161-165

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 161: Phó Cửu thật thông minh nha!

"Không cần không cần chơi!".Võng Ba đem bỏ bàn phím xuống,vẻ mặt thâm trầm:"Nếu là lấy cái giải thưởng gì đó,thì tôi có thể cân nhắc lại!"

Phó Cửu cười:"Chỉ như thế thì làm sao chấn động điện cạnh giới,còn chơi cái gì nữa, cân nhắc gì hả? "

Nghe vậy, mắt Võng Ba lập tức rút lại, liền nghe thấy bên kia có game thủ gọi:"Võng Ba, đem nước tới!""Tới ngay!".Võng Ba ngậm thuốc lá, từ tủ lạnh lấy ra chai nước khoáng,lại nhìn Phó Cửu liếc mắt một cái:"Thời điểm thi đấu nhớ bảo cho tôi. "

Phó Cửu khóe miệng giơ lên:"Cảm ơn! "

Tiết Dao Dao ở bên cạnh nhìn một màn này, từ đầu đến cuối không nói lời nào, đợi Võng Ba đi rồi nói:"Hắn ta dùng chiêu thức thật lợi hại, chúng ta còn chưa động thủ thì toàn bộ yêu quái đều đã bị diệt sạch cả! "

"Đúng là cao thủ!"Thời điểm Phong Thượng nói những lời này thì đôi mắt sáng rực lên:"Thật không nghĩ tới một chủ tiệm nhỏ lại có thể chơi game hay như vậy!"

Phó Cửu nhẹ nhàng cười:"Ngón tay phải của hắn so với ngón tay trái thì phản ứng linh hoạt hơn, hơn nữa vào thời điểm lấy đồ vật,ngón trỏ lại theo bản năng gỏ mặt bên trái, đây rõ ràng là thường xuyên chơi nên hình thành thói quen, hắn trước kia chắc là chức nghiệp chiến đội, chẳng qua là vì lí do gì nên rời đi thì chỉ có hắn biết! "

"Quả nhiên thần tượng, cậu, cậu lần đầu tiên là đã nhìn ra hắn...Hắn... "

Tuy rằng Phong Thượng còn chưa nói xong nhưng Phó Cửu đã ngầm hiểu ý:"Lần đầu tiên tới nơi này, tôi đã chú ý đến tên Võng Ba rồi, thấy hắn có hứng thú với game, bằng không, cậu cho rằng tôi vì cái gì mà lại muốn đưa các cậu tới nơi này? "
Nói xong lời cuối cùng, trên khuôn mặt tuấn mĩ lộ ra sự nham hiểm.-.

Phong Thượng cùng Tiết Dao Dao nhìn nhau, cơ hồ có thể khẳng định là, Võng Ba đã bị Phong Thượng nhìn trúng!. Bất quá gần thông qua một động tác là có thể phán đoán ra khả năng.....,cũng quá vô lí đi a!

"Đều nhìn tôi làm gì? "Phó Cửu đem khẩu trang màu đen đeo vào,tay thì cầm lấy aó khoác và ví, cười nói:"Tìm một chỗ, ăn cơm thôi!"

Phong Thượng gật đầu nói:"Này, như vầy đi, hay... hay ăn món nóng cho ấm bụng! Nếu muốn thì đi... đi về nhà tôi ăn lẩu được không?! "

"Nhà cậu hơi xa, hay tìm quán nào ở gần đây thôi, ăn xong thì tôi còn phải trở về ôn tập bài vật lí!".Nói đến đây, gương mặt Phó Cửu bày ra sự thống khổ :))

Tiết Dao Dao thì không để ý ăn ở đâu chỉ cần có thể cùng mọi người chơi trò chơi và ăn cùng nhau. Vốn dĩ là việc trước đây cô chưa từng làm bao giờ.

Phong Thượng cũng như thế, hưng phấn đi ở phía sau Phó Cửu. Chỉ là ba người vừa muốn qua đường thì liền xuất hiện một đoàn người,bọn họ mỗi người đều mặt quần aó chiến đội, cao trên tiêu chuẩn, vì thế trông oai phong vô cùng.

