166-170

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Chương 166: Đại thần bắt đầu chỉnh người  

Tiểu quản gia kia không có ra đón tiếp...

Phó Cửu khó hiểu gật đầu, bởi vì trên tay vẫn còn kéo Phong Thượng, cũng không thấy chiếc xe đen đang đậu ở chỗ tối kia toàn bộ Giang thành chỉ có một chiếc

Sau khi vào phòng khách thì không thấy một ai.

Phó Cửu nhướng mày, trực tiếp lên thẳng tầng hai, trước tiên chính là để Phong bảo bảo rửa cái mặt rồi nói.

Nhưng cô không nghĩ tới chính là, cô vừa mới đẩy cửa ra, liền thấy Tần thần -người không nên xuất hiện ở chỗ này, trong tay đang cầm một cuốn sách trên kệ của cô, đẹp trai như thiên thần, khuôn mặt nhìn không ra biểu cảm. Cả người hắn đều trong một tư thế lười biếng quý phái, ngồi trên một chiếc ghế gỗ, toàn thân một bộ vest đen, giày da Ý, khuỷu tay chống một bên, đôi mắt lạnh tựa đêm thu, tiếng nói nhẹ: "Còn biết trở về?"

Phó Cửu dừng một chút, tư thế này xác thật rất giống anh trai.

Nàng vốn là muốn giải thích, Phong Thượng liền từ phía sau nhảy ra tới: " Thần tượng! Chúng ta lại uống một chén! Uống xong tôi, tôi lại cùng cậu về, về nhà ngủ! "

"Về nhà ngủ?" Tần mạc lặp lại ba chữ, cười như không cười đứng lên, mắt lạnh rét run: "Thật đúng là lợi hại, đi ra ngoài một chuyến là có thể đem Phong nhị thiếu gia mang về nhà ngủ, không hổ là em trai của tôi. "

Tần đại thần nói lời này tuyệt đối muốn chống cô.

Với chỉ số thông minh của Phó Cửu, đương nhiên sẽ không ngu ngốc chịu trận, cười nhẹ nói: "Hôm nay toàn đội chúng em họp mặt, mọi người đều vui mừng nên uống một vài ly, hắn như thế này em không yên tâm đưa hắn về nhà, nên mới đem hắn mang về nhà em, anh Mạc, em sẽ không đối với Phong bảo bảo xuống tay, anh trai hắn sẽ giết em a. "

"Anh trai hắn có thể hay không giết em, anh không biết, lại có tiếp theo......" Tần Mạc chậm rãi tới gần, hơi thở đều phả vào mặt Phó Cửu, lạnh tới cực hạn: " Anh không chỉ muốn đánh gãy tay của em, chân của em cũng đừng nghĩ đến anh tha cho."

Phó Cửu nghe vậy, sờ sờ mũi, ánh mắt rơi vào cuốn sách vật lí trên bàn, không khỏi ngây ra một lúc...... Đây là học bù?

Lại nói tiếp đại thần muốn cô học bù, khẳng định là muốn đến trường học, sẽ không đến nhà cô.
Chẳng lẽ là đi qua trường học một lúc, không chờ được nên mới đến nhà cô?

Phó Cửu lúc này mới ý thức được tình thế có bao nhiêu nghiêm trọng, đại thần là thương nhân luôn chú trọng thời gian, hẳn là người... Với tính cách của đại thần, tuyệt đối sẽ nghĩ cách chỉnh cô.

Chỉ là Tần mạc cũng không giống như sốt ruột như Phó Cửu dự liệu, nghiêng người lấy điện thoại di động ra, đôi mắt nhìn cô, ngón tay thon dài gọi một dãy số.

Đang ở tiệc tối chiến đội họp mặt, thư ký Phong vừa thấy điện báo liền kinh sợ, Tần tổng?

Đại thần nhà hắn từ khi nào chủ động cho gọi điện cho hắn?

Mọi lần hắn ở bên này gọi năm lần, bên kia mới có thể tiếp một lần, đôi khi đại thần còn nói: "Phong Dật, không có chuyện gì quan trọng, không cần phải gọi điện thoại tới đây, hiểu chưa? "

Lúc ấy hắn muốn ném điện thoại biết bao nhiêu!

