Chương 19: Tình yêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Chương 19 Tình yêu

        Ngu Tô và Phong Tịch bện màn cỏ để che mặt, bọn họ cố gắng bện lỗ càng nhỏ càng tốt, như vậy ong sẽ không thể chui lọt, nhưng mà đây chỉ là mong hão, bởi vì người Ngu có một câu tục ngữ là 'ăn mật ắt bị ong chích'. Trên màn cỏ chừa hai cái lỗ để làm đôi mắt, làm ong rừng nóng nảy lên thì chỗ nào nó cũng chui vào, chích sưng mặt là chuyện thường xảy ra. Mật ong rất đắt, là một loại vị ngọt quý giá trong cuộc sống, nên mọi người đều đổ xô vào.

        Phía tây ngoại ô Ngu thành là một nơi thâm sơn cùng cốc, là nơi rất sâu thẳm, chỗ đó có rất nhiều bầy ong rừng, ổ xây ở trên tàng cây. Cây nơi này vừa cao vừa thô, táng lá che trời, cắm thẳng vào mây xanh. Có người nói đây là cây cổ thụ năm đó dùng để xây dựng Ngu thành, ở ngoại ô phía bắc, đại thụ ở ngoại ô phía tây vì rất khó chặt, mà tránh được một kiếp. Đây là một mảnh rừng già, người Ngu thành thường tới đây nhặt nấm, đào trứng chim, bẻ tổ ong, săn thú, thậm chí là hẹn hò.

        Ít ngày trước, Vân Chu qua đây đào ổ chim, phát hiện ra một tổ ong, ở trên ngọn cây rất cao, hơn nữa tổ ong rất to, vô số ong rừng tụ xung quanh. Dưới cây lớn tổ ong có một ký hiệu, làm Vân Chu biết, hắn không phải người thứ nhất phát hiện. Một ổ ong mật lớn ở Ngu thành có thể đổi lấy một cái chân heo, đủ thấy mọi người yêu thích nó thế nào.

        Vân Chu vốn là người Nam Hoàn, khi tuổi nhỏ đã đi theo mẫu thân tái giá đến Ngu thành, ở thành nam Ngu thành hắn không cày ruộng, cũng không có thuyền đánh cá, cho nên hắn chủ yếu dựa vào trao đổi, săn thú mà sống. Mật đối với Vân Chu mà nói, thực sự là mỹ vị khó gặp, hắn sẽ không bởi vì có người đến trước hắn một bước, sẽ chọn buông tay. Vân Chu nhận ra trên cây có khắc ký hiệu là con nhện, hắn suy đoán là của Chu thị ở xã đông. Vân Chu lặng lẽ xuất hiện ở chỗ nhà Chu thị, hỏi hỏi, lại hỏi tới trên người Chu Vân đi hái nấm, Chu Vân nói đó chính là tổ ong nàng phát hiện, chỉ là đại ca nàng đang đóng giữ, nàng một người không bẻ nổi tổ ong này, vốn còn muốn kêu Phong Xuyên đến hỗ trợ mà.

        Vậy là một đám người hẹn nhau đến bẻ mật, vô cùng náo nhiệt, vui vẻ thích thú, có Phong Xuyên, Chu Vân, huynh muội Ngu Doãn, Vân Chu, Phong Tịch, còn có cả Ngu Tô.

        Sau khi phân công, Ngu Tô và Phong Tịch ngồi bện màn cỏ, huynh muội Ngu Doãn đi bẻ lá cọ, sẽ có lúc dùng đến; Phong Xuyên và Chu Vân hun khói, Vân Chu chọc tổ ong.

        Màn cỏ bện xong, lá cọ chất đầy đất, mọi người nhao nhao đội màn cỏ, bắt đầu hành động. Phong Xuyên và Chu Vân cầm giỏ trúc đựng phân và nước tiểu dã thú bỏ lá khô vào hun khói, chia hai đầu leo lên cây, cầm giỏ trúc treo gần tổ ong trên ngọn cây, sau đó nhanh chóng leo xuống, bò chậm sẽ bị cả đàn ong kéo ra chích. Ong rừng bị hun rời tổ -- tất nhiên còn một vài con ong rừng không chịu đi, vẫn phòng thủ mặt trận, lúc này, đổi lại Vân Chu đi tới, hắn cũng muốn đánh nhanh thắng nhanh, hơn nữa muốn vừa chuẩn vừa ngoan. Bên hông hắn cột dây thừng, nhanh nhẹn leo lên cây, dùng một cây cán dài chọc rớt tổ ong, hắn không sợ tay bị chích, mà đám ong rừng lại chui vào hai cái lỗ mắt trên màn cỏ.