Đi phía bên kia là kẻ thù của Phó Cửu, người đại diện Đỗ Trạch. Ngoài Đỗ Trạch thì còn có Phó Hi Minh đứng kế bên. Đỗ Trạch trước sau như một con chó đội lốt người, ba chân bốn cẳng chạy theo:"Thiếu gia, bên này, là bên này! "

Phó Hi Minh lúc này đã nhìn thấy Phó Cửu, khuôn mặt lạnh lùng kiêu ngạo, thản nhiên bước ngang qua Phó Cửu.

Đỗ Trạch dừng lại một lúc lâu, vẻ mặt khinh thường:"Tại sao đến nơi nào cũng gặp được tên tiểu tử thối đó, thật đúng là đen đủi!"

Chương 162: Ở Chỗ này đánh, không vui

Người của chiến đội cũng có biết đến Phó Cửu,rốt cuộc cũng có một nhóm người của Hạ Hồng Hoa từ nơi đó rời đi, ấn tượng Phó Cửu để lại cho bọn họ là:" chỉ biết dùng tiền, một chút năng lực cũng không có, là phế vật ".

" Người nào đó con người cũng thật là mạnh mẽ, bây giờ còn có tâm tình tới để lừa người khác."

"Hắn là một người chẳng làm nên nổi việc gì, ngươi còn trông cậy vào hắn có bao nhiêu tiền đồ lớn."

" Chúng ta rời công ty là một quyết định sáng suốt, dựa vào Hạ Hồng Hoa kia, sớm muộn gì chúng ta cũng gặp xui xẻo."

Tiết Dao Dao biết, đây là đang nói thần tượng, nghiêng đầu liền hướng tới thiếu niên nhìn qua.

Phó Cửu trên mặt còn mang theo khẩu trang, khẩu trang che kín lộ ra đôi mắt thâm thúy, lạnh giá như trời đông giá rét băng đọng.

"Đúng là người nào đó cùng người khác ở cùng nhau.Chiều nay tôi còn nghe bạn học nói, người nào đó tìm một con heo lớn, béo làm bạn gái, hiện tại xem ra, thật đúng là không giả."

Ngay từ đầu, Phó Cửu cũng không có động.

Chỉ là đang nghe đến những lời này lúc sau, Tiết Dao Dao mắt thấy thiếu niên một chân nâng lên tới, hung hăng đá vào người bọn đội viên khi anh sắp cùng bọn họ đi ngang qua!

Động tác phi thường tàn nhẫn, cũng phi thường đẹp trai!

Phanh một thanh âm vang lên!

Mấy người đội viên cầm chặt đầu gối chính mình, đau đến mức sắc mặt đều trắng bệch.
"Chuyện không nên nói thì đừng nói." Phó Cửu đôi tay vẫn như cũ cắm vào túi tiền, sườn mặt đạm mạc: "Ít nhất không cần phun ra phân."

"Mày ......" Những người chiến đội khác không làm! Giơ lên nắm tay tới, liền hướng về phía Phó Cửu đánh!

"Dừng tay! "Phó Hi Minh âm thanh thanh lãnh vang lên:" Các người hiện tại mặc quần áo này, nếu trước mặt mọi người ẩu đả, có biết hay không sẽ có hậu quả gì? Ngày mai ảnh chụp các người liền sẽ xuất hiện ở các trang báo, đều trở về cho tôi, các người khảo thí đều không đạt tiêu chuẩn, không đáng các ngươi động thủ. "

Mấy người đội viên vẻ mặt tức giận bất bình cầm quai đeo cặp sách, lại dùng tay ấn ấn vào Phó Cửu.

Phong Thượng xắn tay áo, này vẫn là hắn lần đầu tiên cùng bạn đánh nhau, vô cùng chủ động: "Thần tượng cần tôi đánh không!?"

"Không cần. "Phó Cửu môi cười: "Ở chỗ này đánh bọn họ, không có vui."

Phong Thượng có điểm ngốc: "Vậy ở nơi nào đánh?" Đánh nhau còn muốn tìm địa phương sao? Hắn không đánh nhau nhiều, hoàn toàn không biết.

"Trong trò chơi." Phó Cửu ngước mắt, tiếng nói xuyên thấu qua khẩu trang, phảng phất mang theo một loại sức cuốn hút của bậc đế vương: " Trong trò chơi tôi sẽ toàn lực nghiền áp bọn họ."