Hiện giờ...... Hừ hừ!

Thư ký Phong hết sức nghiêm túc khụ một tiếng, cố tình đè thấp tiếng nói, cố tỏ ra bình thường: "Tần tổng, có chuyện gì sao?"

Điện thoại bên kia như là đang cười: "Phong Dật, tôi cho cậu hai mươi phút, tới Phó gia đem em trai đang say rượu trở về, hai mươi phút sau, nếu không tới, cậu có thể trực tiếp mua vé máy bay đi Nam Phi, tôi sẽ đóng gói em trai cậu đưa qua đó, thế nào?"

Còn hỏi hắn thế nào?

Nam Phi là địa phương nào? Chỉ có thể ăn đất quốc gia!

"Tần tổng, người từ từ, tôi lập tức qua đó!"

  Chương 167: Đại thần thủ đoạn 

Phong Thượng đang say rượu nghe được ai kêu tên anh trai của mình, lập tức đứng thẳng dậy, người cũng thanh tỉnh không ít, ít nhất có thể nhận ra được người đang đứng trước mặt mình là ai!

"Tần,Tần thiếu...."

Tại sao Tần thiếu lại xuất hiện ở nhà của thần tượng?

Thần tượng không phải nói dẫn cậu về nhà ngủ sao?

Như thế nào lại gọi Tần thần tới?

Phong Thượng lắc lắc đầu của mình, thực loạn!

Tần Mạc để điện thoại di động vào túi tiền, bước tới trước mặt Phong Thượng, lời nói ung dung: "Nhị thiếu, nếu tôi là cậu tôi liền ngoan ngoãn ngốc ở nhà, cho dù ngày thường có mê chơi ít nhất cũng không nên tùy tùy tiện tiện cùng người khác về nhà, đúng không?"

Phong Thượng ăn nói vụng về,tại sao Tần thiếu lại nói hắn là người tùy tùy tiện tiện cũng người khác về nhà, cậu ngày thường đều giữ mình trong sạch, Tần thiếu hẳn là biết mới phải! Vì cái gì muốn ở trước mặt thần tượng bôi đen coi!

"Tới lược ngươi." Tần Mạc đi tới duỗi tay trái ra kéo Phó Cửu tới bên người mình, tiếng nói vẫn như cũ, toàn thân vẫn lanh nhạt mở miếng nói: "Lấy bài kiểm tra vật lý trước ngồi ở đó viết mười lần, sau đó chung ta lại nói đến việc hôm nay cậu uống rượu."

Phó Cửu còn chưa có há mồm.

Tần đại thần phong thanh vân đạm nói một câu: "Không muốn tôi giúp cậu đoán đề nữa sao?"

Phó Cửu lập tức từ bỏ ý tưởng cướu vớt Phong bảo bảo, dứt khoát kiên quyết đi tới bàn học của mình____ chép phạt!

Phong Dật tới Phó gia rất nhanh, hắn thật sự sợ Tần tổng đem hắn phái đến Nam phi đào kim cương, nước miếng cũng không có mà uống chứ đừng nói tới phương tiện giải trí.

Chỉ là trong lòng hắn vẫn có một nghi vấn lớn... Vì sao phải đến Phó gia đón người?
Quan trọng nhất chính là!

Em trai hắn từ khi nào biết uống rượu!

Phong thượng nhìn anh trai hắn một lúc, hoàn toàn hết say.

Tài xế Phong gia già rồi còn bất đắc dĩ đến đón cậu giờ này.

Ai cũng không thể ngờ sẽ là trường hợp như vậy.

Phong Dật cũng khong hỏi nhiều, nhìn biểu tình của vị kia Tần tổng tài là không muốn bọn họ ngốc ở đây!

Cứ như vậy, bạn học Phong Thượng có nguyện vọng muốn cùng thần tượng ngủ chung hoàn toàn ngâm nước nóng.

