chuyện không thể nào.
Bá Hiền từ trên xích đu đứng lên, đi tới trước mặt Xán Liệt, ánh mắt tràn đầy yêu thương.
Anh xem này Phác Xán Liệt, đến bây giờ tôi còn yêu anh như vậy.
“Xán Liệt, anh cứ nhìn chằm chằm tôi như thế này, tôi sẽ hiểu lầm thành anh rất yêu tôi.”
Xán Liệt trầm mặc nhìn Bá Hiền một hồi, Bá Hiền cũng lẳng lặng chờ không nói lời nào.
Trong hoàn cảnh ưu mỹ có hai tuyệt mỹ nam tử đang đứng, một người yêu người trước mắt như vậy.
Một người khác nhưng lại không cách nào xác định có yêu như vậy hay không, có thể tới đáp trả hay không.
“Bá Hiền…” Xán Liệt gọi.
Phảng phất như cách một đời* ánh mắt của Xán Liệt thay đổi, đôi mắt nhìn Bá Hiền ôn nhu hẳn lên.
(*phảng phất như cách một đời: người hay sự vật đột nhiên thay đổi cực lớn)
Bá Hiền cười.
“Xán Liệt, đã đọc thư rồi chưa… tâm tình như thế nào.”
“Lúc ấy rất muốn đánh em.” Xán Liệt thành thật trả lời.
“Tôi cũng biết.” Bá Hiền cười. “Anh có biết trên thế giới này cái gì đẹp nhất và sáng nhất không?”
“Sao à?”
“Không. Là ánh mắt của anh.” Bá Hiền chân thành nhìn vào mắt của Xán Liệt trả lời,  khóe miệng cong cong giống như một đứa bé được ăn kẹo vậy, ánh mắt nhu tình.
Trái tim của Xán Liệt giờ phút này tựa như một mặt hồ nổi lên tia gợn sóng, vây lượn cả trái tim hắn. Tâm tình gì không nói được.
“Xán Liệt, có biết trên đời này cái tôi không có được nhất là cái gì không?” Bá Hiền lại hỏi.
“Tôi sao?”
“Không phải đâu, là trái tim của anh, tôi có được anh, lại không chiếm được anh.”
Xán Liệt, tim nhói đau lại rối bời. Tại sao? Bởi vì không biết lý do, cho nên hắn càng thêm gấp gáp.
Có thể một giây tiếp theo, hắn sẽ mất đi cái gì đó.
Trái tim của hắn đang nói cho hắn biết.
“Anh cũng đoán sai rồi,”
Bá Hiền nhàn nhạt nói, không có thất vọng cũng không có thương tâm, giống như đã sớm biết được sẽ như vậy.
“Tôi…” Xán Liệt không lời nào để nói.  Hắn nên nói xin lỗi đúng không, nhưng mà tại sao đã đến cổ họng rồi nhưng vẫn không nói ra.
Phác Xán Liệt, Phác Xán Liệt.
Nội tâm Xán Liệt kêu gào.
“Anh có biết tôi không thích ăn cái gì không?”
“Dưa leo” Vừa rồi trong thư Bá Hiền có đề cập đến.
Xán Liệt tràn đầy tự tin trả lời.
“Bingo. Anh có biết tôi sợ nhất là cái gì không?”
Xán Liệt cẩn thận nhớ lại nội dung của lá thư trả lời, “Em sợ tối, em ha ha sợ sấm đánh!”
“Ừ, cuối cùng anh biết tôi thích nhất là cái gì không?”
“Cái này trong thư không có đề cập tới.” Xán Liệt nghĩ thầm.
“Thật đáng tiếc mà, còn kém một chút nữa anh liền có thể được trọn điểm rồi. Muốn biết câu trả lời không?” Bá Hiền nói xong, nhấc chân hạ một nụ hôn trên khoé miệng của Xán Liệt trả lời, “Là anh a. Ngu ngốc.”
Mũi của Xán Liệt đau xót.Trước kia hắn đã làm cái gì với cậu.
“Không đau.” Xán Liệt đang đắm chìm trong trí nhớ của chính bị Bá Hiền làm cho có chút hồ đồ.
“Tôi nói cái tát hôm nay anh đánh tôi một chút cũng không đau.”
Xán Liệt dừng lại. Hắn nên phản ứng gì đây.
“Chúng ta chia tay đi.” Xán Liệt còn chưa lấy lại tinh thần thì một lần nữa bị câu nói của Bá Hiền làm giật mình.
“Anh đến bắt đầu phần tình yêu không hạnh phúc này, thì tôi tới kết thúc phần tình yêu chỉ có một mình tôi vùi lấp vào được không.”
“Bá Hiền, không cần đâu. Tôi sai rồi, được không?” Xán Liệt cố gắng đi kéo tay Bá Hiền lại bị cậu né tránh.
“Bá Hiền!!”
“Xán Liệt hôm nay anh thật là đẹp trai, thật là ôn nhu.”
Xán Liệt bị nói thế rất đau lòng.
“Bá Hiền à.”
“Xán Liệt, cuối cùng trả lời tôi đi. Muốn anh yêu tôi có phải rất miễn cưỡng hay không?”
“Đúng là rất miễn cưỡng.”
“Đừng nói nữa, anh đi đi. Chúng ta cứ như vậy đi.” Bá Hiền xoay người. Anh xem này tôi rất kiên cường, bởi vì tôi không có rơi nước mắt.
Xán Liệt nghĩ nên để cậu thanh tĩnh vì thế quay đầu đi mấy bước, quay đầu lại nhìn một hồi luôn cảm thấy nên nói hẹn gặp lại.