Cơn gió thổi qua làm cho mái tóc màu bạc kia cũng bay bay theo gió.

Nhưng mà, đến nay đám người kia đều còn không biết Phó Cửu chính là Hắc Đào Z, còn ở kia tức giận bất bình.

"Phó thiếu, chẳng lẽ chúng ta liền như vậy buông tha tiểu tử kia!? Cậu nghe một chút hắn vừa rồi nói gì đó, phun ra phân? Chính là không có đem ngài để vào mắt!"

Các đội viên hiển nhiên là nói ra những lời nói có ý xấu, trước kia bọn họ ở công ty liền xem tên phế vật kia không vừa mắt, bọn họ đều ở đấy phải nhẫn lain hắn, hiện tại bọn họ đã không ở Hạ Hồng Hoa làm việc, dựa vào cái gì còn muốn nhẫn lại hắn!

"Ai nói muốn buông tha hắn." Phó Hi Minh lạnh lùng cười, tràn ngập khinh thường: "Phó Cửu không chỉ là các người nhìn không thuận mắt, trong trường học cũng có người đã sớm muốn đối phó hắn, tốn chút tiền làm để cho người khác mang hắn đưa đến trước mặt các người, cho các người tùy tiện đánh, không phải càng tốt?"

Chương 163: Tần Mạc chờ ở trường học

"Biện pháp của Phó thiếu thật là cao!" Đội viên cao cấp giơ ngón tay cái lên, lại nhìn đồng đội bên cạnh liếc mắt một cái. Trên mặt hai người đều mang theo nồng đậm ác ý, phế vật kia ngày lành cũng nên kết thúc.

Phó Hi Minh thật ra không có đem Phó Cửu để ở trong lòng, chỉ là một lần sự kiện con chuột, làm hắn cảm thấy là thời điểm nên cho đối phương một cái bài học, thật đúng là cái kia bị ủy khuất không biết nói ra sao?

Đây là thời điểm cho mọi người thấy rõ, ai mới là Phó gia thiếu gia chân chính!

Phó Hi Minh căn bản là không hiểu, Cửu gia trước nay đều khinh thường hắn vì cái gì tranh Phó gia thiếu gia xưng hô.

Họp mặt đội, thông qua các tình huống đều sẽ uống rượu.

Phó Cửu một mở miệng chính là "Một đánh một trăm ".

Phong Thượng cảm thấy từ lúc theo thần tượng, lần đầu tiên cũng chưa thấy. Chẳng hạn như họp mặt, chẳng hạn như đánh nhau, chẳng hạn như...... Uống rượu.

"Nếu uống không quen, liền uống ít đi một chút. "Phó Cửu uống rượu tư thế thực tà nịnh.

Phong Thượng nhìn lúc sau, vẻ mặt nghiêm túc: "Thần tượng, tin tưởng ta, ta, ta có thể! "

"Ách, vậy ngươi uống đi. "Phó Cửu nói xong, lại giơ tay nói:" Ông chủ, một ly nữa.

Phong Thượng ngập ngừng:...... Còn...... Còn tới?!

"Nói một chút ưu điểm của mỗi người." Phó Cửu tiến vào trạng thái lúc sau, thật sự có điểm như là tổng tài của thương giới, ngón tay dính rượu, điểm ở trên mặt bàn:" Phong Thượng, cậu thao tác nhanh, chờ đến khi thi đấu, đứng ở vị trí này, chủ yếu phụ trách hồi máu trị thương, Dao Dao ngươi...... "

Nhìn qua mặt thiếu niên, rõ ràng thực thanh xuân sạch sẽ, nhưng ở kia một khắc kia bọn họ lại cảm thấy thiếu niên cũng không phải là một cái học sinh cao trung bình thường.

Thật giống như... Giống như một cái linh hồn trưởng thành bám vào thể xác tuổi trẻ.

Tiết Dao Dao cũng không biết vì sao lại có cảm giác như vậy.
Chỉ là... Thiếu niên phát ra mệnh lệnh, mọi người luôn không tự chủ thần phục.

Không hổ là Cửu gia!