Không chỉ có như thế, sau khi trở về anh cậu sẽ đem việc cậu uống rượu nói cho mẹ, mẹ lại nói với gia tộc những gì anh hắn nói.

Tám cô Bảy dì tuyệt đối sẽ tới an ủi cậu một lần, Phong Thượng nghĩ rồi lại nghĩ, vẫn là cảm thấy Tần thiếu gọi điện thoại cho ánh cậu tới đón thật không có nhân đạo!

Cậu rõ ràng còn tính toán cùng thần tượng đắp chăn nói chuyện đến hừng đông, vì cái gì Tần thiếu lại phá hư mộng tưởng của cậu a!

Bạn học Phong cảm thấy thật buồn bực, nhưng buồn bực này không thể nói với anh trai cậu, bởi vì việc cậu tham gia thi đấu Điện Cạnh tuyệt đối không thể cho anh trai cậu phát hiện!

Ngoài của Phó gia, Trần Hiểu Đông không dám xuất hiện, thời gian ngắn ngủi nửa giờ không chỉ Tần thiếu tới, ngay cả người đại diện Phong cũng chạy tới Phó gia bọn họ một chuyện.

Nếu là phu nhân ở đây, khẳng định sẽ nghĩ cách để người đại diện Phong lưu lại, tất cả mọi người ở Giang Thành đều biết bất luận chơi trò chơi gì chỉ cần tới tay người đại diện Phong đều sẽ rất phổ biết!

Đương nhiên, lợi hại nhất vẫn là Tần thiếu đang ở trong nhà, Trần Hiểu Đông cảm thấy bốn phía đều là lãnh khí...

Phó Cửu cũng nhận ra không khí phía sau có biến hóa, bất quá lực chú ý hiện tại của cô không phải ở đây mà là tại ngăn kéo cuối cùng ở đầu giường kia... Nơi đó có một đồ vật ngàn vạn lần không thể bị đại thần thấy.... 

Chương 168

Đại thần bàn chuyện với Cửu điện.

Toàn bộ Phó gia trừ bỏ Hạ Hoa Hồng biết Phó Cửu chính là nữ, ngay cả Phó Hiểu Đông luôn đi theo bên người Phó Cửu cũng không biết được giới tính thật của Phó Cửu.

Đây là bí mật quan trọng cho nên mặc dù ở trong nhà của chính mình, phòng của Phó Cửu cũng sẽ không giống với cô gái khác, nơi nơi đều là đồ vật trang điểm linh tinh.

Nhưng dù sao Phó Cửu cũng là một cô gái.

Đặc biệt là Phó Cửu trước kia. Cô vẫn luôn mong muốn có một ngày cô khôi phục thân phận con gái.

Cho nên ở trong phòng này có ít hoặc nhiều tàn lưu dấu vết của nữ sinh.

Kì thật Phó Cửu cũng coi như là hiểu chuyện, cô thật rõ ràng nếu bị người khác biết cô là một cô gái thì cô cùng mẹ toàn bộ đều xong.

Chỉ là trước kia Phó Cửu chịu không nổi sinh hoạt như vậy, mới có thể một mặt muốn che giấu, một mặt hướng Hạ Hoa Hồng trút giận.

Cho nên dưỡng thành cái tính cô hay mua trộm đồ về nhà đều được cô để trong ngăn kéo đầu giường.

Từ khi trọng sinh tới nay, Phó Cửu vẫn luôn vội vàng chơi game, kiếm tiền, báo thù, nên không có thời gian để xử lí mấy đồ vật kia.

Hơn nữa cô cho rằng cũng không nhất thiết phải xử lí nó.

Nhưng hiện tại....Phó Cửu nghiêng mặt đi, lòng bàn tay lướt qua môi mình, thanh xuân dào dạt sườn mặt tuấn mỹ làm cho tâm người dao động.

Đại thần hẳn là không phát hiện được đi?

Nhưng mà Phó Cửu lại quên mất, trên thế giới này có một loại định luật gọi là mặc phỉ định luật.

Mặc phỉ định luật có nghĩa là mọi người lo lắng sẽ phát sinh chuyện gì thì nhất định sẽ phát sinh chuyện đấy.