Bá Hiền ngồi trên xích đu, lấy điện thoại trong túi ra rồi ném vào trong hồ nhỏ.
Nhờ cậy mi, mang theo Phác Xán Liệt ta yêu rời khỏi trái tim của ta.
– Biên Bá Hiền
Em còn chưa nghe tôi nói hết. Câu sau của tôi là, mặc dù để tôi yêu em rất miễn cưỡng   nhưng mà tôi có thể bắt đầu thích em.
Phác Xán Liệt –

Bá Hiền trở lại nhà của Tuấn Miên, phát hiện không có ai liền một mình dọn dẹp hành lý. Không muốn đi đâu cả, chỉ là muốn bệnh viện đồng ý việc chuyển đến thành phố khác thực tập, xem như là một chuyến đi.
Hơn một năm nay, cho tới bây giờ Bá hiền đều chưa từng thật sự nghỉ ngơi cho nên cậu cần tự do.
Dọn dẹp một hồi mới phát hiện mình cơ hồ gói lại tất cả mọi thứ.
Nhìn đồng hồ,  ngày mai phải đi rồi.
Bây giờ nên làm gì đây.
Trùng hợp, Tuấn Miên điện thoại tới.
“A lô… Bá Hiền. Vừa rồi gọi điện cho giáo viên hướng dẫn của em, ông ta nói em không có ở đó, anh lại gọi về nhà. Điện thoại sao lại tắt máy?”
“Ném… Anh tìm em có việc?”
“…… Có phải là có chuyện gì hay không?” Tuấn Miên lo lắng hỏi.
“Không có gì. Chẳng qua là chia tay với Phác Xán Liệt mà thôi.”
“Cái gì?!” Tuấn Miên kêu to. Một lát sau nhỏ giọng hỏi “Thật hay giả.”
“Là thật.  Không có chuyện gì lớn a. Chỉ bất quá giống như anh nói bị người ta cho một cái tát làm tỉnh mà thôi.” Bá Hiền nhún nhún vai.
“Hắn đánh em?” Tuấn Miên lạnh giọng chất vấn.
“Ca, cứ như vậy đi. Đừng nói là anh tìm em chỉ vì nói nhảm.”
“Bá Hiền…”
“Ca, anh không nói thì em cúp đây.” Bá Hiền giả vờ như muốn cúp điện thoại, Tuấn Miên vội vàng nói, “Ấy. Đừng, đừng. Anh có vài tấm hình muốn em tới xem một chút, đều là anh đây mấy năm mạo hiểm sinh mạng chụp đó.” Giọng nói khoái trá của Tuấn Miên giống như là rất vui vẻ.
“Được rồi. Gửi địa chỉ đến đi, em lập tức đi.”
“Ừa. Có bất ngờ nga.” Tuấn Miên thần bí nói.
“Hy vọng là có thể khiến em thấy vui vẻ.” Bá Hiền a a cười một tiếng rồi cúp điện thoại.
Bá Hiền không thay quần áo mà trực tiếp ra cửa.
Bốn giờ chiều, ánh nắng vừa vặn, phong cảnh không tệ, tâm tình khoái trá khó có được.
Bá Hiền cười tới trạm xe buýt, chờ xe buýt đến. Lên xe được vài phút, xe lại đụng phải chiếc xe phía trước.
Thân thể Bá Hiền không khống chế được bay tới trước, đầu thẳng tắp đập vào cái bảng trước mắt.
“Assi” Bá Hiền khẽ nguyền rủa một tiếng, nhìn người chung quanh một chút, người trên xe vốn là không nhiều lắm, tỷ lệ tài xế bị thương lớn hơn. Cơ hồ chọc tới hôn mê bất tỉnh.
Cậu Biên Bá Hiền là nên cảm tạ trời cao không cho cậu chết ư?
Bá Hiền miễn cưỡng đứng lên, lắc lắc cô gái hàng trước đã ngất đi. Ngoài xe đã sớm đứng đầy người.
“Mẹ kiếp! Không có ai gọi 120.” Bá Hiền vừa nói vừa sờ sờ túi quần. Cậu quên mình không có điện thoại di động.
Bá Hiền đi tới bên người tài xế, nhìn tài xế đầu rách chảy máu mà sợ hết hồn. Xé áo sơ mi của mình ra giúp người cầm máu. Hạ kính xe xuống rống lên một câu.
“Nhìn đủ chưa? 120 đâu!”
Thấy Bá Hiền rống giận, một học sinh trung học lắp bắp trả lời một câu.
“Em… em mới vừa gọi. Vị ca ca này anh không sao chứ? Trên đầu…” Chảy máu còn chưa nói hết, liền bị Bá Hiền hét trở lại.
“Cậu cảm thấy thế nào!”
Bá Hiền thừa nhận giờ phút này tất cả những gì cậu ngụy trang thương tâm phẫn hận   toàn bộ bạo phát ra ngoài.
Bá Hiền hét xong, quay lại mở thử  cửa xe buýt.
“Mẹ kiếp. Có mở hay không!”
Bá Hiền đá một cái, lại trở về bên cửa sổ từ đó nhảy xuống. Một số người còn hô to gọi nhỏ, Bá Hiền sờ đùi bị căng gân, trợn trắng mắt. Cậu vừa rồi không có nhảy lầu, kêu loạn cái gì.
Mấy phút sau xe cảnh sát tới, sau đó 120 cũng đến mang người bị thương đi. Bá Hiền mơ mơ hồ hồ định đi, lại bị một y tá kéo lại.
“Đầu của cậu cần xử ly nếu không sẽ bị nhiễm trùng.”
Lúc này

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#ihhh
Ẩn QC