Có đội trưởng như vậy ở đây, mặc dù là tới nhiều cao thủ như mây Điện Cạnh sắp tới cũng không có gì sợ.

Tiết Dao Dao nở nụ cười, khuôn mặt tròn trĩnh, cũng không biết là bởi vì uống rượu, hay là bởi vì đối với trò chơi tràn ngập chờ mong, mặt hơi nổi lên hồng...

Lúc này, ở giang thành.

Một chiếc xe màu đen Lincoln quen thuộc đậu ở lề đường.

Bốn phía còn đứng mấy bảo tiêu, mỗi người đều mang theo tai nghe Bluetooth màu đen cho thông tin liên lạc thuận tiện.

Bất luận là xe, hay là người, toàn bộ đều tản ra hơi thở người sống chớ lại gần.

Dù vậy, cũng ngăn cản không được bọn học sinh nhiệt tình ở cửa trường học.

Không ít con gái đều cầm di động chụp.

Tài xế đứng ở bên ngoài, lại nhìn thoáng qua trên cổ tay đồng hồ, nhìn qua như là rất sốt ruột, mặt có vẻ khó xử với người ở trong xe: "Tần tổng, nửa tiếng đồng hồ đã trôi qua, chúng ta có hay không đi trước? Cửu thiếu gia cũng nên về nhà."

Tần Mạc cầm trên tay tư liệu vật lí, những ngón tay thon dài trên mặt và gõ gõ, khóe miệng cong lên một chút, nhưng mắt lạnh dọa người: "Nên?"

Tài xế lập tức nói: "Tôi đi hỏi một chút."

"Không cần." Tần Mạc tiện tay đem tài liệu vật lý ném vào một bên, hai chân ưu nhã, sườn mặt hoàn mỹ giống như mạ một lớp băng giá lạnh: "Đi lên, lái xe."

Tài xế do dự một chút, lắm miệng một câu: "Không đợi Cửu thiếu gia sao."

Tần mạc không có nói nữa, biểu tình lạnh băng đã nói lên tất cả...

Chương 164: Tần Mạc nói, đi Phó gia

Tài xế không dám nói thêm cái gì nữa, lập tức xoay người lên xe, nắm tay lái có chút không ổn.

Hắn có thể đoán trước được tâm tình của thiếu gia nhà mình cũng không phải là tốt.

Rốt cuộc làm tài xế của Tần gia lâu như vậy, hắn trước nay đều không có gặp qua thiếu gia chờ đợi ai....Kết quả....Thiếu gia chờ đợi mà người kia còn không có xuất hiện.....Chắc hẳn bởi vậy nên cũng biết thiếu gia hiện tại....Aiz, thật sự rất khó nói.

" Phía trước rẽ phải. " Thời điểm tiếng nói Tần Mạc trầm thấp phía sau truyền tới, tài xế có điểm ngây ngốc: " Rẽ phải? "

" Trực tiếp đi Phó gia. " Con ngươi của Tần Mạc không chút dao động, lại đen nhánh như là có thể tràn ra sương mù lạnh giá.

Đi Phó gia?!

Tài xế không che dấu được sự kinh ngạc trên mặt, hướng tới sau cửa kính nhìn thoáng qua, qua nửa ngày sau, mới nói: " Dạ "

Không thể gọi được cho Cửu thiếu gia, liền chạy đến Phó gia tìm, thật sự không phù hợp với tác phong hàng ngày của thiếu gia.

Không, không đúng, phải nói là thiếu gia từ trước đến nay đều không có đến nhà người khác làm khách!

Rốt cuộc thiếu gia nghĩ như thế nào mà lại muốn đi Phó gia?!

Hắn có nên hay không gọi một cuộc gọi khẩn cấp cho phu nhân?

Chính là đột nhiên như vậy......Bọn họ ngày thường cũng bất hòa khi tiếp xúc với Phó gia, căn bản là không có phương thức liên hệ...

Tần Mạc cũng không biết nội tâm của tài xế đang nghĩ cái gì.

Hiện tại Tần đại thần chỉ nghĩ rất đơn giản.....Bắt được gia hỏa nào đó, hung hăng giáo huấn cho hắn một trận.