Tần Mạc chú ý tới ánh mắt của thiếu niên, lúc sau cũng lần theo tầm mắt của hắn dừng lại bên cạnh đầu giường. Một tay cầm quần tây, con ngươi thâm thúy mà lạnh băng nói:" Em giống như vừa thấy anh bước vào phòng thì "nhìn chằm chằm vào đầu giường ".

" Có sao?". Phó Cửu ngồi ghế xoay xoay người lại câu môi cười.

Tần Mạc dạo bước đi đến trước người cô, lưng cúi xuống, hai tay lấy tư thế vô cùng xinh đẹp chống lên mặt bàn phía sau cô. Một ít tóc đen theo động tác của hắn buông xuống sắc bén ở trước mắt, khắc xuống khuôn mặt tuấn mỹ của hắn càng làm cho hắn thêm cuồng ngạo khó thuần..Tức khắc, mùi bạc hà yên hương liền tràn ngập vào miệng mũi cô cùng tây trang của hắn phát ra hơi thở nhất trí u ám tĩnh lặng mà lạnh lẽo.

Phó Cửu không có động, mà cười tà ngẩng đầu, không chút lùi bước nào.

Cặp con ngươi kia của Tần Mạc giống như lốc xoáy thâm trầm vào ban đêm, đặc biệt là thời điểm hắn nhìn cô càng sâu.

Hai người cứ giữ nguyên tư thế như vậy, thật không bình thường.

Thế cho nên thời điểm Trần Hiểu Đông bưng trà vào lại bị dọa trở về.

Hắn, hắn nhìn thấy gì?

Tần thiếu ở... Ở trong phòng hôn thiếu gia nhà bọn họ.

Hắn nhất định là nhìn lầm rồi!

Làm sao có thể chứ?

Từ sau lưng của hai người nhìn thì tư thế của bọn họ xác thật là ái muội.

Hơn nữa hai người lại phi thường tuấn mỹ, khó tránh khỏi làm người khác liên tưởng đến phương diện kia.

Đặc biệt là Phó Cửu đôi tay chống lên ghế dựa, còn cố tình nâng thân lên, đối với Tần Mạc nói một câu:" Anh Mạc, em hôm nay phát hiện ra anh thật sự rất đẹp trai nha."

Đối phó với đối thủ, đôi khi dùng công kích là biện pháp vô dụng.

Ở thời điểm đối phương tức giận thì biện pháp tốt nhất chính là khích lệ.

Tần Mạc cũng xác xác thật thật cười, chỉ là một giây sau hắn lại vươn tay trái tới, nhẹ nhàng bắt lấy thiếu niên kia, khó có thể nói ra những lời không trào phúng:" Miệng còn rất ngọt, bất quá, em tựa hồ đã quên một chút".

Tần Mạc đem cánh tay phía sau Phó Cửu thu về, âm thanh từ tính không nhanh không chậm phát ra:" Anh đã đọc qua tâm lý học ".

Phó Cửu:.....

Chương 169: Ai thần phát hiện đồ vật

Giờ phút này Tần Mạc nhìn qua so với ngày thường còn nguy hiểm hơn, ngày thường anh còn dùng sự ưu nhã để che dấu, nhưng hiện tại, ánh mắt anh nhìn tới đầu giường, âm trầm không thể đoán biết.

Trên thực tế khi nhìn thấy Phó Cửu mang theo Phong Thượng say khướt lên lầu, ánh mắt Tần Mạc đã không còn khả năng ấm lại.

Mặc kệ là vì nguyên nhân gì, lúc anh chờ thiếu niên, cậu ta vậy mà còn ở bên ngoài ăn chơi đàng điếm, điểm này là sự thật......

Nghĩ đến đây, cặp con ngươi Tần Mạc lại lạnh đi vài phần. Hắn hướng tới đầu giường, tầm mắt xẹt qua phía trên, cuối cùng dừng lại ở ngăn kéo phía dưới.

Ánh mắt cùng khả năng trinh thám đặc biệt như thế, nào giống với người chỉ đọc qua vài cuốn sách tâm lý học, thật giống như là pháp y đang tìm chứng cứ.

