Chap 38

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
ra vẻ khó hiểu, nói: "Anh đang nghĩ gì vậy?"

Gọi anh hai tiếng nhưng anh hoàn toàn không đáp lại, dáng vẻ cau mày nghiêm túc.

Một tay Vương Hạc Đệ nắm thành quyền, đặt bên mét ho khan một tiếng, nói: "Mấy giờ tối cô đi ngủ?"

À..

Ngu Thư Hân thành thật đáp: "Mười giờ."

Vương Hạc Đệ ngẩng đầu nhìn đồng hồ, nói: "Muốn tắm chưa?"

Ngu Thư Hân mở to hai mắt, lắp bắp nói: "Muốn, muốn ạ."

Vương Hạc Đệ bình tĩnh nói: "Bây giờ đi tắm đi."

Ngu Thư Hân: "??"

Vương Hạc Đệ: "Tôi ở đây chờ cô."

Ngu Thư Hân vẫn chưa chịu đi, Vương Hạc Đệ khẽ thở dài một hơi, anh có cảm giác như từ sau khi gặp được cô, mọi cảm xúc của anh dường như khó có thể kềm chế được.

Anh nói: "Tôi hy vọng lúc mình rời đi thì cô hoàn toàn an toàn không có nguy hiểm gì."

Sự lo lắng này hình như rất dư thừa, lúc hai người không gặp nhau, Vương Hạc Đệ đã tự nói với mình, Ngu Thư Hân có thể chăm sóc kỹ bản thân, thân thể cô cũng rất khỏe mạnh, sẽ không xảy ra bất kỳ chuyện gì.

Nhưng từ sau khi gặp cô, mọi lo lắng và khẩn trương đều chiếm lấy đầu óc anh mọi lúc mọi nơi, khiến anh không tự chủ được muốn loại bỏ hết bất kỳ chuyện gì nguy hiểm có thể xảy ra với cô.

Biểu cảm Ngu Thư Hân không có thay đổi gì, cô nhẹ giọng nói: "Vâng."

Cô đi lên lầu, Vương Hạc Đệ giơ tay lên đè lại mi tâm của mình, rồi thở dài một hơi.

Hai mươi phút sau, Ngu Thư Hân đi xuống lầu, mái tóc dài được khăn tắm quấn lại, cả người đang mặc một bộ quần áo ngủ màu tím.

Có thể do cô vừa mới tắm xong đi xuống nên trên mặt vẫn còn vệt ửng đỏ, ánh mắt long lanh như mặt hồ mùa thu.

Ngu Thư Hân vịn lan can của cầu thang, nói: "Thầy Vương tôi tắm xong rồi."

Vương Hạc Đệ mở mắt ra, rồi đứng lên nói: "Không được quên sấy tóc."

Ngu Thư Hân gật đầu: "Vâng."

Vương Hạc Đệ giơ tay lên nhìn đồng hồ, nói: "Vậy tôi đi trước, sấy tóc xong nhớ đi nghỉ sớm."

Ngu Thư Hân tiễn anh tới cửa, Vương Hạc Đệ đứng ở chỗ huyền quan ngăn cô lại, nói: "Tóc vẫn còn ướt."

Ngu Thư Hân vẫn không nói gì thêm, chỉ gật đầu như cũ, ngoan ngoãn giống như Vương Hạc Đệ là anh trai còn cô là em gái bốn tuổi.

Vương Hạc Đệ bật cười, nhẹ lắc đầu một cái.

Ngu Thư Hân đứng bên trong cửa, nghiêm túc ngăn không cho gió thổi vào người mình.

"Thầy Vương?" Ngu Thư Hân khẽ gọi anh.

Vương Hạc Đệ nói: "Đóng cửa lại đi, tôi đi đây."

"Vâng." Ngu Thư Hân đáp lại, nghe lời anh, không hề do dự đóng cửa lại.

Vương Hạc Đệ xoay người đi ra cẩn thận đóng chặc cửa lớn lại, lại lần nữa kiểm tra xem cửa có khóa chặc chưa.

Đèn xe chớp hai cái, lúc anh đang định bước lên xe chợt ngẩng đầu lên nhìn thấy có một thân ảnh đang đứng bên cửa sổ sát đất trong phòng.

Ngu Thư Hân nắm chặc rèm cửa sổ, theo bản năng muốn trốn đi. Lại suy nghĩ hai giây, cảm thấy mình cớ gì phải trốn chứ?

Cho nên cô lập tức thoải mái đứng trước cửa sổ, vẫy vẫy tay với anh.

Vương Hạc Đệ khẽ gật đầu, ngồi vào trong xe cho xe chạy đi.

Trong phòng lập tức yên tĩnh trở lại, mặc dù bộ phim trong tivi vẫn còn đang chiếu, nhưng cô lại có cảm giác căn phòng yên tĩnh đến đáng sợ.

Ngu Thư Hân ngồi xuống sofa, ôm một cái gối vào người, vẫn có cảm giác trái tim trống rỗng, cô lại cầm một cái gối khác ôm vào ngực, lần này trong ngực đã được lắp đầy.

Nhưng mà... sao cô lại vẫn còn cảm thấy cô đơn thế này.

Ngu Thư Hân thở dài một hơi, một lần nữa đứng trước cửa sổ sát đất, ngoài cửa vô cùng trống trãi, không có bất kỳ chiếc xe nào đậu ven đường.

...

Cô không phải đã sớm có thói quen ở một mình rồi sao? Hết việc thì về nhà, ăn cơm một mình, ngủ một mình, một mình ngồi trên sofa xem phim.

Cô không cần người giúp việc, thậm chí sau khi mang thai cần người chăm sóc, cô vẫn từ chối yêu cầu mời người giúp việc và đầu bếp của Trần Băng như cũ, từ chối Hiểu Hiểu dọn đến để tiện chăm sóc cho cô.

Cô luôn có thói quen trong nhà này chỉ có một mình cô, không quen có thêm một ai khác nữa, cho dù là bạn bè thân thiết đi chăng nữa cũng không được thâm nhập vào vùng riêng tư của cô.

Đã nhiều năm như vậy, loại thói quen này đã sớm cắm rễ vào trong xương tủy của cô. Nhưng trong hai tháng ngắn ngủi quen biết anh, nó lại từ từ bị tan rã đi.

Sau khi người đàn ông rời đi, hình ảnh anh đứng trong bếp thái thức ăn, khi anh đặt tay lên bụng cô cảm nhận thai động... Lại cứ xuất hiện trong đầu Ngu Thư Hân, có đuổi cũng không đi, không cách nào biến mất được.

Loại cảm giác này rất xa lạ, cũng khiến cô thấy mờ mịt. Nhưng cô vẫn nhớ lời nói của Vương Hạc Đệ, sấy khô tóc, sau đó ngoan ngoãn nằm lên giường, lấy sách nuôi dạy con cái ra đọc, mang theo tâm tình hơi mất mác...

Mười phút sau, điện thoại truyền đến âm thanh tin nhắn mới.

Ngu Thư Hân lập tức đặt sách xuống cầm điện thoại lên.

Vương Hạc Đệ: Tôi về tới nhà rồi.

Ngu Thư Hân lộ ra vẻ mặt tươi cười nhắn lại: Vâng, anh cũng đi nghỉ sớm nha.

Vương Hạc Đệ: Được.

Ngu Thư Hân: Ngủ ngon.

Vương Hạc Đệ: Ngủ ngon.

Trái tim luôn nóng nảy mất mác giờ phút này đã bình tĩnh trở lại, cô lại cầm sách lên lần nữa, chăm chú đọc.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net