" Hắt xì! "

Nguyên bản Phó Cửu đang uống rượu rất sảng khoái, cũng không biết vì cái gì, đột nhiên hắt xì một cái.Phong Thượng đã say ngã trái ngã phải, trên mặt cũng đỏ bừng: " Ôi thần tượng, cậu, cậu như thế nào lại biến thành hai người? "

" Bởi vì cậu uống say. " Phó Cửu cầm ly rượu, đem một ngụm rượu nuốt xuống, lúc sau ngẩng đầu nói: " Phục vụ, tới, tính tiền. "

Tiết Dao Dao nhưng lại ngoài dự đoán của mọi người, có thể uống ba bình rượu trở xuống, cũng không có gì khác thường.

Phó Cửu tính tiền xong, lúc sau nghiêng đầu nói với Tiết Dao Dao: " Cái tên này sẽ theo tôi về, nếu cậu ta ở cái trạng thái này trở về, khẳng định sẽ bị anh cậu ta đè ra tra khảo."

" Tôi, tôi không sợ anh hai tôi! " Nguyên bản Phong Thượng đang say khướt, đột nhiên bừng tỉnh nói: " Tôi, tôi đó là nghe lời. "

Phó Cửu đau đầu, ngữ khí có chút lạnh: " Đúng, đúng, cậu là nghe lời. "

Nói xong, đem cánh tay hướng trên vai người bên cạnh, một thân đồng phục, soái khí không giảm: " Đi thôi, đi đánh một chiếc xe tới đây, kêu tài xế đi đến nhà cậu trước. "

" Được. " Tiết Dao Dao cũng không khách khí với Phó Cửu, quay ra đi đánh xe, cô ngồi ở phía trước, quay đầu lại nhìn Phó Cửu: " Cửu điện hạ, Phong Thượng cái dạng này không có việc gì đi. "

Phó Cửu xoa đầu Phong Thượng: " Yên tâm, có tôi ở đây, con trai lần đầu tiên uống rượu, đều sẽ có loại phản ứng này. "

Tiết Dao Dao ừ một tiếng, cẩn thận suy nghĩ một chút, ba người Cửu điện hạ uống nhiều nhất, đại khái đều có tám chín bình, nhưng xem bộ dáng của cậu ấy, một chút phản ứng đều không có.

Này...Thật sự không rất giống học sinh cao trung...

Nhà của Tiết Dao Dao cũng phải rất xa, đi một lúc sau, Phó Cửu cũng liền ngựa quen đường cũ, đem cô gái đưa trở về, lúc sau, trực tiếp đối với tài xế nói: " Quay lại đường vừa nãy ".

Một đoạn này đi lên cần phải dùng thời gian, đặc biệt là bên cạnh còn có một tên say rượu đang ngồi.

Cũng may cái này say rượu rất manh, nhất cử nhất động đều là diễn, quả thật chính là linh vật.

" Này, này đây không phải đường về nhà tôi. " Phong Thượng ghé mặt vào cửa sổ xe, lập tức khuôn mặt tuấn tú kia đều biến hình.

Phó Cửu chống hàm dưới, nghiêng mắt về phía cậu ta cười nhạt nói: " Đúng, không về nhà cậu, đây là đường về nhà tôi..."

Chương 165: Đưa ta lên phòng thiếu gia nhà ngươi

Buổi tối 7 giờ

Sắc trời đã đen

Phương Bắc đã xuất hiện từng tầng sương mù mỏng

Đoạn đường thành phố đã bắt đầu vào giờ cao điểm

Đại sảnh Phó gia

Lúc sau Tần Mạc từ từ tiến vào, Trần Hiểu Đông kia hai tay run run, nắm chặt lại đứng bất động.

"Ngươi nói là thiếu gia nhà người còn chưa trở về?".Tần Mạc ngồi ở trên sofa, ngữ điệu điềm tĩnh, động tác không nhanh không chậm tháo găng tay ra, khí thế bức người.

Trần Hiểu Đông nghĩ như thế nào cũng không nghĩ ra lí do Tần Thiếu xuất hiện ở nhà bọn họ, cứ tính là thiếu gia chọc giận hắn, Tần Thiếu cũng không tự mình đến tận cửa để bắt người.Bây giờ hắn chỉ muốn hỏi là chuyện gì đang xảy ra -.-

"Hả?".Tần Mạc thấy Trần Hiểu Đông không trả lời, nhíu mày nhìn thẳng.