Phó Cửu chỉ mắt thấy bàn tay thon dài cảu anh chỉ "Bá " một tiếng, kéo ra cái ngăn kéo kia!

Vài món đồ dùng thiếu nữ, đặc biệt là áo ngực, kiểu dáng thật đa dạng...... Vải sa dệt, đường viền ren, thêu hoa..... cực nhiều, một tủ đồ toàn bộ đều theo động tác này của hắn mà bắn ra ngoài.
Ở một khắc kia, Phó Cửu trong lòng chỉ có một ý niệm. Đó chính là...... Cô xong đời rồi!

Tần Mạc tuy rằng tính cách đạm mạc, nhưng lúc nhìn đến một màn này, cũng ngoài ý muốn dừng lại một chút.

Tiếp theo, anh dùng cây bút chì than trên tay khơi lên một kiện màu đen trong đó, ánh mắt lạnh băng nhìn Phó Cửu, cả người tản ra khí thế của quân nhân, có mùi chết chóc: "Tôi thật không nghĩ tới thú vui của cậu lại đa dạng như vậy, cậu có phải hay không nên giải thích một chút cho tôi, vì cái gì trong phòng của cậu lại xuất hiện cái loại đồ vật này?!"

Hai hàng mày Phó Cửu nhíu lại, ánh mắt hoang mang hiện lên, rất nhanh liền trở lại bình thường, khóe miệng vẫn là nở nụ cười, nhìn qua như không có gì "Anh Mạc, anh là đàn ông, chắc hẳn là hiểu, đàn ông mà, có một hai hồng nhan tri kỷ như vậy là bình thường."

"Hồng nhan tri kỷ?"

Ý cười của Tần Mạc càng lạnh hơn, đem vật kia ném đi, trên mặt đều mang theo vẻ ghét bỏ nồng đậm: "Cậu không sợ nhiễm bệnh sao?"

Phó Cửu không cảm thấy như vậy là có chuyện gì lạ, như là thật sự tin chẳng có gì khác biệt: "Anh Mạc, chúng tôi cái gì cũng không có làm, cô gái kia bất quá chính là ở phòng ngủ của tôi hai ngày, để lại chút đồ vật, nói là lần sau đến đây, có thể thuận tiện một chút".

Khuôn mặt cấm dục của Tần Mạc, cũng không bởi vì lời giải thích này mà tốt hơn, ngược lại ánh mắt dường như mang theo nhiều sương đen

Chương 170: Đại Thần bắt đầu xử lí Phó Cửu

"Đổi khăn trải giường?" Phó Cửu nhắc nhở đại thần: "Hiện tại là buổi tối." Buổi tối đổi khăn trải giường gì đó...

Tần Mạc cười như không cười lộ vẻ lãnh đạm, rất rõ ràng nói bốn chữ: "Xem rồi bẩn mắt."

"Được rồi." Phó Cửu lần này nhớ tới đại thần mắc bệnh sạch sẽ, dặn dò Trần Hiểu Đông rồi tiến vào.

Trần Hiểu Đông liên tiếp nháy mắt ra hiệu cho thiếu gia nhà mình.

Ở trong ấn tượng của hắn, Tần thiếu vừa mới hôn thiếu gia bọn họ.

Hắn nhất định phải chứng thực chuyện này có phải là sự thật không.

"Lấy cái khăn trải giường này, đem cái này đổi đi." Phó Cửu hoàn toàn không hiển vẻ mặt của tiểu quản gia.

Trần Hiểu Đông liều mạng phiết miệng.

Phó Cửu nhướng mày: "Tình huống thế nào?"

Trần Hiểu Đông còn tưởng cấp chỉ ra hiện nhắc nhở.

Tần thiếu dựa vào cửa sổ sát đất, vừa lật sách vừa mở miệng, giọng nói trầm thấp cực hạn: "Đồ trong ngăn kéo cũng lấy ra ngoài, ném."

Đồ trong ngăn kéo? Trần Hiểu Đông còn không biết là cái gì.