        Mật rớ từng cục xuống, rơi đầy mặt đất, bầy ong tức giận ong ong kêu loạn, lượn vòng xuống, tiếng ồn ào vờn quanh tai không dứt. mọi người dưới tàng cây hoặc là dùng sức vẫy cây lá cọ đuổi bầy ong, hoặc là lanh tay lẹ mắt nhặt mật lên, nhét vào chậu gốm. Phong Xuyên nhìn thấy bầy ong đen thùi lùi vọt tới, hắn hô to: "Chạy mau! "

        Hét xong, cả đám co giò bỏ chạy,  phía sau cái mông bọn họ ong rừng tức giận đuổi theo, chạy trốn tứ phía, vừa chạy vừa giậm chân. Mọi người chạy trước, Phong Xuyên và Chu Vân bọc hậu, hai người liều mạng vung vẫy lá cọ, xua đuổi bầy ong, vừa chiến vừa lui.

        Thoát  khỏi hiểm cảnh, mọi người kiểm tra thương thế, bị chích thảm nhất không thể nghi ngờ là Vân Chu, mấy người khác, trên người trên mặt đâu đâu cũng có vài cục u, nhưng mà rất đáng giá, nhặt được đầy một chậu mật, Chu Vân ôm trong lòng.

        Chạy ra rừng cây, cả bọn tháo màn cỏ trên người xuống, ở một gò đất nghiệm thu thành quả, ngón tay chụm lại chọt vào cục u trên mặt mà trêu chọc nhau, có loại vui sướng cùng chung hoạn nạn.

        Mật dùng lá chuối xanh bọc lại, đặt ở trên lửa nướng một chút, ăn cũng rất ngon. Từng bàn tay, bẻ một miếng mật nhỏ, ngậm trong miệng, chậm rãi thưởng thức, ngọt đến vui vẻ.

        Một cái bồn mật lớn, ăn hết một phần nhỏ, còn thừa lại, Phong Xuyên chia nó làm 7 phần, hai phần lớn nhất cho Chu Vân và Vân Chu, tất cả mọi người không có ý kiến gì. Chu Vân là người phát hiện tổ ong, hun khói đuổi ong đều dựa vào nàng; Vân Chu nhà nghèo, đồng thời có công chọt tổ ong, xem như là rất công bằng.

        Ngu Tô dùng lá cọ bao lại mật của mình, một phần nho nhỏ, bọc vuông vắn, dùng dây mây cột lại, nhét vào trong ngực, cậu muốn mang về nhà, cho phụ mẫu ăn. Ngu Viên học theo Ngu Tô, bọc mật lại, làm mật rơi rớt lung tung, vẫn là Phong Tịch giúp nàng gói lại. Vân Chu dùng giỏ trúc đựng mật của mình, hắn nhìn Phong Tịch, chờ Phong Tịch làm xong, hắn tiến đến bên cạnh Phong Tịch, len lén kín đáo đưa cho Phong Tịch một khối mật, là một khối ngon nhất, vàng rượm, không có tạp chất. Phong Tịch lắc đầu không chịu nhận, Phong Xuyên nhìn qua, dùng sức vỗ bả vai Vân Chu, cười hỏi: "Làm gì đó?" Vân Chu cười hì hì, cầm về.

        "Đằng kia có tiếng động lạ, có phải là lợn rừng không?" Ngu Viên ngón tay chỉ mảnh rừng phía trước, nàng nghe được thanh âm "Ừ hừ hừ", không vang dội, chim muông đang hỗn loạn kêu.

        "Không phải lợn rừng." Chu Vân đỏ mặt, kéo Ngu Viên ra, thị lực nàng cực tốt, đã nhìn thấy trong rừng cây xảy ra chuyện gì.