Trần Hiểu Đông vừa nghe thì lập tức da đầu tê rần rần:" Dạ, thiếu gia chúng tôi đêm qua có nói đến nhà của bạn ngủ, đến bây giờ còn chưa trở về, nếu cậu muốn thì có thể cùng với tôi đến quán ăn đêm tìm thiếu gia?"Có khả năng là bản tính trước đây của thiếu gia đã trở lại. Hắn thật sự không hiểu nổi là thiếu gia đang làm cái gì.....

Tần Mạc nghe thế, cong môi cười:"Nếu thiếu gia nhà ngươi thật sự đi quán ăn đêm, bảo hắn hôm nay không cần trở về!!!"

Một câu nói bình thường như thế, không biết vì cái gì từ miệng Tần thiếu nói ra thì Trần Hiểu Đông nghe lạnh thấu tim gan.

Vì cái gì?

Trần Hiểu Đông thật sự không hiểu, đi quán ăn đêm thì làm sao?Thiếu gia nhà bọn họ đi quán ăn đêm là chuyện thường ngày thôi mà.-.

"Lần này đến vội, không có mang theo quà! "Tần Mạc lại mở miệng, lời nói mang vẻ kính trọng,còn khuôn mặt kia nhìn như thế nào thì cũng đều là nét tôn quý tuấn mĩ:"Nói về điểm này, tại sao Hạ Tổng giờ vẫn chưa trở về? "

Trần Hiểu Đông vội vàng trả lời:" Dạ phu nhân đi công tác,hơn hai ngày mới có thể trở về! "
Tần Thiếu hỏi như vậy là sắp phải đi sao?

Thật tốt quá!

Tuy rằng Tần Mặc rất tuấn tú đẹp trai, nhưng ở gần như vậy thì áp lực thật sự rất lớn a!

Nghĩ như vậy, Trần Hiểu Đông cung kính chuẩn bị tiễn Tần Mạc ra khỏi cửa.

Nhưng, làm hắn không ngờ nhất chính là...!

"Phòng thiếu gia nhà các người ở đâu?".Tần Mạc đứng lên, một tay đút vào quần tây, một tay cầm sách vật lí, giọng điệu thản nhiên:"Đưa tôi lên đó!"

Trần Hiểu Đông:.............

* * * * *

Bóng đêm lại dày đặc vài phần

Thật vất vả lắm tài xế taxi mới đưa được Phó Cửu đến nhà, Phong Thượng mơ màng đi lung tung ra đường.

Phó Cửu một tay đem hắn giữ chặt, túm tay aó hắn lôi vào Phó Gia

Phó Trung Nghĩa cơ hồ cái j cũng đều cầm đi, nhưng biệt thự thì lại không dám động

Tài sản phu thê cái nghĩa gì chứ, hiện tại cái này cơ hồ thất học cũng hiểu.

Chính vì điểm này, cái ả tiểu tam kia không chịu buông tay, không hoàn toàn tiến vào đại môn Phó gia thì ả vĩnh viễn không tính là phu nhân chính thức

Đạo lí này vốn không cần nhắc tới, vì đây là điều mà mỗi người đều hiểu rõ.

Huống chi cái biệt thự này còn không tiện nghi.......Ả dùng ra nhiều thủ đoạn khiến Hạ Hoa Hồng có thể bỏ nhà chính để chạy lấy người, làm trò cười cho tất cả mọi người, còn có một nguyên nhân chính là ả muốn làm cho hai mẹ con bọn họ hoàn toàn không có tài chính trong tay, bất đắc dĩ phải bán biệt thự giá rẻ, đến lúc đó ả có thể danh chính ngôn thuận thu mua lại.

Phó Cửu nhìn trước mắt đèn sáng trưng, lạnh lùng cười, bất luận là ai muốn hủy hoại nhà mẹ cô, cô sẽ làm cho đối phương biết thế nào là nghiền xương thành tro.

Bất quá, kì quái chính là.......... Hôm nay trong nhà sao lại yên tĩnh đến như vậy?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net