Chỉ thấy thiếu gia nhà bọn họ không chút tiếng động lôi ra đưa cho hắn hai cái... Áo lót của con gái?!

"Thiếu gia, nhà chúng ta như thế nào sẽ có loại đồ vật này!"

Trần Hiểu Đông lập tức kêu lên!

Phó Cửu rất bình tĩnh giải thích: "Của bạn, được rồi, nhanh cầm đồ vật ra ngoài đi, tôi cùng đại thần còn phải học tập."Một thoáng sững người này, chỉ chốc lát nữa chuyện nàng nói dối mang em gái về nhà ngủ sẽ bị lộ ra mất.

Bạn gì?!

Thiếu gia trước nay đều không có bằng được không!

Bị đẩy ra cửa Trần Hiểu đông biết là thiếu gia nhà bọn họ lừa gạt người.

Hơn nữa trước kia thiếu gia đều không có nhìn con gái, sao có thể...... Trần Hiểu Đông cúi đầu nhìn một đống quần áo cay mắt trong tay.

Chẳng lẽ...... Thiếu gia bởi vì muốn theo đuổi Tần thiếu, đã biến thái đến nỗi bắt đầu nghĩ mình là con gái?!

Hai mắt Trần Hiểu Đông chấn động, sắc mặt cực kỳ khó coi.

Hắn không muốn đem chuyện này nói cho phu nhân...... Không, vẫn là tính, thiếu gia vừa mới chuyển biến tốt hơn một chút, liền đem sự thật tàn nhẫn như vậy nói cho phu nhân, phu nhân nhất định sẽ chống đỡ không được!

Trong phòng, Tần mạc còn đứng ở cửa sổ trước, sau hắn bao phủ chính là sương mù dày đặc đầy trời, cái lạnh ấy, tựa như có thể xuyên qua cửa sổ, lan vào trong mắt hắn.

Bất kể là nơi nào, một khi đám nam nhân đứng như vậy, đều trông như sắp khai mở hội nghị quốc tế vậy.

Rõ ràng đơn giản chỉ là khóa bổ túc vật lý, cũng không biết là đại thần rốt cuộc là lớn lên như thế nào, được nuôi đến kiêu ngạo như vậy, làm cô đối với mẹ đại thần đều có điểm tò mò......

Tâm lí Phó Cửu hoạt động rất là phong phú, vừa muốn đi qua đi, tiếp tục đem dư lại đầu đề sao xong......

"Đây là sách cậu thường đọc? "Tần Mạc đem bìa ngoài sách trên tay chuyển qua tới, chỉ vì để thiếu niên xem rõ ràng hơn, khóe miệng còn cười trào phúng: " 'Bá đạo tổng tài yêu ta' 'ngủ cùng con nhà giàu' 'săn bắt tiểu cục cưng' 'giáo thảo bá đạo trốn đi đâu'? Mỗi một quyển đều là kiểu giống nhau, cô bé lọ lem gặp được bạch mã hoàng tử, a, thật là con mắt tốt." (Tên tiếng trung 4 bộ: 《 霸道总裁爱上我 》 《 睡定豪门阔少 》 《 猎捕小甜心 》 《 霸道校草哪里逃 》. Dịch tên truyện có thể sai)

Phó Cửu sao có thể nghe không ra trong giọng nói ung dung kia có sự châm chọc, nghiêm túc nói: "Sinh hoạt ngày thường đều vất vả như vậy, tôi nghĩ lúc tôi đọc sách có thể thả lỏng tâm tình, như vậy thư không cần tự hỏi, vừa vặn tốt."

"Tìm lý do không tồi." Tần Mạc lại nhếch miệng, tuyệt đối không có ý tứ khích lệ:" Vậy cậu có biết hay không sách đó đều là ai xem? Con gái. Cậu một người nam nhân đọc truyện của con gái mà vẫn có thể kiêu ngạo? Vẫn là nói......" Phân tích đến đây, Tần Mạc dừng một chút, giọng điệu lạnh nhạt: "Cậu nguyên bản chính là một nam nhân."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net