        Trái ngược với nhóm bạn nữ ngượng ngùng, Vân Chu vô cùng hiếu kỳ, thậm chí còn hưng phấn, hắn ngồi xổm, muốn lặng lẽ tới gần nơi phát ra âm thanh, ở bên cạnh Ngu Doãn nhặt một hòn đá nhỏ. Chỉ là hắn cũng tính là người lịch sự, lặng yên không một tiếng động đi qua, lại lặng yên không một tiếng động trở về, trên mặt mang nụ cười quái dị: "Là Ngu Chính và Phong Vũ. "

        Hắn vừa nói xong, thì nghe Phong Tịch 'ơ' một tiếng nho nhỏ, trên thực tế, không chỉ Phong Tịch kinh ngạc, cả bọn đều có chút kinh ngạc. Hai người này bọn họ đều biết, là hai người đàn ông, tuổi chỉ lớn hơn bọn họ một chút.

        Ngu Tô không khỏi đỏ bừng cả khuôn mặt, cậu không phải lần thứ nhất biết việc hai nam tử có thể hẹn hò, nhưng lại lần đầu tiên chứng kiến, tuy là xa xa, cậu cũng không thấy rõ cái gì.

        "Nếu nói giữa hai nam tử thì làm sao..." Ngu Doãn dáng vẻ bối rối, còn nâng cằm lên suy nghĩ sâu xa.

        "Hai người nhất định có một người làm nữ..." Vân Chu cười tà, lời hắn chưa nói xong, đã bị cánh tay Phong Xuyên kẹp cổ, Phong Xuyên bảo hắn câm miệng.

        Đám con gái ở đây, không chỉ có muội muội Phong Xuyên, còn có Ngu Viên cũng chưa có người yêu, lại nói loại sự tình này, bọn nam tử nói chuyện riêng một chút là được rồi, mắc gì lại nói trước mặt ba cô gái.

        Ngu Tô luôn giữ im lặng, khuôn mặt ggiống như bị lửa đốt, đỏ bừng, yên lặng theo mọi người trở về thành.

        Sườn núi đầy hoa cỏ, có một gốc cây đại thụ cổ xưa, dưới táng cây là nơi nam nữ trẻ tuổi hẹn hò, mọi người đối với cảnh tượng kết hôn này tập mãi thành thói quen. Qua nhiều năm như vậy, đám người cao tuooti ở ngoại ô phía bắc Ngu thành, thuở thiếu thời, cảm mến nhau, là chuyện rất tự nhiên.

        Chỉ là có lúc, ở sườn núi thành đôi thành cặp, chưa chắc chỉ có nam nữ, người Ngu đối với loại người này chỉ có ôm thái độ chế giễu, sau đó cũng không làm gì,chuyện tình cảm chính là đôi bên tình nguyện. Chỉ cần đi vào hang núi, rồi rời khỏi Ngu thành, mọi người dường như trở lại thời kì bầy đàn săn bắt cày bừa, khi đó hôn nhân còn chưa tồn tại, bọn nhỏ chỉ cần có mẹ, không cần đến cha, ở những năm trước kia, hai nam tử yêu nhau, cũng là chuyện rất bình thường.

        Ngu Tô về đến nhà, tim đập thình thịch như muốn nhảy ra ngoài, cậu chưa từng dắt nữ hài nào đến sườn núi hẹn hò, thế nhưng cậu đã nhìn thấy nam nữ ôm nhau hôn nhẹ. Trước đây cậu không cảm thấy chuyện này có gì đặc biệt, thế nhưng lần này lại khiến cậu chấn động không thôi. Cậu nhớ tới Tự Hạo bế mình, cõng mình, nghĩ tới khi bản thân ở bên hồ tắm rửa, không mảnh vải che thân, cậu có một loại cảm xúc kỳ lạ. Chuyện như vậy, Ngu Tô chắc chắn sẽ không có cách nào nói với người khác,cậu chỉ có thể tự đi phân tích, tự đi tìm hiểu.

        Từ lúc trở lại Ngu thành, Ngu Tô thường xuyên sẽ nhớ đến Tự Hạo, nhớ hắn cô đơn lẻ loi một mình ở Giác sơn chăn thả cho mục chính, trong nhà chỉ có cái đào quy để nấu nưosc. Ngu Tô rất muốn đến thăm Tự Hạo lần nữa, thế nhưng đường xá xa xôi, với sức một mình cậu, không thể tự mình đến Giác sơn.

        Cuộc sống ngày ngày trôi qua, phần ý niệm đi Giác sơn này trong đầu Ngu Tô, càng không hề phai nhạt theo thời gian, cho tới hôm nay, khi cậu lần nữa nhớ tới chuyện hai người ở ven hồ, mới ý thức được người này đối với cậu mà nói, không chỉ là ân nhân chăm sóc cậu.

