Chap 29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
mua được, còn một cái là một chiếc xe rất đắt, hai tài sản này đều viết tên Ngu Thư Hân...

Ngu Thư Hân ngơ ngẩn, tiếp sau đó còn vài chuỗi cửa hàng, thậm chí cả cổ phần công ty, Ngu Thư Hân chưa đọc kỹ những cửa hàng và cổ phần công ty thì cô đã nhanh chóng bỏ chúng vào lại túi văn kiện, tim đập như trống đánh, sợ hãi bất an vô cùng.

Xe dừng lại trước của nhà Ngu Thư Hân, Vương Hạc Đệ nghiêng đầu nhìn cô.

Sắc mặt Ngu Thư Hân rất khó xử, tâm sự nặng nề.

Mấy phút sau, Ngu Thư Hân đưa cho Vương Hạc Đệ túi văn kiện cùng với hộp lễ vật đắt tiền kia, nói: "Thầy Vương, cái này... tôi không thể nhận."

Vương Hạc Đệ lẳng lặng nhìn cô, Ngu Thư Hân nói xong thì cong môi, nhìn giống như đang cười, nhưng mà cô lại không biết trong đáy lòng mình đang cất giấu tâm sự gì khiến cô không thể cười nổi.

Ngu Thư Hân không miễn cưỡng mình nữa, cô khẽ rũ mắt xuống, thật lòng nói: "Tôi rất cảm ơn bác trai bác gái đã quan tâm và chăm sóc cho tôi, cũng rất cảm kích họ đã thích tôi..."

Vương Hạc Đệ không lên tiếng, cũng không đưa tay đón nhận.

Bầu không khí có hơi quái dị, Ngu Thư Hân không ngẩng đầu lên nhìn anh, trong mắt Vương Hạc Đệ chỉ có đôi bàn tay trắng nõn của người đối diện.

"Tôi rất cảm động..." Ngu Thư Hân nói, "Cũng rất sợ hãi, anh cũng không thiếu nợ gì với tôi, những thứ bồi thường này tôi càng không thể nhận."

Đợi mười mấy giây nhưng Vương Hạc Đệ vẫn không lên tiếng như cũ.

Ngu Thư Hân ngẩng đầu lên, nhìn vào đôi mắt bình tĩnh của người đàn ông.

Vương Hạc Đệ nhàn nhạt nói: "Bọn họ rất thích cô."

Ngu Thư Hân thấy mình không còn mặt mũi nào nữa, Loại thích này căn bản được hình thành từ trên sự lừa gạt của cô và Vương Hạc Đệ, cô không cách nào tưởng tượng được sau khi họ biết chân tướng sự thật thì sẽ hiểu cho cô và Vương Hạc Đệ hay lại cảm thấy hối hận vì đã đối xử thân thiết và nhiệt tình với cô.

Vương Hạc Đệ: "Cho dù tương lại bọn họ có biết được chân tướng cũng sẽ không trách cô."'

Mặt Ngu Thư Hân lộ ra vẻ ngạc nhiên, không ngờ Vương Hạc Đệ có thể đoán được ý của cô.

Vương Hạc Đệ quay đầu đi, mắt nhìn thẳng phía trước, nói: "Đây là tâm ý của bọn họ."

Ngu Thư Hân: "Nhưng mà..." nhưng mà cô cũng không phải là con dâu chân chính của nhà họ Vương mà!

Vương Hạc Đệ không nói nửa lời, anh mở cửa xuống xe, sau đó đi sang bên cạnh, mở cửa cho Ngu Thư Hân, nói: "Giờ không còn sớm nữa, mau về nhà nghỉ ngơi đi."

Ngu Thư Hân ngây ngốc xuống xe, ôm theo túi văn kiện và hộp trang sức.

Vương Hạc Đệ khẽ gật đầu: "Ngủ ngon."

Ngu Thư Hân: "Vương...."

Vương Hạc Đệ xoay người lên xe, khởi động rồi chạy đi, không quá hai giây đã chạy xe đi khỏi đó, chỉ để lại âm thanh ma sát của bánh xe và mặt đường.

Mặt Ngu Thư Hân đầy mờ mịt, cô mở khóa nhà, đặt đồ vật trong tay xuống bàn trà nhỏ, sau đó liếc nhìn chiếc nhẫn kim cương ở ngón áp út trên bàn tay phải, cô lại rơi vào trạng thái mờ mịt: Ôi, còn chiếc nhẫn nữa!



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net