        Ngu thành lúc hoàng hôn, Ngu Tô ngồi bên lò sưởi, cùng phụ mẫu ăn cơm. Ngu mẫu nhìn thấy trên trán Ngu Tô có một cục u, lại không nói gì, Ngu Tô ở nhà dưỡng thương mười ngày, cũng không thể một mực nhốt cậu trong nhà không cho ra ngoài.

        "Tô nhi, ngươi khi nào trở lại hẻm gốm hỗ trợ?" Ngu phụ biết Ngu Tô ngày hôm nay theo nhóm bạn đi vào hang núi bẻ mật. Bởi vì chân bị thương, cậu đã rảnh rỗi rất nhiều ngày rồi.

        "A phụ, ngày mai ta sẽ đi, đã nói với Nhân thúc rồi." Ngu Tô không phải một người thích chơi bời lêu lổng, cậu cũng muốn sớm trở lại hẻm gốm làm việc.

        "Ngươi nung đất thế nào, mùa hè trong hầm nung nóng như vậy, có theerr hấp chín ngươi." Ngu mẫu hy vọng Ngu Tô có thể vào Cung thành nhậm chức, cho nên luôn không quá tán thành cậu đến hẻm gốm.

        "Nung đất thì có gì không tốt, đứng thành canh gác còn lâu hơn, lúc đó chẳng phải muốn nướng chín người ta à." Ngu phụ cảm thấy Ngu Tô không thích hợp làm thị vệ, hơn nữa cậu lại thích làm gốm, mọi việc không thể ép buộc.

        "Ngươi..." Ngu mẫu trong chốc lát không phản bác được.

        Ngu Tô không xen vào, cái miệng nhỏ húp cháo, cậu biết mẫu thân chỉ là nói như vậy thôi, nàng sẽ không cấm cậu đến hẻm gốm hỗ trợ.

        Buổi tối, phụ mẫu đã ngủ, Ngu Tô cầm ngọn đèn ra khỏi sân, đi vào phòng chứa đồ. ngọn đèn mờ nhạt chiếu lên giá gỗ nhỏ, trên cái giá có bốn loại đồ gốm: Đào quy, đào cách, đào ấm, chén sành. Ngu Tô nung gốm trắng mịn, phía trên vẽ hoa văn đen đỏ đan xen, cậu thành thạo chế tạo gốm màu.

        Những thứ loại đồ gốm này, Ngu Tô muốn mang cho Tự Hạo, mà cha mẹ không hề biết tâm tư  của cậu, còn tưởng rằng cậu đang giúp nhà Ngu Doãn làm gốm, dù sao nô bộc của Ngu Doãn, đã mang đất sét đến rất nhiều lần.

        Ngu Tô đưa tay sờ hai cái tai của đào ấm, dường như nhì thấy bóng dáng Tự Hạo ở dưới ánh nắng chói chang, đi trên đường núi tay lau mồ hôi, về nhà nấu nước. chỗ ở của Hắn không có giếng, mà nươsc trong đầm dù trong suốt, uống vào cũng có thể bị tiêu chảy. Nếu là mục nhân bản địa, có lẽ sẽ thích ứng nhanh, hắn thì sẽ khó thích ứng, bởi vậy mỗi lần đi đi về về giữa Lạc Vũ Khưu và đồng cỏ, cũng chỉ vì có thể uống một ngụm nước sạch.

        Hắn dù sao cũng chỉ là một người xa lạ, chỉ cùng mình ở chung vài ngày, mình cần gì phải quan tâm hắn như vậy, Ngu Tô có lúc cũng sẽ nghĩ như vậy, nhưng cậu vẫn luôn nhớ đến Tự Hạo, nhớ kỹ tướng mạo và thói quen của hắn.

        Ngu Tô trở lại phòng, thổi tắt đèn, khép cửa lại. cậu ngồi bên lò sưởi một hồi, nhìn ánh lửa nghĩ ngợi, nghĩ cậu sẽ đến Giác sơn sớm thôi, chỉ cần đợi một cơ hội.

        Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Đạo diễn: Chương sau phải đi tìm Hạo tổng rồi. Nhưng mà, Hạo tổng sớm muộn gì cũng sẽ đến Ngu địa ở thôi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC